Phiếu Cơm

Chương 65: Thủ lĩnh




Ngay ngày hôm sau, Đường Ngạo đã có thể ngồi dậy rồi. Vết thương trên người anh bắt đầu lên da non, mặc dù động đậy một tẹo là đau, nhưng hoàn toàn không nhìn ra vẻ máu thịt be bét như hôm qua nữa.

Đường Hạo thì nan giải hơn một chút, giờ vẫn chưa tỉnh.

Hải Mạt Mạt dậy rất sớm, Gâu Gâu cũng đang đứng ngoài cửa miếu tập thể dục buổi sáng. Trước tiên, Hải Mạt Mạt dọn dẹp lại phòng bếp, sau đó quét sạch sẽ hai đại điện miếu Dược Vương. Lúc Đường Diệu Thiên dậy thì cô đã nấu xong bữa sáng rồi.

Bữa sáng là trứng chim xào mộc nhĩ và canh cá thập cẩm. Không biết cô còn đào được ở đâu mấy củ khoai lang, giờ đang bới từ trong tro ra. Đường Diệu Thiên rửa mặt xong vừa lúc cô bóc hết khoai chín.

Đường Diệu Thiên bất giác dịu dàng đi ba phần. Ông có yêu cầu cao về đạo đức, tính tình lại nóng nảy vậy nên đời này ông chưa bao giờ nói năng nhỏ nhẹ với ba đứa con trai. Thế nhưng lúc này lại lộ ra mấy phần hòa ái: “Cháu ăn trước đi, để ông đút cho bọn nó.”

Hải Mạt Mạt không khách khí, cô lập tức đáp: “Vâng.”

Đường Diệu Thiên bưng canh cá đến, tổng giám đốc Đường tự ngồi dậy uống. Để Đường Diệu Thiên đút cho anh, chính anh sẽ rối rắm đến chết. Hải Mạt Mạt cơm nước xong lại dùng loại nước thần bí kia lau người cho Đường Hạo. Tổng giám đốc Đường vừa nhìn thấy nửa chậu nước là muốn cười, cuối cùng vẫn phải nhịn.

Anh hả hê nhìn anh hai mình, cho đến khi Hải Mạt Mạt lau xong nửa người trên của Đường Hạo chuẩn bị lau nửa người dưới. Anh ho khan mấy tiếng, Đường Diệu Thiên cũng cảm thấy không ổn: “Để ông làm cho.”

Tổng giám đốc Đường trợn trắng mắt, xưng ông cũng tự nhiên quá nhỉ.

Hải Mạt Mạt đưa chậu cho ông, cô bò đến bên cạnh Đường Ngạo: “Ba, con xuống chân núi xem một chút nhé.”

Đường Ngạo lập tức ngăn lại: “Không cho! Đám zombie kia nhất định có mưu đồ, bây giờ không được xuống núi.”

Hải Mạt Mạt nhìn anh: “Có phải là ba con không?”

Tổng giám đốc Đường và Đường lão tướng quân liếc nhìn nhau một cái, đồng thời ngẩn ra: “Không thể nào, không phải Hải Minh Tiển đã bị áp giải đi rồi sao?” Dứt lời, ngay sau đó anh lại biến sắc: “Nếu như người bị giải đi là Phó Đông Lai thật, chỉ là trong đầu gắn máy nhận tín hiệu của Hải Minh Tiển . . . . . .”

Sắc mặt Đường Ngạo và Đường lão tướng quân đều nặng nề, nếu thật sự là vậy thì Hải Minh Tiển ít nhất có thể điều khiển cả triệu zombie. Dưới tình huống này, không biết những người còn lại ra sao rồi.

Hải Mạt Mạt ôm lấy Gâu Gâu: “Con sẽ về nhanh thôi mà.”

“Hải Mạt Mạt!” Đường Ngạo gọi cô nhưng Hải Mạt Mạt đã chạy ra khỏi cửa miếu. Cô cũng biết không thể trực tiếp xuống núi nên đi theo cái giếng sau vườn ra ngoài.

Đường phố thành phố E vô cùng yên tĩnh, Hải Mạt Mạt lặng lẽ lẻn về xưởng ASA. Nơi này chỉ còn lại một đống bừa bộn, cô bắt mấy con zombie đi loăng quăng hỏi thăm tình huống. Nhưng mấy con zombie này cấp quá thấp, chỉ biết há mồm cắn.

Gâu Gâu tiếp tục một đớp một con, chỉ nháy mắt đã ăn xong hai bộ não.

Hải Mạt Mạt tiếp tục đi về phía trước, có Gâu Gâu sẽ tìm được phương hướng của đoàn quân zombie thôi.

Hải Minh Tiển có phải kẻ đứng sau điều khiển đoàn quân zombie hay không? Cô không biết, nhưng mặc kệ có phải hay không, cô nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu. Mặc dù rất ít khi nhắc tới trước mặt Đường Ngạo, nhưng cô thật sự rất lo lắng cho Hải Minh Tiển.

Cô còn chưa tìm được đoàn quân zombie thì đã gặp được một người quen. . . . . . À, zombie quen.

“Hà Hợp?” Cô gọi một tiếng, con zombie kia quay đầu lại, quả nhiên là Hà Hợp. Mắt nó đã trở thành màu xanh dương nhạt, nhìn thấy Hải Mạt Mạt nó liền đề cao cảnh giác, một lúc sau mới dùng tiếng zombie hỏi: “Cô muốn làm gì? !”

Hải Mạt Mạt chạy lên túm lấy nó: “Những zombie khác đâu?”

Hà Hợp tức giận, hiện giờ zombie màu xanh dương nhạt cũng không còn là boss nữa rồi. Cấp bậc cao nhất người ta cũng đạt tới màu bạc nhạt rồi kia kìa, nói đi nói lại đều tại Hải Mạt Mạt cả!

“Sao tôi biết được!” Nó dùng sức vùng vẫy, cuối cùng Hải Mạt Mạt giơ quả đấm lên nó mới vội vàng nói, “Dẫn đầu là hai người, một nam một nữ. Bọn họ dẫn đám zombie đi về phía nam rồi!”

Một nam một nữ, Hải Mạt Mạt cũng không hỏi thêm được gì nữa từ Hà Hợp. Cô biết làm vậy rất nguy hiểm, dù sao nơi này có quá nhiều zombie, con nào cũng có thể trở thành tai mắt của đối phương. Cô mang theo Gâu Gâu lén lút đi về phía nam, gặp zombie là đánh chết ngay lập tức.

Trước mặt dần xuất hiện tung tích của zombie, tốc độ di chuyển của đội quân zombie quả thực vô cùng chậm. Hải Mạt Mạt vòng qua đội quân, đi lên đầu hàng ngũ quan sát. Đi đầu quả thật là một người đàn ông, nhưng nhìn thân hình tuyệt đối không phải là Hải Minh Tiển.

Hải Mạt Mạt rất thất vọng, cô nằm trên một bức tường ở phía xa, người đàn ông kia mặc một chiếc áo đen liền mũ, tình cờ đột nhiên quay đầu lại, mắt hắn là. . . . . . Màu vàng kim! !

Hải Mạt Mạt lập tức lùi về, vội vàng ôm Gâu Gâu chạy ra sau.

Người đàn ông kia rõ ràng cũng phát hiện ra cô, bước như đạp gió đuổi theo. Hải Mạt Mạt dùng tất cả sức lực, hai người một đuổi một chạy, chỉ nhoáng một cái đã chạy hơn mười dặm. Người đàn ông kia phải lo cho đội quân zombie của hắn nên đành hậm hực dừng lại.

Thấy hắn quay về, Hải Mạt Mạt núp sau gốc cây bên đường thở dốc. . . . . Tốc độ của tên kia quá nhanh, nếu như còn đuổi tiếp, có lẽ ngay cả cô cũng không chạy thoát.

Cô cẩn thận tránh zombie, vội vã chạy về miếu Dược Vương.

***

Buổi trưa, Đường Ngạo cảm thấy tình trạng cơ thể tốt hơn một chút bèn ngồi trên tảng đá ngoài cửa miếu Dược Vương phơi nắng, thuận tiện chú ý động tĩnh xung quanh. Đường Diệu Thiên cũng đưa Đường Hạo ra ngoài, phơi nắng có lợi cho vết thương của anh.

Hai người đang lo lắng cho Hải Mạt Mạt, đột nhiên lại nghe thấy tiếng động từ trong phòng bếp truyền ra. Đường Diệu Thiên nghi ngờ đứng dậy, ông xuất thân quân nhân, tính cảnh giác rất cao, lập tức rút súng ra. Trong phòng bếp vang lên tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng, sau đó có một thứ gì đó phi ra.

Đó là một người phụ nữ, trên người phủ đầy lông đen rậm rạp, nhìn giống như khoác một chiếc áo lông vậy. Chỉ có đôi mắt kia là đỏ lừ như màu máu.

Tổng giám đốc Đường cũng hoảng hốt. Đây là Người Tiến Hóa, anh cũng đã từng gặp. Nhưng sao lại có một con ở đây? !

Người phụ nữ kia chậm rãi đến gần anh, Đường tướng quân lập tức nổ súng. Nhưng súng đạn cũng chỉ khiến cô ta lùi về phía sau hai bước chứ không hề có tác dụng.

Đường Diệu Thiên một tay ôm lấy Đường Hạo từ từ lùi về phía sau. Đường Ngạo khó khăn di chuyển, đột nhiên người phụ nữ kia đến gần anh, phát ra một tiếng kêu chói tai.

“Asa.”

Mặc dù giọng nói vừa chói vừa khàn, âm điệu cũng không giống người sống, Đường Ngạo vẫn nhớ cô ta là ai: “Tô Thiến!”

Ngay cả mặt người phụ nữ kia cũng phủ đầy lông, nếu như không phải ngực nhô lên thì cũng khó mà phân biệt được cô ta có phải phụ nữ hay không, chẳng trách anh không nhận ra ngay từ đầu.

“Asa.” Tô Thiến giống như đang cười. Cô ta đi tới trước mặt Đường Ngạo, Đường tướng quân cũng bất chấp, nhặt con dao đốn củi xông lên. Tô Thiến đâu thèm để thứ này vào mắt, con dao kia chém vào đầu cô ta còn tóe ra tia lửa như chém vào sắt thép.

Tô Thiến cầm tay Đường Diệu Thiên, dễ dàng nhấc ông lên, lập tức ném ra xa mười mấy mét.

“Ba!” Mắt Đường Ngạo đầy tơ máu. Tô Thiến đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống. Bộ lông màu đen dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh. Cái tay kia từ từ chạm tới mặt anh, lông tơ trên người tổng giám đốc Đường dựng hết cả lên. Người cô ta phủ một lớp lông như lông sơn dương, trong đôi mắt vẫn còn phản chiếu ra hình bóng anh: “Asa.”

Cô ta vui vẻ tiếp tục gọi anh một tiếng, tay phải cầm bờ vai của anh, lập tức xé một miếng thịt. Đường Ngạo cắn răng không rên một tiếng, cô ta nhét thịt vào trong miệng nhai mấy cái, cười khằng khặc quái dị: “Thịt của anh ngon thật đấy.”

Lúc này Đường Ngạo mới hoàn hồn. Tối hôm đó sau khi bị anh đuổi ra khỏi căn cứ, không biết cô ta gặp phải chuyện gì mà biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này.

Nhưng thẳng thắn mà nói, tổng giám đốc Đường không hề cảm thấy áy náy chút nào. Một người chơi không tuân thủ quy tắc của trò chơi, chết cũng đáng.

Tô Thiến lại xé một miếng thịt trên người anh, Đường Ngạo vẫn không rên một tiếng. Cô ta hình như cũng cảm thấy làm vậy không thú vị nên một lúc sau liền nhẹ nhàng cầm tay phải của anh lên, đặt trên ngực mình. Nếu như trước kia tổng giám đốc Đường còn ở trên thân thể trẻ trung đầy đặn này tùy ý ngang dọc thì bây giờ anh chỉ muốn nôn luôn cả bữa tối hôm qua.

Chất lông này không cứng không mềm, giống như lông sơn dương, nhưng da lại cứng vô cùng. Lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác bất lực, mặc cho người khác thao túng. Tô Thiến nắm tay của anh, chậm rãi mơn trớn thân thể mình. Hình như cô ta phát âm vô cùng khó khăn, thật lâu mới nói được mấy chữ: “Chúng nó. . . . . . Đều là vì anh.”

Giọng Đường Ngạo lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập sự chán ghét không hề che giấu: “Không, là vì chính cô thôi. Loại phụ nữ như cô có kết quả như vậy cũng là điều hiển nhiên.”

Tô Thiến giận dữ, đưa tay đấm lên vết thương còn đang chảy máu của Đường Ngạo. Máu tươi văng khắp nơi, Đường Ngạo hừ một tiếng. Bàn tay lạnh lẽo kia lại chạm lên mặt anh.

Cô ta hình như cực kỳ say mê vuốt ve mặt anh, một lúc lâu sau tổng giám đốc Đường cuối cùng cũng biết cô ta muốn làm gì!

Móng tay sắc nhọn của cô ta mân mê mặt anh, như muốn lột lớp da mặt này xuống vậy!

Dù thế nào Đường Ngạo không thể để cô ta lột da mình thật! Tay phải anh cầm một nắm đất, ném vào mặt cô ta. Cũng may mắt Tô Thiến dường như vẫn sợ dị vật rơi vào mắt, theo phản xạ quay đầu đi. Đường Ngạo nhân cơ hội dùng hết sức bình sinh đấm Tô Thiến một phát.

Tất cả vết thương trên người đều nứt ra, thế nhưng anh cũng bất chấp, nhào qua đè chặt cô ta, tay cắm thẳng vào mắt cô ta!

Anh vốn là người ra tay độc ác, lúc này đứng trước sống chết lại càng không kiêng nể gì.

Tô Thiến gầm thét một tiếng, một con mắt bất ngờ bị anh móc ra khỏi hốc mắt.

“Gràooo…..” Cô ta rít lên, mở cái miệng to như chậu máu, cắn anh. Máu tươi bắn ra, che kín tầm mắt. Mặt và cổ Tổng giám đốc Đường đầm đìa máu, nhìn còn dữ tợn hơn cô ta. Dù sao cùng lắm là chết mà thôi! Anh đằng đằng sát khí, tay phải móc chặt hốc mắt cô ta, tay trái dùng sức đấm lên trán cô ta.

Virus này ảnh hưởng đến bộ não của con người, một khi não bị phá hủy thì những thứ còn lại sẽ không còn bất cứ tác dụng gì. Móng tay sắc nhọn của Tô Thiến cứa qua mặt anh, anh cũng bất chấp. Nếu như anh chết, Đường Hạo và Đường Diệu Thiên cũng đừng hòng sống nổi.

Nếu như Hải Mạt Mạt trở về, chắc chắn sẽ không hề đề phòng mà chạy về phía thi thể anh, lấy cá tính ghi thù của người phụ nữ này, anh không thể tưởng tượng được sẽ đáng sợ đến mức nào.

Anh cắn răng, không để ý đến thân thể chồng chất vết thương, cứ thế từng phát từng phát giã vào đầu Tô Thiến. Tô Thiến dường như không dám tin, sức mạnh của cô ta không bì được với một người thường gần chết!

Cả người Đường Ngạo bê bết máu như Tu La. Anh lau máu bên môi, ngay cả đau đớn trên người cũng không còn cảm thấy nữa. Anh chỉ không ngừng đánh cho đến khi đánh nát đầu Tô Thiến.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại. Cảm giác đau đớn đột nhiên từ trong xương tủy lan ra, anh nằm vật ra đất, run lẩy bẩy.

Anh thắng, ngay cả anh cũng không tin, nhưng anh thật sự đã thắng.

Có đôi lúc người ta không biết rằng, khi cố gắng bảo vệ người mình yêu thương, chúng ta sẽ dũng cảm đến nhường nào.

***

p.s:Trong chương này xuất hiện lại 2 nhân vật cũ là Tô Thiến và Hà Hợp.

Trị Thiến thì khỏi phải nói, lên sàn quá hoành tráng và kết thúc bằng việc cosplay dưa hấu nát.

Cơ mà nếu anh già không dị biến thì chắc người cos dưa hấu sẽ là anh =v=

Bạn Hợp thì vẫn đáng eo như xưa, đi gặm trộm con nhà người ta rồi rớt cấp. Âu cũng là do số (đen). Bạn ý cũng vẫn cố gắng tu luyện, giờ lên được cấp xanh nhạt nhưng rất tiếc mãn cấp người ta lên vàng kim rồi kia kìa.

Ngoài ra chương này đã xuất hiện thêm ‘cặp đôi hoàng kim’ là 2 bạn thủ lĩnh mãn cấp mắt vàng. Hai bạn này có vẻ là ‘Người Tiến Hóa’ trên cấp ‘Người Tinh Lọc’ của Mạt Mạt. Nếu PK thì chắc Mạt Mạt không đấu lại được 2 bạn này. Vậy nên tác giả buff cho anh Ngạo lên cấp cũng là điều cần thiết không truyện sẽ thành SE mất