Phiến Tội

Quyển 6 - Chương 8: Lập luận sắc sảo




Khi Paperman tiếp nhận trị liệu trong cơ quan y học của HL, Blood Owl đã rời khỏi Venice. Trước khi hắn đi, ngoại trừ “xử lý” một lượt bọn sát thủ Silver Shadow, cũng đã thử tìm kiếm Tả Đạo. Đáng tiếc kết quả không được như ý, xem ra thằng nhóc kia đã sớm ngửi được mùi của âm mưu, bôi dầu vào chân chạy mất rồi.

Blood Owl không biết chuyện Paperman còn chưa chết, đương nhiên hắn cũng không quan tâm. Giống như quan điểm của Time Warrior, Paperman cũng không phải một người siêu năng lực đủ để coi trọng, ít nhất hiện giờ còn không phải.

Trước mắt người mà Blood Owl muốn tìm được nhất là Cố Vấn. Mặc dù không có tổn thất gì, nhưng từ đầu đến cuối mình đều bị người này sắp đặt, đây là chuyện mà Blood Owl không thể khoan nhượng. Từ lời nói của Malone trước khi chết và miêu tả của đám người Silver Shadow, Cố Vấn và Thiên Nhất hẳn là hai người khác nhau. Mới đầu Blood Owl cũng hoài nghi Thiên Nhất chính là Cố Vấn, bởi vì trong băng video Thiên Nhất tiên đoán rằng “đã nằm trong ván cờ”, không bao lâu sau thì thành hiện thực, hơn nữa lúc hắn nhận được băng video, chính là quãng thời gian Malone chuẩn bị kế hoạch do Cố Vấn đưa cho.

Nhưng trải qua thăm dò nhiều phía, hỏi thăm một số người “đồng đạo”, Blood Owl cơ bản đã có thể xác định. Cố Vấn tuổi tác khoảng hai mươi giống như Malone miêu tả, còn Thiên Nhất kia nhìn thế nào cũng khoảng ba mươi tuổi, không khớp với nhau. Như vậy suy đoán... “quyển sách nội tâm” mà Thiên Nhất nói có lẽ thực sự tồn tại. Điều này giải thích vì sao lúc nói chuyện với Tả Đạo, không nhìn ra đối phương có dấu hiệu nói dối.

Nhưng vấn đề vẫn không được giải quyết. So sánh với Thiên Nhất không ai biết rõ, xuất quỷ nhập thần, thằng nhóc gọi là Cố Vấn kia cũng rất khó tìm. Thậm chí Blood Owl từng giả mạo người buôn súng ống, gởi mail đến hòm thư công khai của Cố Vấn, kết quả giống như đá chìm xuống biển, chuyện này càng khiến hắn vô cùng khó chịu.

Cũng may vào tháng 3, tin tức Cố Vấn đang ở Chicago lan truyền rất nhanh, khiến Blood Owl nghe tin tìm đến. Đương nhiên đây là chuyện sau này, trước tiên hãy xem thử tình hình bên phía Trà Tiên.

Ngày 24 tháng 2, sự kiện Venice vẫn đang được tiếp tục điều tra. Ba tên sát thủ Silver Shadow kia rất nguyện ý hợp tác, trên cơ bản bọn chúng đã khai hết những gì biết được, để đổi lấy sự trợ giúp từ phía HL.

Trong phòng họp, Trà Tiên đang cho Paperman xem ghi hình thẩm vấn. Trên màn ảnh lớn, bọn sát thủ Silver Shadow chỉ có thể nằm trên giường trả lời câu hỏi. Tay chân của bọn chúng đều đã không biết tung tích, e rằng cuộc sống nửa đời sau sẽ thành vấn đề. Thậm chí có một người đề xuất, chỉ cần hắn biết được Blood Owl bị xử theo luật pháp, thỉnh cầu chính phủ lập tức cho hắn chết được thoải mái, ghế điện hay chém đầu cũng được, so sánh với thủ đoạn của Blood Owl thì đó giống như là xoa bóp vậy.

- Dưới điều kiện vệ sinh cực kém, Blood Owl đã phẫu thuật cắt cụt tay chân bọn chúng. Hắn dùng một phương thức gây tê cục bộ vô cùng cao minh, khiến ba người này có thể tỉnh táo nhìn tứ chi khỏe khoắn của mình lần lượt bị cưa xuống, sau đó ném vào trong máy cắt cỏ.

Trà Tiên kể lại thủ đoạn của Blood Owl. Ngay cả Luca ở bên cạnh đã hiểu rõ tình hình, lúc nghe những lời này cũng khẽ cau mày.

Trong mắt Paperman có một chút thần thái khác thường, nhưng nửa gương mặt lại không có biểu tình gì đáng nói, người khác rất khó nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn:

- Phân tích những chuyện này, không bằng ra ngoài thu thập bằng chứng. Ta biết vài đường dây làm giấy chứng nhận giả, không đến nửa ngày là có thể tìm ra hướng đi của Blood Owl.

Trà Tiên lắc đầu:

- Thứ cho ta nói thẳng, Paperman, phương thức điều tra của anh đã quá lỗi thời rồi, cảnh sát ở thế kỷ 20 mới dùng cách đó. Cho dù anh có thể dựa vào phương thức này đuổi theo cái đuôi của Blood Owl, thủy chung vẫn chậm hơn hắn một bước.

- Hả? Vậy ý của ngươi là sao? Ta cũng có nghe nói đến đám người gọi là “phái ghế bành” các ngươi, cho rằng dựa vào một số chứng cứ và lời khai trước đó, có thể suy diễn ra tất cả tình tiết đã phát sinh, sau đó phân tích lúc người khác bắt chéo chân là giơ chân trái hay chân phải trước, suy đoán tính cách của đối phương. Có loại công phu này, còn không bằng tìm được người rồi hãy nói, suy cho cùng thì vẫn là một trận chiến phân định thành bại.

Trà Tiên cười nói:

- Một trận chiến thường không phân định được thành bại, hơn nữa anh ít nhất đã thua hai hiệp rồi, Paperman.

Trong thoáng chốc Paperman bị đối phương nói đến nghẹn họng.

Trà Tiên dĩ nhiên sẽ cho đối phương một bậc thang đi xuống, hắn nói tiếp:

- Ta cũng giống như anh, đã thua rất nhiều hiệp trong trò chơi của một người khác, nhưng không đến thời khắc cuối cùng thì chưa biết hươu chết về tay ai. Cho nên xin anh kiên nhẫn nghe tiếp.

Paperman không nói nữa, trong lòng hắn hiểu được, nếu muốn nhanh chóng tìm được Blood Owl để báo thù, nhất định phải lợi dụng Trà Tiên này. Với thân phận, quan hệ và chức vị của người này, tài nguyên mà mình có thể nhận được sẽ hơn xa một cảnh sát bình thường.

- Sau sự kiện “nửa đêm đẫm máu” mười năm trước, tư liệu hình ảnh của Blood Owl vẫn không thể sắp xếp được. Lần này tại Venice, ít nhất chúng ta đã nắm được tướng mạo đặc trưng của hắn. Kho dữ liệu của HL rất ưu tú, ta đã sai ba tổ công tác nhỏ, kết hợp máy tính và nhân lực, thẩm tra tất cả giấy chứng nhận giả, tư liệu ghi hình vv tương tự với đường nét phần mặt được quét hình của hắn trong một số năm gần đây, đã tìm được một phần tình báo tương đối giá trị.

- Đầu tiên hắn là một người cẩn thận, trong thô lỗ có tinh tế, rất ít khi lộ ra sơ hở. Mỗi lần đến một thành phố, trước tiên hắn sẽ tìm một người trung gian được đánh giá cao, đổi một món hoặc vài món tác phẩm nghệ thuật thành tiền mặt sạch sẽ, có thể lưu thông. Cho dù hao tổn một phần lợi ích hắn cũng không quan tâm. Những bang phái rửa tiền bất chính vẫn rất thân thiện với loại khách hàng này, sẽ không tìm hắn gây phiền toái. Đương nhiên cũng có một số bang phái lòng tham không đáy, muốn nhắm vào hắn, kết quả chọc giận hắn thì không cần nói cũng biết.

- Blood Owl rất ít khi lộ diện ở nơi công khai, hắn thích ở một chỗ không nổi bật, mấy năm cũng không có người đi vào, làm công việc thí nghiệm trên cơ thể sống. Những chỗ như vậy có thể thấy ở khắp nơi trong thành phố lớn, chẳng hạn như một công trường mà người đi làm mỗi ngày đều đi ngang qua, nhưng mấy năm cũng không thấy hoàn thành; trong hẻm nhỏ góc đường của một khu phố xá náo nhiệt, có một nhà dân cổng sắt quanh năm đóng chặt, nơi cửa chất đầy những thứ linh tinh; thậm chí là trong khu dân cư cao cấp có một căn nhà bỏ không, bị đám trẻ đồn là nhà ma. Hắn ở trong tầng hầm nơi đó, mấy bức tường cách âm đã che lấp tiếng kêu gào cực kỳ bi thảm. Nếu không phải đám học sinh tiểu học lén chạy vào chơi nghe được âm thanh, Blood Owl có thể ở nơi đó trốn cả mấy năm.

- Có dấu hiệu cho thấy khi tên này lười ra cửa mua sắm, hắn đã thử ăn người. Đúng vậy, hai vị, tại thế kỷ 22 hiện nay, trong thời đại mà một hộp thức ăn nhanh có thể duy trì một người đàn ông trưởng thành ba tháng không chết đói, lại có chuyện người ăn người.

- Nhưng sau đó hắn giống như đã thay đổi thói quen này, có lẽ là do không hợp khẩu vị (thật ra là tìm được phương pháp xử lý thi thể tốt hơn). Tóm lại tên này cực kỳ điên cuồng, xem mạng người như cỏ rác, có một sự tàn nhẫn gần như bệnh hoạn, nhưng lại không hoàn toàn là dã thú, bởi vì lúc hắn làm việc cũng có sự cẩn thận và nhạy bén. Trong một tháng xung đột với Giới Luật Thép, dưới hỏa lực của quân đội vũ trang, hắn đã lựa chọn chạy trốn, đây là hành động rất sáng suốt.

Nói đến đây, Trà Tiên dừng lại một chút, nâng trà nóng trong ly giữ nhiệt nhấp một ngụm:

- Phương diện tính cách đại khái là như vậy. Nói tiếp một chút về tri thức của hắn, ta không thể không thừa nhận, kiến thức của hắn rộng lớn và uyên bác... học vấn của hắn cao hơn bất cứ người nào trong tòa nhà chúng ta đang ngồi đây. Nếu chúng ta trở về học đại học, đều phải gọi Blood Owl một tiếng giáo sư.

Tại giây phút này, toàn thể nhân viên làm việc trong phân bộ thứ hai HL phương bắc quận Quan, bao gồm nhân viên chi viện tạm thời được tổng bộ Châu Âu điều tới, không một ai may mắn thoát được, cả tập thể đều bị trúng đòn.

- Trước hai mươi ba tuổi, Blood Owl vẫn luôn ở Yale chuyên nghiên cứu khoa học sinh mệnh, đương nhiên là sử dụng thân phận người khác. Sau khi lên làm nghiên cứu sinh, hắn đã thành trợ thủ kiêm học trò đắc ý của chủ nhiệm khoa lúc đó. Lão giáo sư cứ gặp người khác là khoe khoang, nói rằng học sinh này của mình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bậc thầy khoa học của thời đại này. Trên thực tế mấy ngày trước ông ta vẫn nói như vậy, hiển nhiên ông ta cũng không biết mục đích HL phái người đến hỏi...

- Cuối cùng nguyên nhân khiến thân phận hắn bại lộ cũng rất mỉa mai. Khi đó phân bộ HL Bắc Mỹ tìm người tiếp xúc với Blood Owl, muốn chiêu mộ “thanh niên tài giỏi” này vào tổ chức, kết quả người được phái đi lại không trở về. Đến lúc trưởng quan bản địa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, còn tưởng rằng học sinh mà Blood Owl giả mạo là gián điệp của Tiền Tuyến Tự Do nằm vùng trong trường đại học. Kết quả khi đến nhà hắn bắt người mới phát hiện đã vườn không nhà trống, phía sau cửa ngầm tìm được một phòng thí nghiệm, bên trong giống như một lò mổ.

- Đương nhiên năm đó hắn còn chưa có biệt hiệu “Blood Owl”, vụ án này cũng không được coi trọng nhiều. Bởi vì liên quan đến thành viên HL bị giết, cho nên cuối cùng kết thúc một cách im ắng. Mấy năm sau, sự kiện “nửa đêm đẫm máu” ở Châu Âu xa xôi cũng không được liên hệ với chuyện này. Cho đến hôm nay, sau khi chúng ta xác nhận tướng mạo của Blood Owl, rất nhiều vụ án giết người liên hoàn không thể giải quyết ở các nơi trên thế giới mới được xâu chuỗi lại.

Paperman nói:

- Ý của ngươi là, học thức của hắn cao hơn bất cứ người nào ở đây, bao gồm cả ngươi?

Trà Tiên cũng không phủ nhận:

- Có thể nói như vậy. Ta khác với hắn, tri thức mà ta cần nắm giữ nhất định phải chu toàn mọi mặt, vì vậy đối với phần lớn sự vật chỉ có thể xem xét đại khái, không cầu hiểu rõ. Về tâm lý học, có lẽ ta và hắn không phân cao thấp, nhưng về sinh vật học, hóa học vv, trình độ của hắn có thể nói là đi dần từng bước, dày công tôi luyện, làm thầy giáo của ta cũng không quá mức.

Paperman nói:

- Cho nên... nói nhiều như vậy, chẳng qua là biết được hắn thích và chuyên xem người như con ếch để giải phẫu, thỉnh thoảng ăn một hai con, chỉ thế mà thôi.

Luca ở bên cạnh tuy cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lên tiếng, còn mừng thầm vì có kẻ nhanh mồm nhanh miệng như Paperman thay hắn nói ra.

Trà Tiên trả lời:

- Không, chuyện này cho thấy một vấn đề, Blood Owl làm việc vốn có mục đích, cũng không phải đơn thuần vì hứng thú. Hắn giết nhiều người như vậy, ở lại thành phố nào cũng có một phòng thí nghiệm thiết bị tiên tiến, chắc chắn là đang nghiên cứu gì đó. Hơn nữa trước khi vào đại học, hắn nhất định đã nắm rõ mục đích của mình. Học tập chỉ là một phần của kế hoạch, vì để hoàn thành mục đích, hắn cần tri thức uyên bác ở phương diện này.

Paperman nghĩ đến điều gì:

- Nói cách khác, cho dù hắn trốn tới đâu cũng sẽ không từ bỏ nghiên cứu của mình, chỉ cần chúng ta ra tay từ phương diện này...

Trà Tiên nói tiếp:

- Đúng vậy, buôn lậu vật dụng điều trị cao cấp, lưu thông tiền phi nghĩa vv, điều tra những thứ này sẽ có thể tìm được Blood Owl, hắn có cẩn thận cũng vô dụng. Vì vậy ta nói, lần theo dấu vết của hắn cũng không gần gáp, lúc săn đuổi phải hoàn toàn nắm giữ tư tưởng của con mồi, như vậy mới càng thú vị.

Tầm mắt của hắn trở lại màn ảnh lớn, sự chú ý một lần nữa đặt lên người sát thủ Silver Shadow bị thẩm vấn kia.

Paperman trầm mặc không nói, từ những lời này hắn đã nắm bắt được điều gì. Thất hoàng tử này thật không đơn giản, bề ngoài hiền lành, tính tình khiêm tốn, lễ độ, nói năng cơ trí, hiểu được chừng mực. Mà tâm cơ và sự khôn ngoan ẩn giấu sau hình tượng này, cùng với tác phong bá chủ vô tình hay cố ý lộ ra, đều khiến người cảm thấy Trà Tiên lúc bình thường chẳng qua là một góc núi băng mà thôi. Con người thật của hắn giống như vực sâu núi cao, lui ngàn dặm cũng khó nhìn toàn cảnh, tiến nửa bước lại phải quỳ phục sát đất.

“Ta muốn lợi dụng một người như thế, vậy có phải tư tưởng của ta cũng bị hắn nắm giữ, ngược lại bị hắn lợi dụng hay không...” - Trong lòng Paperman do dự, không nhịn được sinh ra một cảm giác không lạnh mà run.