Phiến Tội

Quyển 1 - Chương 11: Quần chiến




Thời gian: Hiện tại.

Bóng lưng của Kình Điểu ngày càng xa dần, rồi biến mất.

Những quyển sách trong thùng sắt đã biến thành tro tàn, chỉ còn sót lại một làn khói đang chầm chậm bốc lên cao nhưng chưa bay được bao xa đã bị những cơn gió lạnh thổi tan.

Thiên Nhất vẫn chưa trở về phòng. Hắn đang đứng trước cửa, dường như đang chờ đợi gì đó.

“Kình Điểu vốn không cần phải chết.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.

Lúc này, trên phố không một bóng người.

“Nhưng mấy giây trước, các ngươi đã ép ta phải đổi ý.” Thiên Nhất thở dài: “Nếu biết trước thì vừa rồi ta thuận tay giết luôn Kình Điểu. Bây giờ ta phải xử lý xong các ngươi mới có thể đi tìm hắn một chuyến.”

Giờ đây, trên phố bỗng xuất hiện bóng người.

Là bốn người.

“Tuy ta không hiểu ngươi nói gì nhưng chắc chắn ngươi đang nói chuyện với chúng ta có phải không?” Người đàn ông cao lớn nhất trong bốn người nói.

Thiên Nhất ngẩng đầu nhìn trời, chẳng thèm để bốn người này vào trong mắt: “Khi vừa uống xong ly cà phê thứ nhất sau khi thức dậy, ta đã biết các ngươi mai phục trên phố. Nhưng lúc ấy, ta vẫn chưa rõ cấp bậc của các ngươi. Khi ngoài đốt sách vào lúc nãy, các ngươi đã thu hẹp vòng vây. Còn khi Kình Điểu bỏ đi, các ngươi đến gần ta hơn.”

Hắn thở dài một tiếng: "Ầy... Ngay trước khi các ngươi nói câu đầu tiên, ta đoán rằng các ngươi đều thuộc cấp “Bính” và cũng đã có thể xác định được thân phận của các ngươi.”

Một kẻ khác trong số bốn người nói: “Cho dù sự thật đúng như ngươi nói, rằng chúng ta đã bị phát hiện từ sớm và cũng xem như ngươi đoán được chúng ta đều thuộc cấp 'Bính'. Nhưng ngươi dựa vào đâu để đưa ra kết luận là 'xử lý xong các ngươi'?" Hắn cười với vẻ xem thường: “Nghịch Thập Tự, sau khi phân tích những vụ án có thể liên quan đến ngươi trong những năm qua, bọn ta suy ra rằng ngươi chắc chắn chưa đạt đến cấp ‘Cường’, có phải vậy không?”

Thiên Nhất trả lời: “Ta thuộc cấp ‘Giấy’ và tên ta là Thiên Nhất.”

Người đàn ông cao lớn cười gằn: “Thiên Nhất, ngươi đã hiểu rõ cấp bậc của mình thì đừng nghĩ đến việc chống cự vô ích nữa. Hãy đưa tay chịu trói, như vậy còn có thể giữ được mạng sống của mình.”

“Ha ha ha.” Thiên Nhất gãi mái tóc như ổ quạ của mình rồi trả lời: “Chẳng lẽ các vị cho rằng cấp ‘Giấy’ chắc chắn không thắng nổi cấp ‘Bính’ sao?”

Bốn người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, còn người đàn ông cao lớn lại lộ ra vẻ kiêu ngạo của người mạnh nhất. Hắn nói: “Ngươi muốn giả thần giả quỷ hoặc tự lừa mình lừa người cũng được. Nhưng trong tình huống một và một, khả năng cấp ‘Giấy’ thắng cấp ‘Bính’ chắc chắn không quá 5%. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi không những có thể lấy yếu thắng mạnh mà còn có thể một địch bốn sao?”

Thiên Nhất nghiêng đầu sang một bên rồi hừ lạnh: “Vậy trước tiên ta cứ giết một người cho các ngươi xem thử là được rồi.”

Câu nói còn chưa dứt thì vẻ mặt của một trong bốn tên bỗng thay đổi, một tiếng nổ lớn phát ra từ lồng ngực của hắn.

Thật không thể ngờ lồng ngực của kẻ này đã phát nổ từ bên trong!

Bấy giờ, các mảnh vỡ và nội tạng bằng kim loại xen lẫn máu tươi bắn phọt ra ngoài. Mùi thịt khét và mùi máu tanh lập tức tràn ngập khắp nơi như một bóng đen đáng sợ bao phủ lấy ba đồng bọn của hắn.

“Thay thế các bộ phận và cơ giới hóa cơ thể đúng là một phương pháp hay. Kẻ nghĩ ra phương pháp này vào mấy chục năm trước đáng được khen ngợi bởi hắn đã thành công trong việc giúp những người bình thường không có năng lực đặc biệt như các ngươi có cơ hội bước vào đội ngũ cường giả cấp 'Bính'.”

Giọng nói của Thiên Nhất vẫn chậm rãi như đang kể lại một câu chuyện: “Nhưng người là người, máy móc là máy móc. Người thường chỉ cần ăn uống là đủ, còn người được cải tạo không những cần hấp thu thức ăn và nước uống mà còn cần nguồn năng lượng. Lại nghĩ đến sự tiêu hao khi chiến đấu, chắc chán các ngươi không thể chỉ dựa vào thiết bị chuyển hóa nguồn năng lượng từ sinh vật để hành động như ngày thường nên đã phải đã nạp năng lượng trước khi đến đây.”

Thiên Nhất nhìn vào nửa thân trên bị nổ tan tành của xác chết trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Một kẻ được lắp đặt các thiết bị tinh vi vào trong cơ thể nhưng các máy móc bên trong bỗng nhiên bốc cháy hoặc phát nổ vì một bộ phận nào đó bị đoản mạch... Ha ha ha, kẻ chết vì nguyên nhân buồn cười như vậy có còn được xem là cấp ‘Bính’ hay không?”

Đến lúc này, ba người còn sống sót mới tỉnh táo lại rồi vội vàng tách nhau vài bước và đưa hai tay lên trời.

Làn da giữa lòng bàn tay của bọn chúng bỗng lún vào trong, một khẩu súng sáu nòng kiểu Gatling Gun liền xuất hiện. Thì ra xương khuỷu tay và xương cổ tay của bọn chúng đã được thay thế bằng vũ khí nóng hạng nặng.

Tên cao to chỉ giơ cánh tay phải lên, trên lòng bàn tay của hắn cũng thò ra một nòng súng. Hắn nghiêng người sang một bên rồi nhắm vào vị trí của Thiên Nhất, sau đó hét lên: “Ra tay!”

Những tiếng nổ chói tai vang lên liên miên bất tận, bọn chúng đang 'ra tay' theo đúng nghĩa đen của nó. Ba người, năm cánh tay, ba mươi nòng súng. Chỉ trong một phút, hơn sáu ngàn viên đạn bay theo ba quỹ đạo khác nhau nhưng cùng giao nhau tại vị trí của Thiên Nhất.

Nhưng Thiên Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ, vậy mà hắn không bị tổn thương chút nào. Đến khi hết đạn, bọn chúng không thể không ngừng bắn.

“Không thể nào!” Ba người khó có thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.

Thiên Nhất nói: “Tất nhiên là có thể. Ví dụ mỗi viên đạn trên ba quỹ đạo đều có thể bắn trúng ta, nhưng trên đường bay, nó lại va chạm với một viên đạn trên quỹ đạo khác, sau đó bị văng đi. Hơn nữa, đa số các viên đạn, vì độ giật của nòng súng, vì lực cản của không khí, thậm chí vì nhân tố như nhiệt độ không khí, vân vân... nên quỹ đạo bay bị lệch đi đôi chút, vì vậy hoàn toàn không thể bắn trúng ta.”

“Chỉ là một tên khốn cấp ‘Giấy’ mà thôi!” Người đàn ông gọi Thiên Nhất là Nghịch Thập Tự khi nãy bỗng lộ ra vẻ mặt bặm trợn. Sau đó, hắn cúi người lấy đà rồi lao thẳng đến Thiên Nhất. Nơi cùi chỏ tay phải của hắn xuất hiện một lưỡi dao sắc bén như hình vây cá mập.

Chỉ trong vài giây, hắn đã đến bên cạnh Thiên Nhất.

Khi sượt qua người Thiên Nhất, hắn dồn hết sức vung dao lên rồi tiếp tục lao về phía đất trống. Nhưng sau đó, hắn ngỡ ngàng quay người lại vì khoảng đất trống bên tay phải hắn hoàn toàn không có người nào cả.

Thiên Nhất tựa lưng vào lưng hắn rồi tuyên án: “Nếu ống dẫn những chất hóa học trong cơ thể rách vỡ vì bị mài mòn sau nhiều năm. Vậy nói không chừng chất lỏng màu xanh biếc đó sẽ chảy vào não. Trong tình huống này, có cấp cứu cũng vô dụng.”

“Ngươi... ngươi... A... A...” Con mắt bên phải của hắn chợt ngập đầy máu, sau đó máu tươi còn bắn ra khỏi hốc mắt. Cuối cùng, ngay cả tròng mắt và mạch máu đều nổ tung.

Chất lỏng đục ngầu và đặc sệt gồm màu hồng, màu trắng, màu xanh chảy ra từ mũi khiên hắn ngã quỵ gối xuống mặt đất, trong miệng không ngừng lảm nhảm vài câu gì đấy. Giọng nói của hắn cũng đã run rẩy dữ dội vì thân thể bắt đầu co giật. Đến khi một tiếng nổ như tiếng pháo trong đống phân mèo vang lên trong đầu, hắn mới ngã sấp xuống mặt đất và không còn động đậy được nữa.

Hai kẻ còn sống không dám cựa quậy, vì sợ hãi chính là bản năng của con người.
Tên cao lớn hỏi dò: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

“Hừ, phí lời. Bây giờ kể cho ngươi nghe thì sẽ bất lợi với ta. Nhưng nếu kể khi các ngươi chết đi thì lại vô dụng. Vì vậy ngươi không thể hỏi câu nào có tính xây dựng hơn sao? Ví dụ như thế nào mới có thể tha cho các ngươi?”

“A!!!” Người đàn ông bên cạnh tên cao lớn bỗng quay người bỏ chạy. Hắn không muốn chết thảm một cách mờ ám tại nơi này.

Nhưng còn chưa chạy được mười mét, hắn chợt ngã xuống đất. Sau mấy giây ngắn ngủi, kẻ này đã tắt thở.

“Bây giờ, chỉ còn lại một mình ngươi. Nếu xét trên quan điểm lúc nãy, ngươi cảm thấy tỉ lệ xảy ra tình huống như thế này là bao nhiêu? 0% sao?” Thiên Nhất vừa cười vừa hỏi.

Tên cao lớn quay đầu lại nhìn xác chết của tên đồng bọn cuối cùng, sắc mặt tái nhợt: “Sao hắn có thể bị ngã gãy cổ... trên mặt đất bằng phẳng?”

Giọng điệu của Thiên Nhất như một người qua đường đang xem cuộc vui: “Đúng vậy, hắn không may vấp té, té từ trên vài bậc cầu thang xuống cũng có thể chết người đó.”

“Như thế nào ngươi mới tha cho ta?” Người đàn ông cao lớn đã bỏ đi lòng tự trọng để hỏi một câu hỏi rất thực tế.

“Hỏi rất hay, xem như ngươi thông minh vì biết nghe lời khuyên của người khác.” Thiên Nhất lại ngẩng đầu nhìn trời: “Nhưng... ta không định thả ngươi đi. Ta chỉ muốn sỉ nhục ngươi trước khi ngươi chết cho vui ấy mà."

“Ngươi là thằng khốn!!” Người đàn ông cao lớn hét lên. Bàn chân của hắn đạp lên mặt đất làm xuất hiện những vết nứt như mạng nhện. Trong chớp mắt, hắn đã lao đến trước mặt Thiên Nhất. Nhưng ngay lúc ấy, khi hắn còn chưa kịp thực hiện bất cứ đòn tấn công nào, thân hình của hắn bị cắt thành hai nửa từ đầu đến chân.

Thân thể vạm vỡ cao khoảng hai mét bị cắt thành hai phần và ngã sang hai bên của Thiên Nhất theo quán tính. Đứng tại vị trí của Thiên Nhất, có thể nhìn thấy một bên là máu thịt nội tạng, còn một bên là máy móc kim loại.

“Ái chà, ngay cả não cũng chỉ có một nửa. Đúng là ngu xuẩn có khác...” Thiên Nhất nhìn những mảnh xác chết vương vãi trên mặt đất, vẻ mặt thờ ơ và chán chường vẫn không hề thay đổi.

Chỉ thấy hắn nhấc thùng sắt bên cạnh lên rồi rải tro xuống đất. Cuối cùng, hắn vừa huýt sáo vừa bước vào tiệm sách nhưng cũng không quên đóng cửa lại.