Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 39: Yến hội x bị tập kích x xuân dược




Lạc Dịch trông mong nhìn chén rượu trong tay, trúc ảnh vụn vụn nhỏ nhỏ rơi vào trong chén rượu chia mặt trăng thành từng mảng. Nơi này là một cánh rừng bên ngoài, giống lần trước, mỗ phiến tử bị bao lại đưa đến một chỗ, trước mặt là Ngụy Thanh cười vô cùng ôn nhuận cùng với Hạ gian thương mặt vô cùng hồ ly, hai người xúm lại, Lạc Dịch biểu thị, cừu càng ngày càng cừu, hồ ly càng ngày càng hồ ly.

Được rồi, Lạc Dịch biết rất rõ, hoàng y công tử thoạt nhìn thuần lương kia có thể là đồng chí cọp khoác da cừu. Như vậy, vấn đề tiếp, con cọp đồng chí vì sao nảy ra ý tưởng muốn mời khách đây? Hay là nói, thật khó cho vị đại nhân vật kia cư nhiên nhớ kỹ hắn tiểu nhân vật này.

“Làm sao vậy, không vừa lòng sao?”

“Ách…” Bị bắt được đúng lúc thất thần Lạc Dịch chỉ có thể cười: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút không quen yên tĩnh…”

Nơi này là một vùng đất trong rừng trúc, lót ván gỗ và thảm mềm, một chút thức ăn, một bầu rượu và một ấm lô, cộng thêm ba người hay chính là bối cảnh yến hội lần này. Không thể không nói, nghe lá trúc âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, hô hấp không khí ban đêm, bởi vì có ấm lô nên cũng không bị muỗi làm phiền, đây thực sự là một hưởng thụ xa hoa. Cũng chính là như thế này, thân là một thành viên trong yến hội Lạc Dịch mới phát hiện một chút không thích hợp, nếu như là náo nhiệt, cho dù đều là người xa lạ có khi còn khiến Lạc Dịch cảm thấy an lòng một ít.

Ngụy Thanh cười khẽ, cũng là nhìn về phía Hạ Kình Thảo, mang theo trêu chọc:”Kình Thảo, tiền đồng bị ngươi làm hư rồi.”

Hạ Kình Thảo nhướn mi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Dịch.

Lạc Dịch cảm thấy mao cốt tủng nhiên, lúc hắn vừa định cười ngượng ngùng nói cái gì đó, lại phát hiện thân ảnh Hạ Kình Thảo trong nháy mắt nhào tới.

Dựa vào, ca không có đắc tội ngươi được không —!

Lạc Dịch trong lòng kêu rên một tiếng, sau đó trời đất đảo lộn, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện tình huống lúc này rất là, không ổn?

Nơi vừa mới ngồi bị đâm mấy đao, lúc Lạc Dịch nhìn đến phi đao đâm vào ván gỗ liền thề hắn căn bản không muốn biết khi phi đao đâm vào thân thể người là tình trạng gì. Hạ Kình Thảo che chở Lạc Dịch, đối diện là một đám đông những kẻ bịt mặt.

“Chủ tử.” Mấy hắc y nhân có dấu hiệu Thảo Thương trong nháy mắt đứng trước mặt Hạ Kình Thảo, Hạ Kình Thảo trên mặt có chút ngưng trọng nhìn về phía Ngụy Thanh, lúc này xung quanh Ngụy Thanh cũng có mấy ảnh vệ xuất hiện.

Hạ Kình Thảo không chút do dự hạ chỉ thị:”Các ngươi tìm một lỗ hổng sau thoát ra đi giúp bọn hắn, không cần quản ta.”

Ảnh vệ không chút chần chờ, trầm mặc chấp hành mệnh lệnh. Hạ Kình Thảo đem Lạc Dịch bắt lại, vác trên vai. Dù là vào lúc này, Hạ gian thương vẫn có tâm tình trêu trọc mỗ phiến tử trên vai.

“Tiền đồng, gọi tiếng ‘Phong xả khẩn hô’ cho phù hợp với tình hình đi.”

“Gì, gì?” Bởi vì trọng tâm dời đi, khiến Lạc Dịch có chút mê mang.

“Nhanh như vậy liền ngốc nghếch? Ân, khiến ta nghĩ tới, cái ngươi gọi là……Hỏa xa? …… Hỏa tiễn đội?”

Tỉnh lại Lạc Dịch rốt cục hiểu được Hạ Kình Thảo muốn hắn làm cái gì, hắn có chút khó chịu ngọ nguậy một cái.

“Ách, ta, ta không làm lão đại rất nhiều năm …… Lần trước chỉ là diễn viên nghiệp dư, đầu năm nay lăn lộn hắc đạo cũng cần bằng cấp, thi vào trường cao đẳng toán học chỉ có 34 điểm ta tỏ vẻ áp lực rất lớn……” Mỗ phiến tử khẳng khái đáp: “Hơn nữa để lại boss…… Khụ, để lại Ngụy Thanh rồi chạy trốn là hành vi không được, nghĩ lại đi bạn hữu.”

“Ta bồi dưỡng bọn họ chính là đến chống lại cừu hận, ta chỉ cần chạy trốn là được. Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu().” Hạ gian thương mặt đầy đương nhiên:”Ngươi lần trước không phải hình dung rất khá sao, bọn họ chính là ‘Ân thích’.”

() Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu: Còn lưu lại non xanh, sợ gì thiếu củi đốt

“……” Trong lúc vô ý tuôn ra “MT” một lần, Lạc Dịch che mặt. [MT: Hình dung trong võng du là lá chắn thu hút quái vật và cừu hận.]

Hạ Kình Thảo một chưởng vỗ lên mông Lạc Dịch.

Lạc Dịch lập tức thành thật, hắn nhận mệnh hít sâu một hơi, hô to:

“Một cảm giác thật đáng ghét –”

Âm cuối tiêu hồn lượn lờ trong rừng trúc, đây là hình dung chân thật của Lạc Dịch, Hạ Kình Thảo lúc Lạc Dịch mở miệng trong nháy mắt liền lao đi. Hạ Kình Thảo không nói dối, khinh công của y quả thật rất lợi hại, vài cái hít thở liền ra khỏi vòng vây. Đáng thương miệng Lạc Dịch toàn gió, hắn chật vật khụ, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, trong tầm mắt chợt một đạo ngân quang lóe ra.

“……!”

Hành động so với lời nói càng thêm nhanh chóng, Lạc Dịch cơ hồ là phản xạ lấy tay che chở Hạ Kình Thảo, trong lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhức.

“…… Mẹ nó!”

Lạc Dịch chấn kinh, hắn lần đầu tiên nghe được Hạ Kình Thảo thô tục, ám tiễn xuyên thấu lòng bàn tay cũng quên lấy ra. Cho dù nhìn không thấy biểu tình Hạ Kình Thảo, Lạc Dịch ngay cả dũng khí tỏ vẻ “Hắn chỉ là người bị hại, cho nên trăm ngàn lần không cần giận chó đánh mèo với hắn, cho nên phiền toái lão đại thoáng buông ra cường độ có thể chém đứt eo người ta được chứ” cũng không có, thành thành thật thật nằm ngay đơ dựa vào lưng Hạ Kình Thảo.

Người bịt mặt cũng biết chia ra đến truy đuổi bên này, Hạ Kình Thảo tốc độ rất nhanh, hơn nữa bộ dáng tương đương có kinh nghiệm, quẹo trái quẹo phải lập tức đã đem những người đó dứt bỏ thật xa. Không biết là bị bỏ xa rồi, hoặc là gặp phải truy đuổi vô vọng, trong tầm nhìn xóc nảy của Lạc Dịch không nhìn thấy đám người bịt mặt kia nữa.

Hạ Kình Thảo không yên tâm mà chạy một lát nữa, sau đó liền lập tức tìm nơi ẩn nấp buông Lạc Dịch xuống, cẩn thận xem xét lòng bàn tay Lạc Dịch.

Ám tiễn xỏ xiên qua toàn bộ lòng bàn tay Lạc Dịch, xuyên thấu miệng vết thương có dấu vết bị bỏng, Lạc Dịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau rát, hơn nữa loại đau này giống như dọc theo bàn tay hướng đến cánh tay, lan tràn khắp thân thể, bất quá Lạc Dịch rất là may mắn người bắn tên không có sử dụng móc câu vân vân gì đó, mà là một mũi tên bình thường, sắc mặt Hạ Kình Thảo càng ngày càng trầm, cặp mắt hoa đào luôn vui cười kai cũng chợt lóe một tia phẫn nộ, nghi hoặc và còn có phức tạp, cuối cùng, Hạ Kình Thảo bình tĩnh lại, bắt đầu âm u xử lí miệng vết thương.

Lạc Dịch thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Hạ Kình Thảo, chuẩn bị nói với đối phương một câu — nói đùa, Hạ Kình Thảo lúc này hoàn toàn một dạng biểu tình “Ta thực khó chịu ta rất muốn phát tiết, cám ơn”, lúc này rừng núi hoang sơ cô nam quả nam trừ bỏ y chỉ còn lại hắn, nói cách khác, mỗ phiến tử hoàn toàn là đối tượng giận chó đánh mèo, một đối tượng có sẵn.

“A ha ha, vết sẹo chính là minh chứng tốt nhất của nam nhân, chỉ là một cái mũi tên thôi, đều là mây bay.”

Hạ Kình Thảo liếc mắt Lạc Dịch một cái, âm trầm tung một câu:”Trên mũi tên có độc.”

Lạc Dịch trong nháy mắt đơ ra.

Hạ Kình Thảo như trước nói: “Diễm lạc hoa trấp, gặp máu thiêu đốt, chỉ cần diễm lạc hoa trấp thấm vào trong thân thể, nếu không có trăm năm hàn băng ướp lạnh diễm lạc hoa giải, nửa canh giờ liền tự bốc cháy, thi cốt vô tồn, biệt danh là Diêm La hoa.”

“…… Xin hỏi ngươi hiện tại có trăm năm hàn băng ướp lạnh diễm lạc hoa sao?”

“Không có.”

“……Không phải vật cần thiết, ta biết. Xin hỏi chúng ta rời đi nơi này cần bao lâu?”

“Không biết.”

“…… Lạc đường, ta biết.” Lạc Dịch hít sâu một hơi, bi phẫn nói:”…… Nói cách khác, ta không tới một canh giờ nữa phải viết di thư sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Kình Thảo dừng động tác, nhìn Lạc Dịch ánh mắt phức tạp vô cùng: “…… Ngươi hối hận sao?”

— ngươi hối hận sao?

Hạ Kình Thảo thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm bên trong. Lạc Dịch cười cười, không sao cả mà nói.

“Vì cái gì phải hối hận? Ta lúc trước đã nói, ta có thể vì ngươi chết.” Chỉ cần ngươi đem thứ ta muốn cho ta. Lạc Dịch cười thâm trầm:”Đừng nhìn ta vậy a, ta có thể không tính là thứ tốt, vào tầng địa ngục thứ mười tám không chừng…… Oa a —!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Lạc Dịch vang thấu trong rừng, Hạ Kình Thảo không lưu tình chút nào — phải nói là dã man rút mũi tên trong lòng bàn tay Lạc Dịch ra. Đối mặt với Lạc Dịch nước mắt lưng tròng im lặng lên án, Hạ Kình Thảo chỉ là cúi đầu tiếp tục nặn máu màu đỏ không bình thường từ miệng vết thương ra, tóc dài che khuất biểu tình Hạ Kình Thảo, Lạc Dịch căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bóp nặn một hồi, Lạc Dịch trơ mắt nhìn Hạ Kình Thảo cúi đầu xuống bắt đầu mút vào miệng vết thương, giống như một con huyết thú xinh đẹp, Lạc Dịch thậm chí có thể thực rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, một loại cảm giác khác thường theo lòng bàn tay lan khắp toàn thân, Lạc Dịch thậm chí có điểm nhịn không được run rẩy.

“Lạc Dịch.”

Lạc Dịch sửng sốt, đây là lần đầu tiên đối phương gọi tên hắn, trước đây Hạ Kình Thảo đều là trêu đùa tiền đồng tiền đồng. Hạ Kình Thảo như trước ở lòng bàn tay hắn, môi theo lời nói như có như không chạm đến lòng bàn tay, nhột đến đáy lòng, mang theo ái muội không rõ: “Cho dù ngươi đến Mười Tám Tầng Địa Ngục, ta cũng sẽ dùng tiền tài mang ngươi ra.”

“Cho nên, đừng nghĩ trốn, cũng không cho ngươi chết.”

— không cho ngươi chết nga, mang theo tên ta đưa cho ngươi, hảo hảo sống sót —

“…… A ha ha, thật ngoài ý muốn ta cư nhiên có bảo hiểm bất ngờ.” Lạc Dịch treo lên sáng lạn cười, cúi đầu Hạ Kình Thảo không có thấy tươi cười kia có chút run rẩy:”Ngươi lập tức là có thể thí nghiệm phương pháp dùng tiền bao phủ địa ngục……”

“Ta có giải dược.” Hạ Kình Thảo bình tĩnh nói.

“…… Úc.” Lạc Dịch nghẹn họng một hồi lâu mới tỉnh lại. Lãng phí biểu tình và cảm tình của hắn a sát, Lạc Dịch có vẻ rất là ảo não. Hắn vốn không lo lắng sẽ chết gì, có xuyên việt và công lược đại thần phù hộ, hắn thậm chí có thể lựa chọn buông tha cho nhiệm vụ mà sử dụng dịch vụ “Trọng sinh”. Vì thế mỗ phiến tử đang định lợi dụng chuyện này, sử dụng khổ nhục kế gì đó lừa gạt được công lược vật phẩm. Tốt nhất tình huống là Hạ Kình Thảo cảm động cho hắn tiền đồng, sau đó hắn lập tức phất lên…… Khụ, là sử dụng công lược tại chỗ sống lại. Nhưng là không nghĩ tới một câu của Hạ Kình Thảo lại phá hỏng lời kịch và mưu tính của hắn. Lạc Dịch thương tâm, phẫn nộ, lệ rơi đầy mặt.

“Ngươi lừa gạt cảm tình của ta.” Máu chảy đầm đìa lên án.

“Ân.” Hạ Kình Thảo tiếp tục bình tĩnh đáp lời, mở ra một cái bình nhỏ treo trên cổ, đổ ra một Ô Hoàn bóp nát, tinh tế vẽ loạn trên lòng bàn tay Lạc Dịch.

Đối mặt Hạ Kình Thảo đang thờ ơ, Lạc Dịch dâng lên một cỗ đản đau ưu thương, mỗ phiến tử ưu thương hỏi: “…… Ta cũng không thể có được một đồng tiền làm phí tổn thất tinh thần?”

Trong mắt Hạ Kình Thảo rốt cuộc nổi lên tiếu ý.

“Không thể.”

Cảm giác nóng bỏng từ miệng vết thương ngày càng lan tràn, sau đó đó là một mảnh mát lạnh. Lạc Dịch thoải mái phát ra một câu rên rỉ, mát lạnh sâu trong người bao hàm một dòng nước ấm, dần dần tan ra tới toàn thân, ẩn ẩn mang theo khô nóng không rõ. Lạc Dịch bắt đầu ngẩn người với Hạ Kình Thảo đối diện đang xử lý miệng vết thương, theo góc độ của hắn, mi mắt Hạ Kình Thảo buông xuống thường thường rung động, cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia dường như có chút hương vị câu nhân. Lạc Dịch nuốt nước miếng, tầm mắt không chịu khống chế chuyển qua đôi môi Hạ Kình Thảo hơi còng lên, hầu kết nhô lên rõ ràng, ẩn dưới vạt áo là xương quai xanh khéo léo……

Lạc Dịch nghĩ, thật mẹ nó cẩu huyết, hắn xong rồi……

Hạ Kình Thảo không tính lưu loát băng bó miệng vết thương lại, ngẩng đầu lên.

“Ngươi……”

Lời chưa nói xong biến mất tại đôi môi cả hai đang tiếp xúc.

Lạc Dịch dính sát vào Hạ Kình Thảo, hắn dùng miệng lưỡi phác thảo quan loa đôi môi Hạ Kình Thảo một phen, liền khẩn cấp luồn vào trong. Hạ Kình Thảo chỉ là kinh ngạc một chút sau liền phản ứng kịp, y ước chừng là biết chuyện gì xảy ra, khiến Hạ Kình Thảo cảm thấy ngoài ý muốn là, hôn kỹ của Lạc Dịch tương đương không sai, thậm chí có thể nói là phi thường thuần thục, điều này làm cho y cảm thấy hưởng thụ đồng thời lại nảy lên một cỗ phẫn nộ không rõ. Vì thế Hạ Kình Thảo đảo khách thành chủ, giống hai dã thú đang cắn xé nhau đáp lại.

Không có nội lực duy trì người hiện đại tỏ vẻ làm thế nào cũng không địch lại người cổ đại, kết cục là Lạc Dịch cả người ngồi phịch trên người Hạ Kình Thảo thở hồng hộc, vẻ mặt đỏ bừng.

Hạ Kình Thảo biểu tình thực phức tạp, hắn vừa vui sướng lại vừa buồn bực, vừa mê mang lại vừa nghi hoặc, mang theo do dự không rõ, cuối cùng hóa thành một câu thở dài: “Diễm lạc hoa tính dương, có tác dụng thôi tình cường liệt……”

Lạc Dịch lộ ra một tiếng nức nở, tư duy đã dần bị bản năng chi phối cư nhiên còn chợt lóe lên mấy cái oán niệm vô nghĩa “Người xuyên việt mười cảnh tượng nhất định phải gặp”, “Gạt người đâu phải muội tử mềm mại xinh đẹp đâu” [vân vân].

“Mau…… Cáp, mau…… Hôn…… Ô……”

Lạc Dịch muốn phát tiết, muốn mập hợp nguyên thủy, bản năng nam nhân khiến hắn muốn nhảy vào một địa phương chặt chẽ để chuyển động. Một tia lý trí còn lại của Lạc Dịch lung lay sụp đổ, hắn biết bên người không phải nữ nhân. Đôi mắt Hạ Kình Thảo thâm trầm, hắn nhìn ánh mắt Lạc Dịch đã bắt đầu tràn lan thú tính, tựa hồ buông xuống, lại hoặc là thừa nhận cái gì, sau cong lên khóe môi, đôi mắt hoa đào gợi lên một độ cong xinh đẹp.

“Lạc Dịch.” Hạ Kình Thảo không cho phép nghi ngờ nâng cằm Lạc Dịch lên, thanh âm trầm thấp khàn khàn:”Ta muốn ôm ngươi.”

Hung hăng đem thanh niên đặt dưới thân, bắt đầu xâm lược.

Lạc Dịch cũng kịch liệt đáp lại, gọi là đáp lại không bằng nói là tranh đoạt quyền chủ động, bản năng nam nhân là xâm lược và chinh phục, còn có nắm giữ. Lạc Dịch rất có kỹ xảo, Hạ Kình Thảo cũng không kém, hai người đều xem như thân kinh bách chiến. Không có nội lực duy trì mỗ phiến tử lại một lần nữa bại trận, vô lực ngồi phịch ở trong lòng công tử phong lưu không cam lòng vặn vẹo, không chút ý thức khiêu khích của mình sẽ đem bản thân thiêu đốt đến xương cũng không còn.

Hạ Kình Thảo cực có kỹ thuật trêu đùa hạ thân Lạc Dịch, Lạc Dịch phát tiết hai lần trên tay y, một ít khô nóng và đau đớn thoáng giảm bớt. Thật vất vả phục hồi tinh thần lại Lạc Dịch vừa định nói cái gì đó, đã bị Hạ Kình Thảo xoay người đặt trên thân cây, đầu gối đối phương tiến vào giữa hai chân hắn. Xúc cảm da thịt băng lãnh lại làm dấy lên một tầng khô nóng, quần áo này vướng bận như thế, đôi tay vô lực vốn muốn chống cự không khống chế được đổi thành kéo y phục đối phương ra, xúc cảm da thịt cùng da thịt chạm nhau là như thế tốt đẹp.

Quần áo trên người Lạc Dịch cơ bản đã bị lột xuống hết, lưng trần trụi áp lên trên thân cây thô ráo, xúc cảm này lại càng khiến Lạc Dịch thêm phấn khởi và mê loạn. Hạ Kình Thảo chậm rãi nắn bóp cái mông cao cao của hắn, một ngón tay nhẹ nhàng vân vê hậu huyệt của hắn, Lạc Dịch không có chút cảm giác khẩn trương sắp bị ăn, mà là giống như con mồi tự động hiến thân đưa lên cửa, vỗ về chơi đùa cắn cắn cổ Hạ Kình Thảo.

Tại một chốc tiến vào kia, Hạ Kình Thảo lộ ra một biểu tình không biết là khóc hay là cười. Y thở hổn hển, sâu trong đáy mắt là dục vọng và chiếm giữ, đôi mắt hoa đào như hóa thành một dòng nước.

“A a a!!” Lạc Dịch đau đớn kêu lên, thân thể theo phản xạ vặn vẹo kháng cự. Dưới tác dụng xuân dược, thân thể Lạc Dịch rất nhanh liền tiếp nhận Hạ Kình Thảo, phân thân của hắn rất nhanh ngẩng đầu, sau đó thét chói tai đón lấy từng đợt trừu động củy Hạ Kình Thảo.

“Lạc Dịch……”

Hạ Kình Thảo thở hổn hển, cúi đầu kêu tên người dưới thân. Lạc Dịch đã hoàn toàn không có tinh lực đi chú ý này đó, hắn vì phòng ngừa chính mình ngã xuống chỉ có thể dùng hai chân vô lực vòng lấy eo Hạ Kình Thảo, lưng theo mỗi một lần di chuyển mà ma sát thân cây thô ráp, cái loại khoái cảm khác thường này khiến hắn cơ hồ phá vỡ, Lạc Dịch hoàn toàn không chút ý thức đến tiếng rên rỉ hắn phát ra có bao nhiêu *** mỹ.

Không biết ép buộc bao lâu, từ thân cây đến dưới tàng cây, toàn bộ tư duy Lạc Dịch đều là nóng bỏng. Giữa một đêm hoang đường này, tiếng than nhẹ từ đầu đến cuối của Hạ Kình Thảo khắc vào trong thân thể, xâm nhập vào cốt tủy.

“Không cho rời đi.”

Hạ Kình Thảo cõng Lạc Dịch vô lực nhúc nhích đi trên đường, về phần nguyên nhân, mỗ phiến tử nhớ đến cái đêm hoang đường kia liền vô cùng Sparta, toàn bộ mặt ngây ngốc thành bộ dáng mơ hồ. Hắn dựa vào lưng Hạ Kình Thảo vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không biết nên đối mặt thế nào với thủ trưởng đương nhiệm kiêm đối tượng 419 đêm qua Hạ Kình Thảo.

Sáng sớm dương quang chiếu vào trên người hai người, mang theo cảm giác ấm áp. Lạc Dịch im lặng dựa vào lưng Hạ Kình Thảo, tinh tế nghe bước chân Hạ Kình Thảo giậm lên lá cây.

“Tiền đồng.” Hạ Kình Thảo nhẹ nhàng gọi:”Đột nhiên nhớ tới, thật lâu phía trước, ta cũng từng được một người cõng trên lưng thế này.”

Lạc Dịch trầm mặc nghe, đột nhiên cảm thấy có chút khác thường và bất an.

“Ta đã nói qua một chuyện xưa về con rối với ngươi đi? Chuyện xưa là con rối được một người qua đường cẩn thận may lại, ngươi từng nói qua, ngươi biết rõ của ta hết thảy, lại không biết đến ‘Hắn’. A, như vậy ta và ngươi nói về chuyện của ‘Hắn’, như thế nào?”

Lạc Dịch tiếp tục trầm mặc, biết được người bí mật “Không nằm trong phạm vi quyền hạn cũng là một trong những mục tiêu hắn tiếp cận Hạ Kình Thảo.

“Trước 9 tuổi hồi đó, ta vẫn là một cái đồ chơi, sau đó có một ngày, đồ chơi là ta cùng bọn họ chơi trốn tìm trong rừng, khi đó ta bị lừa té xuống bẫy rập, sau đó, chờ chết.” Thanh âm Hạ Kình Thảo rất nhẹ, nhẹ đến mức không để người ta cảm thụ đến tàn khốc bên trong lời nói: “Vì thế Hạ Kình Thảo chết.”

“Kỳ thật ta thực cảm kích hành vi bọn họ, nếu không phải bọn họ,’Hạ Kình Thảo’ sẽ không chết Nếu ‘Hạ Kình Thảo’ không chết, ta đây làm sao gặp được người nọ.” Lạc Dịch lần đầu tiên nghe được thanh âm Hạ Kình Thảo mang theo chút run rẩy, yếu ớt cùng với cuồng nhiệt: “Hắn nói Hạ Kình Thảo hẳn là một người tùy tiện, hắn nói Hạ Kình Thảo sẽ trở thành người giàu có nhất thiên hạ, hắn nói ta là Kình Thảo…… Vì thế ta làm được, ta đã thành kẻ giàu có nhất thiên hạ, ta đã khiến cho tất cả mọi người không thể đem ta đặt dưới chân, nhưng là, có chuyện ta lại thất bại: Ta muốn tìm được hắn, lại hoàn toàn tìm không thấy hắn. Ta đã sắp không nhớ rõ thanh âm và lời nói người kia, từ đầu tới cuối, người kia đều không để ta thấy được tướng mạo. Nếu không phải trong lúc vô ý tìm được vân lai trà có cùng hương vị với người kia, ta chỉ sợ ngay cả hương vị người kia ta cũng quên mất.”

Thanh âm Hạ Kình Thảo chợt lóe ra run rẩy và bàng hoàng, Lạc Dịch lặng im không nói, hắn cảm thấy run rẩy không rõ, lại không biết vì cái gì.

“Tử Dương thảo. A, ta không biết bọn họ là như thế nào đem nó phủng trở thành thánh vật Thảo Thương, nếu có thể, ta đã sớm từ lúc có được nó thì hủy đi. Rất kỳ quái? Tử Dương thảo không phải của ta, nó chỉ là lúc ta mười bốn tuổi, một người y phục bạch y đeo mặt nạ đưa đến.”

“Ta chán ghét gia hỏa kia, hoàn toàn giống một con rối gỗ. Khiến cho ta chán ghét là lời nói của hắn, hắn nói, gốc cây kia không phải cho ta, mà là cho ‘Người nọ’ đã chết, cho nên chỉ có thể đưa cho ta người duy nhất được ‘Người nọ’ giao phó bảo quản.”

Thanh âm Hạ Kình Thảo lộ ra đau thương và không cam lòng: “Tất cả khả năng đều bị ta loại trừ, ta thực không muốn thừa nhận, có lẽ ‘Người nọ’ theo lời tên kia có thể là hắn….”

Thì ra là như vậy, khó trách lúc trước Hạ Kình Thảo đưa qua Tử Dương thảo liền thoải mái như vậy, Lạc Dịch nghĩ, nếu thừa nhận bụi cây kia, sẽ thừa nhận “Hắn” chết.

Nếu phá hủy gốc cây kia, lại có thể sẽ cô phụ ý chí của “Hắn”.

“Nguyên nhân nói chuyện này với ngươi.”

Tay Hạ Kình Thảo đang cõng hắn tựa hồ càng chặt hơn, ngữ khí là không cho phép nghi ngờ. Lạc Dịch dâng lên cảm giác không ổn cực độ, tựa hồ sự tình lại phát triển theo hướng hắn không thể nắm giữ.

“Là ta muốn nói cho ngươi.” Thanh âm Hạ Kình Thảo như là đang cười, ***g ngực chấn động nhè nhẹ như dây đàn khơi lên rung động mập mờ: “Quá khứ ta không có năng lực nắm giữ, hiện tại ta đã có được lực lượng.”

“Cho nên Lạc Dịch, ta sẽ không cho ngươi giống hắn rời đi.”