Phiến Tội

Quyển 5 - Chương 14: Báo thù




Bề ngoài Johnton luôn cố tỏ ra là một kỳ nhân cơ trí nhạy bén, nhưng thực ra chỉ là một kẻ tự cho mình thông minh. Hắn cho rằng cùng là người năng lực cấp Cường, thắng bại sẽ xấp xỉ như nhau, lại không biết với cấp bậc tương đồng, khả năng vận dụng và kinh nghiệm chiến đấu sẽ khiến cho thực lực khác biệt một trời một vực. Huống hồ Gambling Snake thông qua quyển sách nội tâm của Gilson II, đã sớm biết được năng lực của Johnton. Đối với một thích khách lão luyện như vậy, biết người biết ta dĩ nhiên là trăm trận trăm thắng.

Khi khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét, Gambling Snake trong nháy mắt vòng ra sau lưng Johnton, kiếm trong tay áo đột ngột đâm tới. Johnton vẫn theo kịp tốc độ này, xoay người tránh qua, thuận thế bắt lấy cổ tay Gambling Snake. Tại khoảnh khắc đó, Johnton thậm chí cảm thấy mình đã giành được thắng lợi.

Năng lực của hắn là tinh thần lây nhiễm, chỉ cần tiếp xúc với mục tiêu hai giây trở lên là có hiệu lực. Quả nhiên Gambling Snake lập tức có biểu hiện khác thường, hắn hét lên một tiếng, dùng sức rút cánh tay bị nắm chặt ra, tiếp đó lùi lại mười mấy mét, cả người không ngừng run rẩy, biểu tình trên mặt cũng không còn bình tĩnh nữa, mà là sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên. Mười mấy giây trôi qua, hắn dường như không kiềm chế được nữa, đột nhiên cười sằng sặc, thần sắc vặn vẹo, còn cầm kiếm quơ lung tung, giống như một gã điên say rượu.

Khóe miệng Johnton cười lạnh, hắn rất hài lòng với phản ứng này. Người bị ảnh hưởng bởi năng lực của hắn, biểu hiện rất giống như dùng thuốc phiện quá liều, chỉ là bọn họ sẽ không sùi bọt bọt mép hoặc tử vong.

Chuyện này giống như về mặt tinh thần đã dùng năm mươi viên ma túy đá pha chế sẵn. Người bình thường dùng một chút thứ này, ít nhất có thể hưng phấn năm giờ. Thử nghĩ xem hiệu quả mấy chục lần, trong phút chốc bộc phát, biểu hiện của Gambling Snake cũng là hợp tình hợp lý.

Johnton cười đắc ý, nói với Gilson II:

- Bá tước đại nhân, hiện giờ hắn cơ bản đã không còn ý thức nữa, mỗi thớ thịt đều đang vận động với cường độ cao, máu chảy nhanh trong huyết quản. Bây giờ ta đưa ngài đến phòng an toàn tránh né, để một mình hắn ở đây làm loạn là được rồi. Người bình thường trúng phải năng lực của ta, nhiều nhất sau một giờ sẽ kiệt sức hôn mê. Còn loại giống như hắn, có lẽ cũng không cầm cự được thêm mấy phút, đến lúc đó ngài có thể bắt sống hắn, sau đó...

Những lời tiếp theo không cần nói cũng biết, dĩ nhiên là hành hạ như địa ngục.

Trên mặt Gilson II hiện lên nụ cười bệnh tật, giống như trong nháy mắt từ địa ngục đi đến thiên đường.

- Ha ha ha... ngươi cũng có hôm nay!

Hắn gào lên với Gambling Snake đang đứng nguyên vị trí, một mình vung vẩy kiếm trong tay áo.

Johnton nói:

- Bá tước đại nhân, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước. Hiện giờ hắn trở nên như vậy, vẫn có nguy hiểm nhất định.

Hắn nói lời này không sai, mặc dù tinh thần lây nhiễm đã phá hủy lý trí đối phương, nhưng bản năng vẫn còn, hơn nữa rất có thể sẽ bị kích thích càng nhạy bén hơn. Trong lòng Johnton từ lâu đã ngầm sợ hãi Gambling Snake, hắn tuyệt đối không muốn đến gần đối phương hiện giờ.

Hắn cúi người xuống, đưa tay muốn đỡ Gilson II dậy. Nhưng trong nháy mắt này, một thanh kiếm bỗng đâm vào sau cổ hắn, nhô ra khỏi cổ họng, mũi kiếm gần như chạm đến mắt của Gilson II ở phía trước. Máu của Johnton theo đường rãnh trên thân kiếm nhỏ xuống mặt Gilson II, khiến tên bá tước hiểu được mình không hề thoát khỏi địa ngục, mà là rơi vào tầng dưới chót.

Gambling Snake nói bên tai đối thủ còn chưa tắt thở này:

- Nếu như ngươi không rõ, ta có thể giải thích một chút. Trước khi đi lên ta đã dùng một liều lớn thuốc an thần, vừa rồi đâm ngươi một kiếm cũng là cố ý chậm đi, để ngươi có cơ hội chạm vào ta.

- Vì vậy ngươi mới tính toán sai tốc độ nhanh nhất của ta, cũng tin tưởng vào tiết mục nổi điên của ta, cuối cùng đã hành động ngu xuẩn buông lỏng cảnh giác, đưa lưng về phía một thích khách đang cầm vũ khí trong tay.

Hắn rút kiếm ra, máu bắn vào cả người Gilson II. Cổ họng Johnton kêu lên ùng ục, nhưng nói không ra lời. Gambling Snake lại đâm thêm một kiếm vào giữa lưng hắn, cho đến khi đối phương tắt thở mới ném thi thể sang một bên.

Sắc mặt Gilson II như tro tàn, hắn giống như một con dê nhỏ chờ bị làm thịt, không có bất cứ khả năng chống cự nào đối diện với một con sói đói, không, là một tên ma quỷ.

- Thầy giáo của ta từng dạy ta, nếu ngươi có lời gì muốn nói với con mồi, cũng chờ cắt cổ đối phương rồi hãy nói, trước giờ ta đều làm như vậy.

Gambling Snake vừa nói vừa xoay người, đi đến chỗ sợi dây thừng ném xuống đất vừa rồi.

- Nhưng ta muốn phá lệ một lần vì ngươi, ngài bá tước.

Gambling Snake nhặt dây thừng lên:

- Bởi vì bảy năm trước ngươi đã khiến ta phá lệ, người mà ta muốn giết trước giờ đều sẽ chết, nhưng ngươi lại may mắn sống sót.

Hắn từng bước đến gần:

- Cũng may hôm nay ta còn cơ hội sửa chữa, kết thúc câu chuyện đã sớm nên kết thúc này.

- Ngươi...

Gilson II chỉ thốt ra một chữ, liền bị Gambling Snake cắt ngang.

- Ta biết ngươi muốn nói gì, ta đã từng nhìn thấy biểu tình đó của ngươi một lần rồi. Nếu ta là loại người có thể dùng tiền mua chuộc, bảy năm trước ta đã bị ngươi mua chuộc rồi.

Gambling Snake ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Gilson II:

- Ngươi và ta, không phải chuyện tiền bạc, mà phải dùng đến tính mạng để giải quyết.

- Tại sao... ngươi từ lâu đã không còn là thích khách của Thiên Minh nữa... Ngươi tha cho ta! Ta thừa nhận truy sát ngươi là một sai lầm, ngươi chắc có thể hiểu được, ta thề sau này...

Gilson II lại lần nữa bị cắt lời.

- Ta đương nhiên hiểu được ngươi.

Gambling Snake từ trên người lấy ra một quyển sách, đó là một quyển sách màu đen, trên bìa không viết bất cứ chữ nào:

- Mức độ ta hiểu ngươi còn vượt xa tưởng tượng của ngươi.

Hắn nói xong liền dùng bật lửa đốt quyển sách kia, lại tiện tay ném sang một bên:

- Trên thế giới này, nếu còn ai có thể từ trên người ngươi tìm ra một chút phẩm chất đáng thương hại, hoặc là giá trị đáng cứu rỗi, đó nhất định là ta.

Ánh mắt và giọng điệu của Gambling Snake càng lúc càng lạnh:

- Có một câu chuyện như vậy, một ngày vào bảy năm trước, có gần ngàn người vây quanh phủ bá tước Gilson kháng nghị. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, vì không chịu nổi lệnh phân phối buôn bán, lại vô phương thay đổi chính sách, cho nên chỉ có thể tụ tập với nhau, giơ cao biểu ngữ, hô to khẩu hiệu, tiện thể chửi rủa cả nhà bá tước chết không yên lành.

Gambling Snake nói:

- Thế là trong bọn họ có rất nhiều người bị bắt. Không phải bị cảnh sát bắt đi, mà là bị lực lượng vũ trang tư nhân của ngươi, một quý tộc bắt giữ.

- Ngày đó có khoảng một trăm người bị bắt, sau đó bọn họ không ai ngoại lệ bốc hơi khỏi nhân gian, khiến quận Song Ưng bị bao phủ trong một bầu không khí khủng bố, âm thanh phản kháng trong thoáng chốc giảm đi hơn nửa.

- Những người đó đi đâu, Thiên Minh dĩ nhiên là biết. Bọn họ cuối cùng đều chết, bị ngươi bí mật xử tội để trút giận, hơn nữa còn bị chụp mũ tội danh phản quốc. Thật buồn cười...

- Tổng đốc khi đó là bè đảng của ngươi, căn bản không nghe không hỏi đến những người chết kia, hắn ngầm đồng ý, thậm chí còn giúp đỡ che giấu cuộc tàn sát trắng trợn này.

- Cũng chính vì sự kiện này, mới trực tiếp dẫn đến lần hành động của chúng ta vào tháng mười hai.

Gilson II nhớ lại chuyện khi đó, thần sắc biến đổi mấy lần, nói tiếp:

- Ngươi muốn báo thù cho những kẻ đó sao? Bọn chúng có quan hệ gì với ngươi! Một đám dân đen mà thôi! Chẳng lẽ vì lý do này mà ta phải chết sao?

Hắn cuồng loạn kêu lên. Theo cách nhìn của hắn, tính mạng của mình thật sự quý giá hơn bình dân rất nhiều. Trên thực tế quan niệm của rất nhiều bình dân và hắn đều như nhau. Đây là một thời đại không có chỗ cho chính nghĩa và công lý, từ lâu cân đo giá trị của một người đã không còn dựa vào đạo đức hay phẩm cách, mà là tiền bạc và địa vị.

Gambling Snake không trả lời vấn đề này, chỉ nói tiếp:

- Thầy giáo của ta, đại sư vĩ đại của Thiên Minh, Giovanni Petrach. Mặc dù ông ấy không phải là người siêu năng lực có địa vị cao, nhưng lại là trưởng bối mà mỗi huynh đệ chúng ta đều tôn kính. Ông ấy truyền thụ cho chúng ta tinh thần và kỹ thuật của thích khách, dạy chúng ta vì công chính và quang minh đi gánh vác giết chóc và tối tăm, khắc dấu ấn của Thiên Minh vào trong linh hồn chúng ta.

- Một người như vậy, chính vào năm ấy, khi người lãnh đạo của tổ chức nhận định nhiệm vụ không thể hoàn thành, lão sư vẫn kiên quyết một mình đi cứu viện một trăm người kia.

Nói đến đây, Gambling Snake dừng lại một chút, điều chỉnh hô hấp:

- Ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi, kỹ thuật và ý chí cuối cùng sẽ thua trước năm tháng. Thân thể già yếu, tổn thương tích lũy nhiều năm đã đánh bại ông ấy. Cứu viện không thành, ông ấy đã bị bắt.

Trong mắt Gilson II lóe lên điều gì, hắn dường như đã nhớ lại, nhớ tới một ký ức vô cùng bất lợi với mình.

- Các ngươi tra hỏi ông ấy, hành hạ ông ấy, nhưng không hỏi ra được chữ nào, cho nên cuối cùng ông ấy vẫn khó thoát khỏi cái chết. Nhưng có thể vì tức giận nhất thời, ngươi lại lựa chọn hình phạt treo cổ, sau đó còn treo thi thể của ông ấy trong sân nhà mình để thị chúng.

Gilson II đã không dám nhìn thẳng vào mắt Gambling Snake, mà đối phương vẫn đang tiếp tục thuật lại:

- Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi bóp chết bình dân phản đối ngươi, coi thường tính mạng bọn họ, chuyện này đã không thể tha thứ. Nhưng ngươi treo cổ một thích khách, đó là sỉ nhục đối với người đó, ngươi đã chà đạp lên vinh quang của lão sư.

- Nên biết, dây treo cổ là thứ chuẩn bị cho tội nhân.

Tại khoảnh khắc nói ra câu này, một sợi dây thừng đã quấn vào cổ bá tước.

Gilson II rốt cuộc đã hiểu, là điều gì khơi mào đêm máu tanh nhiều năm trước, là điều gì khiến một cỗ máy giết chóc có rất nhiều thủ đoạn lấy mạng người khác như Gambling Snake, lại lựa chọn dùng dây thừng treo hắn ở ngoài gác chuông.

Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, làm cầu sửa đường không thi thể, có lẽ đa số tình huống đều như vậy, nhưng có lúc trên đời này cũng có báo ứng.

Trên quảng trường trước cửa khách sạn đã đầy xe cảnh sát, từ sân thượng nhìn xuống có thể thấy khách khứa bị sơ tán, nhân viên làm việc trong khách sạn, người đi đường, còn có rất nhiều cảnh sát.

Lúc này trên sân thượng khách sạn bỗng bừng lên một chùm ánh sáng, một viên đạn tín hiệu màu đỏ như khói hoa thắp sáng một mảnh trời.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một người đàn ông trước người đầy máu bị ném ra từ sân thượng, cổ của hắn bị dây thừng lớn siết chặt, giống như đang chịu hình phạt treo cổ, treo trên bức tường bên ngoài cao ốc.

Thi thể kia ở trên không lắc lư theo gió, gương mặt dữ tợn kinh khủng, chết không nhắm mắt. Gương mặt đó đang kể lại một câu chuyện đáng sợ và dài dòng, một câu chuyện dài đến bảy năm, liên quan đến báo thù...

Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.