Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 19: Cái gọi là nợ phong lưu cần phải quỷ phong lưu đến trả




Điều khiến người ta chán chường nhất trên thế giới này, không phải là khi chúng ta cho rằng một người biết chuyện nào đó, nhưng trên thực tế anh ta lại không biết.

Chuyện khiến người ta chán chường nhất thế giới này chính là, chúng ta cho rằng người này biết chuyện gì đó, nhưng anh ta đã không biết, lại còn làm ra vẻ bận rộn với cái chuyện mà mình hoàn toàn không biết ấy.

Hiện tại, Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt đang cùng mang tới cho tôi thứ cảm giác đó.

Bạn nói xem, bọn họ ở đây chém giết cái gì chứ? Nhân vật chính, nhân vật chính còn không biết đang phải chịu khổ ở đâu đây này.

Toàn thân run lên, tôi thoát ra khỏi cơn suy tưởng nhờ một cơn gió lạnh buốt. Nghiêng đầu, suýt chút nữa thì tắt thở. Đây là… định làm gì hả?

Chỉ thấy Âu Dương Thiếu Nhân, Mặc Nguyệt, Triều Lưu, ba người bọn họ chẳng biết đang âm mưu gì, lại bắt đầu liều mạng đánh giết. Bộ dạng giống như muốn so xem ai lợi hại hơn ai?

Không, không phải giống, mà đúng là họ đang tỉ thí.

Kỳ thực điều tôi không biết là, trước lúc tôi kịp để ý, bọn họ chỉ bằng ánh mắt, đã trao đổi ý kiến xong xuôi cả rồi.

Nam nhân đúng là loài động vật thích so sánh này nọ.

Tục ngữ đã nói mà, ba nữ nhân ở cùng nhau sẽ chẳng khác nào cái chợ vỡ.

Còn ba nam nhân mà ở với nhau, dù thế nào cũng chỉ có thể phát triển thành hai loại kịch mà thôi. Một là loại kịch tình yêu đam mỹ, một là loại kịch diễn cảnh chiến tranh. Nam nhân và nữ nhân quả nhiên không giống nhau.

Trợn mắt nhìn chằm chằm, sau khi xác định rõ ràng cục diện trước mắt, tôi đã đưa ra một quyết định. Quyết định này cực kỳ trọng đại, tôi đưa tay, phủi bụi trên y phục, hít một hơi thật sâu, sau đó hét lớn: “Rút quân!”.



Đêm đen như mực, trăng sáng vằng vặc treo trên cao, phát ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo tỏa khắp nơi nơi.

Lũ trẻ của một nhà nọ mở cửa sổ ra nhìn, nói với mẹ của chúng: “Mẹ, trên trăng kia có người”.

Mẹ chúng mắng rằng: “Người gì mà người, thiên cẩu ăn trăng[1] đấy. Cẩn thận bị nó bắt đi”.

[1] Thiên cẩu ăn trăng: Khi hiện tượng nguyệt thực xảy ra, có quan niệm cho rằng đó là do mặt trăng bị một con thiên cẩu ăn mất mấy phần, tưởng rằng bóng đen của trái đất in trên mặt trăng là bóng của thiên cẩu. Người ta thường mê tín, làm phép bằng cách gõ mõ, ném đá vào cái bóng đó để đuổi thiên cẩu đi. Trong đoạn truyện này, bối cảnh đang là một đêm có nguyệt thực nên bà mẹ mới nói với những đứa con của mình như thế.



Oạch, chẳng thú vị gì cả, đó chẳng phải tình cảnh của tôi và bọn Âu Dương Thiếu Nhân lúc này hay sao.

Đúng vậy, chúng tôi chạy ra từ vòng vây của đám sát thủ không rõ danh tính. Khi đối phương giận dữ hét lên: “Không được để nhân chứng sống”, chúng tôi đã đầy hoa lệ chạy tới rồi núp sau một đống cỏ khô. Bốn người xếp thành hàng ngang.

Tôi thở hổn hển, không kiềm chế được, cười phá lên.

Âu Dương Thiếu Nhân cau mày nhìn tôi: “Nha đầu điên, cười gì thế hả?”.

Tôi nhếch mép nói: “Cười các huynh thần kinh đấy, đánh nhau với người ta mà chẳng hỏi rõ ràng nguyên nhân gì cả”.

Mặc Nguyệt hạ một quyền lên vai tôi, nhìn tôi nói vẻ oán trách: “Nín nhịn lâu lắm rồi, giờ muốn trút ra cũng không được sao. Nha đầu thối, cũng không nghĩ xem ai hại bọn ta trở nên thế này?”.

Thôi được, thôi được. Nhìn bộ dạng của họ cũng chẳng khác nào tương tư thành tật, tôi miễn cưỡng không nói họ ngốc nữa. Kỳ thực, tôi cũng biết dạo gần đây họ phải chịu đựng rất nhiều khổ cực. Hừ, mấy ngày không có tiểu gia tôi, cuộc sống nhất định chẳng vui vẻ gì rồi. Sau này nhớ phải đối đãi với tôi tốt tốt một chút, nếu không tôi sẽ bỏ đi tiếp đấy.

Mỉm cười sảng khoái, tôi ngả người xuống đám cỏ giữa làn gió đêm, khẽ giọng nói: “Tôi về rồi”.

Ba người bên cạnh dùng giọng nam trầm dễ nghe mỉm cười hồi đáp: “Hoan nghênh trở về”.

Vốn đây sẽ là cảnh tượng vô cùng ấm áp, ngập tràn sắc hương, nhưng chỉ một giây sau, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Khi tôi đang cố gắng tận hưởng giây phút ngọt ngào ngắn ngủi, phía sau đột nhiên có hai bàn tay vươn tới, run rẩy sờ lên mặt tôi, khiến tôi bị dọa chết khiếp. Toàn thân cứng đờ không thể động đậy, chỉ có con ngươi đảo loạn liên hồi, nhìn thấy trước mắt là một màu đỏ máu.

Trái tim hèn nhát của tôi không còn đập được bình thường nữa. Run rẩy sợ hãi đến mức hét không thành tiếng. Mấy người bên cạnh lại càng đáng thương hơn, sững người ra đó, chẳng ai động đậy chút nào.

Sau đó tôi nghe thấy kẻ mới đến như ma như quỷ kia thở hổn hển nói: “Hoan… nghênh… trở về…”.



Rõ ràng tôi cảm thấy, có cái đầu người ướt sũng cứ sát lại gần.

Chuyện gì thế này? Đây, lẽ nào mình đã gặp ma quỷ trong truyền thuyết?

Tôi hoàn toàn bất động, con ngươi hướng về phía Mặc Nguyệt bên cạnh, run rẩy hỏi: “Xem… xem giúp tôi, là… là thứ gì vậy?”.

Mặc Nguyệt mặt mày đen sạm, nói: “Là một nữ nhân mặt trắng bệch, tóc tai rối bời, máu me bê bết khắp người, có lẽ là một nữ quỷ”.

Tôi run rẩy mãi không thôi, lại chuyển ánh nhìn về hướng khác, Âu Dương Thiếu Nhân quay sang phía tôi gật gật đầu.

Môi tôi lúc này đã nhợt nhạt không còn giống người nữa. Đây không phải trò đùa đấy chứ, thực sự là đã gặp ma sao. Hạ quyết tâm, tôi nhắm chặt mắt lại, dùng lực cũng gật gật đầu.

Hành động còn nhanh hơn lời nói, chuôi kiếm của Âu Dương Thiếu Nhân vèo cái đã được rút ra.

“Phạch” một tiếng, nữ quỷ bay vút đi.

Triều Lưu lập tức kéo tôi vào lòng.

Âu Dương Thiếu Nhân vỗ ngực nói: “May mà chuôi kiếm của ta bằng gỗ đào có tác dụng đuổi tà”.

Đằng kia, nữ quỷ vẫn đang vùng vẫy sau đó run rẩy tiến đến, chúng tôi từng bước từng bước lùi lại phía sau.

Tôi thì thào hỏi: “Giờ làm thế nào?”.

“Giết ả”, Triều Lưu đề nghị.

Tôi tròn mắt, “Làm ơn đi, có thể giết chết được nữ quỷ hả. Nói thật đi, món nợ phong lưu này, ai trong các huynh thiếu hả?”.

Hết cách, không phải tôi nghi ngờ, thực sự tôi không nhớ mình có đắc tội với nữ nhân này hay không…

Oạch, đợi… đợi chút. Nữ nhân, nữ quỷ, có liên quan đến tôi…

Khốn nạn thân tôi, sao tôi lại có cảm giác tội lỗi thế này.

Hu hu, đúng vậy. Tôi nhớ đến lần đầu xuyên không, vì tôi mà nữ hiệp Thượng Quan Tình phải nghẹn chết. Buồn thay thân tôi. Không phải chứ, nha đầu đó không phải là tìm tôi đòi mạng đấy chứ.

Mấy nam nhân bên cạnh bắt đầu lên tiếng.

Âu Dương Thiếu Nhân bảo: “Nợ phong lưu, làm sao bây giờ, ta nợ nhiều lắm”.

Mặc Nguyệt nói: “Chuyện tình một đêm ư, ta cũng có quá nhiều. Họ yêu ta không phải là lỗi do ta mà”.

Triều Lưu cười nói: “Ta chỉ hứng thú với Tiểu Tình thôi, còn những lúc khác đều đeo mặt nạ, nên chắc không nợ ai cả”.

Nghe đến đó, tôi lập tức ra một quyết định. Thôi được, tôi thừa nhận mình rất không biết liêm sỉ.

Nhưng, bọn họ nợ phong lưu nhiều như thế chẳng phải cũng càng không biết liêm sỉ hay sao? Vì thế, căn cứ vào lý luận vĩ đại “bần đạo[2] chết không bằng đạo hữu chết đi”, tôi cảm thấy việc hy sinh Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt là lựa chọn chính xác nhất.

[2] Bần đạo là cách khiêm xưng của người theo Đạo giáo và Phật giáo, đạo hữu là cách xưng hô của người theo Đạo giáo và Phật giáo gọi những người khác.

Triều Lưu không nợ phong lưu, cho nên miễn tội.

Bổn nữ hiệp quả nhiên rất chính nghĩa. Nghĩ đến đó, tôi liền kéo Triều Lưu lại, lùi một bước lớn, nói: “Nợ phong lưu phải tự mình trả, các huynh nên tới trao đổi với nữ quỷ đi”.

Hai người quay đầu hằm hằm nhìn tôi.

Tôi hai tay chống nạnh nói: “Nhìn gì mà nhìn, tại các huynh làm bậy sau lưng tôi chứ”.

Đôi mắt Âu Dương Thiếu Nhân ngầm lóe lên một tia sáng, im lặng không nói gì.

Mặc Nguyệt ở bên cạnh vẫn điềm nhiên đóng vai đại ma đầu, nói với tôi: “Kể từ khi quen biết nàng, bọn ta đều biến thành thái giám hết rồi, nàng thử nói xem có đúng không?”.

Sắc mặt tôi bất giác đỏ lựng. Mặc Nguyệt chết tiệt, háo sắc, quá háo sắc.

Triều Lưu không kiềm chế được, cười phá lên…

Bật cười…

Tôi cảm thấy bản thân mình đúng là đã biến thành cánh diều giữa gió rồi, chốc lát bị gió cuốn đi xa tít.

Thôi bỏ đi, tôi không phản bác, có điều từ lúc bắt đầu, tôi đã chuẩn bị sau khi trở lại sẽ thân thiện với bọn họ thêm chút nữa. Nhưng với cục diện trước mắt thế này, tỷ đây cần thời gian để suy nghĩ thêm.

Nữ quỷ phía sau tựa hồ không cam tâm bị phớt lờ như vậy, lạnh lùng lên tiếng: “Nè, ở đây có ai là Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt…”.

Tôi sững người, chau mày nói: “Sao thế, lúc này lại không giảo biện nữa đi”.

Kỳ thực khi tôi lãnh đạm nói ra những lời như thế, trong lòng đang dấy lên suy nghĩ cực kỳ hèn mọn: May mà không phải đến tìm mình, may mà không phải đến tìm mình.

Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt bất giác sững người trước câu nói đó. Đưa mắt nhìn nhau, liên minh trận tuyến lập tức được hình thành.

“Nữ quỷ, chúng ta chính là người ngươi cần tìm, có oán báo oán, có thù báo thù, không được tiếp tục hãm hại nhân gian nữa.”

Âu Dương Thiếu Nhân hô lớn một tiếng, ném cây kiếm trong tay đi.

Tôi lập tức hối hận vì đã không đứng về phía họ.

Đó là người của tôi mà, là mỹ nam của nhà tôi, là những mỹ nam sau này sẽ ở bên tôi.

Triều Lưu đứng bên khẽ cười: “Đau tim quá”.

Tôi hếch miệng vẻ không vui: “Đó đều là người của ta, có thể không đau tim được sao?”.

Triều Lưu gật gật đầu, khẽ thì thào bên tai tôi: “Con quỷ kia có bóng”.

Tôi vội nhìn. Xí, quả nhiên là có bóng.

Con quỷ kia vén mái tóc rối tung của mình lên, tức giận gào thét: “Làm phí bao nhiêu công sức của lão nương, cuối cùng lại vớ phải mấy kẻ đen đủi hơn cả mình. Tiểu tổ tông, mau ra đây cho ta”.

Lời vừa dứt, tức khắc có bóng người từ trong rừng tối lao ra. Chạy lại gần nhìn, là một cậu bé vô cùng xinh đẹp.

Nước miếng của tôi…

“Không được chảy ra”, Mặc Nguyệt quay đầu hung hãn cảnh cáo, tôi lập tức ngậm miệng.

Một hồi lâu sau khi nghe lệnh của Mặc Nguyệt, phản ứng bản năng của tôi vẫn có chút không tự chủ được. Tôi hận cái loại phản ứng này. Thôi được, nước miếng không chảy ra được, nhưng lời thì cho ra được phải không.

“Các hạ chính là chưởng môn nhân của phái Ngọc Long chăng?”

Cậu bé khẽ mỉm cười, mang chút phong thái đại gia: “Đúng vậy, bên cạnh ta chính là chưởng môn phái Nga Mi đang hộ tống, Vô Thượng sư thái”.

Sắc mặt chúng tôi lập tức đen sạm. Đúng là sư thái, quả nhiên là sư thái, thực sự là sư thái. Sư thái, bà thật dũng mãnh như cuồng phong bão tố vậy.

Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng đang bị thiên cẩu ăn mất một nửa, nước mắt chứa chan, tôi thầm khẩn cầu, thiên cẩu à, đừng để đêm cẩu huyết như thế này xuất hiện nữa được không. Trái tim bổn cô nương vô cùng yếu mềm, không chịu đựng nổi sự giày vò này đâu.

Tôi ấy à, lúc nào cũng có thể dự đoán được nguy hiểm, nhưng lại không cách nào mà trốn tránh được.

Khi cảm nhận được sự hiểm nguy cứ từng chút từng chút, từ ít đến nhiều vây tới quanh mình, trong lòng tôi như đã phát ra câu này: Thượng Quan Tình à, đời mi xong rồi đấy.