Phiêu Bạc Phụ Tình

Chương 5




Ngàn tính vạn tính, để bất quá thiên tính (chống không được trời tính)

Cuối cùng ta vẫn ra khỏi Vương phủ.

Ngày đó Chu Thất muốn cùng một nhân vật trọng yếu nào đó ước đàm, giờ đã đến, người cũng đã tới, vậy mà hắn lại để quên một món đồ rất quan trọng trong phủ.(lý do gà nhất mềnh từng biết) Quản Ngũ vì quá bận bịu đến không thoát thân được, trí nhớ cùng cảnh giác cũng vì vậy mà giảm đi, đưa vật đó cho ta, bảo ta mang nó đến Vạn Hoa Lâu. Hắn nói vì ta vốn kín miệng, sẽ không tùy tiện đem chuyện này nói cho người khác biết.

Xem ra đây là một bí mật a. Vật trong lòng được bọc tầng tầng lớp lớp giấy dầu vải bố, có vẻ vô cùng cẩn trọng, sợ là rất trọng yếu. Trước khi xuất môn Quản Ngũ dặn dò ta, muốn ta phải tự tay đưa món đồ này cho Chu Thất. Sau khi kín đáo đưa cho ta sao mạo* thì vội hối thúc ta đi theo gã sai vặt báo tin ra cửa.

*sa mạo = mũ có khăn mỏng che mặt

Nói thật ra, ta đối với kinh thành hoàn toàn không biết gì. Năm đó nhập cung hiến nghệ, lộ trình vốn đã mơ hồ không nhớ rõ, mà suốt hai năm nay sống cuộc sống sung túc không hề bước chân ra khỏi Vương phủ nửa bước càng khiến cho ta đối với nơi này cảm thấy vô cùng xa lạ. Nếu không phải có gã sai vặt dẫn đường, ta sợ rằng vĩnh viễn cũng không tìm được đường đến Vạn Hoa Lâu.

Trên đầu đội sa mạo, ta an tĩnh theo sát gã sai vặt. Một bên bước đi, một bên tò mò đánh giá cảnh sắc xung quanh. Mặc dù xuyên qua sa khăn sẽ không thể thấy rõ mọi thứ, thế nhưng ta vẫn nhớ kỉ lời dặn của Quản Ngũ “Không thể gỡ sa mạo xuống”. Cho đến một lúc, thân thể ta đột ngột đụng trúng một người, sa mạo cũng lập tức rơi trên đất.

Một tiếng thấp hô vang lên, nam nhân kia bắt lấy cánh tay đang muốn vươn ra nhặt sa mạo của ta, dùng giọng diệu đầy dâm ô nói: “Thật là một cô nương xinh đẹp, để gia hảo hảo nhìn một cái xem nào.” Sau đó dí sát khuôn mặt chuột của mình vào để nó phóng đại trong tầm mắt của ta.

Lão thiên a, trông như thế này mà cũng dám ra đường gặp người sao? Mỏ nhọn má khỉ răng vàng râu chuột còn chưa tính, trên cái mũi to như củ tỏi còn có một cái bướu thịt màu tím đỏ rất lớn. Suốt hai năm nay trong Vương phủ ta đã quen nhìn toàn những người xinh đẹp đoan chính, trong nhất thời đương nhiên không thể tiếp nhận được loại dung mạo ác tâm như thế này. Vì vậy ta hướng tầm mắt sang một bên, nhìn bàn tay bị túm lấy mà nói: “Thỉnh buông tay ta ra.”

“Yêu ~, thanh âm cũng rất êm tai nha. Nếu là đi xướng hí, rất có khả năng làm đại hồng đại tử. Đến đây, tiểu cô nương, để ta dạy cho ngươi vài chiêu.”

Xướng hí mà còn cần đến ngươi chỉ giáo sao? Với dung mạo của người này làm sao có hí ban nào dám thu lưu chứ. Ta vẫn chăm chăm nhìn tay mình, nói: “Thỉnh buông tay ra.”

“Ngươi tiểu cô nương này thật không biết tốt xấu a.” Gã mặt chuột chẳng những không buông tay, ngược lại càng siết càng chặt. Với khí lực của ta, vô luận cố gắng thế nào cũng tránh không thoát. “Lão tử ta đây là em vợ của Cổ Đại Hộ giàu nứt ở thành đông, nhìn trúng ngươi tức là coi trọng ngươi, còn không chịu đi theo ta?”

Đương nhai thưởng nhân*? Còn có hay không vương pháp chứ? Cổ Đại Hộ là ai ta không biết, nhưng ta biết nếu mình vẫn tiếp tục trì hoãn ở nơi này, Chu Thất nhất định sẽ vô cùng tức giận. Vì vậy ta càng dùng sức mà giãy dụa, đoạn nói: “Buông ta ra, ta không phải nữ nhân, ngươi dựa vào cái gì muốn ta theo ngươi?”

*Đương nhai thưởng nhân = giữa đường cướp người.

“Không phải nữ nhân?” Gã mặt chuột đánh giá ta, lại cười khoe chiếc răng vàng ra. “Không phải nữ nhân càng tốt, chơi đùa nam nhân càng thống khoái. Gia yêu nhất mỹ nhân ngươi rồi đấy.” Vừa nói gã vừa túm lấy ta lôi mạnh ra ngoài.

“Buông ra!” Tránh không thoát, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Miệng hé ra, ta nhằm tay của gã mặt chuột mà cắn. Tiếp đó cùng với một tiếng hét thảm, mặt của ta đã trúng một cái tát nặng nề, khiến ta “Ầm” một tiếng văng thẳng vào một quầy bán trái cây ở bên đường. “Tiện nhân, dám cắn ta!”

Ta bị đánh đến váng đầu, mất cả phương hướng, nguyên lai cứ nghĩ rằng bản thân sẽ té nhào trên mặt đất, không nghĩ đến lại ngã vào lồng ngực ấm áp mà cứng rắn của một người.

Thì ra là một nam nhân, vóc dáng rất cao, sở hữu đôi song chưởng rắn chắc cùng thanh âm ôn nhu. Hắn đỡ lấy ta, hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ?”

Ta lắc lắc đầu, xua đi cơn choáng. Hơn nửa ngày sau mới có thể trả lời: “Không sao. Đa tạ ngươi.” Trong lúc lên tiếng, miệng đã đầy mùi máu tươi nồng đậm.

“Tốt lắm.” Hắn dìu ta, chuyển hướng sang nhìn gã mặt chuột vẻ mặt dữ tợn. “Các hạ vì sao giữa phố đánh người?”

“Ta giáo huấn luyến đồng của ta, liên quan gì đến ngươi?” Gã bày ra biểu tình hung ác ngang ngược, hung hăng nói: “Tiểu tử thối, dám nhúng tay vào chuyện của bổn đại gia, chán sống rồi hả?”

Nam nhân chuyển ánh mắt sang nhìn ta, có chút do dự: “Ngươi là luyến đồng của hắn?”

“Không phải!” Vội vàng phủ nhận. Lão thiên, ta mặc dù có thể tiếp nhận nam nhân, thế nhưng nếu chủ nhân của ta là dạng sở hữu dung mạo cùng đức hạnh thế này, ta tình nguyện đi tìm chết.

“Hắn nói không phải, mà ta tin tưởng hắn. Cho nên mặc kệ ngươi là ai, chuyện này ta nhất định nhúng tay vào. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là quay đầu biến đi, hai là đợi bị biến thành cái đầu heo. Ngươi chọn cái nào?”

“Bổn đại gia phải hào hào giáo huấn ngươi!” Giữa tiếng hét điên cuồng, gã mặt chuột huy hai nắm đấm đánh về phía người nam nhân nọ. Người nọ ngược lại tư thái rất đáng trông đợi. Đáng tiếc đau đớn trong miệng khiến ta phân tâm, không kịp nhìn đòn đáp trả của nam nhân.

Chỉ trong nháy mắt, gã mặt chuột đã té trên mặt đất, thật sự biến thành cái đầu heo, tư thế té trên đất lại càng vặn vẹo đến quái dị, nhưng từ góc độ của người đến xem thì lại rất có cảm giác nghệ thuật. (Ta đang edit truyện hài à? -___-!!) 

Nam nhân tựa hồ cũng rất hài lòng với tác phẩm tạo hình của mình. Hắn mỉm cười thay ta nhặt lên sa mạo rồi nói với ta: “Ta đã chặt đứt tất cả đầu khớp xương của hắn, hắn sẽ không thể tái quấn lấy ngươi nữa. Ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi đi.”

Bản thân ta hít vào một ngụm lãnh khí, nhịn không được nói: “Hảo tàn nhẫn.”

“Thật sự? Ta không thấy vậy.” Hắn cười, vẻ mặt rạng rỡ sáng lạn. “Đối phó với hạng người như thế chỉ cỏ thể dùng loại thủ đoạn này. Ta xem không vừa mắt nhất chính là mỹ nhân bị khinh giảo*. Giống như ngươi, đẹp như vậy, không nên xuất môn mà không mang theo người bảo hộ. Ngươi định đi đâu vậy? Ta đưa ngươi đi.”

“Không phiền ngươi nhọc lòng, ta có người đưa đi. Bất quá, ta vẫn muốn nói lời cảm tạ ngươi đã thay ta giải vây.”

“Tạ ơn thì không cần đâu. Nhưng nếu ngươi nói người đi cùng mình là gã kia, thì hắn đã sớm bị đáng bất tỉnh rồi.”

Ngón tay thon dài ngăm đen chỉ hướng gã sai vặt đang ngã ở một bên, ta cũng giật mình.

“Hắn không có việc gì, chỉ là ngất xỉu thôi.” Nam nhân lại nhìn ta: “Ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi đi.”

Thở dài. Không còn cách nào khác. Không có ai dẫn đường ta thật sự không có biện pháp đến nơi. Vì vậy ta phun ra ba chữ: “Vạn Hoa Lâu.”

“Vạn Hoa Lâu?” Hắn nhướn mày, “Ha ha, ngươi cũng đúng là một nam nhân a.”

Ta biết vì sao nam nhân cứu ta lại cười đến kỳ quái như vậy.

Vạn Hoa Lâu vốn là một kỹ viện, hơn nữa còn lại một đại kỹ viện.

Ít nhất trong cuộc đời hành tẩu giang hồ của ta, ta chưa từng thấy qua viện tử lớn như vậy.

Ta niết sa mạo trong tay, đứng ở ngoài nhìn đôi đại hồng đăng lung* treo bên ngoài cánh cửa trên lầu đến ngẩn người. Còn nam nhân kia thì đứng sát cạnh ta.

*đại hồng đăng lung: đèn lồng đỏ ‘pự thiệt là pự’ =.=



Từ trong kỹ viện, một lão bà phấn trang dày đặc diêm dúa, đầu đầy châu thúy đong đưa uốn éo bước ra. Nàng hướng về phía ta đánh giá hồi lâu, sau đó xông lên cười với hắn, mở ra đại khẩu đỏ như máu mà hỏi: “Vị gia này, năm mươi lượng bạc, thế nào?”

Có ý gì? Ta nhìn hắn.

Hắn cười, vẻ mặt như ánh mặt trời lóe sáng, giữa tiếng cười to, đáp lời: “Lão bản, ta không phải muốn đến bán người. Nhìn cho rõ, hắn là nam nhân, là khách nhân của các ngươi.”

Khi ta hiểu rõ, tâm lý liền tràn ngập cảm giác vô lực. Mặc dù sớm biết ta càng ngày càng giống mẫu thân, nhưng không nghiêm trọng đến mức ngay cả tính chất cũng không phân biệt được chứ, ta cũng không ẻo lả a.

Ta nhìn lão bản, nàng cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn lại ta: “Vị này…thật là nam nhân? Đại gia, ngài đừng nói giỡn đi. Bậc này tuyệt sắc, sợ rằng tìm khắp kinh thành cũng không được phân nào.”

Chính xác ta là nam nhân, không thể sao?

Kiềm chế cảm giác vô lực, ta mở miệng hỏi nàng: “Ta muốn tìm người, thỉnh ngươi cho ta biết Chu Thất Vương gia đang ở đâu?”

“Thất Vương gia?” Sắc mặt lão bản trở nên ngưng trọng: “Ngươi là ai? Tìm ngài ấy làm gì?”

“Ta là người hầu trong phủ Thất gia. Tổng quản phái ta đến đưa đồ cho Thất Vương gia.” Ta đưa ra vật chứng minh thân phận do Quản Ngũ cấp cho, để nó thoáng hiện qua tầm mắt lão bản một cái.

“Thì ra là người của phủ Vương gia. Vương gia đang ở Nhuyễn Hồng Các, xin mời đi theo ta.” Lão bản bày ra vẻ tươi cười lão luyện, đi trước dẫn đường. Ta đi theo lão, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện nam nhân kia cũng đi theo sau.

“Ngươi đi theo làm gì?”

“Ha ha, ta tìm Thất gia nhà các ngươi có việc.”