Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 24




Phiêu Miểu các. Gian trong.

Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh, chim tương tư đậu trên bàn ngọc xanh, Nguyên Diệu pha hai tách trà thơm, một tách đặt trước mặt Bạch Cơ, một tách đặt trước mặt chim tương tư.

Bạch Cơ liếc nhìn chim tương tư, trên mặt thoáng hiện một biểu cảm phức tạp.

“Ngươi có điều ước gì?”

Chim tương tư nói: “Ta muốn gặp phu quân của ta.”

Chim tương tư líu lo kể lại nỗi lòng của mình. Chim tương tư tên là Thúy Nương, người Lĩnh Nam. Thúy Nương là ngọc quý trên tay của một thương gia giàu có ở Lĩnh Nam, năm mười bảy tuổi, nàng tình cờ gặp một thư sinh nghèo khó, hai người vừa gặp đã yêu, thề non hẹn biển. Thư sinh tên là Lưu Chương, phụ mẫu đều mất, nghèo rớt mồng tơi. Phụ mẫu Thúy Nương ban đầu phản đối mối nhân duyên này nhưng Thúy Nương quyết tâm yêu Lưu Chương, nói nếu cả đời không thể gả cho Lưu Chương thì nàng thà đi tu, cả đời không lấy phu quân.

Phụ mẫu Thúy Nương chỉ có một người con gái, rất cưng chiều nàng, thấy nàng kiên quyết như vậy, đành đồng ý mối nhân duyên này. Lưu Chương và Thúy Nương thành thân, rất mực yêu thương và hòa hợp. Lưu Chương không phụ lòng Thúy Nương, dưới sự hỗ trợ của nhạc phụ đã thi đỗ công danh, làm huyện lệnh ở Lĩnh Nam.

Ba năm làm huyện lệnh, Lưu Chương và Thúy Nương yêu thương nhau, sống rất hạnh phúc. Lưu Chương thanh liêm yêu dân, thành tích truyền đến Trường An, được triều đình trọng thưởng, Võ hậu bèn điều hắn về kinh thành làm quan.

Lưu Chương định đưa Thúy Nương cùng đi Trường An nhưng Thúy Nương vừa trải qua một trận bệnh nên cơ thể suy nhược, cần dưỡng bệnh, không tiện đi đường xa. Hai người bàn bạc quyết định, Thúy Nương ở nhà nương đẻ một thời gian trước, Lưu Chương một mình đi Trường An nhận chức, sau khi làm quen với môi trường hoàn toàn mới ở Trường An, đợi mọi việc sắp xếp xong xuôi sẽ cho người tới đón Thúy Nương.

Thúy Nương ở Lĩnh Nam chờ Lưu Chương từ Trường An đến đón mình.

Không ngờ, đợi mãi đến ba năm.

Xuân qua thu lại, từ khi hoa đào nở đến lúc chim nhạn bay về phương Nam, nhưng vẫn không có tin tức gì về Lưu Chương.

Phụ mẫu Thúy Nương cử người đi Trường An tìm hiểu, mỗi lần đi về mất nửa năm nhưng vẫn không có tin tức về Lưu Chương.

Thúy Nương rất nhớ Lưu Chương, ngày ngày đều khóc, người ngày càng gầy, ngày càng tiều tụy. Nàng tin rằng phu quân sẽ đến đón nàng, nàng chờ đợi trong vô vọng, nhớ nhung da diết, lòng đau như cắt, như khóc như điên.

Phụ mẫu Thúy Nương nhiều lần nhờ người quen đi Trường An tìm hiểu tin tức về Lưu Chương nhưng vì khoảng cách muôn trùng, không có tin tức nào hữu ích. Sau này cuối cùng cũng có một tin tức, nói rằng Lưu Chương làm thư lệnh ở Bộ Lại, tương lai rộng mở. Tuy nhiên người mang tin còn mang đến một tin khác, hai năm trước Lưu Chương đã cưới con gái của Thị lang Bùi Tuyên Ngọc.

Thúy Nương không tin vào tin tức này, phụ mẫu Thúy Nương cũng không dám tin. Vì đã biết nơi ở của Lưu Chương, họ bèn cử gia nhân ngày đêm đi Trường An tìm con rể.

Trong những ngày gia nhân vắng nhà, Thúy Nương nhớ nhung thành bệnh, nàng luôn nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào với Lưu Chương, những kỷ niệm ấy đẹp đẽ ấy rất khó quên. Nghĩ đến tin tức có thể là thật, Lưu Chương vô ơn bỏ rơi nàng cưới người khác, lòng nàng lại đau như cắt, như rỉ máu.

Ba tháng sau, gia nhân mới trở về, mang theo tin tức khiến Thúy Nương tuyệt vọng. Gia nhân đến Trường An, cũng tìm được Lưu Chương, Lưu Chương thực sự đã làm thư lệnh, cũng thực sự cưới con gái của Thị lang Bùi Tuyên Ngọc. Lưu Chương dường như đã quên Thúy Nương, thậm chí không muốn gặp gia nhân, chỉ bảo người nói với gia nhân rằng ông đã ly hôn với Thúy Nương, cưới nương tử đẹp khác, bảo Thúy Nương và gia đình nàng đừng đến Trường An làm phiền cuộc sống hiện tại của hắn nữa.

Gia nhân rất tức giận, nói ly hôn phải có lý do, tiểu thư nhà hắn không có lỗi gì, sao lại vô cớ bị bỏ rơi? Lưu Chương nói không cần lý do rồi đuổi gia nhân đi. Gia nhân mắng Lưu Chương vô ơn, lòng lang dạ sói rồi tức giận trở về.

Thúy Nương đã mắc bệnh vì nhớ nhung, nghe tin này nàng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Từ đó, Thúy Nương nằm trên giường bệnh, không ăn không uống, ngày ngày khóc lóc, cuối cùng mù cả mắt. Phụ mẫu Thúy Nương than thở, chỉ hối hận vì đã tin nhầm Lưu Chương.

Cơ thể Thúy Nương ngày càng suy yếu, nhưng nỗi nhớ nhung ngày càng sâu đậm. Nàng vẫn không tin rằng Lưu Chương bỏ rơi mình, nàng không tin, nàng muốn đi Trường An tìm Lưu Chương.

Nàng phải đi tìm hắn!

Nỗi nhớ nhung mãnh liệt khiến Thúy Nương hóa thành một con chim, rời khỏi quê bay về Trường An.

Mắt Thúy Nương đã mù, chim tương tư không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào thính giác nhạy bén bay về Trường An để tìm người nàng muốn tìm.

Muôn trùng sông núi, muôn biển mây mù, nhờ vào niềm tin kiên định cùng với nỗi nhớ nhung người yêu, chim tương tư cuối cùng cũng đến Trường An.

Tuy nhiên, chim tương tư mù không tìm thấy người muốn tìm ở thành Trường An, nó nghe lời của trăm yêu ngàn quỷ về Phiêu Miểu các nên đến nhờ Bạch Cơ thực hiện điều ước của nó.

Bạch Cơ nghe xong câu chuyện của chim tương tư thì cười nói: “Nếu gặp Lưu Chương là điều ước của người thì ta sẽ giúp ngươi thực hiện. Tuy nhiên, điều ước của ngươi chỉ là gặp hắn thôi sao? Hắn phụ bạc ngươi, phản bội ngươi, khiến ngươi khóc đến mù mắt, linh hồn hóa thành chim bay nghìn dặm, ngươi không hận hắn, không muốn báo thù sao?”

Đôi mắt đen nhánh của chim tương tư càng thêm u tối, nói: “Nói rằng trong lòng ta không có oán, không có hận thì là giả. Ta hận lắm, đau khổ lắm nhưng ta muốn gặp chàng, ta muốn nghe chàng nói với ta rằng không còn yêu ta nữa, như vậy nỗi nhớ nhung của ta mới có thể dừng lại. Ta đã bệnh đến mức không thể chữa lành, chỉ có chàng mới có thể chữa lành ta. Dù chàng là một kẻ tham vinh hoa phú quý, phản bội lòng tin. Không, ta vẫn không tin chàng là người như vậy! Ta không tin!”

Thế gian có biết bao nhiêu người si tình và oán giận, bị một chữ tình trói buộc, bị một chữ yêu làm lầm lỡ. Nguyên Diệu thở dài trong lòng, hắn rất đồng cảm với số phận bi thảm của Thúy Nương, và rất phẫn nộ với sự bội bạc của Lưu Chương.

Bạch Cơ nói: "Ta sẽ cho ngươi gặp Lưu Chương. Thành Trường An có muôn vàn yêu ma quỷ quái tụ tập, ngươi không có khả năng tự bảo vệ sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, nên tạm thời hãy ở lại Phiêu Miểu các đi."

Chim tương tư đồng ý. Nó vỗ cánh bay về phía bình ngọc lục hai tai hình kỳ lân không xa, đậu trên một cành hoa đào cắm trong bình, dùng mỏ nhẹ nhàng chải lông.

Bạch Cơ nhận công việc này mới nhớ ra quần áo vẫn còn ướt, nàng đi đến nhà bếp phía sau nhìn, thấy Ly Nô vẫn đang ngẩn ngơ thêm củi vào lò chưa nhóm lửa.

Bạch Cơ bỏ ý định tắm, quay trở lại đại sảnh.

Bạch Cơ cười tươi nói với tiểu thư sinh vừa ngồi xuống bắt đầu đọc sách: "Hiên Chi, nhân lúc còn nóng chúng ta đi tìm tin tức về Lưu Chương đi."

Nguyên Diệu nói: "Ngoài kia đang mưa, lạnh lắm, dù sao Lưu Chương cũng làm thư lệnh ở Bộ Lại, một thời gian ngắn không thể chạy thoát, chi bằng đợi mưa tạnh rồi đi."

Bạch Cơ cười tươi nói: "Chính vì đang mưa nên mới phải đi ngay bây giờ đó."

Nguyên Diệu khó hiểu hỏi: "Ý ngươi là gì?"

Bạch Cơ nói: "Dù sao quần áo của ta cũng chưa khô, sẵn tiện dầm mưa thêm chút nữa cũng chẳng sao."

Nguyên Diệu lúc này mới chú ý thấy Bạch Cơ vẫn mặc quần áo ướt dở, lòng có hơi xót xa, lớn tiếng nói: "Nhanh đi thay quần áo khô đi! Kẻo bị cảm lạnh!"

Bạch Cơ lướt lên lầu hai thay một bộ hồ phục tay hẹp nền trắng hoa văn mây, vì trời mưa mặc đồ nam thuận tiện di chuyển. Nguyên Diệu mới đồng ý cùng Bạch Cơ ra ngoài làm việc.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu che ô trúc tím, bước đi trong thành Trường An mờ ảo mưa khói.

Thành Trường An nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, vì biết tên và chức vụ của Lưu Chương, nên tìm hiểu nơi ở của hắn không khó, phủ đệ của hắn nằm ở phường Xung Hiền.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi qua phường Hoài Viễn, bước trên đường phố phường Trường Thọ, gió tạt mưa phùn vào mặt làm người ta cảm thấy hơi lạnh.

Đột nhiên, Bạch Cơ dừng bước.

Nguyên Diệu chỉ mải cúi đầu đi không kịp dừng lại, suýt chút nữa đâm vào Bạch Cơ.

"Bạch Cơ làm sao vậy?" Nguyên Diệu hỏi.

Bạch Cơ nghiêng tai lắng nghe gì đó, nói: "Hiên Chi không nghe thấy tiếng sáo sao?"

Nguyên Diệu nghiêng tai lắng nghe kỹ, quả nhiên nghe thấy một tiếng sáo âm u. Tiếng sáo phiêu lãng như gió, tựa như có thật lại tựa như không, nghe rất đỗi bi thương.

Nguyên Diệu nói: "Tiểu sinh nghe thấy rồi. Chắc là một vị phong nhã nào đó đang thổi sáo giải khuây, chỉ là tiếng sáo này thật quá đỗi bi thương."

Bạch Cơ suy tư nói: "Bi thương như nhạc ma quỷ vậy."

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi qua một cây cầu đá thì thấy người thổi sáo. Người thổi sáo là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, hắn đứng dưới một gốc liễu rũ tránh mưa, mặc áo nho sinh cổ rộng màu xanh trời, đội mũ đen, mặt như ngọc, trông rất văn nhã.

Vừa hay một khúc sáo kết thúc, nam nhân ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt rất đỗi mông lung.

Nguyên Diệu thấy nam nhân cũng là một người đọc sách nên có hơi đồng cảm. Hắn thấy cây liễu không thể che mưa, mưa xuân nhỏ vẫn làm ướt mũ và áo của nam nhân, không khỏi có hơi không đành lòng.

Nguyên Diệu bước đến bên nam nhân, đưa ô cho hắn, nói: "Vị huynh đài này, mưa xuân khó tạnh ngay, thay vì đứng đây dầm mưa chi bằng lấy ô của tiểu sinh mà đi."

Nam nhân mông lung nhìn Nguyên Diệu, lẩm bẩm: "Đi? Ta nên đi đâu?"

Nguyên Diệu nói: "Tất nhiên là đi đến nơi ngươi muốn đi rồi."

Nam nhân mông lung nói: "Ta không biết ta muốn đi đâu."

Nguyên Diệu gãi đầu không biết nói gì tiếp.

Bạch Cơ đứng trên cầu đá, không kiên nhẫn nói: "Hiên Chi còn lề mề gì nữa? Giờ không còn sớm nữa, chúng ta phải đi làm việc."

Nghe thấy Bạch Cơ giục, Nguyên Diệu không kịp suy nghĩ nhiều, vội đưa ô trúc tím cho nam nhân, nói: "Huynh đài cứ từ từ suy nghĩ muốn đi đâu, chỉ cần không bị mưa ướt là được. Tiểu sinh còn việc, xin cáo từ."

Nguyên Diệu ôm đầu chạy dưới mưa về phía Bạch Cơ, Bạch Cơ vốn không muốn chia sẻ ô với Nguyên Diệu, nhưng sợ Nguyên Diệu dầm mưa mắc bệnh rồi lại tốn tiền mời thầy thuốc, đành cùng hắn đi chung một ô.

Đi xuống cầu đá, Bạch Cơ quay đầu nhìn lại nam nhân mông lung dưới gốc liễu, khóe miệng hiện lên một nụ cười sâu xa.

Phường Xung Hiền, phủ Lưu Chương.

Phủ Lưu Chương cửa đỏ dựng cao, sư tử đá ngồi xổm trông rất uy nghi.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước lên bậc thang, Bạch Cơ thu ô dưới mái hiên, Nguyên Diệu bắt đầu gõ cửa. Cửa đỏ lập tức mở ra, một gia nhân thò đầu ra, hắn nhìn Nguyên Diệu và Bạch Cơ một lượt, hỏi: "Các ngươi là ai? Có việc gì?"

Bạch Cơ suy nghĩ một chút định nói, tiểu thư sinh thật thà đã đáp: "Chúng ta được Thúy Nương nhờ đến gặp chủ nhân của ngươi. Thúy Nương là chính thê của chủ nhân ngươi."

Nghe thấy tên Thúy Nương, gia nhân ngẩn ra, không nói hai lời đã trực tiếp đóng cửa lại. Rõ ràng, Lưu Chương đã dặn gia nhân, người có liên quan đến Thúy Nương thì không tiếp không gặp.

Nguyên Diệu tức giận, định gõ cửa tiếp nhưng Bạch Cơ đã ngăn hắn lại: "Hiên Chi, tiết kiệm sức lực đi. Người ta không gặp người có liên quan đến Thúy Nương."

Nguyên Diệu nói: "Vậy phải làm sao?! Không gặp được kẻ vô ơn bội nghĩa Lưu Chương, thì lúc về phải ăn nói sao với Thúy Nương đây?"

Bạch Cơ suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay không còn hy vọng, ngày mai lại đến. Dù sao, Lưu Chương cũng không chạy thoát, nếu chỉ có hai chúng ta thì ngày mai sợ lại ăn đóng cửa, chi bằng nhờ Vi công tử làm người giới thiệu. Vi công tử làm quan trong Phụng Các, cũng là quan viên triều đình, có khi quen biết Lưu Chương."

Nguyên Diệu nghĩ cũng chỉ có thể như vậy.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi nhà Lưu Chương chuẩn bị đi tìm Vi Ngạn. Họ vừa đến khúc quanh của con phố thì thấy ba bóng dáng lén lút.

Nguyên Diệu nhìn kỹ, thì ra là ba tên cướp trước đây ở ngoài thành đã cướp hắn và Bạch Cơ, cuối cùng bị Bạch Cơ bắt làm khổ sai chuyển đồ về Phiêu Miểu các.

Ba tên cướp đang nấp sau một cây đại thụ thì thầm to nhỏ.

Tên cướp mập nói: “Ngươi không nhìn lầm chứ, đúng là hắn sao?”

Tên cướp gầy nói: “Hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra, tuyệt đối là hắn!”

Tên cướp lùn nói: “Năm đó làm xong vụ kia hắn đột nhiên bỏ đi không lời từ biệt, không ngờ lại đến Trường An, còn sống sung sướng như vậy!”

Tên cướp mập nghiến răng nói: “Ba chúng ta sống cảnh ăn gió nằm sương, cái đầu treo lủng lẳng bên thắt lưng, còn hắn lại phát đạt hưởng phúc! Không thể tha cho hắn!”

Tên cướp gầy còn định nói tiếp nhưng hắn mắt tinh, thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu thì sợ đến nỗi nhảy dựng lên.

Tên cướp mập và tên cướp lùn nhìn qua theo ánh mắt của tên cướp gầy, cũng thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu, ba người như đạp phải lửa nóng, thét lên một tiếng thảm thiết rồi bỏ chạy biến mất.

Nguyên Diệu gãi đầu nói: “Bạch Cơ, ba tên cướp này hình như rất sợ ngươi.”

Bạch Cơ cười nói: “Ngươi ta đầy chính khí, kẻ cướp tất nhiên phải sợ ta rồi.”

Là đầy yêu khí thì có! Nguyên Diệu nghĩ thầm.