Phiêu Miểu các.
Đang là buổi sáng, Nguyên Diệu vừa lau chiếc bình hoa vừa suy nghĩ về thơ ca. Gần đây, hắn dự định viết một bộ tứ thời ca, ghi lại khoảng thời gian bốn mùa ở Phiêu Miểu các.
Tuy nhiên vì bụng rất đói, tiểu thư sinh chẳng thể có hứng làm thơ. Tiểu thư sinh cau mày nói với Bạch Cơ, người đang cầm một chiếc gương cắm hoa: “Bạch Cơ, tiểu sinh đói quá!”
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Hiên Chi cố chịu một chút, chưa đến giờ ăn trưa đâu.”
Tiểu thư sinh khổ sở nói: “Đến giờ ăn trưa cũng vô ích, dù sao cũng chỉ uống nước. Bạch Cơ, không thể ăn gì để lấp đầy bụng sao?”
Bạch Cơ nghĩ một lúc, rồi mỉm cười nói: “Có thể ăn đất. Đất có thể lấp đầy bụng. Năm đói kém con người đều sống sót nhờ cách này.”
Nguyên Diệu tức giận, không muốn tiếp tục nói chuyện với con rồng yêu đã bị Chu Bác Thiết đầu độc đến mức tiết kiệm thành điên này nữa. Hắn phẩy tay áo đi ra vườn sau.
“Hiên Chi đi đâu thế?” Bạch Cơ hỏi.
“Tiểu sinh đi ăn đất.” Nguyên Diệu bực bội nói.
“Bên ngoài có nhiều đất, Hiên Chi muốn ăn đất thì ra ngoài ăn. Ăn đất nhà mình thì quá lãng phí.” Con rồng yêu nói.
Nguyên Diệu đành phải ra ngoài tìm đất ăn.
Nguyên Diệu đến chợ Tây, hắn sờ vào tay áo, thấy tiền tháng này chỉ còn một văn. Dù Phiêu Miểu các lo ăn ở nhưng với mức tiết kiệm điên khùng gần đây của Bạch Cơ, thì một người bình thường đã chết đói từ lâu. Tiền tháng này và tháng trước của Nguyên Diệu đều đã dùng để bù đắp cho ăn uống của hắn. Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn nghĩ mình chắc chắn không thể sống nổi.
Một văn không thể mua bánh canh tôm, Nguyên Diệu đành đến cửa hàng bánh, mua hai chiếc bánh vừng. Hắn cầm một chiếc cắn từng miếng lớn.
Vừa ăn bánh vừng Nguyên Diệu vừa lang thang ở chợ Tây. Khi đi qua một cửa hàng cá khô, hắn vô tình nhìn thấy một con mèo đen đang ngồi trên bệ đá xanh gần đó, ăn ngấu nghiến một túi cá khô thơm ngon.
Con mèo đen trông rất quen thuộc, không phải Ly Nô thì là ai?!
“Ly Nô lão đệ!” Nguyên Diệu gọi từ xa.
Con mèo đen đang say mê ăn cá khô nên không nghe thấy.
Nguyên Diệu đành phải đến gần, hắng giọng một tiếng, gọi: “Ly Nô lão đệ!”
Con mèo đen giật mình khi nghe có người gọi, suýt nữa bị cá khô mắc nghẹn. Nó ngẩng đầu thấy Nguyên Diệu thì vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng nhìn xung quanh không thấy Bạch Cơ, mới yên tâm.
“Đồ mọt sách ngốc! Ngươi làm ta sợ chết khiếp!” Con mèo đen không vui mắng.
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Ly Nô lão đệ, không phải ngươi đi hái rau dại ở ngoài cổng Kim Quang sao? Sao lại trốn ở chợ Tây ăn trộm cá khô?”
Con mèo đen không vui nói: “Đồ mọt sách ngốc! Không ăn cá khô ta không có sức, không có sức thì sao hái rau dại được?! Hơn nữa ngươi chẳng phải cũng đang ăn trộm bánh vừng sao?!”
Tiểu thư sinh phân bua: “Bánh vừng này là tiểu sinh dùng tiền tháng của mình mua, không phải ăn trộm.”
“Cá khô này cũng là ta dùng tiền tháng của mình mua, là tiền tháng của tháng sau, tháng sau và tháng sau nữa!” Con mèo đen nói.
Trời nắng gắt, một người một mèo ngồi dưới mái hiên ven đường, một người ăn bánh vừng, một mèo ăn cá khô, họ vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ly Nô lão đệ, cuộc sống này không thể tiếp tục nữa. Ngươi có thể khuyên Bạch Cơ đừng tiếp tục như thế này không?”
“Mọt sách ngốc, ta cũng muốn trở lại ngày tháng ăn cá thoải mái, nhưng nếu nàng ấy chịu nghe lời khuyên thì đã không phải là chủ nhân rồi. Phải đợi nàng ấy tự hiểu ra, không muốn sống như thế này nữa, chúng ta mới có thể trở lại cuộc sống thoải mái.”
“Bạch Cơ khi nào mới hiểu ra? Tiểu sinh sắp không chịu nổi rồi.”
“Ai biết được. Ta cũng sắp chịu không nổi rồi.” Ly Nô cũng không thể chịu nổi nữa. Không mặc kệ giống như trước kia, gần đây Bạch Cơ kiểm tra rất kỹ tiền mua đồ ăn, nó không dám ngày nào cũng lén lấy tiền mua cá khô nếu không sẽ không khớp sổ sách.
Nhiều năm qua, tiền tiêu hàng tháng của Ly Nô hầu như đều tiêu hết, toàn là để mua cá khô thơm để ăn, không tích lũy được gì để phòng thân. Cứ tiếp tục thế này, Ly Nô cũng lo lắng rằng mình sẽ chết đói.
Đột nhiên, mắt của Ly Nô sáng lên, nghĩ ra điều gì: “Có rồi! Trong chậu tụ bảo có vô tận tài bảo, mọt sách ngốc, chúng ta đến Phù Vũ Cư lấy một ít tài bảo để ứng cứu đi!”
“Ngươi điên rồi sao? Ly Nô lão đệ! Bây giờ chậu tụ bảo là của ông chủ Chu, với tính cách của ông ta sẽ không đồng ý cho ngươi lấy tài bảo đâu.”
“Hi hi! chậu tụ bảo đúng là của ông chủ Chu, nhưng còn có Tiểu Thông mà, ta có mối quan hệ tốt với Tiểu Thông, kêu hắn ta lén cho ta một ít tiền tài ứng cứu.”
Nguyên Diệu không đồng ý với đề nghị của Ly Nô vì thấy không ổn. Ly Nô định tự mình đi, Nguyên Diệu lại lo lắng Ly Nô đi một mình sẽ bị ăn đòn roi của Chu Bác Thiết, đành phải đồng ý cùng đi, nếu có chuyện gì thì còn có thể chăm sóc nó.
Sau khi ăn no, một người một mèo đội nắng gắt đi về phía Phù Vũ Cư.
Chợ Tây, Phù Vũ Cư.
Cửa lớn Phù Vũ Cư đóng chặt, trên cửa vẫn treo biển “kiểm kê”, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng khóc của nữ nhân.
Nguyên Diệu trong lòng có hơi nghi hoặc, trong Phù Vũ Cư sao lại có tiếng khóc của nữ nhân? Người nữ nhân này là ai? Chẳng lẽ là Chu phu nhân? Bà ta tại sao lại khóc?
Nguyên Diệu định gõ cửa, cửa lớn đột nhiên tự mở ra. Vương Nguyên Bảo mặt mày u ám vừa bước ra, thấy Nguyên Diệu và Ly Nô, ngẩn người.
Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh đến thăm ông chủ Chu.”
Vương Nguyên Bảo mặt mày u ám muốn nói lại thôi, nói: “Ông chủ... ông chủ... ai! Chủ mẫu đang ở bên trong, tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”
Một lúc sau, Vương Nguyên Bảo bước ra nói: “Chủ mẫu mời ngài vào. Tiểu nhân còn phải đi mời đại phu, không tiễn hai vị vào được.”
Vương Nguyên Bảo vội vàng rời đi.
Nguyên Diệu có hơi kỳ lạ, hắn đi mời đại phu làm gì? Bên trong có người bệnh sao? Ai bị bệnh thế?
Nguyên Diệu và Ly Nô bước vào Phù Vũ Cư, đi về phía hậu viện. Hậu viện bừa bộn, bày đầy những cái cuốc, xẻng sắt, mấy cây trúc Phượng Vĩ bị chặt đổ ngổn ngang, giữa sân còn đào một cái hố lớn.
Ly Nô ngửi thử, mặt mày thất vọng, quay người đi: “A! Tiểu Thông đã không còn ở đây, linh vật mới chưa đứt hơi, không lấy được tài bảo rồi.”
“Hả?!” Nguyên Diệu kinh ngạc không hiểu.
Ly Nô không giải thích, quay người đi: “Mọt sách ngốc, ta còn phải ra ngoài thành hái rau dại nên đi trước đây, lát nữa ngươi tự về Phiêu Miểu các nhế.”
Ly Nô rời đi, Nguyên Diệu đứng giữa sân, không biết nên về Phiêu Miểu các hay nên vào phòng gặp Chu phu nhân.
Hắn có hơi tò mò đã xảy ra chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định bước vào phòng.
Phòng khách tối tăm, mấy bộ y phục làm dở treo lơ lửng, trên đất rải rác không ít tiền vàng bạc. Chu phu nhân ngồi khóc bên giường La Hán, Chu Bác Thiết nằm thẳng trên giường.
Nguyên Diệu nhìn quanh, thấy chậu tụ bảo đặt trên một cái bàn gỗ, bên trong trống rỗng, không có tiền tài cũng không thấy bóng dáng Tiểu Thông.
Nguyên Diệu nhìn về phía Chu Bác Thiết nằm trên giường, không khỏi giật mình. Nếu không phải mặc y phục của Chu Bác Thiết thì Nguyên Diệu thật sự không nhận ra đó là ông ta, chỉ thấy mặt ông ta xám ngoét, mắt hõm sâu, toàn thân như bị hút cạn, chỉ còn lại một bộ da bọc xương.
Chu Bác Thiết nằm im trên giường, không rõ sống chết.
Chu phu nhân thấy Nguyên Diệu, ngừng khóc, đứng dậy nói: “Nguyên công tử đến thật đúng lúc, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện.”
“Chu... Chu phu nhân cứ hỏi.” Không hiểu tại sao, Nguyên Diệu cảm thấy có hơi bất an.
Chu phu nhân khóc nói: “Từ khi ông lão này mang cái chậu tụ bảo gì đó từ Phiêu Miểu các về, ông ta như bị ma ám, không thể thỏa mãn được lòng tham vàng bạc châu báu. Ta dù là nữ nhân cũng biết chậu tụ bảo này là vật tà ma, trên đời làm gì có tài bảo vô tận. Dù có mà vô độ như vậy cũng sẽ khiến người ta rơi vào ma đạo. Ta đã khuyên ông ta nhiều lần nhưng không nghe, bây giờ thì đã thành ra như thế này! Hu hu...”
Chu Bác Thiết từ khi có chậu tụ bảo, điên cuồng tích góp tài sản, không biết tiết chế. Chu phu nhân khuyên không được bèn tức giận bỏ về nhà nương đẻ.
Mấy ngày trước, Chu Bác Thiết phái Vương Nguyên Bảo đến đón Chu phu nhân, bà tưởng chồng đã hối cải lại không yên tâm về cửa tiệm, bèn trở về. Ai ngờ, Chu Bác Thiết đón Chu phu nhân về là vì thiếu người đào hầm trong sân, không tiện thuê người ngoài mới để bà về giúp.
Thấy chồng không những không tiết chế mà càng tham lam hơn, Chu phu nhân vừa giận vừa lo. Bà thấy Chu Bác Thiết càng lấy tài bảo từ chậu, người càng gầy đi, tinh thần càng kém, luôn lo lắng ông sẽ gặp chuyện.
Sáng nay, Chu Bác Thiết đang đào hầm thì đột nhiên ngã quỵ trong sân. Chu phu nhân và Vương Nguyên Bảo gọi mãi không có phản ứng. Nhìn chồng như bệnh nặng, Chu phu nhân lo lắng, bảo Vương Nguyên Bảo đi mời đại phu, còn mình thì đau lòng khóc.
Chu phu nhân chỉ vào chậu tụ bảo trên bàn, nói với Nguyên Diệu: “Nguyên công tử, rốt cuộc đây là vật tà ma gì mà hại chồng ta thành ra thế này…”
Nguyên Diệu cũng không biết, đành nói: “Chu phu nhân, đây chỉ là một cái chậu tụ bảo.”
Đột nhiên, Chu Bác Thiết mở to mắt, nhìn vào khoảng không, tay quờ quạng: “Chậu tụ bảo... chậu tụ bảo của ta đâu?!”
Chu phu nhân nghe vậy, vừa giận vừa đau lòng: “Đã bệnh đến thế này rồi sao ông còn nghĩ đến chậu tụ bảo hả?!”
Chu Bác Thiết không để ý lời vợ, vẫn nhìn vào khoảng không, mắt bừng bừng như lửa, trông vừa lạ lùng vừa đáng sợ: “Nhanh đào hầm! Nhanh lấy thêm tài bảo!! Ta cần thêm tài bảo!!!”
Chu phu nhân nghe vậy, định mở miệng mắng chồng, nhưng chưa kịp nói Chu Bác Thiết đột nhiên co giật vài cái, rồi nằm im không động đậy.
Chu Trần Thị và Vương Nguyên Bảo định thần nhìn kỹ, chỉ thấy Chu Bác Thiết toàn thân cứng đờ, đồng tử giãn ra, hiển nhiên đã qua đời. Tuy nhiên, mắt Chu Bác Thiết trợn trừng, nhìn chằm chằm vào khoảng không, trông rất đáng sợ.
Chu phu nhân thấy chồng đột tử thì vô cùng đau lòng, bật khóc nức nở.
Nguyên Diệu nhìn thấy Chu Bác Thiết chết cũng cảm thấy buồn, không kìm được nước mắt.
Chu phu nhân khóc một lúc mới nhớ đến việc phải lo tang lễ, chuẩn bị đi thông báo cho hàng xóm láng giềng.
Nguyên Diệu gặp đúng lúc Chu Bác Thiết qua đời, không thể từ chối đành phải ở lại giúp đỡ.
Nguyên Diệu thấy Chu Bác Thiết chết không nhắm mắt, nói: “Chu phu nhân, ông chủ Chu thế này có lẽ sẽ khiến thân bằng quyến thuộc sợ hãi, phải giúp ông ấy nhắm mắt lại.”
Chu phu nhân thấy Nguyên Diệu nói có lý, bà đưa tay giúp chồng nhắm mắt, nhưng thử vài lần đều không thành công. Chu phu nhân vừa khóc vừa mắng: “Lão già này, người chết thì mọi việc cũng hết, ông còn điều gì không yên tâm nữa chứ?”
Chu Bác Thiết vẫn không nhắm mắt.
Nguyên Diệu suy nghĩ một chút, nhặt một đồng tiền từ dưới đất lên đi đến bên giường, đặt vào tay Chu Bác Thiết.
Chu Bác Thiết nắm chặt đồng tiền rồi mới nhắm mắt lại.
Chu phu nhân thấy vậy, vừa đau lòng vừa tức giận, bật khóc thảm thiết: “Lão già này, tham tiền cả đời, người đã chết mà còn phải cầm đồng tiền mới nhắm mắt! Hu hu...”
Chu phu nhân đau lòng không thôi, Nguyên Diệu đành giúp đi thông báo hàng xóm. Vương Nguyên Bảo mời đại phu về, thấy ông chủ đã chết cũng đau lòng rơi lệ, giúp lo hậu sự.
Khi Nguyên Diệu rời khỏi Phù Vũ Cư, Chu phu nhân đưa chậu tụ bảo cho hắn mang đi: “Lão già để lại một hầm đầy vàng bạc châu báu cũng đủ để ta sống đến hết đời. Vật này ta không có phúc hưởng, vẫn nên trả lại cho Phiêu Miểu các.”
Nguyên Diệu an ủi Chu phu nhân vài câu, rồi theo ý bà, mang chậu tụ bảo trở về Phiêu Miểu các.