Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 3: Hiểu lầm x mặt nạ x hồi ức




Tỏa Vân đi vào tiểu viện, xung quanh không một bóng người, ai cũng cố tránh thật xa. Bầu trời hoàng hôn ráng đỏ, phủ lên trời đất một màu hoàng kim, tựa như tiên cảnh. Tỏa Vân đứng đó, khóe môi khẽ nhếch, cười lạnh.

Không có ai tiếp cận, ngươi hy vọng thế này phải không, Quý Bội Tuyệt.

Không có ai đến gần, đây cũng là mục đích của ta, Quý Bội Tuyệt.

Giữa tiểu viện có một cái đình, nằm cạnh bờ ao, đứng đó có thể trông thấy toàn bộ tiểu viện. Phòng ốc nhỏ mà nổi bật: Loại gỗ tốt nhất, điêu khắc thành bức tranh thưởng tâm duyệt mục() bình phong là tác phẩm của danh sư, trên bức tranh những chú chim như muốn nhảy ra kêu to chăn trên giường dùng ngàn năm băng tàm ti và ngòi lấy lửa() dệt thành, đông ấm hạ mát.

()Thưởng tâm duyệt mục: Cảnh đẹp ý vui

()Ngòi lấy lửa: Làm bằng cỏ ngải và diêm tiêu

Tất cả đồ vật trong phòng đều là những vật phẩm vô giá, vậy mà chủ nhân căn phòng lại chẳng thèm để tâm đến. Tỏa Vân đóng cửa phòng, đứng trong bóng tối, im lặng thở ra, thời gian như chậm lại. Sau khi xác định không có ai theo dõi, Tỏa Vân mới thả lỏng thân thể, trên gương mặt tuyệt sắc đã không còn sự kiêu ngạo, chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi.

Còn phải giả vờ đến khi nào? Lạc Dịch.

Mọi người ở Tu Du sơn, ai cũng đều nói Tỏa Vân tính cách tùy hứng, làm càn ương ngạnh, ỷ vào Quý Bội Tuyệt sủng ái vô pháp vô thiên. Có người thầm mắng thiếu niên giả thanh cao và không biết tốt xấu, tự cho là cứu giáo chủ mà không biết mình là ai.

Theo như đồn đãi ở Luân Hồi Giáo, một gã tiểu quan ở hội đèn ***g cứu được giáo chủ anh minh thần võ của họ, một bước lên trời.

“Ngươi biết không?” Cực lâu sau đó, Tỏa Vân cứ như điên cười nói với người bên cạnh: “Lúc ta nhìn thấy Quý Bội Tuyệt sống chết không rõ bên bờ sông, ý nghĩ của ta lúc đó chỉ có một, rời đi, phải rời đi!”

“Nhưng là ngươi vẫn cứu hắn.” Người nọ nói.

Tỏa Vân chớp mắt, rồi cười lên một cách cuồng si: “A,a,a…Đó là bởi vì Lạc Dịch – “Thiếu gia, cứu, cứu hắn a.”- Lạc Dịch lúc cầu xin ta khả ái như vậy…Sau đó ta cứu Quý Bội Tuyệt, thế nhưng….” Nụ cười càng lúc càng lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng: “Lạc Dịch a Lạc Dịch, sao ngươi có thể nhìn hắn bằng ánh mắt đó, ngươi chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể nhìn một mình ta mà thôi….”

“Quý Bội Tuyệt cũng thực may mắn.” Tỏa Vân thở dài, giọng nói lạnh lùng: “Ngay lúc ta chuẩn bị giết hắn, hắn tỉnh.”

Đây kì thật chỉ là một sự cố, mà không phải là một cố sự, một tiểu quan ở Hội Hoa Đăng định giết giáo chủ lại không giết được, bị giáo chủ bắt ép mang về.

Rồi sau đó, Tỏa Vân bắt đầu giả vờ thành loại người Quý Bội Tuyệt thích – thanh cao như hoa sen. Kế hoạch của y rất đơn giản, giả vờ làm người hắn thích nhất sau đó thị sủng mà kiêu, khiến hắn chán ghét, rồi gây ra một tai họa không lớn không nhỏ, làm Quý Bội Tuyệt hoàn toàn mất đi hứng thú, đem hắn ném vào một góc không quan tâm nữa. Tỏa Vân cũng không quan tâm phải ở đâu, gia đình hắn sớm đã không còn, chỉ cần có Lạc Dịch là đủ rồi. Trước đây là Lạc Dịch chưa từng rời khỏi Lâu Trung Lâu, vậy nên y cũng không rời Lâu Trung Lâu nơi có Lạc Dịch.

Tỏa Vân che mắt, bóng tối khiến cho gương mặt kia càng thêm tà mị. Đúng vậy, y chỉ cần Lạc Dịch, chỉ mình Lạc Dịch.

Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, Tỏa Vân trời sinh là một diễn viên, y ngụy trang thành một người thị sủng mà kiêu, ban đầu thanh cao lạnh lùng, sau đó chỉ đối với một mình Quý Bội Tuyệt tươi cười làm nũng. Thứ tốt nhất là thứ không chiếm được, vậy nên Quý Bội Tuyệt càng ngày càng giảm bớt yêu thích dần cho y, đây chính là thói hư tật xấu của con người.

Đây là một vở kịch, y chính là đạo diễn, đeo một lớp mặt nạ, cao ngạo nhìn xuống sân khấu.

Nhưng mà, từ khi nào mọi thứ bắt đầu biến dạng?

Người ta đồn đãi rằng, nam sủng lấy thân cứu giáo chủ, từ đó giáo chủ sủng ái có thừa, một bước thành phượng hoàng.

Luân hồi giáo là ma giáo, ma giáo luôn luôn nằm trong bóng tối. Trong chốn giang hồ, những ai tự nhận mình là người chính nghĩa, đều thích chạy đến ma giáo gây phiền toái. Khi bạch đạo nghe tin Quý Bội Tuyệt rời khỏi tổng đàn – ở Tu Du Sơn bọn họ không thể làm gì – bọn họ tổ chức lần tập kích lợi hại nhất. Thuốc của Ngũ Độc môn rất hiệu quả, Hỏa Lân Đạn của Hỏa Lân Đường cũng xứng với cái tên. Tỏa Vân và Lạc Dịch bị Quý Bội Tuyệt mang theo trên người cũng đồng dạng bị lan đến, Quý Bội Tuyệt trúng độc hôn mê bất tỉnh, Lửa Lân Đạn nổ tung khiến hang đá lung lay sắp đổ.

Tỏa Vân không do dự nắm lấy Lạc Dịch định trốn đi, nhưng chỉ nắm được góc áo. Hắn trơ mắt nhìn Lạc Dịch quên mình chạy vào trong hang đá sắp sập, chỗ của Quý Bội Tuyệt. Đầu óc Tỏa Vân trống rỗng, hắn cảm giác như mình bị vứt bỏ. Thân ảnh Lạc Dịch chạy tới chỗ Quý Bội Tuyệt kiên quyết như vậy, Tỏa Vân gần như sợ hãi mà đuổi theo. Vào một khắc vừa chạy tới bên người Lạc Dịch, cây trụ đến cực hạn ầm ầm một tiếng sập xuống, Tỏa Vân chỉ kịp nắm lấy một góc áo của Lạc Dịch, sau đó một mảnh hắc ám.

Sau khi tỉnh lại, Tỏa Vân liền hiểu được tình cảnh của bọn họ không tốt chút nào. Hang động sụp cắt đứt bọn họ liên lạc với bên ngoài. Tỏa Vân cúi đầu nhìn Quý Bội Tuyệt nằm cạnh chân mình, tháo mặt nạ xuống.

Giết hắn, máu y như sôi sục lên…Giết hắn, Lạc Dịch liền chỉ có thể nhìn y.

Tỏa Vân cuối cùng vẫn không động thủ với Quý Bội Tuyệt. Còn cần phải động thủ sao? Tỏa Vân cười nhẹ trong bóng đêm, bên cạnh là Quý Bội Tuyệt đang thở hấp hối – hắn sắp chết, sắp chết rồi.

….Thật tốt.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng động, Tỏa Vân ngửi thấy mùi máu tươi, Quý Bội Tuyệt khát nước rên rỉ, Tỏa Vân liền đứng dậy, dựa vào cảm giác bước qua nắm lấy cổ tay Lạc Dịch, cổ tay truyền đến chất lỏng ấm nóng.

“Thiếu gia.” Lạc Dịch nói: “Nếu không cho giáo chủ nước, giáo chủ sẽ chết…”

“Ta không sao, thiếu gia…” Lạc Dịch cười: “Giáo… giáo chủ rất trọng yếu…”

Đến khi tinh thần hồi phục lại, Tỏa Vân đã đánh ngất Lạc Dịch.

Lạc Dịch không muốn người nọ chết – Tỏa Vân ôm tiểu tư của y ngơ ngác nghĩ – trong lòng Lạc Dịch, người nọ rất trọng yếu? Trọng yếu đến mức sẵn sàng tổn thương chính mình để cứu người nọ?

Tỏa Vân cúi đầu, giơ tay Lạc Dịch lên, cẩn thận liếm máu từ vết thương, trong bóng đêm không ai nhìn rõ vẻ mặt y.

Đây đều là của y, là của y…Máu của Lạc Dịch, hết tất cả đều là của y…

Về phần Quý Bội Tuyệt…

Trong năm ngày sau đó, trong hang động, Tỏa Vân dùng máu thịt mình cứu mạng Quý Bội Tuyệt.

Không có nước, y cắt cổ tay, cổ tay tái nhợt chảy ra một chút máu, ít đến nỗi hầu như không có.

Không có thức ăn, y cắn nát thịt trên cổ tay gầy yếu, nhai nát đút vào miệng Quý Bội Tuyệt.

Trong bóng đêm, Tỏa Vân nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực của Quý Bội Tuyệt, y liền ôm người y chán ghét nhất vào lòng, dựa vào tảng đá, không biết y còn đủ sức lực cung cấp máu thịt nữa không?

“Ngươi sẽ không chết.” Tỏa Vân lấy tay bịt miệng Quý Bội Tuyệt, thanh âm hốt hoảng mà lẩm bẩm: “Ta chết, ngươi không chết.”

Trong bóng đêm lóe lên tia sáng, là Quý Bội Tuyệt tỉnh? Tỏa Vân nhìn kĩ lại, phát hiện Quý Bội Tuyệt vẫn như trước hôn mê.

Cho đến khi có người cứu ra, tay Tỏa Vân đã nát bét mơ hồ nhìn thấy xương trắng, mọi người đều mất hồn nhìn tay Tỏa Vân, như là nhìn lệ quỷ, Quý Bội Tuyệt thì nằm trong lòng Tỏa Vân, như một hài tử được bảo bọc cẩn thận.

Không cảm thấy tay đau nhức, chỉ là trong lòng đang yếu ớt rên rỉ, Tỏa Vân bỗng nhiên bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào mà choáng váng, cố hết sức mở mắt ra, thấy người quan trọng nhất đang nằm ở đó không có việc gì, mới thả lỏng mà ngất xỉu.

Khi tỉnh lại lần nữa, hình như tất cả mọi thứ đã thay đổi, Quý Bội Tuyệt đứng ở đầu giường, trong mắt là quang mang Tỏa Vân không thể nhìn thấu.

Sau đó người nọ nói: “Ta không chết, nên ngươi cũng không thể chết.”

Tỏa Vân ngơ ngẩn cả người. Y vốn nên làm nũng giận dữ, đáng lẽ giải giả vờ tự đắc vì cứu được người nọ, nhưng y lại sửng sốt. Không đúng, có gì đó không đúng, Tỏa Vân sợ hãi. Có một điều gì đó đang diễn ra, vượt khỏi tầm kiểm soát của y, mà y lại không thể làm gì.

Sau đó, Tỏa Vân được chăm sóc cẩn thận. Quý Bội Tuyệt vì y mà tìm kiếm tất cả kỳ trân dị bảo, tài ba dị sĩ, chữa tốt thân thể y, đem tất cả vết thương xóa đi. Người nọ bắt đầu thường xuyên đến chỗ y, mua cho y nhiều đồ vật quý giá. Quý Bội Tuyệt đang lấy lòng y, sau khi kết luận như vậy, trong lòng Tỏa Vân chỉ còn lại hốt hoảng, vội vàng tiến hành kế hoạch tiếp theo, trở nên cực đoan tùy hứng, dựa vào sủng ái mà đắc tội với hầu hết mọi người trong luân hồi giáo.

Nhưng là Quý Bội Tuyệt lại dung túng y, mặc kệ y gây ra bất kì lỗi lầm gì, Quý Bội Tuyệt đều giải quyết hậu quả phía sau. Tất cả mọi người đều biết, Tỏa Vân là tồn tại không thể xóa đi và không thể đắc tội. Vậy nên mọi người trong luân hồi giáo bắt đầu trốn tránh y. Đây chính là kết quả mà Quý Bội Tuyệt muốn.

“Nếu có thể, ta muốn giấu ngươi đi, để không ai có thể nhìn thấy.”

Lần đầu tiên, Tỏa Vân cảm thấy mặt nạ trên mặt tràn ngập nguy cơ.

Đúng lúc đó, Phù Sênh xuất hiện.

Trong bóng đêm, Tỏa Vân bắt đầu mỉm cười, khóe miệng nhấc lên thành một độ cong hoàn mĩ, không mang chút ấm áp.

Đây có thể là một bước ngoặc.

Một bước ngoặc đánh vỡ toàn bộ hiện tại.

“Tiểu Phù…” Một hoàng y thanh niên tội nghiệp mà nhìn đệ đệ của mình nói: “Cầu ngươi trở lại có được hay không…”

Phù Sênh không nói gì, chỉ là nhìn vào hoàng y thanh niên, lại làm cho người ta biết được kiên trì của hắn.

Hoàng y thanh niên thân hình nhỏ nhắn, tóc màu vàng so le không đồng đều, hơn nữa gương mặt trẻ con cùng với đôi mắt tinh nghịch, mới nhìn một cái còn nhỏ hơn vài tuổi so với Phù Sênh – đó là nhị ca của Phù Sênh – Tiêu Phong Chích.

Vốn hiểu biết đệ đệ của mình quật cường cỡ nào, Tiêu Phong Chích gấp đến độ giậm chân lại không thể làm gì: “Y không nhớ ngươi, ngươi cần gì phải…”

“Nhị ca.” Nghe thanh âm lạnh lùng ấy, Tiêu Phong Chích lập tức nhẹ giọng, nói sang chuyện khác: “Tiểu Phù, vậy ngươi ở chỗ ta đi, dù sao Luân Hồi giáo ở đây, y cũng không đi đâu được, còn về Tỏa Vân… ta sẽ xử lí chuyện đó sau.”

“Không cần.” Phù Sênh cúi mặt: “Thế này là được rồi.”

“Ngươi, ngươi, ngươi…Ngươi phải làm tiểu tư của người khác a, lại là một người khó hầu hạ, ta nói cho ngươi….”

“Hầu() tử.” Bỗng có một người xông vào, thân hình mập mạp, khuôn mặt có vẻ phúc hậu.

() Hầu: Khỉ

“Câm miệng, Trư Tiểu Thất, không được ngắt lời ta.”

Khuôn mặt mập mạp của Trư Tiểu Thất tràn đầy vô tội, nói: “Ta chỉ vào thông báo cho ngươi, người của Tỏa Vân thiếu gia đã tới đây, đang đợi ở bên ngoài.”

“Nhanh như vậy?”

Phù Sênh đứng dậy, rũ tay áo. “Như vậy, nhị ca. Ta đi trước.” Phù Sênh ngước mắt nhìn Phong Chích, nhẹ giọng nói: “Chuyện kia, đành nhờ nhị ca.”

“Nga…Chờ một chút.”

Không để ý Tiêu Phong Chích chuẩn bị tức giận, Phù Sênh bước ra, liền nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu xám, đang cẩn thận nhìn xung quanh, như sợ đắc tội người khác. Hắn cỡ hơn ba mươi tuổi, ngũ quan nếu tách riêng ra thì có vẻ xinh đẹp, nhưng hợp lại trên gương mặt thì lại trở nên bình thường, thoạt nhìn gương mặt có vẻ mộc mạc.

Người nọ nhìn thấy Phù Sênh đi ra, tươi cười hỏi: “Đây là Tiêu công tử?”

Thanh âm nam tử khàn khàn, phối với gương mặt khuôn mặt phổ thông thế nào cũng không nói rõ, sẽ khiến cho người khác theo bản năng nhíu mày. Phù Sênh gật đầu, áo xám nam tử dường như không chịu nổi bầu không khí ôn hòa này, có chút cứng ngắc nói rõ ý đồ đến đây.

“Ta tới đón ngươi đến chỗ Tỏa Vân thiếu gia.” Nam tử chỉ vào chính mình, lộ ra tươi cười hàm hậu và đàng hoàng.

“Đã quên giới thiệu, ta họ Lạc, tên một chữ Dịch.”