Ngày 17 tháng 2 năm 2101.
Lúc mở mắt ra, thứ nhìn thấy là trần nhà màu trắng, trong không khí có mùi của thuốc khử trùng.
Năm giác quan thân thể dần dần khôi phục, có thể cảm giác được trên cánh tay trái có ống truyền dịch, tiếp đó phát giác nửa gương mặt trái hơi đau nhói, từ hốc mắt trái kéo dài đến cằm loáng thoáng truyền đến cảm giác đau đớn.
Paperman muốn đưa tay sờ, ngay lúc này lại nghe tiếng cửa điện tử mở ra. Hắn cúi đầu nhìn, trông thấy hai người mặc quân phục HL đi vào. Một người hơn năm mươi tuổi, tóc mai hoa râm, dù nhìn từ xa cũng thấy được rõ ràng những vết sẹo như dao gọt búa chém trên mặt. Một người khác thoạt nhìn rất trẻ, mái tóc màu lam chẳng biết có nhuộm hay không, nhưng quân phục trên người hắn lại đại biểu cho cấp bậc khá cao.
- Cảnh sát Elot Neith.
Trà Tiên lên tiếng trước:
- Hoặc có thể gọi là... Paperman đúng không?
Paperman không trả lời vấn đề, chỉ hỏi chuyện của mình:
- Đây là nơi nào? Blood Owl đâu rồi?
Người đàn ông bên cạnh Trà Tiên chính là thầy giáo mà Faeroe đã nói, một trong số cao thủ đứng đầu tổng bộ HL Châu Âu, Jason Luca, đảm nhiệm chức sĩ quan huấn luyện siêu năng lực của tổng bộ. Lúc này hắn dùng giọng điệu riêng của sĩ quan để uy hiếp:
- Cảnh sát Neith, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, hiện giờ sự kiện Venice vẫn đang được điều tra, lập trường của ngươi chưa rõ ràng, không có tư cách đặt câu hỏi.
Không ngờ Paperman chẳng thèm để ý đến hắn, trực tiếp bò dậy khỏi giường bệnh, tháo tất cả dụng cụ gắn trên người xuống:
- Mấy ngày nữa ta sẽ giao một phần báo cáo cho... cho ai cũng được, ta không có hứng thú với quy trình hành chính của các ngươi.
Hắn tìm được y phục của mình trong tủ quần áo ở góc phòng, tất cả đã được giặt ủi, vật phẩm tùy thân thì đặt trong một cái giỏ trên bàn.
- Anh đã hôn mê gần năm ngày, hai mươi phút trước thiết bị mới hiển thị anh có dấu hiệu hồi phục. Ta cho rằng với tình trạng thân thể của anh hiện giờ, không thích hợp ra ngoài truy bắt tội phạm nguy hiểm cấp bốn.
Trà Tiên bình tĩnh nói.
Paperman vẫn chẳng thèm đếm xỉa, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, xoay người nói:
- Giày của ta đâu?
Luca đã hơi tức giận, dùng giọng điệu lạnh giá nói:
- Cảnh sát Neith, nếu như ngươi từ chối nói chuyện thân thiện, ta sẽ phải sắp xếp một cuộc thẩm vấn chính thức.
- Cản được ta thì cứ thử xem.
Paperman đi chân không ra ngoài phòng.
Trà Tiên thở dài:
- Ngài Luca.
- Có thuộc hạ.
- Cố gắng đừng để anh ta bị thương, làm phiền rồi.
- Vâng thưa trưởng quan.
Sau khi hai người đối thoại ngắn gọn, Luca giống như cái bóng trong nháy mắt đi đến sau lưng Paperman. Mà thị giác của Paperman hoàn toàn không nắm được quỹ tích di động của đối phương, cho nên đối với hắn thì Luca giống như biến mất ngay tại chỗ vậy.
Còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, hai tay đã bị còng ngược ra sau. Chiếc còng kia cũng không biết làm bằng vật liệu gì, Paperman ra sức giãy dụa mấy lần vẫn không có chút hiệu quả nào.
- Ta khuyên ngươi đừng hành động như vậy, nếu không hai chân cũng bị ta còng thì quá khó coi rồi.
Lúc này Luca lại đứng trước mặt Paperman.
Một giây trước khi Luca nói chuyện, Paperman đang định thuận thế đá vòng lại, kết quả hắn còn chưa kịp vặn hông, đối phương đã thay đổi vị trí đứng, đồng thời nhìn thấu ý đồ của mình.
Paperman thấy thế, biết trong hoàn cảnh không có nhiều giấy này không thể đánh lại đối phương, liền từ bỏ dùng vũ lực chống cự, nói:
- Chuyện mà các ngươi cảm thấy hứng thú, chẳng qua là cái chết của đám quý tộc. Những gì ta có thể nói, đó là tất cả đều do thượng tá Malone làm, hắn đã thuê...
- Thuê sát thủ của Silver Shadow, mô phỏng thủ đoạn giết người của Blood Owl. Trong lúc các người giao chiến, hắn lại muốn giết anh và trung tá Faeroe để diệt khẩu, mục tiêu cuối cùng là chức thống đốc Venice.
Trà Tiên ngắt lời Paperman:
- Trong mấy ngày anh hôn mê, chân tướng đã lộ ra, ít nhất trong HL là như vậy...
Hàm ý của hắn, đó là dân chúng và một bộ phận quý tộc vẫn mơ hồ về sự kiện lần này.
Luca cũng nói:
- Blood Owl mà ngươi nói, đó là Chev Gillies, kẻ hiềm nghi lớn nhất trong “nửa đêm đẫm máu” tại San Marco mười năm trước. Tên điên kia đã xé Jim Malone thành mảnh vụn trong một con hẻm nhỏ, sau đó truy sát những sát thủ Silver Shadow kia trong phạm vi toàn thành phố, người chết không một ai toàn thây. Cuối cùng hắn còn bắt ba nhân chứng sống, đưa đến trước cửa phân bộ thứ hai của chúng ta.
Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Luca, hành vi của Blood Owl giống như là đại tiện trước cửa tổ chức HL vậy.
- Ha ha... ha ha ha...
Paperman cười lên, hiển nhiên hắn nghe ra được ý tứ này. Malone là phân bộ trưởng của HL, lại cùng với đám Silver Shadow giết chết quý tộc, tranh quyền đoạt vị. Còn Blood Owl lại làm chuyện mà người chấp pháp phải làm, mặc dù hắn dùng một loại phương thức cực kỳ khủng bố tàn nhẫn...
Luca thấy Paperman cười lớn, đang định nổi nóng, Trà Tiên lại đưa tay ngăn cản hắn:
- Cảnh sát Neith chỉ là đang cười khổ mà thôi.
Trong nháy mắt sắc mặt Paperman sầm xuống:
- Những chuyện này vốn nên do ta làm, thân là một cảnh sát, lại không bằng một tên ma quỷ giết người, ngay cả cái mạng này cũng may mắn giữ được dưới tay của hắn... Kẻ yếu, ngay cả quyền lựa chọn cái chết cũng không có.
Trà Tiên thấy thần sắc của hắn khác thường, bèn nói:
- Cảnh sát Neith, hi vọng anh đừng đưa thù hận cá nhân...
- Bớt nói nhảm đi!
Paperman gào lên:
- Má trái của ta sao rồi?
Hắn đột nhiên hỏi.
Hai người trước mặt lâm vào trầm mặc.
- Hừ... ha ha ha... ta đã nhìn thấy từ trong mắt các ngươi rồi...
Paperman nói:
- Trong phòng cố ý không để lại những thứ như gương, cũng vì nguyên nhân này đúng không?
Trà Tiên vẫn quyết định chuyển chủ đề:
- Cảnh sát Neith, anh là người duy nhất may mắn còn sống sau khi chiến đấu với Blood Owl mà chúng ta biết được. Muốn bắt được hắn, anh chính là mấu chốt, hi vọng anh có thể hợp tác với chúng ta.
Paperman dùng một tay kéo rách da nhân tạo trên má trái của mình. Chỉ thấy bên trái sống mũi, từ hốc mắt trái kéo dài đến cằm, khoảng chừng một phần ba gương mặt đã không còn một khối da hoàn chỉnh, bên dưới da máu thịt loang lổ, cũng không có môi, răng và lợi đều lộ ra bên ngoài. Vừa rồi sở dĩ hắn có thể nói chuyện bình thường, hơn nữa không có cảm giác đau đớn kịch liệt, hoàn toàn là nhờ kỹ thuật y học cao siêu hiện nay.
Paperman cũng biết về loại kỹ thuật này, trong khoa chỉnh hình của bệnh viện bình thường cũng có dùng loại phương pháp này để trị liệu cho những người bị phỏng nghiêm trọng. Phần mặt này của hắn đã vĩnh viễn không thể khôi phục lại, qua một thời gian cảm giác đau cũng sẽ dần dần biến mất. Lớp mô ngoài cùng sử dụng tế bào nhân tạo, có thể thay thế da, rất nhanh sẽ thích ứng với tình trạng lộ ra ngoài không khí. Còn về lớp da nhân tạo bên ngoài, chỉ thuần túy vì mỹ quan mà thôi, có hay không cũng không sao, cho dù kéo xuống cũng có thể duy trì loại trạng thái xương thịt lộ ra bên ngoài này, sẽ không bị nhiễm trùng.
Bản báo cáo bệnh lý của Paperman bên giường bệnh bay lên, từng lớp giấy che phủ nửa gương mặt kia của hắn, thoạt nhìn rất giống vải băng của xác ướp. Những mảnh giấy kia và gương mặt hợp lại với nhau, giống như một gương mặt người trong trò chơi ghép hình có một mảnh trống không, lại giống như một gương mặt giấy bên ngoài bọc da người, lộ ra một phần giấy.
- Ngươi tên gì?
Paperman nhìn Trà Tiên hỏi.
Luca nói:
- Cảnh sát, chú ý từ ngữ của ngươi.
Trà Tiên lại không để ý:
- Krause Wittstock.
- À, cái tên hoàng tử thứ bảy có hoàng cung không chịu ở, lại muốn đến HL lăn lộn.
Xem ra Paperman đã nghe đến tên của hắn:
- Trà Tiên phải không?
Khóe miệng Trà Tiên nở một nụ cười:
- Blood Owl là một trong số con mồi mà ta cảm thấy rất hứng thú. Cảnh sát Neith, không... Paperman, lần săn bắt này ta cần mượn lực lượng của anh.
Paperman nói:
- Cầu cũng không được.
- Vậy thì hãy theo ta, dùng diện mạo mới này rửa sạch khuất nhục đi.