Phiến Tội

Quyển 6 - Chương 1-1: Tự chương: Trà Tiên




Ngồi trong xe của Shimaki, từ nông thôn hẻo lánh chạy về hướng thành thị phồn hoa. Xung quanh cao ốc dần đông đúc, trên đường cũng càng lúc càng chật chội. Ánh trăng một lần nữa bị mây che phủ, thay vào đó là đèn đuốc sáng trưng của đô thị hiện đại hóa. Loại cảm giác này rốt cuộc là thân thiết hay chán ghét...

Chuyến hành trình này thật dài, khiến ta có không ít thời gian để suy nghĩ. Trong phần lớn tình huống, ta càng muốn suy nghĩ của mình trống rỗng, nhưng dầu óc lại không thể nhàn rỗi được. Những đầu mối, mẩu chuyện vụn vặt tự động chắp vá, sắp xếp ở trong đầu, cho đến khi hoàn chỉnh không tì vết. Dù không cố gắng suy nghĩ, ta cũng có thể hiểu những chuyện mà người khác phải tốn tâm huyết nghiên cứu mới lĩnh ngộ được.

Có lẽ đây là thiên phú, thứ mà mọi người mong ước, nhưng đối với ta thì lại giống như lời nguyền từ lúc sinh ra.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ta đã biết mình không giống như những hoàng tử khác. Hiển nhiên có một dạo huyết thống của ta bị phụ hoàng nghi ngờ, mẫu thân cũng vì vậy mà bị lạnh nhạt.

Nhưng sau đó khoảng sáu tuổi, vấn đề huyết thống của ta cuối cùng đã được nghiệm chứng. Thực ra đây cũng không phải là kiểm nghiệm y học phức tạp gì, nhưng chuyện xảy ra trên người vương tộc lại trở thành vấn đề chính trị nhạy cảm, dây dưa kéo dài.

Kết quả kiểm nghiệm cuối cùng, sỡ dĩ tóc của ta màu lam, không phải vì mẫu thân có hành động bất chính, mà là do gen biến dị, cũng chính là người đột biến mà mọi người nói.

Khi đó ta cảm thấy, phụ hoàng biết được tin tức này lại nửa vui nửa buồn. Mặc dù năm ấy ta còn chưa đến bảy tuổi, nhưng theo ta quan sát thì kết luận này không sai.

Mẫu thân và những hoàng phi khác, còn có hoàng hậu, trước giờ đều không hợp nhau. Sau lưng bà không có gia tộc lớn nâng đỡ. Trước khi ta sinh ra, bà thậm chí không có một người thân nào trên đời. Một phụ nữ xuất thân bình dân, trong thâm cung không nơi nương tựa, đau khổ tự mình biết. Vốn tưởng rằng sau khi sinh một đứa con, có thể được phụ hoàng quan tâm nhiều hơn, cùng với sự tôn trọng nhất định của người khác, không ngờ đây lại là khởi đầu của một cơn ác mộng. Trong những năm tháng không ngừng bị nghi ngờ và vu khống, nếu không có sự tồn tại của ta, có lẽ mẫu thân đã lựa chọn cái chết rồi.

Ta suy nghĩ trên lập trường của phụ hoàng, nếu đổi lại là ta, có thể càng muốn nhận được tin tức xấu hơn. Nếu ta không phải con trai ruột của ông ấy, ông ấy có thể danh chính ngôn thuận xử tử mẹ con chúng ta, một lần giải quyết rất nhiều vấn đề.

Nhưng sau khi huyết thống của ta được chứng thực, phụ hoàng ngược lại cảm thấy khó xử, bởi vì ông ấy đã mắc nợ mẹ ta, trong lòng hổ thẹn. Càng bởi vì thiên phú của ta, khiến ta rất có thể xuất sắc hơn những đứa con khác của ông ấy, cũng chính là các anh em của ta.

Làm một hoàng tử không có một chút tài sản chính trị nào, từ khi sinh ra đã bị gọi là con hoang, tài năng lại trở thành uy hiếp đối với chính mình.

Ta không biết mẫu thân cụ thể nghĩ thế nào, nhưng sau khi huyết thống của ta được nghiệm chứng không lâu, bà lại uống thuốc độc tự sát. Có lẽ vì bà yêu phụ hoàng, biết rằng cái chết của mình có thể san sẻ nỗi lo cho người đàn ông kia, đây cũng là chuyện duy nhất bà có thể làm. Hoặc có lẽ bà cho rằng ta đã an toàn, không còn ai dám nói năng lung tung về ta, cũng không có ai dám làm hại một hoàng tử hàng thật giá thật.

Cũng không mất quá nhiều thời gian để ta thoát khỏi đau buồn, có lẽ vì sự “thông minh” của ta, khiến ta biết làm thế nào điều chỉnh tâm tình một cách hiệu quả.

Khi những hoàng tử khác bất đắc dĩ bắt đầu tiếp nhận giáo dục vỡ lòng, ta hết đêm đến ngày học tập tất cả tri thức có thể học, nghiên cứu siêu năng lực của mình, dồn tất cả tinh lực và sự chú ý vào hai chuyện này, để quên đi nỗi đau mất mẹ.

Năm mười hai tuổi, ta rời khỏi hoàng cung, gia nhập Highest Laws, khiến cả triều đình kinh ngạc. Nhưng phụ hoàng rất ủng hộ ta, ông ấy hiểu được ở lại Thiên Đô cũng không có đất dung thân cho ta. Một người giống như ta, rời đi xa mới có thể khiến các anh em khác không cảm thấy uy hiếp, như vậy tốt cho tất cả mọi người.

Ban đầu ta chỉ muốn tìm một nơi để phát huy tài năng của mình, nhưng tình hình phát triển sau đó lại nằm ngoài dự đoán của ta.

Trên đời này kẻ xấu rất nhiều, trong đó người thông minh lại rất ít. Những chuyện mà người khác cảm thấy rắc rối phức tạp, trong mắt ta lại chỉ liếc qua là thấy ngay. Dần dần ta đã có danh vọng nhất định trong HL, mọi người không còn cho rằng ta là một hoàng tử cần người đi cùng bảo vệ, đến tổ chức để chơi đùa. Cấp trên bắt đầu coi trọng ý kiến của ta, giao trọng trách cho ta, đưa ta từ một vị trí phù phiếm lên một chức vị thực sự.

Có lẽ, loại cảm giác “được người cần” này mới là thứ ta muốn tìm lúc rời khỏi Thiên Đô.

Chớp mắt hơn mười năm trôi qua, năm tháng cực kỳ khoan dung với ta, tốc độ già yếu của ta lại chậm hơn người bình thường, bây giờ nhìn vẫn giống như một học sinh vừa lên cấp ba. Ta đã suy tính đại khái, nếu mình có thể sống thọ và chết vì tuổi già, khi đó tuổi tác có thể sẽ vượt qua hai trăm bốn mươi tuổi. Cũng không biết lúc đó thế giới sẽ như thế nào. Hiện giờ bạn bè quen biết đều không còn gọi ta là Krause Wittstock điện hạ, mà đều gọi là Trà Tiên. Đó là biệt hiệu trong một lần hành động ta từng tham dự, chẳng biết từ lúc nào đã được bọn họ mang ra sử dụng. Có thể vì trà là sở thích duy nhất mà ta thể hiện trước mặt người khác.

Nếu nói trên đời này còn chuyện gì khiến ta canh cánh trong lòng, đó là đến hôm nay vẫn không bắt được Thiên Nhất, thậm chí ta còn không trực tiếp nhìn thấy hắn.

Lần đầu tiếp xúc với tội án mà hắn phạm phải là vào năm năm trước, đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự khủng bố chân chính. Đó không phải sự sợ hãi với thứ hữu hình, thứ hữu hình vốn không đáng sợ, nhiều nhất chỉ phá hủy thể xác của ngươi. Giống như những kết quả mà hắn lưu lại sau khi gây án, với cảnh sát bình thường thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng nếu bọn họ nhìn được nhiều như ta, nếu bọn họ có thể phát hiện sau khi những đầu mối kia được liên kết, cả quá trình sự kiện đáng sợ đến thế nào, nhất định sẽ đồng thời cảm thấy kính phục và căm ghét giống như ta...

Bất tri bất giác đã sắp đến nơi. Cái tên may mắn còn sống kia... học sinh cấp ba Ikeda, lại sống sót trong trò chơi của Thiên Nhất. Theo hiểu biết của ta về Thiên Nhất, tên Ikeda này còn sống, khẳng định không phải do Thiên Nhất nổi lòng từ bi hoặc sơ xuất, mà hơn chín phần là hắn cố ý lưu lại người sống... Hơn nữa cuộc điện thoại trước đó cũng có hàm ý, đây là khởi đầu của một trò chơi hoàn toàn mới, một lần đánh cờ giữa hắn và ta.