Phiêu Lưu Trong Phòng Họp - Thung Hạ

Chương 2




5.

Quả nhiên Lý Như đã cuống lên.

Cô ta luôn tự hào mình xinh đẹp, trẻ tuổi, thích hợp để sinh con, mà gia đình Trình Hà xem trọng con cái nhất, đây là vũ khí lớn nhất để cô ta chiến thắng tôi.

Nhưng bây giờ tôi khua chiêng gióng trống muốn sinh con, Lý Như sợ tôi sẽ sinh con trước, nếu là con trai… Trình Hà có thể bỏ rơi cô ta.

Một phụ nữ sinh ra ở thế kỷ 21 mà đầu óc lại chỉ toàn quan niệm thời xã hội phong kiến, con vợ cả con vợ lẽ, con trưởng con thứ. Thảo nào đến cả việc copy paste làm cũng không tốt, chắc xem phim cung đấu quá nhiều.

Trợ lý tôi tận mắt thấy Lý Như vui vẻ từ nhà vệ sinh công ty chạy ra, cô ấy đi vào liếc nhìn, quả nhiên thấy que thử thai ném trong thùng rác.

Lý Như ra khỏi nhà vệ sinh, đến chỗ yên tĩnh trong hành lang gọi điện thoại. Trợ lý của tôi không tiện đi theo nhưng dùng ngón chân đoán cũng biết Lý Như gọi điện thoại cho Trình Hà.

Trợ lý giả vờ đi ngang qua, nghe được Lý Như kích động hét to với điện thoại: “Nếu anh còn không ly hôn thì em sẽ phá bỏ đứa bé.”

Chà, bức vua thoái vị.

Tôi cười tủm tỉm nhận hồ sơ trên tay trợ lý, vừa ký tên vừa khen cô ấy: “Không tồi, thông minh nhạy bén, cuối tháng chị Tống đãi em một bữa thịnh soạn.”

Trợ lý sốt ruột thay tôi: “Chị Tống, em thấy Lý Như đang ép khá chặt.”

“Đừng lo.”

Cô ta càng ép chặt càng tốt, tốt nhất là một khóc hai nháo ba thắt cổ, khiến cả nhà Trình Hà rối loạn mới tốt.

6.

Quả nhiên cuối tuần khi về nhà, phát hiện mẹ Trình Hà đến nhà tôi.

Xem ra tình hình bên Trình Hà không được lạc quan nên lão tướng nhà họ Trình cũng ra trận.

Mẹ Trình Hà nhìn thấy tôi thì câu đầu tiên là: “Tiểu Tống à, nghe Trình Hà nói con đang chuẩn bị mang thai, bây giờ…”

Tôi thay giày cao gót, thong thả mỉm cười: “Ồ, chuyện sinh con à, tháng trước con có quyết định này. Nhưng hiện tại kế hoạch có thay đổi, con cảm thấy mình còn có thể thăng tiến hơn ở công ty, cho nên việc sinh con để mấy năm sau rồi tính.”

Tôi vừa nói ra, sắc mặt mẹ Trình Hà đã thay đổi: “Tiểu Tống, tuổi con không còn nhỏ, còn hoãn thêm mấy năm thì không kịp…”

“Không kịp thì không sinh thôi.” Tôi cười, “Nhà mình đâu có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa.”

Tốt lắm, mặt mẹ Trình Hà dài như khổ qua.

Buổi tối Trình Hà về đến nhà, ba người chúng tôi ăn cơm, mỗi người một suy nghĩ. Tôi giả vờ trả lời email công việc, nhìn Trình Hà kéo mẹ anh ta vào phòng ngủ phụ.

Tôi thản nhiên đeo tai nghe bluetooth lên.

Phải, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì để nắm rõ tình hình quân địch mà tôi đã lắp máy nghe trộm trong phòng ngủ phụ. Nếu có thể bắt được chứng cứ Trình Hà đưa Lý Như về nhà là tốt nhất, nhưng bây giờ nghe mẹ con anh ta bàn tính cũng rất giá trị.

Tôi nghe được tiếng Trình Hà lo lắng.

Trình Hà: “Mẹ, để con suy nghĩ lại.”

Mẹ Trình Hà sốt ruột khuyên bảo: “Còn nghĩ cái gì? Tống Duy hoàn toàn không có ý định sinh con, bên kia Lý Như đã mang thai con cháu nhà họ Trình chúng ta!”

Nhìn suy nghĩ này đi, bà ta hoàn toàn không nghe vào khi tôi nói gia đình không có ngai vàng để thừa kế.

“Vấn đề là con lấy lý do gì để ly hôn với Tống Duy? Chẳng lẽ nói với cô ta là con ngoại tình?”

“Dù sao cũng phải ly hôn.” Mẹ Trình Hà nóng lòng, “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tiểu Lý phá thai sao?”

“Mẹ, để con suy nghĩ, để con suy nghĩ đã…”

Tốt quá, đây đúng là hướng đi tôi muốn.

Cảm tạ lão tướng nhà họ Trình, bà thành công đổ thêm dầu vào lửa cho Lý Như, khiến Trình Hà càng lo lắng.

Tôi hiểu con người Trình Hà, từ công việc đến sinh hoạt thường ngày, nhược điểm lớn nhất là anh ta không thể chịu đựng áp lực, càng lo âu thì chỉ số thông minh càng giảm, càng dễ mắc sai lầm.

Và đó chính là cơ hội mà tôi muốn nắm bắt.

7.

Ngày hôm sau, tôi hẹn Trình Hà đến quán café gần nhà, nói có việc muốn nói với anh ta.

Trình Hà liên tục nhìn điện thoại trong tay, tôi hỏi anh ta: “Có người tìm anh à?”

Với năng lực làm việc của anh ta thì ai mà tìm? Đơn giản là lo lắng cho Lý Như.

Tôi cũng không vạch trần, bình tĩnh lên tiếng: “Trình Hà, em có chuyện này muốn bàn với anh. Chúng ta có thể ly hôn giả không?”

Trình Hà lập tức ngẩng lên, mắt sáng rực.

Tôi không nhịn được nói: “Anh có vẻ rất hưng phấn nhỉ?”

Trình Hà sửng sốt, vội điều chỉnh biểu cảm lại: “Không phải, anh nghĩ bà xã đề nghị giả vờ ly hôn chắc chắn là có kế hoạch giúp nhà mình phát tài.”

Trình Hà hỏi tiếp, “Là việc mua nhà à?”

Tôi mượn đường xuống, gật đầu: “Không sai, khu vực quận mới ở thành phố A chúng ta có chính sách mới, nếu đàn ông mua căn nhà đầu tiên thì chính sách hỗ trợ rất cao. Vì vậy em nghĩ hay là chúng ta giả vờ ly hôn trước, nhà thuộc về em, như vậy anh có thể lấy danh nghĩa mua căn nhà đầu tiên để hưởng chính sách ưu đãi.”

Trình Hà vô cùng mừng rỡ: “Thật tốt quá, bà xã, anh hoàn toàn đồng ý, cứ làm như lời em nói đi.”

Chắc hẳn anh ta cảm thấy trời cao cho anh ta cơ hội tuyệt vời.

Tôi vì việc mua nhà đưa ra đề nghị ly hôn giả, anh ta có thể thuận lợi ly hôn, một mặt ổn định với Lý Như, để cô ta yên tâm dưỡng thai; mặt khác cũng không làm tổn thương quan hệ với tôi, bất kể lúc nào cũng có đường lui, có thể tái hôn, tiếp tục hút máu tôi.

Tôi đã dự liệu Trình Hà không thật lòng muốn kết hôn với Lý Như. Người đàn ông này rất tính toán, không thực sự muốn từ bỏ của cải vật chất hiện có để ở bên một thực tập sinh chẳng có gì trong tay ngoài tuổi trẻ.

Tội nghiệp Lý Như tự phụ mình tuổi trẻ xinh đẹp, cô ta cảm thấy đã đánh bại tôi, nhưng thực ra cô ta chỉ bị xem như một cỗ máy sinh sản.

Có thể khẳng định, trong lúc ly hôn giả, Lý Như sinh con, Trình Hà có được hạt giống nhà họ Trình, anh ta sẽ thần không biết quỷ không hay tái hôn với tôi, cuộc đời toàn thắng.

Tôi quay về phòng làm việc, bắt đầu soạn thảo điều khoản ly hôn. Chỉ cần nhân cơ hội này ly hôn với Trình Hà, tôi có thể khiến anh ta tay không rời nhà.

Bọ ngựa bắt ve, chim vàng anh ở phía sau, Trình Hà tự cho là người chiến thắng cuộc đời, chẳng qua chỉ là vai hề nhảy nhót trong mắt tôi.

Nhưng kế hoạch ly hôn giả cũng không thuận lợi.

8.

Điều khoản ly hôn giả của tôi rất đơn giản, nhà xe tiền đều thuộc về tôi, Trình Hà tay không rời nhà.

Đây là những gì tôi kiếm được, Trình Hà không tiết kiệm được một đồng tiền lương, có lẽ anh ta đều tiêu cho Lý Như.

“Bà xã, như thế này không tốt lắm.”

“Sao vậy?” tôi chớp mắt ngây thơ, “Dù gì chúng ta cũng chỉ ly hôn giả mà.”

“Nhưng thời gian từ khi ly hôn đến khi tái hôn khá dài, lỡ em yêu người khác thì sao?”

Có lẽ Trình Hà về bàn bạc với bố mẹ anh ta và Lý Như, tóm lại anh ta kiên quyết: “Không được, bà xã, như thế này anh mạo hiểm quá lớn. Nếu anh không có tài sản đảm bảo, vậy anh sẽ không ly hôn.”

Tôi ngẫm nghĩ: “Hay là thế này, chúng ta viết thỏa thuận, nhà xe em chỉ đại diện giữ thôi, nếu anh cần thì cứ lấy lại.”

Trình Hà không ngờ tôi hào phóng vậy, mắt lập tức sáng như đèn: “Bà xã, em bằng lòng làm vậy sao?”

“Tất nhiên rồi, chúng ta là vợ chồng, em phải để anh có lòng tin chứ.”

Trình Hà lén tôi điện thoại về nhà, sau đó vui vẻ quay lại: “Vậy được, chúng ta quyết định như vậy đi.”

Tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta đảo quanh. Dựa theo hiểu biết nhiều năm của tôi về anh ta, tôi biết anh ta cảm thấy nếu có được thỏa thuận ủy thác phần lớn tài sản thì nếu vụ ly hôn này giả biến thành thật cũng không phải là không thể.

Anh ta lấy nhà, xe của tôi, hoàn toàn đá tôi đi, tìm một cô gái xinh đẹp, trẻ trung.

Tôi đến tìm bạn thân uống trà. Bạn thân nghe xong suýt nữa ném vỡ tách.

“Tống Duy, mày đang làm gì? Mày hỏng đầu rồi sao? Thế này không phải tương đương với việc đưa tiền cho tên sở khanh, cho ả nhân tình kia sao?”

“Đưa thì đưa thôi.” Tôi cầm tách trà Long Tỉnh nóng, nhấp từng ngụm nhỏ, “Vợ chồng mấy năm, anh ta đã có con rồi, xem như tao tặng món quà, dù gì tiền không còn thì có thể kiếm, coi như trả giá cho tình cảm ngày xưa của tụi tao.”

Bạn thân tức nghẹn, chỉ tay vào tôi, tay run run cả buổi không thốt nên lời.

Tôi nhìn mặt cô ấy đỏ bừng, phì cười.

“Được rồi được rồi, không đùa với mày nữa.” Tôi buông tách trà, cắn một miếng bánh hạnh nhân, cảm nhận vị ngọt tan trên đầu lưỡi, “Tống Duy tao chưa bao giờ ngã hai lần cùng một chỗ, lúc trước đầu óc yêu đương mụ mị chọn thằng chồng khốn nạn, bây giờ sao có thể yêu lú đầu lần nữa?”

Sắc mặt bạn thân lúc này mới dịu lại nhưng vẫn còn băn khoăn: “Nhưng mày đưa nhà xe cho anh ta…”

“Trình Hà cũng nghĩ vậy.” Tôi cười, cầm miếng bánh hạnh nhân thứ hai, “Tuy tao làm kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng mày còn nhớ tao học đại học chuyên ngành gì chứ?”

“… Luật.”

“Ừ.” Tôi cười, “Cảm ơn Trình Hà đã để tao ôn lại kiến thức chuyên ngành. Giấy thỏa thuận ly hôn đã ký xong, kế tiếp chờ xem bọn họ diễn là được.”