Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 3 - Chương 22: Lưu Niên, Lưu Niên, tôi bị cái tên này mê hoặc mất rồi




Có người nói: Trên đời này có rất nhiều chuyện đều là đó đây tương hỗ, có thể thiếu đủ bù trừ cho nhau nhưng lại là những thứ vừa vặn trái ngược với nhau…

Thôi được, tôi thừa nhận khả năng nói thành ngữ của tôi chẳng ra sao cả, tôi sẽ nói vào vấn đề luôn nhé.

Chả là đêm qua, chúng tôi nhờ vào mối quan hệ của Âu Dương gia, đã vào được phủ của thành chủ thành Hoa Vũ. Được đắm mình giữa những cánh hoa tinh khôi và ấm áp, khi đó tôi liền có một cảm giác. Thật là một ngày tuyệt diệu biết bao!

Đúng là vô cùng tuyệt diệu, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắt gặp cảnh tượng tươi đẹp, cứ thế này thật tốt biết bao. Nhưng buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cùng với tiếng hét thảm thiết của đám a hoàn trong nội phủ, giấc mơ đẹp của tôi liền biến thành ác mộng.

Thành chủ đã chết.

Tôi nghe được tin này thì vô cùng hoảng loạn, vội vàng mặc y phục rồi chạy đến, giữa cả đám người chen chúc, tôi len vào xem thi thể của thành chủ.

Trong lòng không ngừng run rẩy, căn nguyên nỗi sợ hãi không phải vì nhìn thấy thi thể của thành chủ, mà vì lúc đó trong đầu bổn nấm hương tôi đột nhiên lại loáng thấy một tình tiết trong phim truyền hình.

Chúng tôi vừa mới đặt chân tới thì liền xảy ra chuyện liên quan đến mạng người. Tiểu gia tôi dù không thông minh cũng biết trên đời này chẳng bao giờ có chuyện trùng hợp như thế.

Như vậy chứng tỏ thứ gì? Chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ rằng chúng tôi gặp phải vận đen rồi.

Tôi kéo Âu Dương Thiếu Nhân sang bên, khẽ giọng nói: “Việc này có gì đó bất thường.”

Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu, kéo tôi nói: “Bình tĩnh chút đi, trước hết chúng ta không cần lên tiếng.”

Chưa nói dứt lời, liền thấy những tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, một đám người đang hồng hộc chạy đến, nhanh như chớp đã dồn hết nhóm người ngoài cửa sang một bên, vị quản gia đứng đầu lớn giọng nói: “Tất cả những ai có mặt tại đây nếu chưa được phê chuẩn thì không được phép rời khỏi, bao vây tất cả cho ta.”

Không lâu sau, đám binh tướng trong phủ thành chủ đã bao vây chúng tôi.

Tôi nắm chặt tay Âu Dương Thiếu Nhân, nép mình bên Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam, đại não vận động hết tốc lực.

Đúng là “lưu niên bất lợi” mà, đang đường đường chính chính đi trên đường, đột nhiên lại bị trở ngại thế này.

Ngay sau đó, vị quản gia mình khoác y sam màu lam vội vã bước tới, vừa khách khí vừa gượng gạo nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Thành chủ xảy ra chuyện, nguyên nhân còn chưa rõ, những ai có mặt trong phủ đều bị hiềm nghi. Kính mong công tử và chư vị bằng hữu nán lại, đợi đến khi được loại khỏi danh sách tình nghi rồi hẵng rời đi.”

Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu: “Có thể giúp được gì tại hạ sẽ hết lòng, chuyện của thành chủ mong quản gia cố nén đau thương.”

Quản gia nghe xong liền quay người rời đi.

Tôi ngẩng lên nhìn Âu Dương Thiếu Nhân, hỏi: “Chuyện này, lẽ nào kết thúc đơn giản như vậy?”

Âu Dương Thiếu Nhân cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Không đâu.”

Mãi cho tới chiều, chúng tôi mới được phép về phòng của mình.

Do thành chủ đã qua đời, toàn bộ binh lính trong thành đều được điều động khắp nơi. Mỗi viện đều được bố trí binh lính canh gác nghiêm ngặt.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy sự tù túng đến tức thở như vậy.

Toàn phủ tựa như bị trùm lấy bởi một đám mây u ám, khiến tôi cảm thấy mình như chú chim non bị nhốt trong lồng vậy.

Mặc Nguyệt định dò la một chút tin tức trong phủ, nhưng có vẻ thông tin đã bị phong tỏa cẩn mật. Điều duy nhất chúng tôi biết được, là thành chủ bị trúng độc mà chết.

Không màu, không mùi, không tìm ra được đó là loại độc gì.

Nhoài người trên bệ cửa sổ, trong đầu tôi tràn ngập những phân đoạn trong các bộ phim. Tôi nhớ trong phim đã từng diễn những tình huống thế này. Người ta còn nhắc đến một số loại độc dược đặc biệt, khi dùng phải phối hợp thêm vài thứ gì đó mới có thể phát huy độc tính. Nếu như thế, hung thủ nhất định phải là người thường xuyên bên cạnh thành chủ.

Lại nhớ mang máng phim truyền hình còn kể tới mấy loại thuốc chữa bệnh, nhưng khi thay đổi lượng dùng cũng có thể trở thành độc dược. Nghe nói võ công của thành chủ rất lợi hại, người như thế, có thể bị loại người nào giết chết đây?

Đầu tôi có chút âm ỉ, thầm nghĩ mình thực sự không thích hợp để suy nghĩ những vấn đề cao siêu như thế.

Bên ngoài cửa sổ là một biển hoa rộng lớn, trong biển hoa, đom đóm đang bay lượn dập dờn. Cảnh đêm mỹ lệ ấy thật khiến người ta không muốn ở lại trong phòng.

Tôi trèo qua cửa sổ, bước tới biển hoa kia, giữa không gian ngập tràn hoa ấy, tôi không kìm nổi thầm lẩm nhẩm: “Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Thiếu Nhiên, tôi rất nhớ các huynh.”

Nhắm mắt lại, tôi khẽ khàng cảm nhận cái cảm giác khi làn gió hiu hiu nhè nhẹ lướt qua.

Lại không kìm nổi lòng mình mà ảo tưởng rằng mọi chuyện đều đang rất tốt đẹp.

Cánh đồng hoa tươi đẹp, thế giới côn trùng lộng lẫy đang bao quanh tôi.

Nơi nơi đều biến thành ảo mộng, vô số những đốm sáng lập lòe.

Sau rồi, khóm hoa bên người mềm mại rũ xuống, có ai đó vừa ngả lưng cạnh tôi.

Ha ha, là ai vậy?

A, người ấy khoác hồng y, dung nhan cực kỳ hoàn mỹ. Có điều đó là nam nhân.

Ha ha, nam nhân giống hệt yêu tinh. Đôi mắt cười giả bộ ngốc nghếch nhắm lại, tôi nghĩ mình chắc bệnh thật rồi.

“Này, chàng là yêu tinh hả, là yêu tinh, cho nên mới có thể xuất hiện trong cuộc đời ta, sau rồi lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa…”

“Này, chàng tên là gì vậy…”

“A, để ta đoán nhé, chàng có một cái tên cực kỳ dễ nghe, một cái tên cực giống với con người chàng. Hoa Thần? À, không được, không được, tầm thường quá, ha ha, quả nhiên ta chẳng thể tưởng tượng được ra tên của chàng. Thế gian này, liệu có cái tên nào xứng với chàng không đây?”

“Xin chào, ta là Thượng Quan Tình, có thể… nói cho ta biết tên của chàng được không?”

Độc thoại một mình, tôi biết bên cạnh vốn chẳng hề có người, nhưng bản thân lại không nhịn nổi mà cứ tự lầm bầm như thế, ước gì người đó thực sự đang nằm bên cạnh, mỉm cười ngốc nghếch, rồi dùng một loại thanh âm hư ảo nào đó đáp lại những câu hỏi của tôi.

Tôi chẳng biết, liệu trên đời này có người nào cũng giống tôi mắc phải chứng bệnh này không.

Ngay khi gặp nam nhân giống hệt yêu tinh đó, tôi đã biết chắc mình bệnh thật rồi, so với căn bệnh tương tư thì chứng bệnh này còn nghiêm trọng hơn nhiều. Biết gọi nó là gì nhỉ? Giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy, tôi cũng đang sống trong những câu chuyện thần thoại.

“Thượng Quan Tình hả? Ta tên Lưu Niên”, đột nhiên một thanh âm nhẹ nhàng ấm áp mang đầy ma lực truyền tới bên tai.

Tôi cố nhịn cười.

“Lưu Niên, Lưu Niên, ‘Tự thủy lưu niên’[1], cái tên đúng là dễ nghe quá.”

[1] Tự thủy Lưu Niên: Câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói thời gian cũng giống như dòng nước chảy, đã đi rồi sẽ không thể trở lại.

Chàng tên là Lưu Niên, thật dễ nghe quá đi.

Tôi vẫn tiếp tục lãng du trong ảo tưởng ngọt ngào như một kẻ ngốc. Mãi đến khi tiếng cười “khanh khách” của người bên cạnh vang lên, tôi mới chợt nhận ra, những gì trong mộng ảo dường như đã trở thành hiện thực.

Nụ cười trên khóe miệng chợt cứng ngắc, cặp mắt dần mở to hết cỡ, tôi máy móc xoay người về phía âm thanh vừa phát ra. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trong mắt mình, không thể chứa thêm được bất cứ thứ gì khác ngoài chàng.

Nam tử khoác hồng y kia đã bước ra khỏi ảo tưởng của tôi, thực sự đang dịu dàng cười với tôi, khóe mắt biết cười cong lên, rạng rỡ, xán lạn, nét cười đó như xuyên qua da thịt chạy thẳng vào tim tôi.

Tôi nghĩ, cả đời này, ngoài người ấy ra, tôi sẽ chẳng thể có cảm giác như vậy với bất kỳ ai.

Nét cười kia tựa như phá hủy tất cả những gì tôi có, trong khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình rất muốn giữ lại nụ cười ấy.

Chàng mỉm cười, quay đầu nhìn tôi, nói: “Thượng Quan Tình, ta là Lưu Niên, Lưu Niên…”

Lưu Niên, Lưu Niên, tôi bị cái tên này mê hoặc mất rồi.