Phiếu Cơm

Chương 66: Ông đây còn chưa chết đâu




Lúc Hải Mạt Mạt trở về cũng là lúc mặt trời xuống núi. Trước miếu Dược Vương rải đầy máu thịt, trên mặt đất là một thứ gì đó có bộ lông màu đen sì, bên cạnh là Đường Ngạo máu me đầy người, Đường Diệu Thiên bị quăng ra xa mấy mét.

Cô sững sờ, thật lâu sau mới gọi một tiếng: “Ba?”

Tiếng gọi kia rất khẽ nhưng ngón tay Đường Ngạo lại hơi nhúc nhích.

“Ba! !” Hải Mạt Mạt vội vàng chạy tới đỡ anh dậy, sau đó khóc òa lên. Tất cả vết thương trên người Đường Ngạo đều rách ra, khắp người bê bết máu.

Nghe tiếng khóc của Hải Mạt Mạt, anh lau thịt vụn trên người, kiệt sức nói: “Đừng khóc, ông đây còn chưa chết.”

Nghe anh chửi bậy, lúc này Hải Mạt Mạt mới tỉnh táo lại, sau đó phát hiện phần lớn thịt vụn trên người anh đến từ con quái vật lông đen kia.

Hải Mạt Mạt đỡ anh dậy nhưng Đường Ngạo thật sự không muốn động đậy tẹo nào, cứ nằm đây chết quách đi cho rồi. Mỗi tấc trên cơ thể đều vừa đau vừa ngứa, động một cái là còn đau hơn bị ngũ mã phanh thây. Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nằm ở đây được. Trước mặt con gái, người làm cha phải ra dáng đàn ông chứ.

Hải Mạt Mạt vốn định đỡ anh vào trong phòng, thế nhưng anh lại chỉ bảo cô đỡ mình ngồi lên phiến đá trước cửa. Cái cảm giác ngứa ngáy này sắp làm anh phát điên rồi. Anh lấy hết sức nói: “Đi xem ông nội con thế nào rồi.”

Hải Mạt Mạt lúc này mới đi xem Đường Diệu Thiên. Đường Diệu Thiên không sao, dù sao thân thủ của ông cũng không tệ, mặc dù bị hất mạnh nhưng vẫn biết cách giảm bớt lực va đập nên không có ngoại thương, chỉ hôn mê mà thôi.

Đường Hạo lại càng không sao, chỉ có vết thương là lành không nhanh như Đường Ngạo. Hải Mạt Mạt đưa ba người về trong miếu, ngay cả Đường Ngạo cũng thở dài – Hay chưa, ba thương binh và một con nhóc.

À, còn một con chó nữa.

Nhìn Gâu Gâu ở cửa miếu hưởng thụ xác Tô Thiến, anh không khỏi thở dài: Thói đời ngày nay, người không những không được đối xử bằng chó, mà mẹ nó, ngay cả năng lực cũng không bằng.

Hải Mạt Mạt vội vàng lau người sạch sẽ cho anh. Đường Ngạo thật ra rất muốn để cô liếm, nhưng vết thương trên người anh nhiều như vậy, nước miếng của cô làm sao mà đủ. Nhớ tới nửa chậu nước cô dùng để lau người cho Đường Hạo, anh cắn chặt răng, quyết định có chết cũng không mở miệng nhắc đến chuyện này.

Hải Mạt Mạt hình như cũng nhìn ra sự chán nản của anh, cô đi tới, rất dứt khoát nói: “Ba đừng buồn, Mạt Mạt giúp ba tuốt ống.”

Tổng giám đốc Đường sợ hết hồn, liếc nhanh về phía Đường tướng quân bên cạnh, cũng may ông còn chưa tỉnh. Anh khẽ quát: “Mạt Mạt! Không được đụng vào!”

Hải Mạt Mạt đột nhiên bị mắng, trên mặt đầy vẻ oan ức. Đường Ngạo biết trẻ con phải dạy từ từ, anh hạ giọng nói: “Ba không mắng con, chỉ là. . . . . “

Mới nói đến đây thì Đường tướng quân hừ một tiếng, tỉnh lại.

Mắt Hải Mạt Mạt sáng lấp lánh: “Chỉ là cái gì?”

Đường Ngạo vội vàng nói sang chuyện khác: “Mau đi xem ông con thế nào.”

Hải Mạt Mạt chạy đến bên cạnh Đường lão tướng quân, vẻ mặt ân cần: “Ông ơi?”

Giọng nói của cô vô cùng lo lắng, Đường Diệu Thiên mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo cũng đáp một tiếng: “Ừ.”

Hải Mạt Mạt lúc này mới vui vẻ: “Ông không sao chứ?”

Đầu óc Đường Diệu Thiên vẫn còn hơi quay cuồng, nhưng vẫn gật đầu: “Ông không sao.”

Hải Mạt Mạt liền vén tay áo lên: “Vậy cháu đi bắt cá.”

Bàn về bắt cá, không ai chuyên nghiệp hơn Gâu Gâu. Nó thấy Hải Mạt Mạt chạy ra sân sau, cũng vội vàng vẫy đuôi chạy theo. Nó đứng ở nơi nước cạn, đợi đến khi có cá bơi qua thì há mõm đớp một cái, khi ngẩng lên trong miệng nhất định ngậm một con.

Hải Mạt Mạt cầm thùng cá đặt trước mặt nó, sau đó đi hái rau. Đợi đến khi hái xong thì trong thùng đã có mười bảy mười tám con cá rồi.

“Gâu Gâu, đủ rồi.” Cô nói, Gâu Gâu tiếp tục vẫy đuôi cùng cô về đại điện, nhìn cô mổ cá nấu cơm.

Đường Diệu Thiên vẫn còn choáng váng, nhưng lúc này sắc mặt ông cũng vô cùng khó coi: “Thứ vừa rồi là gì vậy?”

Đường Ngạo cũng không rõ: “Trước kia là một người phụ nữ, hiện giờ thì không biết. Cô ta theo chúng ta đi lên đây từ lúc nào mà chúng ta không hề hay biết.”

Hải Mạt Mạt đang nướng cá, nghe vậy lại chen vào một câu: “Lông trên người cô ta giống như sơn dương vậy.”

Đường Ngạo gật đầu, lại hỏi cô: “Hôm nay con đã đi đâu?”

Hải Mạt Mạt do dự một chút rồi kể lại chuyện ngày hôm nay. Dẫn đầu là một đôi nam nữ, Đường Ngạo chợt nhớ đến hai cái bóng đen gặp phải ở nhà xác bệnh viện Khang Nhạc Mỹ. Nếu quả thật là bọn họ thì với tốc độ ấy người bình thường khó có thể bì kịp.

Thật đau đầu, anh phiền não day day huyệt thái dương.

Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn chẳng biết vị. Hải Mạt Mạt là vì không tìm được Hải Minh Tiển. Đường Diệu Thiên và Đường Ngạo lo lắng về đội quân zombie khổng lồ kia.

Đường Diệu Thiên luôn thắc mắc một chuyện: “Kẻ chủ mưu phía sau có quân đội cả triệu zombie, tại sao chỉ khi quốc gia chuẩn bị cứu viện mới xuất hiện ngăn cản?”

Đường Ngạo dựa vào bàn, cho dù ngồi cũng đau đến toát mồ hôi, nhúc nhích cũng chẳng được: “Không muốn để quá nhiều người may mắn còn sống sót được cứu đi. Kỳ thật lấy khả năng của hắn, bây giờ thành phố E vốn không nên còn người sống mới đúng, tại sao thành phố E lại còn hơn sáu mươi nghìn người sống?”

Hai người nghĩ mãi không ra, Đường Diệu Thiên thở dài: “Những thành thị khác mặc dù không phải nơi bùng phát nhưng tình huống bây giờ cũng không khá hơn là bao. Thiếu thức ăn nghiêm trọng, sau một mùa đông không biết chết bao nhiêu người. Ở vùng lạnh thậm chí còn lại không đến sáu mươi nghìn người.”

Hải Mạt Mạt đưa cá nướng cho Đường Diệu Thiên, ông không có gì đáng ngại chỉ bầm tím phần mềm mà thôi. Đường Ngạo thì cần cô đút từng miếng từng miếng. Hải Mạt Mạt rút hết xương cá, tẽ thành từng miếng nhỏ đút cho anh ăn. Đường Ngạo rất tự nhiên nhận lấy, hai người cứ ba một miếng con một miếng, ngay cả Đường Diệu Thiên cũng kinh ngạc.

Cuối cùng Gâu Gâu chạy tới, vì vậy biến thành Đường Ngạo một miếng, Hải Mạt Mạt một miếng, Gâu Gâu một miếng. . . . . .

Hải Mạt Mạt vừa ăn vừa nói: “Thật ra thì rất đơn giản, người này không hy vọng tất cả mọi người chết hết. Nếu như thành phố E không còn ai sống sót, chính phủ sẽ phá hủy thành phố E đúng không? Hắn nhất định không hy vọng thành phố E bị phá hủy.”

Đường Diệu Thiên cũng nghĩ vậy, lập tức gật đầu: “Rất có thể. Thành phố E còn sáu mươi nghìn người sống sót, quốc gia sẽ không dễ dàng bỏ rơi thành phố này. Nếu trực tiếp hủy diệt cũng sẽ vi phạm chủ nghĩa nhân đạo.”

Tay phải ông nện mạnh một phát: “Cho nên lúc này người chạy trốn hẳn vẫn được an toàn. Nhưng phải nhanh chóng đưa bọn họ dời khỏi thành phố E. Thành phố E phải bị phá hủy.”

Đường Ngạo thật ra ngay cả nuốt cũng vô cùng khó khăn, nhưng anh vẫn cố ăn: “Nói dễ hơn làm.”

Hai người đều im lặng, đúng vậy, kẻ chủ mưu này đã sớm nghĩ đến chuyện giữ lại người sống, hắn sao có thể để bọn họ chạy khỏi thành phố E. Hai người tiếp tục ăn cơm, tổng giám đốc Đường cảm thấy mình thật chật vật. Hiện giờ toàn thân anh chỉ có cái áo ba lỗ của Đường tướng quân che tạm. Hơn nữa do một nguyên nhân nào đó mà còn không dám giũ phẳng cái áo đó ra nữa.

“Đợi cơm nước xong, giúp ba tìm xem trong phòng có quần áo không.” Anh dặn Hải Mạt Mạt bên cạnh, Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Khuôn mặt cô nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm, Đường Ngạo không kìm được hôn một cái. Hải Mạt Mạt hôn lại anh một cái. Đường tướng quân ngứa mắt: “Con bé lớn vậy rồi, anh cũng phải chú ý đến hành vi của mình chứ. Ở trước mặt con gái mà cợt nhả như vậy thì còn ra thể thống gì!”

Tổng giám đốc Đường không thèm để ý đến ông. Cha già không chịu nổi kích thích gì cả, thân mật có bằng đấy mà cũng nổi giận.

Hải Mạt Mạt ăn cơm xong lại tiếp tục nấu canh cá. Xong xuôi mới vào phòng tìm quần áo. Tổng giám đốc Đường muốn duỗi người một cái, nhưng tay vừa mới giơ lên là máu lập tức trào ra. Anh rên một tiếng, Đường tướng quân không nhịn được tới đỡ anh, giúp anh đổi tư thế thoải mái hơn.

Hải Mạt Mạt tìm hai bộ tăng y màu vàng. Quần áo hơi ẩm, cô đặt ở bên cạnh đống lửa hong khô. Trời tối hắn, khi cô đút canh cá cho Đường Hạo, Đường Hạo rốt cuộc cũng tỉnh.

Vết thương của anh ta đã kết vảy hết rồi, chỉ vì mất máu quá nhiều nên vẫn còn rất yếu. Lúc nhìn thấy Đường lão tướng quân và em trai, anh ta còn mơ màng mất một lúc. Dù sao cũng là quân nhân, ý thức khôi phục rất nhanh, anh ta lập tức nhoẻn miệng cười: “Mọi người đều ở đây à.”

Đường lão tướng quân dùng tăng y màu vàng đắp thêm cho anh ta, tự mình bưng canh cá đút cho anh ta: “Nói ít thôi.”

Hải Mạt Mạt đứng ở bên cạnh nhìn vết thương của anh ta, định liếm giúp. Tổng giám đốc Đường không chịu nổi, hừ lạnh một tiếng: “Ngày trước lau thế nào thì giờ cứ lau như thế, liếm cái gì mà liếm.”

“Vâng.” Hải Mạt Mạt dạ một tiếng, cầm chậu ra sân sau “múc nước”. Tổng giám đốc Đường cũng đau, lại còn tức giận – Ông đây cũng bị thương, sao không thấy con đến mà liếm.

Hừ!

Chỉ chốc lát sau, Hải Mạt Mạt bưng gần nửa chậu nước tới, bắt đầu giúp Đường thiếu tá lau người. Tổng giám đốc Đường vô cùng vui sướng, Đường thiếu tá đau đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng biến hình mà vẫn nhịn không rên một tiếng. Hải Mạt Mạt rất thông cảm, cô vén tay áo lên, săn sóc nói: “Bác đau lắm hả, Mạt Mạt giúp bác tuốt. . . . . . Ưm. . . . . .”

Mấy chữ phía sau còn chưa nói ra, tổng giám đốc Đường đã lao tới, bịt miệng cô lại! !

Anh đột nhiên nhào tới khiến Đường lão tướng quân giật nảy mình, tức giận: “Làm cái gì đấy hả!? Lớn đầu mà còn lỗ mãng! !”

Vết thương trên người tổng giám đốc Đường lại chảy máu như suối. Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Đường thiếu tá cùng trách móc của Đường lão tướng quân, anh cũng coi như không nhìn thấy: “Hải Mạt Mạt, đỡ ba về phòng! !”

“Vâng.” Hải Mạt Mạt liền đứng dậy, đỡ anh đi vào trong phòng.

Tổng giám đốc Đường mồ hôi lạnh tuôn như mưa: “Ba cảnh cáo con, về sau không được hơi tý là tuốt này tuốt nọ, có ai an ủi người ta như con không? ! Con cho rằng mình là Liên Minh Huyền Thoại đấy à, mẹ kiếp! !”

Hải Mạt Mạt không hiểu: “Không thể tuốt ạ?”

Tổng giám đốc Đường giận vỗ đầu cô, lại đau đến mức rên rỉ mấy tiếng: “Đương nhiên! Về sau không cho phép, ai cũng không được! !”

“Vâng.” Hải Mạt Mạt đặt anh lên trên giường, một lúc sau lại hỏi: “Chỉ có thể tuốt cho ba sao?”

Tổng giám đốc Đường thật sự không biết vì sao làm ba như anh lại phải hướng dẫn những vấn đề này! Những người khác nuôi con gái thế nào vậy! !

Anh gân xanh nổi lên: “Cũng không được, tóm lại về sau ai cũng không được!”

***

p/s: Tuốt ~ tuốt everywhere =))))))))))))) Cứ đụng đến tuốt là y như rằng anh không có kết cục tốt mà