Phiền Toái

Chương 46: Dạo chơi hoa viên




Sau khi Ngũ lão gia lỡ lời, ngay bản thân ông cũng ngại, cố ý muốn kéo Lâm Trọng Hải đi tìm bạn vẽ tranh, lại sợ Ngũ phu nhân không ai chiếu cố.

Trong lúc ông do dự, không ngờ Lâm lão phu nhân chỉ dăm ba câu đã kéo gần khoảng cách với Ngũ phu nhân, hai người dần dần tiến đến một chỗ nói chuyện với nhau. Thấy Lâm lão phu dễ dàng có được cảm tình của Ngũ phu nhân, Ngũ lão gia không khỏi ‘trông mà thèm’.

Nhưng ông đã quên, Lâm lão phu nhân là chưởng viện của Mai Sơn nữ học, cả đời giao thiệp với nữ sinh đủ loại tính tình. Hiện tại chỉ hàn huyên vài câu với Ngũ phu nhân liền biết bà là người không quen giao tiếp, nên giọng điệu của Lâm lão phu nhân càng thêm dịu dàng chậm rãi. Mà Ngũ phu nhân lại có lòng ham học, nghe nói Lâm lão phu nhân là chưởng viện nữ học, tất nhiên sẽ sùng bái kính trọng lão phu nhân một phen, hai người có thể không hợp nhau sao? —— Ngũ lão gia có ước ao, ghen tị đi nữa, cũng không học được chiêu này.

Các trưởng bối bên kia đều tự tìm lạc thú, bọn tiểu bối dù sao cũng không thích bị trưởng bối gò bó, nên chỉ ngồi chốc lát. Lâm Như Trĩ lập tức ngồi không yên, khẽ hỏi San Nương: “Nghe nói biệt viện này của nhà tỷ mới sửa lại, dẫn ta đi dạo đi!”

San Nương cũng có chút việc muốn đi xác nhận, hai người bèn xin phép Ngũ phu nhân, chào Lâm lão phu nhân một tiếng. Lúc chuẩn bị mang theo nha hoàn đi dạo hoa viên, Tiểu Bàn Tử lại chạy tới.

“Đệ cũng muốn đi.” Tiều Bàn Tử cười híp mắt nắm tay San Nương.

San Nương còn chưa từ chối, Lâm Như Trĩ đã cầm một tay khác của Tiểu Bàn Tử, cười nói: “Được, chúng ta cùng đi.”

San Nương bất đắc dĩ, gần như theo thói quen búng trán Tiểu Bán Tử, sau đó tùy ý để hắn nắm tay, nhảy nhảy nhót nhót kéo nàng và Lâm Như Trĩ đi về phía trước.

Lâm Như Trĩ thích nói chuyện, Tiểu Bàn Tử cũng vậy. Một đường hai người líu ra líu rít, ngược lại bớt việc cho San Nương, nàng chỉ cần mỉm cười, bị Tiểu Bàn Đôn kéo đi là được, trong lòng nàng vẫn trăn trở một vài chuyện.

Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 3, thời điểm xuân sắc đẹp nhất. Cả đoạn đường thưởng thức cảnh xuân, Lâm Như Trĩ và Hầu Quyết cũng không chút nhận ra bọn họ đang bị San Nương lặng lẽ dẫn dắt, loanh quanh mấy nơi nàng muốn đi.

Lúc rảo bước đến lân cận bờ đê trồng liễu, bọn họ nhìn thấy một phụ nhân trẻ tuổi ở đối diện bờ đê vội vàng chạy đến. Vẻ mặt phụ nhân kia nóng nảy, vừa thấy Thập tam nương, hai mắt bà sáng lên, vội chạy tới hành lễ vấn an, hỏi nàng: “Cô nương, có trông thấy Thất cô nương của chúng ta không?”

Đôi mắt quyến rũ của San Nương lóe lên, cười nói: “Không.” Lại nói tiếp, “Nhưng bức bình phong ở Hàm Yên thủy tạ hỏng rồi sao?”

Phụ nhân ngạc nhiên, “Sao cô nương biết?”

San Nương mím môi nở nụ cười. Đương nhiên nàng biết chứ, bấy giờ ở kiếp trước cũng phát sinh chuyện như vậy, và cũng là phụ nhân này đi khắp nơi tìm Thất tỷ của nàng. Tuy nhiên, kiếp trước vào giờ phút này, bởi vì không tìm được Thất nương nên cuối cùng nàng phải thay Thất nương xử lý. Nhưng đời này, nàng sẽ không tiếp tục nhiều chuyện nữa.

Do đó nàng cười tránh né câu hỏi, trả lời phụ nhân ấy: “Trước đó ở sảnh chính có thấy Thất tỷ tỷ, sau ta ra đây. Giờ tỷ ấy không ở sảnh chính ư?”

Phụ nhân lắc đầu, miễng cưỡng cười cười: “Vậy tiểu nhân đến nơi khác tìm thử.” Sau đó cáo lui.

Tiểu Bàn Tử ngẩng đầu nhìn Thập tam tỷ tỷ thần kỳ của hắn, cuối cùng nhịn không được tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ biết bình phong hỏng rồi? Còn có sự kiện màn trướng trước đó nữa, sao tỷ tỷ biết?”

“Tỷ tỷ của đệ biết bấm độn.” San Nương cười, sau đó búng một cái lên trán Tiểu Bàn Tử.

Thật ra lại nói tiếp, chẳng qua do tên Viên Trường Khanh kia đổi sang mặc xiêm y xanh đen, cộng với cánh hoa bay xuống tóc Lâm Như Đình khiến nàng không khỏi hoài nghi trí nhớ kiếp trước của mình. Có điều may là, dường như phần lớn sự việc đều không thay đổi, bình phong nên hỏng vẫn hỏng, màn trướng nên không đủ vẫn không đủ… Cũng chẳng biết, đợi thời gian tới rồi, nàng lại đến chỗ tàng cây hải đường ở góc phía tây viện đó, còn có thể nhìn thấy Viên Trường Khanh mặc bạch y hay không…

Nghĩ đến chuyện không đủ màn trướng, San Nương bèn nghiêng đầu suy nghĩ. Kiếp này màn trướng không đủ là do Ngũ lão gia hồ đồ, khiến mọi người bắt chước theo, thế kiếp trước vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ cũng do Ngũ lão gia? Tuy nàng không nhớ rõ, nhưng hình như không phải. Nếu sự việc có liên quan đến phu thê Ngũ lão gia, thì dựa theo tính tình thích thể diện của nàng kiếp trước, nhất định sẽ cảm thấy cha mẹ làm nàng mất mặt. Dù nàng không thể chỉ trích gì, song ắt hẳn sẽ ghi nhớ trong lòng.

Bất quá, vì sao hai đời đều xảy ra chuyện thiếu màn trướng, mà lý do lại khác nhau?

Tựa như, giống nhau cảnh hoa hải đường bay xuống đầu, giống nhau cảnh quay đầu lại nhìn nàng, song người kia… là người khác… Mà biểu cảm cũng khác.

Nghĩ đến một màn tương tự cực kỳ quỷ dị đó, San Nương không khỏi rùng mình.

“Tỷ tỷ, tỷ lạnh sao?” Có lẽ cảm giác được nàng run lên, Tiểu Bàn Tử vừa xoay người kéo nàng từ bờ đê liễu xuống, vừa săn sóc nói: “Chúng ta đừng đi dọc bờ hồ nữa, bên hồ gió lớn.”

San Nương túm chặt áo khoác trên người, trêu Hầu Quyết: “Tỷ còn tưởng đệ lại sợ bị người ta ném xuống nước đấy.”

Tiểu Bàn Tử nghe xong liền đỏ mặt, buông tay Lâm Như Trĩ ra, bám San Nương làm nũng một hồi, chọc San Nương và Lâm Như Trĩ cười ha ha.

Đang cười, bỗng các nàng nghe được một giọng nói cất lên: “Bên kia là Lâm sư muội à?”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc, khiến San Nương thu hồi nụ cười, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trong rừng trúc dưới bờ liễu, thấp thoáng có hai người đứng đó, một người xanh đậm gần như mực, một người đỏ thẫm sáng rõ. Theo tiếng nói, bóng người màu xanh cung kính thi lễ với bóng người màu đỏ, sau đó dọc theo đường mòn vội vã đi về phía bọn họ. Bóng người màu đỏ như giơ tay với bóng lưng người màu xanh, rốt cuộc không lên tiếng giữ lại. Nhưng đứng đó nhìn một lúc mới xoay người đi một hướng khác của đường mòn.

Trong biển trúc, mắt San Nương đột nhiên lóe lên. Thất tỷ tỷ của nàng thích nhất màu đỏ thẫm, vừa vặn hôm nay tỷ ấy cũng mặc xiêm y đỏ.

Ra khỏi rừng trúc, Viên Trường Khanh nhịn không được lặng lẽ thở ra một hơi, vái chào Lâm Như Trĩ và Hầu Thập tam, sau khi gọi một tiếng “Sư muội, Thập tam tiểu thư”, hắn không nói thêm lời nào nữa.

Trái lại Lâm Như Trĩ tò mò nhìn bóng người màu đỏ đã đi xa kia, hỏi Viên Trường Khanh: “Sư huynh mới đứng với ai vậy?”

Viên Trường Khanh nhìn trái nhìn phải né tránh: “Các muội muốn đi đâu?”

Lâm Như Trĩ thật dễ lừa, dễ dàng bị hắn chuyển chủ đề thế, cười trả lời: “Từ lâu đã nghe nói hoa viên này là tác phẩm của Sơn Giới Tử lão tiên sinh, Thập tam tỷ tỷ dẫn bọn muội đi lãnh hội chỗ diệu cảnh.”

“Có thể tính thêm ta không?” Đôi mắt đen láy của Viên Trường Khanh nhìn San Nương.

Nếu nói thật thì San Nương không muốn có giao thiệp gì với Viên Trường Khanh hết, nhưng nàng lại tò mò một chuyện, bèn nhún gối thi lễ, cười nói: “Đây là chức trách của chủ nhà.”

Viên Trường Khanh cũng quy củ vái chào nàng.

Lâm Như Trĩ thấy hai người khách sáo thế, nàng nhìn người này, lại nhìn người kia, cười xen vào: “Hai người có cần phải giả vờ xa lạ như vậy không? Cũng đâu phải lần đầu gặp mặt.”

Nghe được lời này, San Nương khẽ mỉm cười, vừa định nói hai câu đường hoàng, song trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng không phòng bị đụng phải đôi mắt đen láy của Viên Trường Khanh. Sau đó…

Bỗng, nàng đỏ mặt.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp sâu lắng như thế —— Không, phải nói là bị một đôi mắt xinh đẹp sâu lắng như thế nhìn, dù có cách một đời, dù hôm nay nàng không còn ý tưởng nào khác với người này nữa, nhưng những ‘chuyện cũ’ rõ ràng đã nói phải quên đi kia cứ như âm hồn bất tán, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện chứng minh sự tồn tại của nó…Ví dụ như bây giờ.

Kiếp trước, mặc kệ sau khi bọn họ huyên náo đến mức bế tắc cỡ nào, trong giai đoạn tân hôn, hai người đều từng có một khoảng thời gian ngọt ngào. Khi đó, hắn từng dùng ánh mắt hút hồn như vậy nhìn nàng, vào… một số thời điểm đặc thù…

Nói đến cùng, San Nương sống lại cũng không phải là một thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu sự đời, huống chi kiếp trước, nàng và nam nhân trước mắt này trực tiếp ở trên giường lăn ra hai đứa bé. Cho nên…

—— Được rồi, lúc này tiểu Thập tam nhi không thuần khiết.

Mà khác với San Nương làm người hai đời, Viên Trường Khanh lại là một thiếu niên ngây thơ thứ thiệt. Đối với tình yêu nam nữ, hắn ngay cả hai chữ ‘u mê’ còn chưa tới, nói chi đến hiểu rõ. Lúc này Viên đại công tử ngây thơ đang buồn bực: Hắn đang bị gì đây?

Nếu nói lần trước ở quý phủ Ngũ lão gia, lần đầu tiên khi ánh mắt hắn đối mặt với San Nương. hắn hoảng hốt có thể quy cho việc hắn nghĩ rằng San Nương phát hiện hắn nhìn lén nàng, nên chột dạ lúng túng; Vậy thì, ban nãy ở chính sảnh, lần thứ hai bốn mắt nhìn nhau với nàng. đột nhiên nhịp tim gia tăng, khiến hắn thoáng không hiểu.

Viên Trường Khanh luôn luôn biết tự kiềm chế, hắn có thể khống chế tốt tâm tình của mình. Nhưng vừa rồi ở chính sảnh, từ giờ khắc bốn mắt nhìn nhau với San Nương, hắn bắt đầu không hiểu bản thân. Hắn không hiểu, rõ ràng mọi việc đều phát triển theo dự đoán của hắn, vì sao trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó. Cảm giác tâm thần không yên này, thậm chí khiến hắn không thể nhẫn nại ứng phó hai người Mạnh lão phu nhân, đành tùy tiện tìm cớ chạy khỏi khách sảnh.

Chẳng qua, hắn vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nhưng hình như trong biệt viện Hầu gia không có chỗ nào thanh tĩnh hết. Dọc đường đi, hắn không biết ‘ngẫu nhiên gặp’ bao nhiêu cô nương rồi, mà có một số người còn hoàn toàn không phải cô nương Hầu gia. May là khi hắn bị Hầu gia Thất cô nương ngăn lại, đúng lúc nghe được tiếng cười của Lâm Như Trĩ, lúc này mới có thể thoát khỏi Hầu Thất cô nương hung hăng kia. Song hắn không ngờ, ‘tiểu Thập tam nhi’ ấy lại đi cùng Lâm Như Trĩ.

Mà lần thứ ba bốn mắt nhìn nhau với San Nương, sau khi trường hợp tim đập nhanh làm hắn tâm phiền ý loạn xuất hiện lần nữa, Viên Trường Khanh rốt cuộc cũng hiểu, tất cả không liên quan đến kế hoạch của hắn, dường như chỉ liên quan tới đôi mắt hồ ly kia của Thập tam nhi.

Viên Trường Khanh một tuổi mất cha, hai tuổi mất mẹ, cái nhà đó của hắn, nói là nhà chẳng bằng gọi là nơi tá túc. Bởi vậy quá trình trưởng thành của hắn rất cô tịch. Hắn quen cô độc rồi, cũng quen khống chế mọi thứ bên cạnh, bất kỳ sự vật xa lạ nào đều theo bản năng làm hắn sinh cảnh giác, thậm chí sinh lòng căm ghét. Nhưng giờ khắc này đối diện với Thập tam nhi cho hắn cảm giác xa lạ, đồng thời ấn đường hắn cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, hắn lại có một cảm giác khó mà giải thích… rục rịch chộn rộn.

Bất kể là kinh nghiệm trước kia hay những kiến thức hắn đọc được trong sách, hình như đều không có giải thích tâm trạng lúc này của hắn.

Rốt cuộc hắn bị gì đây?

Yên lặng nhìn San Nương chăm chú, Viên Trường Khanh không hiểu.