Phiến Tội

Quyển 2 - Chương 5: Ba chỉ thị




Khi Paperman bay qua bến cảng, hắn bỗng phát hiện một bóng người giữa màn đêm và đang tiến lại gần mình.

Người này liên tục nhảy qua đỉnh các tòa nhà từ phía Nam, thế mới thấy thân thủ của hắn ta thật không tầm thường. Nhưng trong phút chốc, khó có thể xác định được lai lịch và mặt mũi người đến. Cũng chính vì vậy, Paperman đành phải ngừng bước để đề phòng gặp phải tình huống trước sau đều có địch xuất hiện.

Lúc này vẫn đang là ban đêm, phía trên mặt biển chỉ có ánh sáng do thánh giá rực rỡ rọi xuống. Người vừa đến mặc áo đen và hành động rất nhanh. Khi hắn còn cách mình chừng trăm mét, Paperman vẫn không thể xác định được hắn là địch hay bạn.

Người đó chợt ngừng lại ở trên cao rồi nhìn về phía Paperman, đến tám mươi phần trăm là đang suy đoán thân phận của Paperman.

Hai người đều là cao thủ cấp Cường nên suy nghĩ trong lòng đều như nhau, với lại khoảng cách giờ đây đã xấp xỉ phạm vi an toàn của bản thân, vừa có thể chiến vừa có thể lùi. Nếu như tiến lên thêm thì khi ra tay chắc chắn sẽ là một mất một còn.

Tất nhiên, hai người đều giả thiết rằng cấp bậc năng lực của đối phương nhỏ hơn hoặc bằng mình. Còn nếu người đối diện là cao thủ cấp “Hung” thì khoảng cách cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Paperman mở miệng trước: “Nghe này anh bạn, ta là cảnh sát. Nếu ngươi là đồng bọn của đám người trên biển thì ta rất xin lỗi vì ta không thể để ngươi đi qua được.”

Faeroe nghe xong bèn thở phào một hơi, trong lòng thầm nhủ: Thì ra chỉ là một tên cảnh sát. Năng lực bay của hắn cũng hiếm thấy, nhưng ở một nơi nhỏ bé như Venice này... nhiều nhất hắn chỉ là một nhân vật cấp Bính mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn bèn bật cười và trả lời: “Ồ, thì ra là người phe mình. Ngại quá, vì ngươi không mặc đồng phục nên ta không nhận ra.” Giọng điệu của hắn ẩn chứa chút kiêu ngạo và xem thường.

Hai người cùng di chuyển khiến khoảng cách hơi rút ngắn lại, chỉ là cả hai vẫn chưa buông lỏng hoàn toàn vì ai biết được đối phương có lừa gạt mình hay không.

Đến khi Paperman nhìn rõ đồng phục màu đen trên người của Faeroe, hắn mới có thể xác định đó là quân phục của HL và bỏ qua sự đề phòng: “Ngươi là người của Jim à? Trước đây ta chưa từng gặp ngươi.”

“Jim? Ngươi muốn nói đến thượng tá Malone sao?” Faeroe bỗng đánh giá người đàn ông trước mặt với vẻ nghi ngờ: “Xem ra ngươi hiểu rất rõ HL ở vùng này.”

“Cũng biết chút đỉnh thôi.” Paperman nói: “Nói như vậy thì ngươi không phải là thành viên của HL vùng này?”

Faeroe không muốn lãng phí thời gian với một tên cảnh sát cỏn con nên chuyển chủ đề: “Được rồi. Với quân hàm của ta thì không có nghĩa vụ phải tiết lộ bất cứ thông tin gì về nội bộ của HL cho ngươi. Ta thấy dường như ngươi là người có siêu năng lực nên chi bằng cứ ở lại nơi này ngăn chặn những tên tâm thần hoặc ma men đến gần, tránh lát nữa chiến đấu lại lỡ tay làm bị thương người khác. Đồng thời cũng vì an toàn của bản thân ngươi.”

Hắn nói xong bèn quay người bay về phía mặt biển với tốc độ nhanh như gió giật. Mấy giây sau, hắn đã đạp lên mặt nước và chạy đi rất xa.

Tuy Paperman hơi bực vì thái độ Faeroe nhưng nhìn phong thái của đối phương thì chắc hẳn cũng phải là cao thủ trong HL. Chỉ nhìn bước chân như chuồn chuồn đá nước, hắn đã biết mình không thể thực hiện được.

“Thôi được. Trước tiên ta cứ đứng nhìn từ xa, hy vọng sẽ không cần đến mình ra tay.” Paperman thấy có người bằng lòng xung phong đánh trận đầu nên cũng thành toàn cho hắn, còn mình làm quân chi viện là được. Mấy năm trước, hắn từng đọc một vài tài liệu báo cáo về sức chiến đấu của giám sát trưởng Thánh Vực nên hôm nay hắn muốn chứng kiến tận mắt, xem thử người đó có phải có ba đầu sáu tay hay không.

Thế là hắn ngồi trên thảm giấy và đuổi theo hướng Faeroe vừa chạy đi với tốc độ không nhanh không chậm.

Nhắc đến ba đầu sáu tay thì lúc này đúng là có một tên ác ôn ba đầu sáu tay đang chạy đến. Tất nhiên, ba đầu sáu tay chỉ là ẩn dụ bởi nếu áp dụng cho Blood Owl thì đúng là hơi thiệt thòi cho hắn. Hắn đâu chỉ ba đầu sáu tay. Nếu ở trong thời đại thông tin chậm như rùa bò thì loại người như hắn chắc phải được đồn thổi thành: tám cánh tay, có sừng, ăn thịt người, vân vân.

“Lão già, ngươi không có tay sao?” Blood Owl ngồi trên một chiếc thuyền đáy bằng và đang nhìn gã lái thuyền bằng ánh mắt nôn nóng.

Tóc của người lái thuyền đã hoa râm. Hắn mang chùm râu giả đến mức không thể giả thêm được nữa. Giọng nói của hắn đậm chất sông nước Italy: “Ha ha ha, chàng trai trẻ. Thuyền của ta là thuyền tham quan nên tốc độ không thể so với đám đồ chơi chạy bằng động cơ được.”

“Đám hải tặc cụt chân chèo thuyền bằng chân còn nhanh hơn ngươi.”

“No, no, no... chàng trai trẻ. Phải biết rằng trên sông nước trong thành phố phải chèo chậm mới có thể thưởng thức phong cảnh.” Lái thuyền chỉ lên trời: “Ngươi hãy thưởng thức ánh trăng của Địa Trung Hải đi.”

Blood Owl lẩm bẩm một mình với giọng thật nhỏ: “Tại sao ta vẫn chưa giết hắn? Khi nhìn thấy gương mặt của hắn vào mười phút trước, ta đã muốn giết hắn kia mà.”

Hắn hít sâu một hơi rồi nhìn lái thuyền: “Lão già. À không. Chú em, ta nhắc lại câu nói mà ta đã nói với ngươi vào mười phút trước thêm lần nữa. Chính là câu nói lúc ta đưa tiền cho ngươi, chắc hẳn ngươi vẫn còn nhớ chứ.” Rồi bỗng hét lớn: “Con mẹ nó! Tốc độ nhanh nhất! Đưa ta đến nơi có ánh sáng màu trắng kìa!”

“Ồ! Chàng trai trẻ, ta không trẻ như ngươi nói đâu…” Không biết tại sao giọng của lái thuyền lại biến thành giọng của người Uighur.

Blood Owl nói: “Nếu không phải ta đã đi cả ngày nên muốn nghỉ ngơi một chút...” Hắn siết chặt nắm đấm, sau đó lại nhẫn nhịn bỏ tay xuống: “Nghe này anh bạn, ta biết ngươi sợ đến đó sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới rề rà nhằm khiến ta mất hết kiên nhẫn rồi lên bờ để kiếm được một món hời. Nhưng để ta phân tích tình huống cho ngươi.”

Nói đến đây, hắn ngừng lại một lúc rồi dùng tay bẻ gãy một khúc gỗ trên thuyền. Sau đó, lái thuyền còn chưa kịp hét lên thì hắn đã gồng tay trái rồi ném khúc gỗ đi. Khúc gỗ giống như tên lửa bắn vỡ một cây cầu nhỏ cách đó hơn mười mét ở bên bờ sông.

Tay lái thuyền lập tức trợn mắt há mồm tại mạn thuyền, cái cằm dường như đã rớt ra ngoài. Lúc này, Blood Owl lại nói tiếp: “Nếu mươi phút sau ta vẫn chưa đến bến tàu thì ngươi sẽ biến thành mái chèo. Còn nếu ngươi định nhảy khỏi thuyền thì... Tin ta đi, ngươi sẽ biến thành mái chèo ngay lập tức. Ngươi cũng không được hét lên hoặc tiếp tục nói nửa câu bằng bộ râu giả và khẩu âm các vùng chuyên dùng để lừa du khách tham quan, mau chèo đi! Còn mái chèo mà ta muốn nói đến là một vật cứng ngắc, không thể hít thở, không có bất cứ đặc điểm nào của sinh vật. Ta chỉ đứng ở đuôi thuyền, cầm lấy phần giữa của nó rồi quay với tốc độ cao bằng lực tay gần ba trăm kilogam của ta thì thể nào cũng nhanh hơn những món đồ chơi gắn động cơ kia.” Câu nói cuối cùng của hắn đã chuyển thành tiếng gào lớn.

Trong lòng tay lái thuyền thầm thét lên: Đó là chân vịt chứ! Tên này không phải là người! Có thể chết đó… tiêu rồi… quanh năm trôi nổi trên sông, ta nào phải kẻ nhát gan. Lừa khách tham quan biết bao năm nay, bây giờ xem như xong rồi.

Tuy hắn sợ nhưng tay lại tăng thêm sức. Tốc độ chèo thuyền có thể sánh ngang với tay chèo trong đội thuyền rồng. Vì vậy mới có câu, con người toàn bị ép buộc mà thành, lúc đao kề lên cổ thì mấy ai có thể kêu cha gọi mẹ, đây gọi là ý chí cầu sinh.

...

Khi Blood Owl và tay lái thuyền đang ngắm cảnh trên sông thì ở trên biển, Faeroe đã đụng độ với hơn mười người của Steel Commandment.

Faeroe bay thẳng một đường từ phía Nam, sau chốc lát hắn đã xuất hiện trên một tảng băng trôi. Nhưng đối phương không hề tấn công hắn ngay mà chỉ tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, dường như một vị khách không mời vẫn chưa đủ khiến bọn họ ra tay.

Ánh mắt của Faeroe lướt qua khuôn mặt của từng kỵ sĩ, trong đó có cả người đàn ông mặt đen, cuối cùng mới ngừng trên mặt của Bottelinos: “Trước đây chỉ nhìn thấy mặt trên lệnh truy nã, hôm nay rốt cuộc đã được gặp."

Bottelinos nhìn đối phương bằng ánh mắt xem thường. Hiển nhiên rằng bộ quân phục đã chứng minh thân phận của người đến, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên người đầu tiên đến nơi là chó săn của HL, vậy… người giết các giáo sĩ vào hai mươi tiếng trước là ngươi sao?”

“Phản tặc, giọng điệu của ngươi lớn thật.” Faeroe không hề phủ nhận sự việc liên quan đến giáo sĩ, tất nhiên hắn cũng không thừa nhận vì hắn không biết đối phương muốn ám chỉ điều gì nên tạm thời im lặng có lẽ sẽ đổi được nhiều tin tình báo hơn.

Có lẽ vì vậy mà hắn trả lời: “Nhớ cho kỹ, Bottelinos. Ngươi sắp chết trong tay của Grid Faeroe.”

Bottlelinos nói: “Ồ? Ra là Faeroe, thành viên của ‘Viên Tước Mãng Long’. Được lắm, nhìn thấy thánh giá của ta vẫn dám một mình đến đây, quả nhiên không phải hạng tầm thường. Dù đêm nay tên sát thủ kia không đến nhưng nếu trừ khử được ngươi thì cũng xem như không phí công đi một chuyến.”

Faeroe rất kiêu ngạo nên sẽ không chịu thua: “Hừ… Phản tặc không biết sống chết...”

Sát ý của hai người đã dâng lên thật cao, cuộc chiến sống còn sắp bùng nổ trong nháy mắt.

Bấy giờ, người đàn ông mặt đen lại đến gần và nói thầm vào tai Bottlelinos: “Thưa sếp, mục sư trưởng đã cảnh cáo rằng phải chờ hung thủ xuất hiện mới có thể dùng Thánh Giá.”

Bottlelinos trả lời với vẻ lạnh lùng: “Ta biết tự cân nhắc.”

Thực ra trong lòng giám sát trưởng như hắn đã bất mãn đối với mục sư trưởng từ trước. Không chỉ vì đối phương chưa từng tham gia chiến đấu đã đạt được địa vị cao quý chỉ thua đại đoàn trưởng, điều khiến hắn càng bực tức hơn chính là việc phải làm theo những lời tiên đoán rất chính xác. Nếu hắn không chịu tiếp thu và gặp phải nguy hiểm, kết cục chắc chắn là phải chết không có chỗ chôn.

Lần này, khi Bottlelinos dẫn theo mười kỵ sĩ thiện chiến rời khỏi Thánh Vực, mục sư trưởng dặn dò hắn ba điều: Thứ nhất, khi hung thủ xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết được đó chính là hung thủ. Thứ hai, sau khi hung thủ xuất hiện mới có thể sử dụng thánh giá. Thứ ba, cho dù kết quả ra sao, sau khi sự việc kết thúc phải lập tức rút lui, trong vòng hai tháng không thể bước chân đến Venice lần nữa.

Ba điều này khiến Bottlelinos, vốn cũng rất tự cao, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Chẳng lẽ cần phải dùng thánh giá mới có thể tiêu điệt được cường giả đã giết chết hơn trăm giáo sĩ sao?

“Thưa sếp, lại có người đến.” Một kỵ sĩ đứng trước bẩm báo.

Chỉ thấy một chiếc thảm bay bằng giấy màu trắng đang bồng bềnh trôi đến. Người ngồi trên thảm bay không phải là người Ấn Độ mà là một người đàn ông châu Âu mặc áo khoác và đội mũ lưỡi trai. Paperman đúng là thiếu chút phong cách của cao thủ nên cho dù là người cùng phe hay kẻ địch đều xem thường và không xem hắn là nhân vật lợi hại.

Bottlelinos nói: “Các ngươi trừ khử hắn, sau đó lên bờ và đừng để cho những tên lâu la đến đây.” Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Faeroe rồi nói: "Còn ta thì sẽ lột da của con mãng xà này.”

Paperman cũng không rảnh để phản bác cách gọi lâu la, bởi mười kỵ sĩ đã nhào tới mà không hề nói một lời.

Mặc dù đồ đạc trên người cồng kềnh nhưng những kỵ sĩ này vẫn có thể nhảy lên cao một cách thoải mái. Đám kỵ sĩ liên tục rút vũ khí sáng loáng ra khỏi hông, kẻ thì cầm kiếm, kẻ cầm giáo ngắn. Mười người tạo thành một hình bán nguyệt giữa không trung và bao vây Paperman, sau đó lần lượt đâm tới.

Tình thế trước mắt đã không thể né tránh được nữa.