Bên bờ sông Khúc, dòng nước thu tịch mịch, khói sương nhạt.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu dắt ngựa dạo bước dọc bờ sông Khúc, thưởng thức cảnh sắc mùa thu. Thực ra họ không phải đến đây để du ngoạn mà là để đưa hương Tô Hợp cho Huyền Vũ. Tuy nhiên, sau khi đưa đồ xong thì vẫn còn sớm, thấy cảnh sắc bên bờ sông Khúc đẹp như tranh nên họ tiện thể ngắm phong cảnh.
Những chiếc xe ngựa sang trọng thi thoảng lướt qua bên cạnh Nguyên Diệu và Bạch Cơ, bên trong là những quý phu nhân đang đi dã ngoại. Họ mặc áo quần hoa lệ, tóc búi kiểu thời thượng, tay cầm quạt vẹt đầy màu sắc, ở trong xe cười đùa với bạn bè, nhìn ra du khách ở bên ngoài cửa sổ.
Xe ngựa đi qua để lại một làn gió thơm ngát, gợi nên bao suy nghĩ mơ màng.
Thời Đường có phong tục phóng khoáng, thành ra các quý tộc nữ tử cũng rất táo bạo đa tình. Họ từ rèm xe nhìn ra du khách, gặp gỡ nam tử tuấn mỹ phong nhã sẽ ném tặng hoa tươi, khăn tay để bày tỏ tình ý.
Bạch Cơ đã nhận được một bó hoa tươi, còn Nguyên Diệu thì vẫn tay không.
Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ trong trang phục nam chỉ thấy nàng mặc áo dài trắng họa tiết cuộn cỏ, thắt lưng ngọc xanh, tay cầm quạt ngà voi, tuấn mỹ mỉm cười, ánh mắt đào hoa thế này thực sự rất giống một công tử phong lưu tuấn tú.
Nguyên Diệu buồn bực nói: “Bạch Cơ đang lừa dối các cô nương trên xe ngựa đó.”
Bạch Cơ mở quạt ngà voi, cười nói: “Hiên Chi nói vậy là sai rồi, ta làm các nàng vui mắt nên họ tặng hoa tươi, cả hai đều vui vẻ thì sao lại gọi là lừa dối được?”
Nguyên Diệu nói: “Nhưng họ nghĩ ngươi là nam tử. Ngươi còn cười tươi với họ như vậy, lỡ họ hiểu lầm là ngươi yêu mến họ thì sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi lại nói sai rồi. Họ có lòng tặng hoa tươi, chẳng lẽ ta lại khóc với họ ư? Hơn nữa, ném hoa chỉ biểu thị sự ngưỡng mộ, đến giai đoạn hẹn hò mới tiến đến tình yêu.”
Nguyên Diệu trừng mắt, nói: “Chẳng lẽ ngươi còn định đi hẹn hò với họ?!”
Bạch Cơ cười khúc khích, không trả lời.
“Tại sao không có cô nương nào ngưỡng mộ ta…” Nguyên Diệu oán trách.
Một chiếc xe ngựa tiến gần, một bàn tay ngọc ngà vươn ra từ rèm xe ném một đóa thu hải đường, vào đúng trên vai Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu vô cùng vui mừng, tay chân lóng ngóng đón lấy. Hắn đang định cười với cô nương trong xe để bày tỏ cảm ơn thì ai ngờ, các cô nương trong xe cười khúc khích nói: “Ôi, trượt tay ném nhầm rồi.”
“Hi hi, xin hãy đưa cho vị công tử áo trắng giúp ta với.”
Nụ cười của Nguyên Diệu cứng đờ, ngơ ngác đưa đóa thu hải đường cho Bạch Cơ.
Bạch Cơ cười tươi với các mỹ nhân trong xe, từ trong xe lại có một chiếc khăn tay bay ra.
Bạch Cơ đưa tay ra đón nhưng không kịp, khăn tay bị gió thu thổi bay, đáp ngay lên mặt thư sinh, che kín gương mặt khổ sở của hắn.
Xe ngựa đi xa dần trong tiếng cười khúc khích của các cô nương.
“Vị công tử áo trắng đó thật đẹp trai…”
“Tên mọt sách áo xanh đó thật ngốc…”
“Haha, hahaha...”
“Haiz!” Nguyên Diệu kéo khăn tay xuống đưa cho Bạch Cơ, buồn bã nói: “Quả nhiên không có cô nương nào ngưỡng mộ ta…”
Bạch Cơ đặt bó hoa tươi và khăn tay lên lưng ngựa, cúi xuống hái một chùm hoa linh lan từ bụi cỏ ném cho Nguyên Diệu, cười nói: “Ta rất ngưỡng mộ Hiên Chi.”
Nguyên Diệu nhận lấy chùm hoa linh lan, dù hoa nhỏ, bình thường, không sặc sỡ như những bó hoa của các quý phu nhân ném nhưng tâm trạng của hắn lại đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Nguyên Diệu cũng hái một chùm hoa linh lan ném cho Bạch Cơ, cười nói: “Ta cũng ngưỡng mộ Bạch Cơ.”
“Hahaha...”
“Hahaha...” cả hai cùng cười.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến bên bờ sông, nhắm mắt cảm nhận linh tính của nước. Bạch Cơ đặt những bông hoa tươi và khăn tay vào dòng nước để dòng nước mang những ước nguyện tốt đẹp này trôi đi xa.
Nguyên Diệu nhìn những bông hoa tươi xa dần, nói: “Ngươi vứt chúng đi như thế không thấy tiếc sao? Đây đều là những tình cảm ngưỡng mộ và yêu mến, nếu có ý còn có thể thông qua hoa tươi và khăn tay để kết giao tình cảm với chủ nhân của chúng.”
Bạch Cơ cười âm u, nói: “Tình ý của quý phu nhân tuy đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm. Dừng lại đúng lúc là tốt nhất, quá gần gũi, quá đắm chìm sẽ bị ‘quỷ ẩn’ đấy.”
Nguyên Diệu bất giác rùng mình, hỏi: “Quỷ ẩn là gì?”
Bạch Cơ cười càng quái gở hơn, nói: “Quỷ ẩn là bị quỷ ăn mất rồi hoàn toàn biến mất.”
Nguyên Diệu sợ hãi.
Dạo chơi đến giữa trưa, Bạch Cơ và Nguyên Diệu mới cưỡi ngựa về thành.
Bụng Nguyên Diệu đói cồn cào nhưng lại không muốn về Phiêu Miểu Các ăn cá do Ly Nô làm, bèn đề nghị: “À, Bạch Cơ, chúng ta ăn gì đó rồi hẵng về.”
Bạch Cơ đồng ý, nói: “Cũng được. Ta cũng đói rồi.”
“Vậy chúng ta đi đâu ăn đây?”
Bạch Cơ nghĩ một lát, nói: “Có rồi, đi lầu Vạn Trân đi.”
Lầu Vạn Trân là tửu lâu hàng đầu trong thành Trường An, nổi tiếng với món ăn tinh tế và hương vị tuyệt hảo. Ngay cả những thực khách khó tính nhất cũng phải khen ngợi món ăn ở lầu Vạn Trân. Điều kỳ diệu nhất là từ các món ăn từ Nam đến Bắc thậm chí đến món ăn của nước ngoài, đều có thể thưởng thức ở Lầu Vạn Trân, mà hương vị lại rất chính thống.
Lầu Vạn Trân rất bí ẩn, cấm khách hàng tìm hiểu về đầu bếp và nhà bếp. Chưa ai từng thấy đầu bếp của Lầu Vạn Trân, cũng chưa ai từng vào nhà bếp của Lầu Vạn Trân.
Có người nói, lầu Vạn Trân có thể làm ra món ăn từ Nam ra Bắc, hẳn là có rất nhiều đầu bếp. Nhưng cũng có người nói, Lầu Vạn Trân không lớn, giá cả món ăn cũng hợp lý, không thể thuê nhiều đầu bếp như vậy, tất cả món ăn đều do một đầu bếp làm. Có người nói, đếm đến hắn vào thăm dò lầu Vạn Trân, phát hiện lầu Vạn Trân không có nhà bếp. Cũng có người nói, nhà bếp của lầu Vạn Trân ở dưới đất. Tóm lại là đủ lời đồn, không ai biết chắc chắn cả.
Tuy nhiên lời đồn không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Lầu Vạn Trân, bởi sự hấp dẫn của món ăn ngon không thể cưỡng lại làm say mê cả lưỡi lẫn dạ dày của mọi người.
“Tuyệt quá.” Nguyên Diệu rất vui mừng, từ lâu hắn đã muốn đến lầu Vạn Trân để thưởng thức các món ăn đa dạng.
Bạch Cơ cười nói: “Đôi khi cũng nên thay đổi khẩu vị, không thể lúc nào cũng ăn đồ ăn do mèo làm được.”
Nguyên Diệu chìm đắm trong ảo mộng về món ăn, không nghĩ kỹ câu nói đầy ẩn ý của Bạch Cơ.
Chợ Đông, Lầu Vạn Trân.
Lầu Vạn Trân không nằm ở khu sầm uất của chợ Đông, mà tọa lạc ở góc Tây Nam khá yên tĩnh, nhưng nó luôn đầy ắp khách. Mọi người không ngại đi một đoạn đường dài để thưởng thức món ăn ngon.
Lầu Vạn Trân cổ kính, các tầng lầu bằng gỗ rất cũ kỹ, bàn ghế trong đại sảnh sạch sẽ đơn giản không có trang trí dư thừa. Thực ra, đối với một nhà hàng thì mùi thơm của món ăn quyến rũ trong không khí là trang trí tốt nhất.
Khách trong lầu Vạn Trân rất đông, cực kỳ rôm rả, tầng một gần như đã đầy ắp.
Tầng một, tầng hai là chỗ ngồi bình thường, bàn ghế không có rèm ngăn cách, tầng ba là chỗ ngồi riêng có rèm ngăn. Bạch Cơ quyết định ngay đi lên tầng ba, nhưng bị tiểu nhị thông báo rằng hôm nay tầng ba đã được Huyền Vương Lý Kế bao trọn để chiêu đãi khách, không tiếp khách khác.
Bạch Cơ nói: “Huyền Vương mời bao nhiêu khách?”
Tiểu nhị nói: “Khoảng mười mấy người. Còn có năm ca nữ được mời từ phường Bình Khang.”
Bạch Cơ bĩu môi: “Dù là hai mươi người cũng không cần bao trọn tầng ba. Sắp xếp cho ta và Hiên Chi một chỗ ngồi riêng đi.”
Tiểu nhị nói: “Huyền Vương đã trả tiền bao trọn tầng ba, xin hai vị thông cảm, đừng làm khó tiểu nhân.”
Bạch Cơ liếc nhìn ông chủ Từ đang dựa vào quầy tính toán, cười nói: “Vậy ta đi làm khó ông chủ Từ một chút.”
“Bạch Cơ, hãy là thôi đi. Dưới lầu tuy nhiều người một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống.” Nguyên Diệu vừa định ngăn cản nhưng Bạch Cơ đã bước đi rồi.
Nguyên Diệu nghĩ rằng ông chủ Từ chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu ngang ngược của Bạch Cơ nên không muốn đi theo mà đứng yên chờ đợi. Hắn nhìn vào đại sảnh, thấy bốn, năm người phục vụ mặc trang phục ngắn màu xám nâu đi qua lại nhanh như bay, họ cầm khay, mang thức ăn cho thực khách. Họ rất khéo léo, đi lại như gió nhưng không làm đổ một giọt súp nào trong khay.
Nguyên Diệu thầm thán phục. Hắn lại nhìn về phía Bạch Cơ và ông chủ Từ. ông chủ Từ có gương mặt chuột, mắt ti hí, cằm có ba sợi râu. Dáng người ông ta rất nhỏ bé, nếu không đứng trên một chiếc ghế thì chắc chỉ cao bằng một nửa Bạch Cơ.
Bạch Cơ chỉ lên tầng ba, nói gì đó.
ông chủ Từ lắc đầu, kiên quyết từ chối.
Bạch Cơ cười, nói gì đó.
ông chủ Từ tức giận, lông mày dựng đứng, đôi mắt nhỏ trừng Bạch Cơ.
Bạch Cơ lại cười nói thêm câu nữa đồng thời chỉ tay vào tất cả khách hàng, làm bộ mặt kinh hãi một cách khoa trương.
ông chủ Từ như bị nắm thóp, mặt không cam lòng nhưng không còn cách nào khác. Ông ta thay đổi thành khuôn mặt cười, nói gì đó với Bạch Cơ.
Bạch Cơ điềm tĩnh, lại mỉm cười chỉ lên tầng ba.
ông chủ Từ cúi đầu cười, liên tục gật đầu.
Bạch Cơ vẫy tay gọi Nguyên Diệu, mặt nở nụ cười gian xảo kiểu "Đại công cáo thành".
Nguyên Diệu nhăn mặt bước tới. Con yêu quái này lại gây chuyện nữa rồi. Không biết ông chủ Từ tội nghiệp này bị nắm thóp gì đây.
Bạch Cơ cười nói: “Đã nói chuyện xong với ông chủ Từ rồi, chúng ta lên tầng ba ngồi nhé.”
Nguyên Diệu lo lắng nói: “Nhưng Huyền Vương đã bao trọn tầng ba, không cho người ngoài lên, nếu bị phát hiện…”
Bạch Cơ mở quạt ngà voi ra cười nói: “Không sao, chúng ta sẽ lên từ phía khác. ông chủ Từ sẽ sắp xếp cho chúng ta một chỗ ngồi đặc biệt, chúng ta có thể thấy Huyền Vương nhưng Huyền Vương không thể thấy chúng ta.”
ông chủ Từ dẫn đường phía trước, Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo sau. Họ rời khỏi đại sảnh vào một phòng, đi từ cầu thang bí mật lên tầng ba.
Ở chính giữa tầng ba, màn chắn giữa các phòng riêng bị dỡ bỏ, bố trí thành một tiệc đường trang nhã. Khi ông chủ Từ, Nguyên Diệu, Bạch Cơ đi qua hành lang, thì thấy mười mấy người đang cười nói ăn uống qua cửa sổ, họ mặc trang phục sang trọng, không phải vương công thì cũng là hiển quý. Năm ca nữ xinh đẹp, một người đánh đàn, một người thổi sáo, ba người múa trên tấm thảm lông giúp vui cho tiệc.
“Ủa?! Đan Dương cũng ở đó?!” Nguyên Diệu tinh mắt, nhận ra Vi Ngạn trong đám người dự tiệc.
Vi Ngạn đang uống rượu với một công tử áo gấm có thần sắc tiều tụy, hình như rất hứng thú hỏi gì đó, nhưng công tử áo gấm có vẻ không hứng thú chỉ cắm đầu uống rượu.
Bạch Cơ chăm chú nhìn rồi cười nói: “Bữa tiệc này có vẻ thú vị nhỉ.”
“Suỵt!” ông chủ Từ đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu nói nhỏ thôi, không được làm kinh động người trong tiệc.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo ông chủ Từ vào một phòng cạnh đại sảnh. Phòng không lớn nhưng bày trí trang nhã, phía nam là cửa sổ hướng ra đường, có thể nhìn thấy toàn bộ chợ Đông. Phía tây là đại sảnh tầng ba, cách một bức tường nhưng không biết vì lý do gì lại có thể rõ ràng nhìn thấy tình hình tiệc trong đại sảnh và nghe thấy cuộc trò chuyện. Từ đại sảnh nhìn vào, trên tường treo một bức “Bách Hoa Đồ”, không thấy bên trong.
ông chủ Từ cười nói với Bạch Cơ: “Đây là nơi ta tự ăn uống, không tiếp khách. Ngài tạm dùng bữa ở đây nhé.”
Bạch Cơ ngồi xuống bên bàn gỗ, thích thú nhìn vào đại sảnh rôm rả.
Nguyên Diệu thì thấy chỗ này không ổn, có vẻ như đang nhìn trộm người khác.
Bạch Cơ cười nói: “Rất tốt. Hiên Chi muốn ăn gì? Đừng khách sáo, hôm nay ông chủ Từ mời khách.”
ông chủ Từ tiếp tục cười gượng, nhưng nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh. Không biết ông chủ Từ đã bị Bạch Cơ nắm được điểm yếu gì mà bị nàng tống tiền như vậy? Hắn cảm thấy có hơi đau lòng cho cho ông chủ Từ, nói: “Ừ, chỉ cần vài món đơn giản cho hai người ăn là được, không cần quá phiền phức, cũng không cần quá đắt.”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi nói muốn những món ăn ngon nhất, đắt nhất của lầu Vạn Trân, chiên xào nấu nướng, đồ sống hay đồ chay, không được thiếu món nào, trên thực đơn có bao nhiêu món thì mang hết bấy nhiêu món lên.”
Mặt ông chủ Từ dần dần đen lại, như muốn sụp đổ.
Nguyên Diệu hét lên: “Ta không nói như vậy!”
Bạch Cơ cười nói: “Thôi được, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi. Xin ông chủ Từ giới thiệu cho chúng ta vài món ngon đủ cho hai người ăn là được. Thêm một bình rượu ngon nữa.”
ông chủ Từ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nói: “Không vấn đề gì.”
ông chủ Từ cúi chào rồi lui ra ngoài sắp xếp.
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bạch Cơ, rốt cuộc ông chủ Từ có điểm yếu gì bị ngươi nắm được thế?”
Bạch Cơ cười tươi nói: “Vì Hiên Chi nên ăn xong rồi nói.”
“Ồ.” Nguyên Diệu đáp.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa thưởng thức ca múa trong đại sảnh vừa chờ món ăn được mang lên. Vũ nữ còn chưa múa xong một điệu thì tiểu nhị đã mang các món ăn lên.
Một đĩa tôm nướng, tôm được ướp với gia vị đặc biệt, xếp thành hình đèn lồng, màu đỏ tươi hấp dẫn. Một đĩa thịt gà trộn với sữa tươi, trông rất ngon mắt. Một đĩa thịt cua và gạch cua được cuộn trong bánh tráng mỏng, cắt thành từng đoạn, xếp thành hình chữ Phúc. Một đĩa ngỗng nướng nguyên con trong bụng cừu, mùi thơm ngào ngạt, trong bụng ngỗng có cơm nếp ngũ vị, bên cạnh đặt dao nhỏ để cắt thịt ngỗng. Một đĩa thịt cừu, rất mềm và ngon. Một canh rau tươi ngon.
ông chủ Từ mở một hũ rượu Thu Lộ Bạch, rót đầy chén cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu, cười nói: “Hai vị từ từ thưởng thức, nếu có điều gì không chu đáo thì xin hãy bỏ qua.”
Nhìn những món ăn ngon trước mắt, Nguyên Diệu nuốt nước miếng cảm ơn ông chủ Từ rồi bắt đầu thử từng món, không thể dừng đũa lại.
Bạch Cơ nếm một miếng cơm ngũ vị, cười khen: “Thức ăn của lầu Vạn Trân quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự rất ngon.”
ông chủ Từ nói: “Cảm ơn lời khen. Xin đừng truyền bí mật của chúng ta ra ngoài.”
Bạch Cơ cười gật đầu nói: “Đó là điều đương nhiên. Nếu thiếu lầu Vạn Trân thì nhiều thực khách ở Trường An sẽ rất đau lòng.”
ông chủ Từ cúi chào rồi lui ra ngoài.
Nguyên Diệu không kìm được tò mò hỏi: “Bạch Cơ, rốt cuộc ông chủ Từ có bí mật gì thế?”
“Suỵt!” Bạch Cơ cười, gắp một miếng tiên nhân lỗ đưa vào miệng: “Ăn xong rồi nói.”
“Được thôi.” Nguyên Diệu vui vẻ cắn một miếng thịt cua.”
Trong đại sảnh bên cạnh, tiếng nhạc du dương, ca múa vui vẻ. Huyền Vương và khách đang uống rượu trò chuyện, đề tài bất ngờ chuyển sang “thần ẩn” và “quỷ ẩn”.
Trong thành Trường An, luôn có những chuyện “thần ẩn” và “quỷ ẩn” xảy ra.
Ở Trường An thời nhà Đường, cái gọi là “thần ẩn” chỉ việc người ta vô cớ biến mất, nhưng sau một thời gian lại bất ngờ trở về. Thời gian mất tích có thể ngắn chỉ vài ngày hoặc dài đến vài năm. Những người trở về, có người hoàn toàn không nhớ gì về việc đã xảy ra khi mất tích, có người thì nhớ rõ mình bị thần tiên hay yêu quái dẫn đến một nơi nào đó, trải qua những sự việc kỳ lạ. Còn cái gọi là “quỷ ẩn” thì chỉ việc biến mất hoàn toàn. Người bị quỷ ẩn hoặc là mất tích vĩnh viễn, hoặc là sau một thời gian được tìm thấy xác chết. Trong những câu chuyện đồn thổi ở Trường An, thần ẩn là một câu chuyện vui không gây hại, còn quỷ ẩn thì là một tai họa rất đáng sợ.
Từ cuộc trò chuyện của Huyền Vương và những người khác, Nguyên Diệu dường như nghe ra được vị công tử áo gấm uống rượu với Vi Ngạn trước đó đã gặp phải thần ẩn.
Công tử áo gấm đó tên là Lý Ôn Dụ, là con trai thứ ba của Kỷ Vương Lý Thận, năm ngoái được phong làm Quận Vương. Xét về bối phận thì Huyền Vương Lý Kế và hắn là chú cháu, nhưng thực ra hắn còn lớn hơn Lý Kế hai tuổi. Sáu tháng trước, Lý Ôn Dụ mất tích trong lễ cưới, gặp phải thần ẩn, không rõ tung tích. Mãi đến nửa tháng trước thì hắn đột nhiên trở về, được người ta phát hiện ngất xỉu dưới cầu đá ở phía tây thành. Gia đình truy hỏi nơi hắn đã đến, hắn chỉ nói gặp được thần nữ, cùng thần nữ sống những ngày tháng hạnh phúc như thần tiên trong một phủ tiên suốt hơn nửa năm.
Sắc mặt Lý Ôn Dụ luôn u ám, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên gầy gò và hốc hác.
Huyền Vương cười đùa: “Thần nữ đó đẹp đến mức nào mà lại khiến ngươi bỏ rơi tân nương ngay trong lễ cưới thế?”
Lý Ôn Dụ khổ sở đính chính: “Không phải, tình hình lúc đó rất phức tạp.”
“Phức tạp thế nào?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người đều rất tò mò, liên tục dò hỏi.
Thấy mọi người truy hỏi chuyện thần ẩn, Lý Ôn Dụ nhíu mày uống rượu một mình, không muốn nói thêm một lời nào.
Mọi người thấy không hỏi được gì thì cũng không tiếp tục truy hỏi, bắt đầu trêu đùa nhau.
“Ôi ôi, ước gì cũng có một thần nữ xinh đẹp đến thần ẩn ta thì tốt quá.”
“Với dung mạo của ngươi thì dạ xoa đến thần ẩn đúng hơn đấy.”
“Tuy ta tuấn tú, phong độ không bằng tiểu quận vương, nhưng cũng không đến nỗi xấu, thần nữ không chịu hạ mình, nhưng ít nhất cũng nên có một yêu nữ quyến rũ tình tứ đến với ta chứ.”
“Chỉ sợ yêu nữ quá đa tình không chịu thả ngươi trở về, thần ẩn thành quỷ ẩn luôn.”
“Haha…”
Mọi người cười lớn, nhưng Lý Ôn Dụ lại càng thêm sầu muộn.
Bạch Cơ nhíu mày nói: “Thật kỳ lạ.”
“Kỳ lạ gì?” Nguyên Diệu vừa gặm đùi ngỗng, vừa hỏi.
“Chuyện thần ẩn.”
“Chuyện đó có gì kỳ lạ ư? Nếu quả thực có sự tồn tại của những thứ không phải người thì thần ẩn cũng là chuyện bình thường thôi mà? Vị huynh đài đó có lẽ thật sự đã gặp thần nữ.”
“Những người này không phải là vương tộc thì cũng là quyền quý, hồ tiên và thần nữ trong thành Trường An sẽ không chọn họ để thần ẩn.”
“Tại sao?” Nguyên Diệu tò mò. Hắn nghĩ lại những câu chuyện đồn đại về những nam nhân bị thần nữ, hồ nữ “thần ẩn” một thời gian rồi trở về, dường như nhân vật chính đều là thư sinh nghèo khổ, lãng tử, chưa từng có ai là quan lại quyền quý.
Bạch Cơ cười sâu xa, nói: “Bởi vì thần nữ và hồ tiên đều thích những nam nhân bình thường, ghét vương hầu quyền quý.”
Nguyên Diệu cảm thán: “Thần nữ và hồ tiên thật tốt, không coi trọng gia thế môn đệ.”
Bạch Cơ cười bí ẩn không nói gì.
Nguyên Diệu nói: “Vị huynh đài đó có thân phận rất cao quý như thế, không biết tại sao cũng bị thần ẩn?”
Bạch Cơ uống một ngụm rượu Thu Lộ Bạch trong chén sứ thanh hoa, ngắm nhìn Lý Ôn Dụ đang sầu muộn một lúc, rồi cười nói: “Trong lòng hắn có một ‘nguyện vọng’ rất mạnh mẽ. Ta lại có ‘nhân quả’ rồi.”
Nguyên Diệu nói: “Vấn đề là, hắn có thể bước vào Phiêu Miểu Các không?”
Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử sẽ đưa hắn đến Phiêu Miểu Các.”
“Làm sao ngươi biết?” Nguyên Diệu nhìn về phía Vi Ngạn, thấy hắn đang cầm chén rượu nhìn Lý Ôn Dụ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Bạch Cơ nhìn Vi Ngạn, nói: “Trên mặt Vi công tử viết rằng ‘nói với hắn Bạch Cơ có thể thực hiện nguyện vọng của hắn, dẫn hắn đến Phiêu Miểu Các thì có thể biết được chuyện thần ẩn mà hắn không chịu nói, tiện thể còn có thể thu một khoản phí giới thiệu.’”
Nguyên Diệu dụi mắt, nhìn kỹ Vi Ngạn thì ngạc nhiên nói: “À, trên mặt Đan Dương viết nhiều chữ như vậy sao? Sao ta không thấy?!”
Bạch Cơ khóe miệng giật giật, nói: “Trên mặt Hiên Chi cũng viết hai chữ.”
“Chữ gì?” Nguyên Diệu tò mò sờ mặt.
“Bên trái là chữ ‘ngốc’, bên phải là chữ ‘nghếch’.”
“Ta không có ngốc nghếch!” Nguyên Diệu lớn tiếng hét lên.
Bạch Cơ bịt tai lại.