Nguyên Diệu thấy Đào Ngột đã biến mất thì thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không nhận ra điều bất thường sau lưng mình.
Thân hình của Đào Uyên Minh ngày càng trở nên mờ nhạt, gần như trong suốt.
Bạch Cơ đi đến bên Nguyên Diệu, nhìn chiếc vuốt của Đào Ngột đậu trên vai hắn, muốn nói lại thôi. Đào Uyên Minh cũng thấy vuốt của Đào Ngột trên vai Nguyên Diệu, hắn muốn nói gì đó nhưng lại hoảng sợ không thốt nên lời.
“Hiên Chi phải bình tĩnh.” Bạch Cơ nói.
Nguyên Diệu không hiểu gì: “Tiểu sinh rất bình tĩnh mà.”
“Trên vai phải của ngươi có một chiếc lá.” Bạch Cơ nói.
Nguyên Diệu cúi đầu nhìn vai phải, thấy chiếc vuốt của Đào Ngột thì sợ đến mức tóc dựng đứng, ngã ngồi xuống đất.
Chiếc vuốt của Đào Ngột cắm chặt trên vai Nguyên Diệu, không hề nhúc nhích.
“Đây rõ ràng là vuốt của Đào Ngột, sao lại là chiếc lá?!!” Thư sinh kinh hoảng kêu lên.
Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào chiếc vuốt của Đào Ngột, nói: “Hiên Chi cứ xem nó là một chiếc lá rồi lấy nó xuống. Đừng sợ, hãy làm theo lời ta nói.”
Nghe vậy, Nguyên Diệu dồn hết dũng khí đưa tay trái ra gỡ vuốt của Đào Ngột ra. Chiếc vuốt không cắm chặt, Nguyên Diệu không tốn nhiều sức đã gỡ được nó ra rồi cầm trong tay.
Bạch Cơ xé một mảnh vải lớn từ áo choàng của Nguyên Diệu, trải trên đất rồi lấy túi thơm màu trắng treo ở eo, rắc Thù Du từ túi thơm lên mảnh vải: “Hiên Chi, ném chiếc lá lên mảnh vải.”
Nguyên Diệu vội vàng ném vuốt của Đào Ngột lên mảnh vải như thể vứt bỏ một củ khoai nóng.
Vuốt của Đào Ngột rơi xuống mảnh vải, chuẩn bị bỏ chạy, nhưng vừa chạm vào Thù Du trên mảnh vải thì lập tức cứng đơ lại.
Bạch Cơ lập tức gói mảnh vải lại, buộc chặt.
Bạch Cơ đưa gói vải cho Nguyên Diệu: “Hiên Chi cầm lấy, vuốt của Đào Ngột không có ác ý lớn, lại có Thù Du trấn tà nên không nguy hiểm, có thể để trong kho của Phiêu Miểu các chờ người có duyên.”
Nguyên Diệu nhận lấy với gương mặt khổ sở, vừa nghĩ đến sự đáng sợ của Đào Ngột, nên hắn cho rằng người có duyên với vuốt của Đào Ngột chắc chắn cũng rất đáng sợ.
Đào Uyên Minh nói với Bạch Cơ: “Bạch Cơ cô nương, ngươi có thể thực hiện một nguyện vọng của ta không? Nguyện vọng này rất quan trọng với ta.”
“Nguyện vọng gì?” Bạch Cơ hỏi.
“Ta hy vọng có thể cùng Ma Cật nhìn thấy thôn Đào Nguyên.” Đào Uyên Minh nói.
Bạch Cơ cười: “Thật trùng hợp. Vương công tử cũng ước điều tương tự. Nhưng thế gian không có thôn Đào Nguyên, nguyện vọng đến thôn Đào Nguyên thật sự, hai trăm năm trước ta không thể thực hiện cho ngươi, bây giờ cũng không thể.”
“Thôn Đào Nguyên thật sự có hay không không quan trọng, quan trọng là ta hy vọng Ma Cật thực hiện được nguyện vọng của mình, không cảm thấy hối tiếc vì sự ra đi của ta. Hắn ấy luôn muốn tìm thấy thôn Đào Nguyên rồi cùng ta đi xem trước khi ta ra đi. Thật ra, hắn không cần phải tìm, nơi hắn gặp ta đối với ta chính là thôn Đào Nguyên. Ta hy vọng ngươi có thể cho ta và Ma Cật cùng nhìn thấy ‘thôn Đào Nguyên’.”
Bạch Cơ cười: “Thật thú vị. Nguyện vọng thật sự của các ngươi cũng giống nhau, suy nghĩ cũng tương đồng như thế, như là tâm ý tương thông.”
“Vậy ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của chúng ta không?” Đào Uyên Minh trông đợi hỏi.
“Ta có lý do gì để từ chối ‘nhân quả’ được chứ?” Bạch Cơ cười gian.
“Nhưng đã hết nghiên mực hạt đào, ta không có chỗ trú ngụ, lúc trời sáng ta sẽ biến mất khỏi nhân gian.” Đào Uyên Minh buồn bã nói.
Bạch Cơ khẽ nhúc nhích mũi, nói: “Hiên Chi có nghiên mực hạt đào.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Tiểu sinh làm gì có nghiên mực hạt đào… À, không đúng, tiểu sinh hình như có một mảnh nghiên mực hạt đào nhỏ nhặt được trong đám hoa cúc, định giao cho Ma Cật nhưng sau đó lại quên mất…”
Nguyên Diệu mò mẫm trong áo, lấy ra một mảnh nghiên mực hạt đào nhỏ hơn móng tay.
Đào Uyên Minh vui mừng.
Bạch Cơ cũng cười: “Vuốt của Đào Ngột đuổi theo Hiên Chi cũng là vì ngửi thấy mùi của nghiên mực hạt đào này đấy.”
Nguyên Diệu hơi lo lắng: “Mảnh nghiên mực hạt đào này quá nhỏ, e rằng không đủ để cho Đào tiên sinh trú ngụ lâu dài, đến khi cùng Ma Cật nhìn thấy thôn Đào Nguyên.”
Bạch Cơ cười khẽ, nói: “Không sao. Nếu không có gì bất thường thì ngày mai sẽ thấy Thôn Đào Nguyên.”
Đào Uyên Minh nói: "Ta vốn không phải người, làm sao có thể mong cầu tồn tại lâu dài ở nhân gian? Sống lâu dài với con người? Ta chỉ muốn cùng Ma Cật nhìn thấy Thôn Đào Nguyên một lần, để hắn không tiếc nuối và ta cũng có thể rời đi mà không hối tiếc."
Bạch Cơ cười: "Ngày mai là lễ Trùng Dương, mọi người cùng nhau trèo lên cao tìm Thôn Đào Nguyên đi."
Đào Uyên Minh vui vẻ cười rồi biến mất trên bãi cỏ. Đồng thời, một tia sáng nhỏ chảy vào mảnh nghiên mực hạt đào trong tay Nguyên Diệu, mảnh nghiên mực hạt đào phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, đen như đêm tối.
Nguyên Diệu cất kỹ mảnh nghiên mực hạt đào, hai người mang theo vuốt của Đào Ngột trở về biệt viện của Vương Duy.
Trên đường đi, Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: "Trước đó không phải ngươi nói thế gian không có Thôn Đào Nguyên sao? Ngày mai tìm Thôn Đào Nguyên ở đâu?"
Bạch Cơ chỉ vào tim Nguyên Diệu, cười nói: "Chỉ cần trong lòng có Thôn Đào Nguyên thì khắp nơi trên thế gian đều là Thôn Đào Nguyên."
Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, lại lo lắng nói: "Bây giờ là mùa thu, cho dù tìm được Thôn Đào Nguyên thì trong Thôn Đào Nguyên cũng không có hoa đào phải không?"
Bạch Cơ cười bí ẩn: "Chỉ cần trong lòng là mùa xuân thì sao Thôn Đào Nguyên không có hoa đào được?"
Nguyên Diệu gãi đầu, hắn không hiểu câu đố của Bạch Cơ, vẫn lo lắng liệu ngày mai có thể tìm thấy Thôn Đào Nguyên không.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa trò chuyện vừa đi đường, giữa đường gặp phải Ly Nô.
Ly Nô mệt mỏi rũ tai xuống, than thở với Bạch Cơ: "Mèo li hoa quá đáng ghét, thô lỗ vô lý, may mà Ly Nô chạy nhanh, nếu không đã bị nó ăn thịt rồi."
Bạch Cơ xoa đầu Ly Nô: "Ngươi suýt nữa đè bẹp công chúa Ngọc Quỷ, tất nhiên nó sẽ tức giận rồi. Công chúa Ngọc Quỷ một khi hóa yêu thì tính tình sẽ như vậy, không muốn bị thương thì chỉ có thể chạy. Ngươi đã lâu không vận động, xem như rèn luyện thân thể đi."
Nguyên Diệu có hơi lo lắng cho mèo li hoa: “Công chúa Ngọc Quỷ không bị thương chứ?"
Ly Nô chưa kịp trả lời thì từ phía bên kia rừng vang lên những tiếng gầm giận dữ của mèo li hoa, mạnh mẽ và đầy sức sống.
Nguyên Diệu và Bạch Cơ nhẹ nhõm hơn.
Vì sợ làm mèo li hoa nổi giận, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô không dám nói chuyện thêm, cẩn thận bước đi dưới ánh trăng, lặng lẽ trở về biệt viện.
Trong biệt viện, Vương Quý và Chu Mặc đã ngủ say, mọi thứ rất yên tĩnh.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi vào thư phòng, Vương Duy vẫn đang ngủ mê, Nguyên Diệu thắp đèn, lấy mảnh nghiên mực hạt đào trong ngực ra đặt bên gối Vương Duy.
Bạch Cơ thấy trên bàn có bài thơ từ biệt mà Đào Uyên Minh để lại cho Vương Duy, cười nói: "Bài thơ này tối nay không dùng được rồi, để mai rồi hẵng đưa cho hắn."
Bạch Cơ gấp bài thơ lại, cất vào tay áo.
Trời thu mát mẻ không một gợn mây, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy và Đào Uyên Minh ra ngoài leo núi ngắm cảnh, Vương Quý và Chu Mặc một người mang hộp thức ăn, một người mang hành lý theo sau, Ly Nô xách một con cá chép lớn theo sau.
Đúng là ngày Trùng Dương, rất nhiều người ra ngoại thành leo núi ngắm cảnh. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và mọi người leo lên một ngọn núi cao, nhìn ngắm một vùng đồng bằng, phong đỏ nở mười dặm. Thấy phong cảnh ở đây rất đẹp nên họ quyết định uống rượu ngắm cảnh tại chỗ này, Vương Quý và Chu Mặc trải thảm lông dưới một gốc cây tùng cổ thụ, bày thức ăn, dụng cụ uống rượu và bút mực giấy nghiêm. Ly Nô ở bên cạnh đào một cái hố, gom một đống củi bắt đầu nướng cá.
Bạch Cơ đứng bên bờ núi nhìn về phía những đám mây trắng ở xa, Nguyên Diệu ngồi trên thảm lông cầm bút chuẩn bị viết một bài thơ về lễ Trùng Dương, Vương Duy cầm rượu hoa cúc cùng Đào Uyên Minh đối ẩm, rất vui vẻ.... Đây là một ngày họ lấy trộm từ Phiêu Miểu các, họ muốn trước khi chia tay làm một số việc vui vẻ, để sau khi chia tay không còn đau buồn nữa.
Nguyên Diệu viết xong bài thơ, ngâm nga: " Phong đỏ cầu đá, núi chiều sâu, Trùng Dương lên cao, rượu thơm dâng hầu. Xưa nay danh sĩ lắm cô tịch, mỹ nhân hương cỏ gửi gắm hồn thơ.”
Bạch Cơ nghe xong, cười nói: "Thơ rất hay. Nhưng, cần sửa bốn chữ, mới hợp cảnh."
"Sửa bốn chữ nào?" Nguyên Diệu cười hỏi.
Bạch Cơ nói: "Đã là lễ Trùng Dương, thì tất nhiên không thể thiếu lá Thù Du, rượu hoa cúc, câu cuối nên sửa thành " Xưa nay danh sĩ lắm cô tịch, thù du hoa cúc gửi gắm hồn thơ’”
Vương Duy và Đào Uyên Minh cũng cười nói: "Không đúng, không đúng, câu cuối nên sửa thành "Xưa này danh sĩ lắm cô tịch, vì có tri âm gửi gắm hồn thơ"."
Bạch Cơ cho rằng "Thù Du hoa Cúc" hay hơn, Vương Duy và Đào Uyên Minh lại cho rằng "không cô tịch" hay hơn, Nguyên Diệu cho rằng "mỹ nhân cỏ thơm" có ý cảnh đẹp hơn, ba bên tranh luận không ai thuyết phục được ai.
Ly Nô vừa nướng cá, vừa ngâm nga: "Tự cổ Ly Nô không cô tịch, lửa đỏ nướng cá thơm ngào ngạt.”
Đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một đám sương mù màu đỏ bao phủ đỉnh núi. Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy và Đào Uyên Minh đều bị sương mù màu đỏ bao quanh, không thấy bóng dáng. Ở xa, Vương Quý và Chu Mặc đang uống rượu, ăn bánh Trùng Dương cũng hoảng hốt, sợ hãi.
Sương mù màu đỏ vội tan biến, Vương Quý và Chu Mặc nhìn về phía gốc cây tùng, thấy mọi thứ vẫn còn, chỉ là Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy và Đào Uyên Minh không thấy đâu. Ly Nô vẫn ngồi bên lửa nướng cá, tập trung cao độ.
Vương Quý và Chu Mặc chạy đến bên Ly Nô, hoảng hốt hỏi: "Chủ nhân của ngươi và lang quân của ta đi đâu rồi?!"
Ly Nô bình tĩnh nói: "A Phỉ mang họ đi rồi."
"A Phỉ là ai?" Vương Quý hỏi.
"Một cây đào."
“?!?” Vương Quý và Chu Mặc nhìn nhau, kinh ngạc không hiểu gì.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy, và Đào Uyên Minh đi trong làn sương mù đỏ, dù không nhìn rõ cảnh vật xung quanh nhưng có thể nghe tiếng suối chảy róc rách, chim hót ríu rít.
Chẳng mấy chốc sương đỏ tan đi, Nguyên Diệu phát hiện họ đang đi bên một dòng suối, xung quanh là những rừng hoa đào bạt ngàn. Hoa đào nở rộ rực rỡ như gấm vóc. Một cơn gió thổi qua làm cánh hoa đào rơi xuống như mưa.
Bạch Cơ xoay một vòng trong cơn mưa hoa đào, cánh hoa rơi trên váy, trên tóc trông rất đẹp.
Nguyên Diệu há hốc mồm: “Hoa đào... sao mùa thu lại có hoa đào..."
Vương Duy và Đào Uyên Minh nhìn nhau cười: “Có lẽ chúng ta đã đến Thôn Đào Nguyên."
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy, và Đào Uyên Minh đi ngược dòng suối lên trên. Chẳng bao lâu sau, một ngôi làng khói bếp lơ lửng hiện ra trước mắt. Trong làng có khoảng vài chục hộ dân, nhà tranh nhà tre san sát, gọn gàng và giản dị. Trên đồng ruộng, những nam nhân trẻ tuổi đang cày cấy; dưới gốc cây dâu, những cô nương đeo giỏ tre đang hái dâu; bên hồ, bọn trẻ con đang nô đùa; trong sân, nữ nhân đang quay tơ, người già đang đan lát. Người dân trong làng qua lại cười nói vui vẻ, không nghe thấy tiếng tranh đấu của thế gian, không có nỗi buồn của bụi trần, tất cả đều yên bình như tiên cảnh ngoài đời.
Vương Duy nói với Đào Uyên Minh: "Tiên sinh, chúng ta đã tìm thấy Thôn Đào Nguyên. Đây chính là Thôn Đào Nguyên."
Đào Uyên Minh cười: “Ma Cật đã thực hiện lời hứa tìm thấy Thôn Đào Nguyên rồi, chúng ta đã cùng nhau nhìn thấy Thôn Đào Nguyên, ta cũng có thể ra đi không hối tiếc, Ma Cật cũng không còn tiếc nuối nữa."
Vương Duy lòng đầy đau buồn, nước mắt rơi: “Tiên sinh..."
Nguyên Diệu không tin nổi, hắn dụi mắt nhìn lại ngôi làng, và lập tức thấy một cảnh tượng kỳ lạ và kinh hoàng.
Xung quanh không hề có hoa đào, chỉ toàn những cây khô. Trước mặt không có ngôi làng, chỉ có mấy chục ngôi mộ hoang. Trong khu nghĩa địa hoang vu chẳng có ai, chỉ có vài hồ ly, hoẵng, sóc, thỏ rừng và gà rừng qua lại.
Nguyên Diệu lén nói với Bạch Cơ: "Rõ ràng đây là khu nghĩa địa hoang và mấy con vật, đâu có Thôn Đào Nguyên..."
"Á?! Hiên Chi có thể nhìn thấu ảo giác sao?!" Bạch Cơ đưa tay đón hai cánh hoa đào, tay kia chắp lại thành đao đập mạnh vào gáy Nguyên Diệu, nhân lúc Nguyên Diệu há miệng, nhét cánh hoa đào vào miệng hắn.
Nguyên Diệu nuốt nước bọt, nuốt xuống.
Nguyên Diệu giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Cơ, Bạch Cơ cười gian, xoay đầu Thư sinh về phía khu nghĩa địa hoang: “Bây giờ Hiên Chi có thể thấy Thôn Đào Nguyên rồi chứ?"
Nguyên Diệu nhìn kỹ, khu nghĩa địa hoang trở thành một ngôi làng yên bình và đẹp đẽ, những con thú hoang cũng trở thành dân làng. Tuy nhiên, mặc dù hình dáng họ là người nhưng Nguyên Diệu vẫn thấy tai và đuôi thú của họ.
Vương Duy và Đào Uyên Minh không thấy bản chất của Thôn Đào Nguyên, họ cùng nhau đi về phía ngôi làng.
Nguyên Diệu và Bạch Cơ cũng theo sau.
Vương Duy và Đào Uyên Minh vào làng, một ông già trông giống trưởng làng dắt một đứa trẻ đến trò chuyện: “Khách đến nhìn lạ mặt, không biết là đến từ nơi nào?"
Vương Duy trả lời.
Ông lão ngạc nhiên: “Lâu lắm rồi chúng ta không có khách đến thăm. Hóa ra, ngoài kia đã là triều Đường rồi sao?"
Vương Duy và Đào Uyên Minh vui mừng, nghĩ rằng thực sự đã tìm thấy thôn Đào Nguyên.
Nguyên Diệu lại thấy ông lão kéo một cái đuôi sóc bông xù, đứa trẻ có đôi tai thỏ dài.
Trưởng làng nhiệt tình mời Vương Duy và mọi người đến nhà uống rượu, thế là tất cả cùng đi đến nhà trưởng làng.
Đến nhà trưởng làng, vào trong, mọi người ngồi xuống, thê tử, con trai và con dâu của trưởng làng ra đón tiếp khách rất nhiệt tình.
Nguyên Diệu nhìn thấy con trai của trưởng làng rất quen, chính là A Phỉ. ngươi mặc trang phục giản dị, dùng khăn vải buộc tóc, thân hình cao ráo và thanh tú, trông rất sạch sẽ và đẹp trai.
Thấy trưởng làng và gia đình trò chuyện sôi nổi với Vương Duy và Đào Uyên Minh, Nguyên Diệu kéo Bạch Cơ ra sân, hỏi ngươi chuyện này rốt cuộc là thế nào: “A Phỉ cô nương sao lại ở đây? Lại còn biến thành con trai của trưởng làng nữa?!"
Bạch Cơ cười nói: "Trước đó ta nhờ Hiên Chi nhắn với A Phỉ, Hiên Chi còn nhớ không?"
Nguyên Diệu nghĩ một lúc, nói: "Sơn quỷ thổi đèn, ly mị mộng tưởng. Hóa nhập xuân hồng, đào chi yêu yêu. Hoa như kính ảnh, duyên tận không huyễn."*
* Ma núi thổi đèn, yêu quái huyền bí. Hóa thành xuân đỏ, đào nở thắm tươi. Hoa như gương phản chiếu, duyên cạn mộng mơ.
"Hiên Chi ghép chữ đầu của mỗi nửa câu lại, sẽ biết là chuyện gì rồi."
Nguyên Diệu suy nghĩ, đọc: "Sơn ly hóa đào hoa duyên?!"
Bạch Cơ cười: "Đúng vậy. Thôn Đào Nguyên này do A Phỉ tìm sơn yêu biến hóa thành. Nguyện vọng của công tử và tiên sinh không phải là tìm đến thôn Đào Nguyên thật sự, chỉ là muốn lưu lại kỷ niệm đẹp để đối phương không tiếc nuối. Vì vậy ta tạm thời làm như vậy."
Nguyên Diệu nhìn qua cửa sổ, thấy Vương Duy và Đào Uyên Minh đang nói chuyện vui vẻ với trưởng làng, không ngừng cười ha hả. Nguyện vọng của họ đã thành hiện thực, trên gương mặt họ rạng ngời niềm hạnh phúc. Nguyện vọng của Vương Duy là tìm thôn Đào Nguyên cho Đào Uyên Minh, để ông ấy ra đi không tiếc nuối. Nguyện vọng của Đào Uyên Minh là khi chia tay, Vương Duy không đau buồn không tiếc nuối. Đối với họ, thôn Đào Nguyên là thật hay giả không quan trọng, quan trọng là họ có thể cùng nhau ở Thôn Đào Nguyên trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, gặp gỡ, chia tay.
Nguyên Diệu nói: "Ừ, thực ra thôn Đào Nguyên là thật hay giả cũng không quan trọng."
A Phỉ bước ra đến trước mặt Bạch Cơ, đưa ngươi một tờ giấy: “Đây là hóa đơn."
Bạch Cơ mở ra nhìn một lúc, sắc mặt dần dần xanh lè.
Nguyên Diệu tò mò ghé mắt nhìn, chỉ thấy trên hóa đơn ghi:
Phí thuê khu nghĩa địa hoang: Mười tám lượng.
Sóc (trưởng làng): Mười lượng.
Hươu xạ (vợ trưởng làng): Bốn lượng.
A Phỉ (con trai trưởng làng): Ba lượng.
Rắn núi (con dâu trưởng làng): Ba lượng.
Thỏ rừng (cháu trai trưởng làng): Hai lượng.
Gà rừng (dân làng): Hai lượng.
Chim sẻ núi (dân làng): Hai lượng.
Chuột đồng (dân làng): Hai lượng.
...
Chi phí ăn uống, trà rượu tính riêng.
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh. Thì ra đây là hóa đơn thuê những con thú rừng này. Tuy nhiên, hắn thắc mắc: “Tại sao sóc lại được mười lạng, gấp đôi người khác?"
A Phỉ cười nói: “Trong đám thú rừng, chỉ có sóc biết chữ, có thể đọc "Đào Hoa Nguyên Ký". Mọi thứ ở đây đều do nó bố trí theo sách, vai trò của mọi người cũng do nó phân công, vì vậy nó nhận lương nhiều nhất."
Bạch Cơ giật mình: “Tổng cộng đã gần một trăm lượng, quá nhiều..."
A Phỉ nhẹ nhàng nói: “E rằng không chỉ có một trăm lượng. Mọi người còn yêu cầu mỗi khi nói chuyện với khách, lương sẽ tăng thêm mười văn tiền."
Bạch Cơ và Nguyên Diệu quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy trưởng làng nói chuyện liên tục với Vương Duy và Đào Uyên Minh, nước bọt tung bay. Thê tử trưởng làng, con dâu trưởng làng, và cháu trai trưởng làng cũng nhiệt tình trò chuyện với khách. Bên ngoài nhà tranh, một đám dân làng đổ xô vào, tranh nhau nói chuyện với khách.
Bạch Cơ khóe miệng giật giật, bất lực dựa vào hàng rào: “Hiên Chi, bọn họ nói nhiều quá..."
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh. Hắn thấy vẻ mặt thất vọng của Bạch Cơ, an ủi nàng: “Trên đời đâu có phương pháp hoàn hảo? Để đạt được "nhân quả", bỏ ra chút tiền cũng đáng."
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi nói có lý, nhưng lời này nghe không dễ chịu lắm."
Vương Duy và Đào Uyên Minh vui vẻ trò chuyện với dân làng một lúc lâu, thê tử trưởng làng và con dâu chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn để đãi khách.
Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị xong, rất phong phú. Dù món ăn chỉ là rau quả, nhưng rất tươi ngon, có mấy loại rau rừng mà Vương Duy và Nguyên Diệu chưa từng thấy.
Vương Duy và Nguyên Diệu hỏi tên các loại rau, gia đình trưởng làng nhiệt tình trả lời, không chỉ nói tên và nguồn gốc của rau, mỗi loại rau còn kèm theo một câu chuyện truyền thuyết dài. Nghe gia đình trưởng làng nói không ngớt, sắc mặt Bạch Cơ dần xanh lại.
Trưởng làng còn lấy ra rượu trăm hoa quý hiếm cho khách nếm thử. Vị rượu rất ngon, mọi người khen không ngớt, trưởng làng hào phóng nói khi mọi người ra về, ông sẽ tặng mỗi người một bình rượu để mang về. Nghĩ đến hóa đơn ghi chi phí trà rượu tính riêng, sắc mặt Bạch Cơ lại xanh thêm.
Trong bữa tiệc, Vương Duy và Đào Uyên Minh trò chuyện vui vẻ, rất hài lòng. Nguyên Diệu nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của họ, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp. Nếu họ có thể mãi mãi là tri âm thì tốt biết bao. Nếu con người và phi nhân có thể mãi mãi bên nhau thì tốt biết bao.
Bạch Cơ dường như nhận ra tâm trạng của Nguyên Diệu, cười khẽ nói: “Con người và phi nhân chỉ có thể gặp gỡ trong chốc lát, không thể mãi mãi bên nhau."
"Tại sao?" Nguyên Diệu buồn bã hỏi.
"Bởi vì, không cùng loại." Bạch Cơ cười đáp.
"Bạch Cơ, trong mắt ngươi, tiểu sinh là một tồn tại thế nào?" Nguyên Diệu và Bạch Cơ cũng như Vương Duy và Đào Uyên Minh, một người là con người, một người là phi nhân. Vậy, họ cũng chỉ có thể gặp gỡ trong chốc lát, không thể mãi mãi bên nhau sao?
Bạch Cơ nâng chén rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa đào rơi như mưa, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: “Hiên Chi như hoa mùa xuân cũng như trăng sáng đêm, là một tồn tại khiến ta cảm thấy vui vẻ."
Nguyên Diệu nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
"Nhưng Bạch Cơ đối với tiểu sinh, lại như hoa trong gương, trăng trong nước, giống tồn tại không thực, như mộng như ảo."
Bạch Cơ cười nói: “Mọi thứ chân thực đều là ảo ảnh. Mọi thứ ảo ảnh đều là chân thực."
Nguyên Diệu gãi đầu, đầu óc bị lời của Bạch Cơ làm rối tung.
Bữa tiệc tan, thấy trời không còn sớm, Vương Duy và Đào Uyên Minh cảm ơn trưởng làng đã nhiệt tình chiêu đãi, rồi cáo từ rời Thôn Đào Nguyên. Trưởng làng và dân làng nhiệt tình tiễn đưa, còn tặng một số sản vật núi rừng và rượu trăm hoa, họ tiễn mãi đến cuối rừng hoa đào.
Một làn sương đỏ bất ngờ bao phủ Vương Duy và mọi người.
Nguyên Diệu quay đầu lại trong làn sương, ngôi làng Thôn Đào Nguyên xinh đẹp dần mờ đi, những dân làng vẫy tay chào tạm biệt cũng dần mờ đi, rồi biến mất.
Thôn Đào Nguyên, tạm biệt.
Nguyên Diệu trong lòng có hơi bâng khuâng, hắn quay đầu bước theo Vương Duy và mọi người.
Trong sương đỏ, Vương Duy và Đào Uyên Minh đi phía trước, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi theo sau.
"Choang!" Bình rượu trăm hoa Đào Uyên Minh cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ tan. Tay của ông dần trở nên trong suốt, rồi biến mất.
Vương Duy, Bạch Cơ, và Nguyên Diệu nhìn về phía Đào Uyên Minh, nhưng sương đỏ quá dày, họ không thấy gì.
"Tiên sinh sao vậy?" Vương Duy hỏi.
"Ta e rằng không thể ra khỏi làn sương mù này." Đào Uyên Minh buồn bã nói.
Vương Duy dừng bước, hắn bất ngờ quay lại, yết hầu rung lên, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
"Ma Cật hãy tiếp tục đi, cùng ta đi hết đoạn đường cuối cùng này." Đào Uyên Minh vỗ vai Vương Duy, cười khoáng đạt.
Vương Duy gật đầu, quay người tiếp tục bước đi. Đào Uyên Minh theo sau hắn.
"Ma Cật, chuyến đi đến Thôn Đào Nguyên thật sự rất vui," Đào Uyên Minh nói với nụ cười.
Vương Duy cũng cười: “Ừ, ta đã nói rồi, thế gian có thôn Đào Nguyên mà."
"Cảm ơn ngươi đã cho ta thấy Thôn Đào Nguyên." Đào Uyên Minh nói.
"Không, là ta phải cảm ơn tiên tính, chính tiên sinh đã cho ta thấy Thôn Đào Nguyên." Nước mắt chảy xuống gương mặt Vương Duy.
"Gặp gỡ và chia ly đều là một phần của cuộc sống, phải rộng lượng mà đối diện, đừng quá buồn. Nếu có duyên sẽ có ngày tái ngộ."
"Ta và tiên sinh có thể tái ngộ không?"
"Từ xưa, danh sĩ không cô tịch, vì có tri âm gởi hồn thơ. Nếu có một niệm tương thông, chúng ta sẽ gặp lại dưới cây Bồ Đề, trong văn tự."
"Dưới cây Bồ Đề, trong văn tự..."
"Tạm biệt, Ma Cật." Giọng của Đào Uyên Minh dần dần biến mất.
"Tiên sinh!!" Vương Duy quay lại nhìn, sau lưng chỉ còn một màn sương đỏ mờ ảo, không thấy Đào Uyên Minh đâu.
Một cơn gió thổi qua, sương đỏ tan biến, Vương Duy, Bạch Cơ và Nguyên Diệu lại thấy mình đứng trên đỉnh núi đã rời đi trước đó, Đào Uyên Minh đã không còn dấu vết.
"Tiên sinh... tạm biệt..." Vương Duy rơi nước mắt, vô cùng buồn bã.
Đào Uyên Minh cuối cùng vẫn không thoát khỏi màn sương đỏ đó, biến mất trong trời đất.
"Đào tiên sinh... biến mất rồi sao?" Nguyên Diệu cũng thấy rất buồn.
Bạch Cơ cười nói: “Có lẽ ông ấy đã đi đến Thôn Đào Nguyên thực sự rồi."
"Thôn Đào Nguyên thực sự..." Vương Duy và Nguyên Diệu cùng nhìn về phía xa, có lẽ ở tận cùng trời đất có Thôn Đào Nguyên thực sự, nơi đó là điểm đến cuối cùng của Đào Uyên Minh.
Vương Quý, Chu Mặc và Ly Nô ngồi quanh đống lửa vừa uống rượu hoa cúc vừa nướng cá. Khi thấy Vương Duy trở về, Vương Quý và Chu Mặc rất vui mừng. Ly Nô thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu mang rượu trăm quả về cũng rất hạnh phúc.
Vương Duy, Nguyên Diệu và Bạch Cơ ngồi dưới cây tùng, tiếp tục uống rượu ngắm cảnh thu. Thấy Vương Duy buồn bã, Bạch Cơ đưa cho hắn một tờ giấy: “Đây là bài thơ từ biệt Đào tiên sinh để lại cho ngươi."
Vương Duy nhận lấy, thấy một bài thơ viết bằng nghiên mực hạt đào:
“Tặng Biệt*
Ý quân tử trong hoa cúc, khúc nhạc rộng dài thẳm,
Dòng nước dù có thể cạn, tri âm vẫn chung một cõi đào.
Biển sâu nghìn dặm xa, trùng trùng núi non thế gian,
Cách biệt không bao giờ hết, nhớ bạn như giữa bồ đề.”
*Thơ này bà tác giả tự bịa, hem phải của Đào Minh Uyên đâu ạ.
Vương Duy đọc xong, nước mắt như mưa: “Tiên sinh đang đợi ta giữa bồ đề, nếu ta một lòng hướng Phật thì tiên sinh sẽ luôn bên cạnh ta."
Nguyên Diệu cũng rất buồn, an ủi Vương Duy: “Dù sao thì huynh đừng buồn nữa, càng không thể vì buồn mà sa sút. Đó không phải điều Đào tiên sinh muốn thấy. Ông ấy hy vọng huynh có thể tích cực đối mặt với cuộc sống, cố gắng thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình."
Bạch Cơ nói: “Phật pháp vô biên, nếu Vương công tử thành tâm hướng Phật thì nhất định có thể gặp lại Đào tiên sinh."
Vương Duy gật đầu, lau khô nước mắt, cất kỹ bài thơ từ biệt của Đào Uyên Minh. Hắn quyết định sống tốt, tích cực lạc quan đối mặt với cuộc đời, cố gắng thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình. Đây là mong muốn của Đào Uyên Minh, ông là tri âm của hắn, hắn không thể phụ lòng ông. Đồng thời, hắn cũng quyết tâm hướng Phật thành tâm, tu duyên bằng tâm thiện lành, hy vọng sẽ có ngày gặp lại ông giữa bồ đề.