Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù

Chương 13




Ánh trăng như nước chiếu lên khung ô Bạch Cơ phơi. Một bóng người nữ cầm ô lượn lờ bên khung ô, nàng đứng yên một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì rồi đi dọc theo hành lang đến đại sảnh.

Trong đại sảnh, Nguyên Diệu nằm ngủ say trên giường, ngáy như sấm.

Nữ quỷ cầm ô quỳ xuống bên cạnh thư sinh đang ngủ say, bỗng nhiên hóa thành một làn khói mờ nhập vào giấc mơ của hắn.

Trong mơ, Nguyên Diệu thấy ký ức của một nữ nhân, tên nàng ta là Bích Sương.

Bích Sương là người Ích Châu, là kỹ nữ nổi tiếng ở Phù Dung Thành, dung mạo kiều diễm, danh tiếng vang xa.

Một ngày nọ, Bích Sương và hai nha hoàn đi dâng hương ở am Lư Nguyệt ngoài Thành Phù Dung, trên đường về họ gặp hai tên cướp. Chúng cướp tài sản, giết một nha hoàn, và bắt cóc Bích Sương. Nha hoàn còn lại chạy thoát.

Hai tên cướp dường như đã có kế hoạch từ trước, chúng giấu Bích Sương trong một ngôi chùa hoang trên núi. Chúng ép nàng viết một lá thư cầu cứu, sau đó định gửi thư về Phong Nguyệt Lâu để tống tiền mụ chủ. Tuy nhiên, chúng không hề định để Bích Sương sống sót. Sau khi nàng viết xong thư, chúng lăng nhục và định siết cổ nàng đến chết.

Bích Sương rất sợ hãi, rất tuyệt vọng. Khi nàng bị một tên cướp siết cổ gần như ngạt thở, thì nàng thấy một thanh niên trẻ xông vào chùa hoang. Thanh niên đó thân hình gầy gò, ngón tay dài và cong như vuốt chim ưng. Mặt dài, mũi rộng, ấn đường hẹp, môi mỏng như đường kẻ, khóe miệng hơi trễ xuống.

Thanh niên đột nhiên xuất hiện trong chùa hoang, lông mày và ánh mắt đều đầy sát khí. Hắn cầm một cây gậy gỗ thô, đập mạnh vào đầu tên cướp đang siết cổ Bích Sương. Thanh niên trông có vẻ gầy yếu nhưng sức mạnh vô cùng lớn. Cú đánh đó làm đầu tên cướp nứt toác như dưa hấu, não văng tung tóe khắp nơi.

Một số não dính máu còn bay vào miệng Bích Sương đang mở vì ngạt thở. Tên cướp còn lại nhận ra tình hình, vội vã cầm lấy thanh đao bên cạnh và nhảy lên chém vào thanh niên. Thanh niên dường như thông thạo võ nghệ, hắn bay người né tránh, đồng thời đập cây gậy vào tay tên cướp.

“Bốp!” Tay tên cướp bị cây gậy đập trúng, thanh đao rơi xuống đất. Tên cướp ngã quỵ, ôm tay gãy rên rỉ. Trong mắt thanh niên lóe lên niềm hưng phấn không kìm nén được, như một con thú khát máu ngửi thấy mùi máu tươi ngọt ngào mong đợi.

“Đại hiệp tha mạng...đại hiệp tha mạng...” Tên cướp quỳ xuống van xin tha mạng. Thanh niên như không nghe thấy, mỉm cười giơ cây gậy lên đập chết tên cướp đang gào thét. Bích Sương chứng kiến tất cả những điều này, não và máu của hai tên cướp văng lên khắp người nàng. Ngôi chùa hoang tàn tràn ngập mùi máu và tội lỗi, giống như địa ngục A Tu La.

Không hiểu sao, lẽ ra phải rất sợ hãi nhưng Bích Sương như bị điều gì đó mê hoặc, nàng nảy sinh tình cảm không thể giải thích đối với chàng thanh niên lạ mặt đắm chìm trong máu và giết chóc này.

Chàng thanh niên giết chết hai tên cướp rồi quay sang nhìn Bích Sương. Khi thấy làn da trắng như lụa của nàng thì ánh mắt hắn trở nên mơ màng. Hắn từng bước tiến về phía nàng. Bích Sương là kỹ nữ, đã quen với ánh mắt mơ màng của nam nhân, nàng hiểu ánh mắt của hắn là khao khát tình dục.

Chàng thanh niên và Bích Sương đã yêu nhau giữa máu và xác chết trong ngôi chùa hoang. Dưới ánh trăng, giữa xác chết và máu me, họ cuồng nhiệt ôm hôn, cởi bỏ y phục và giao hoan điên cuồng.

Bích Sương đã yêu chàng thanh niên cứu nàng khỏi cái chết. Dù rằng chàng thanh niên đó là một con quỷ. Khi nàng tuyệt vọng cận kề cái chết, thần phật không cứu nàng, nhưng quỷ đã cứu nên nàng yêu quỷ.

Chàng thanh niên đó tên là Lưu Tấn Bằng, cũng là người Ích Châu, sống ở ngoại ô Thành Phù Dung, phụ mẫu làm nghề làm ô. Gia đình Lưu Tấn Bằng rất nghèo, từ nhỏ hắn không được học tư thục, chỉ theo một số võ sĩ lang thang học võ.

Hôm trước, vì quá mê học võ với võ sĩ lang thang nên Lưu Tấn Bằng lỡ giờ về nhà. Để đi đường tắt, hắn đi qua rừng cây vắng vẻ, tình cờ gặp cảnh cướp trong chùa hoang và cứu Bích Sương.

Lưu Tấn Bằng giết hai tên cướp, lo sợ gặp rắc rối nên họ vội vã thu dọn đồ đạc, bao gồm cả lá thư Bích Sương bị ép viết rồi rời chùa hoang.

Để không gây rắc rối cho Lưu Tấn Bằng, Bích Sương trở về Phong Nguyệt Lâu, nói dối là nhân lúc bọn cướp sơ ý mà trốn thoát. Mọi người đều mừng cho nàng. Không ai nghi ngờ. Quan phủ theo lời khai của Bích Sương để bắt hai tên cướp nhưng chúng dường như là người ngoại tỉnh, lời khai của Bích Sương là lời nói dối nên không có manh mối nào.

Nhiều ngày sau, hai xác chết trong chùa hoang mới được phát hiện. Vì đúng vào mùa hè, xác chết phân hủy không thể nhận dạng, quan phủ đành kết án không đầu mối.

Sau khi trở về Phong Nguyệt Lâu, Bích Sương và Lưu Tấn Bằng vẫn thường gặp nhau. Có khi Bích Sương lấy cớ đi dâng hương để lẻn ra gặp Lưu Tấn Bằng, có khi Lưu Tấn Bằng đến Phong Nguyệt Lâu tìm Bích Sương. Lưu Tấn Bằng nghèo rớt mồng tơi, chi phí ra vào Phong Nguyệt Lâu đều lấy từ tiền tích cóp của Bích Sương.

Bích Sương yêu Lưu Tấn Bằng như mê như dại. Trong khi đó, mọi người trong Phong Nguyệt Lâu lại rất sợ hãi Lưu Tấn Bằng. Nếu con mèo hay con chó của kỹ nữ nào mất tích thì chắc chắn sẽ tìm thấy xác chúng chết thảm trong vườn, chắc chắn là do Lưu Tấn Bằng gây ra. Lưu Tấn Bằng thích giết chóc, chỉ có giết chóc mới khiến hắn vui vẻ. Mọi người sợ hãi Lưu Tấn Bằng nhưng không dám nói gì vì sợ đắc tội với Bích Sương.

Lưu Tấn Bằng thích nhất là làn da của Bích Sương. Hắn thường vuốt ve làn da trắng như tuyết của nàng với ánh mắt mơ màng, dùng ngón tay vẽ những đường nét lên da nàng, không biết đang nghĩ gì.

Bích Sương hiểu hành động này là yêu, mỗi khi Lưu Tấn Bằng vuốt ve làn da của nàng. Thì nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Một ngày nọ, Lưu Tấn Bằng đến từ biệt Bích Sương, nói rằng hắn định đi Tây Bắc nhập ngũ. Nếu sau này trở về vinh quang thì hắn sẽ chuộc thân cho Bích Sương và cưới nàng làm thê tử.

Bích Sương rất không nỡ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đồng ý. Nếu họ muốn trở thành phu thê, mãi mãi bên nhau, Lưu Tấn Bằng phải có sự nghiệp thì nàng mới có đường ra. Nàng không thể chỉ nghĩ đến hiện tại mà không nghĩ đến tương lai.

Bích Sương lấy toàn bộ tiền tích cóp đưa cho Lưu Tấn Bằng, một nửa cho phụ mẫu, một nửa làm lộ phí.

Thế là Lưu Tấn Bằng lên đường.

Lưu Tấn Bằng đi rồi thì không có tin tức gì nữa. Bích Sương nhớ nhung đến phát điên, sống những ngày dài đằng đẵng trong Phong Nguyệt Lâu, thường nghe ngóng tin tức về Lưu Tấn Bằng từ những khách từ Tây Bắc đến, nhưng không có bất kỳ tin tức nào.

Vì nhớ thương Lưu Tấn Bằng, Bích Sương đã từng ra ngoài thành tìm phụ mẫu của Lưu Tấn Bằng. Nàng nghĩ rằng dù hắn không viết thư cho nàng thì chắc chắn cũng sẽ viết thư cho phụ mẫu. Chắc chắn sẽ có tin tức về hắn. Tuy nhiên, khi Bích Sương ra vùng ngoại ô tìm đến nhà của Lưu Tấn Bằng, thì nàng phát hiện nhà đã bỏ hoang từ lâu. Theo lời hàng xóm, Lưu Tấn Bằng và phụ mẫu đã đi đâu không ai biết.

Bích Sương tìm hiểu kỹ thời gian gia đình Lưu Tấn Bằng mất tích thì phát hiện đó là lúc Lưu Tấn Bằng nói với nàng rằng hắn sẽ đi Tây Bắc tòng quân. Có phải Lưu Tấn Bằng đã lừa dối nàng? Hắn không hề đi tòng quân mà đã lấy tiền của nàng rồi đưa phụ mẫu đi nơi khác sống rồi không?

Bích Sương cảm thấy rất lạnh lẽo và tuyệt vọng. Nàng hận Lưu Tấn Bằng vì đã lừa dối mình, nhưng đồng thời vẫn yêu hắn.

Tuy nhiên, Lưu Tấn Bằng không hề lừa dối Bích Sương. Ba năm sau, hắn trở về như đã hứa để đón nàng. Khi trở lại Ích Châu, Lưu Tấn Bằng đã lập nhiều chiến công hiển hách, được phong làm Chiêu Võ Đô úy.

Bích Sương vô cùng vui mừng, hai người tái ngộ sau thời gian dài xa cách, tình cảm dạt dào không thể tả xiết. Mọi nghi ngờ và oán hận của Bích Sương tan biến hết, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt.

Lưu Tấn Bằng chuộc thân cho Bích Sương và cưới nàng làm thê tử, đưa nàng về Tây Bắc theo mình chinh chiến khắp nơi.

Ban đầu, Bích Sương chìm đắm trong hạnh phúc vô bờ bến, không cảm thấy có gì không ổn. Ngay cả những ngày gian khổ giữa gió cát lạnh giá của miền Tây Bắc, nàng cũng cảm thấy ngọt ngào. Những hành động tàn nhẫn của Lưu Tấn Bằng như tàn sát tù binh và binh lính, nàng đều xem như điều tất yếu của một võ tướng lập công.

Nhưng dần dần, sống cùng Lưu Tấn Bằng lâu ngày, Bích Sương bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lưu Tấn Bằng nhìn bề ngoài giống người bình thường nhưng lại khác thường. Hắn dễ nổi giận, tàn bạo và khát máu, thiếu sự đồng cảm và lòng nhân ái đối với con người và các sinh mạng khác. Giết chóc tàn nhẫn là niềm vui duy nhất trong cuộc sống của hắn.

Bích Sương nhớ lại lần đầu gặp Lưu Tấn Bằng trong ngôi chùa hoang trên núi, hắn như một con quỷ hiện ra, dùng gậy gỗ đập nát đầu một tên cướp rồi đánh chết tên còn lại. Nghĩ lại khi đó, hắn có vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt, thỏa mãn và vui sướng, như một đứa trẻ đang ăn kẹo ngọt nhất.

Điều này thật không bình thường.

Mỉa mai thay bản tính tàn nhẫn khát máu của Lưu Tấn Bằng và sự thờ ơ với sinh mạng lại mang đến cho hắn vinh quang vô tận trên chiến trường. Chiến trường là nơi vui chơi của những kẻ tàn nhẫn và chỉ những người không có lòng từ bi mới có thể tự do trong cuộc chiến tranh tàn sát.

Lưu Tấn Bằng giết người càng nhiều, chiến công của hắn càng lớn. Người dân vùng Tây Bắc vừa sợ hãi vừa kính nể, thậm chí tôn thờ hắn.

Bích Sương yêu Lưu Tấn Bằng, nhưng càng ngày càng sợ hắn. Nàng sợ phải nhìn thấy những xác chết và sợ phải chứng kiến các sinh mạng bị hủy diệt trước mắt mình.

Mùa thu năm đó, Bích Sương đổ bệnh. Bệnh của nàng là tâm bệnh.

Bích Sương nói với Lưu Tấn Bằng: “Phu quân, thiếp sinh ra và lớn lên ở vùng đất có sông nước, thân thể yếu đuối khó mà khỏi bệnh trong cát bụi và gió lạnh nơi sa mạc. Chi bằng nhân lúc còn chút sức lực, chàng cho người đưa thiếp về nhà phụ mẫu ở quận Ba Tây. Một là dưỡng bệnh, hai là thăm phụ mẫu và tỷ tỷ, ba là để thiếp ngày đêm phụng dưỡng phụ mẫu, hiếu kính với phu quân và thiếp.”

Trước đây, khi nói về việc Lưu Tấn Bằng rời Ích Châu đi tòng quân, Bích Sương có kể rằng nàng đã tìm đến nhà phụ mẫu của hắn, nhưng nhà cửa đã bỏ hoang từ lâu. Lưu Tấn Bằng giải thích rằng hắn lo lắng không có ai chăm sóc phụ mẫu già nên đã đưa họ đến nhà tỷ tỷ ở quận Ba Tây vì vậy nhà cửa mới bỏ không. Giờ đây, phụ mẫu đã định cư ở quận Ba Tây, được tỷ tỷ chăm sóc.

Bích Sương dự định rời xa Lưu Tấn Bằng, không muốn chứng kiến cảnh giết chóc của hắn nữa. Nàng muốn tu tâm tích đức bằng cách ăn chay niệm Phật ở xa thay hắn.

Lưu Tấn Bằng vừa mới tàn sát một số tù binh không chịu đầu hàng. Hắn dùng tay dính máu vuốt ve khuôn mặt sáng bóng của Bích Sương, ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn lóe lên.

“Nàng cũng sợ và muốn rời bỏ ta phải không?” Lưu Tấn Bằng lạnh lùng hỏi.

Bích Sương lắc đầu, định mở miệng nói nhưng Lưu Tấn Bằng đã bóp cổ nàng. Khiến nàng không thể thốt lên lời.

“Nàng không thể đi quận Ba Tây, vì phụ mẫu ta không ở đó và ta cũng không có tỷ tỷ.” Lưu Tấn Bằng nói với gương mặt vô cảm, tay càng siết chặt.

Bích Sương mở to mắt, há miệng nhưng không thể thở.

“Phụ mẫu và nàng là những người quan trọng nhất với ta, ta sẽ không để các người rời xa ta.” Giọng Lưu Tấn Bằng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lóe lên tia cuồng nhiệt.

Bích Sương quá quen với ánh mắt cuồng nhiệt của Lưu Tấn Bằng, mỗi khi hắn có ánh mắt đó, chắc chắn sẽ có người chết thảm.

Ai? Ai sẽ chết?

Lần này, ai sẽ chết?

Tay Lưu Tấn Bằng càng siết chặt, Bích Sương không thể thở, cảm thấy ngày càng khó chịu.

Trước mắt Bích Sương xuất hiện ảo giác, nàng như trở về bảy năm trước, ở ngôi chùa hoang ngoài thành Phù Dung, bị một tên cướp siết cổ, hơi thở ngày càng khó khăn, sắp chết.

Lúc đó, Lưu Tấn Bằng xuất hiện, cứu nàng.

Lần này, Lưu Tấn Bằng đã siết cổ nàng đến chết.

Bảy năm sống trong tay quỷ dường như chỉ là một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, nàng và quỷ yêu nhau cuồng nhiệt, cuối cùng lại chết trong tay quỷ.

Nguyên Diệu bất ngờ tỉnh dậy từ cơn ác mộng, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng trống trải, lòng tràn ngập nỗi buồn không thể tả.

Nguyên Diệu cảm thấy mặt mình lạnh ngắt, hắn đưa tay sờ lên, phát hiện mình đã khóc.

“Hu hu...hu hu hu...” Nguyên Diệu nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một cô nương trong đêm tĩnh mịch, nhưng hắn không nhìn thấy nàng.

“Ooo...” Tiếng gà gáy dài phá vỡ màn đêm đen, bầu trời phía đông dần dần sáng lên, trời đã sáng.