Phiến Phiến Hoa Phi

Chương 5: Thị tẩm




Ngày mồng ba tháng tám, hôm nay phủ Nội vụ dâng đào mật, ta vừa nhìn thấy đào đã giận, một hơi ăn hết ba quả.

Ngày mồng bốn tháng tám, hôm nay ăn hết hai quả.

Ngày mồng năm tháng tám, ba quả.

Ngày mồng sáu tháng tám, hai quả.

Ngày mồng bảy tháng tám, không ăn được quả nào, ta bị tiêu chảy, đau bụng lăn lộn nên không đến chỗ Cẩn phi nương nương, bị nàng ấy nhắc nhở. Hôm nay đổi sang ăn long nhãn.

Ngày mồng tám tháng tám, bụng đỡ đau rồi nhưng vẫn chưa xuống giường được. Biết vậy không tham ăn đào.

Đến ngày mười một tháng tám ta mới khỏe lại. Ta thấy mấy chậu hoa quế đã bắt đầu rụng hoa, bèn bảo Mịch Nhi lấy khăn hứng một ít. Hoa quế phơi khô, làm thành bánh hẳn sẽ ngon hơn bánh của tiểu trù phòng dâng lên.

Không hiểu sao hoa quế ở phương Bắc lại ít như vậy. Mấy cây hoa quế ở nhà ta rất cao, đứng dưới tán cây hít hà hương hoa là thấy tỉnh cả đầu.

Ngày mười bốn tháng tám, sau bữa tối, có một vị công công dẫn theo hai ma ma đến cung Đường lê, tuyên chỉ gọi Từ thường tại đi thị tẩm.

Ta ngẩn ra, ta nhập cung đã được nửa năm, sao đột nhiên lại bị vị hoàng thượng kia nhớ đến nhỉ?

Ma ma vừa chúc mừng vừa an ủi ta, tiểu chủ đừng sợ.

Ta không hiểu. Nếu là lúc khác, hẳn ta sẽ thấy vui mừng, nhưng vì hoàng thượng vừa phạt ta nên ta lại thấy chẳng có gì để chúc mừng cả.

Nhưng cớ sao ta phải sợ nhỉ? Chẳng lẽ hoàng thượng là một con cọp?

Ta nhận chỉ, theo các ma ma đến tẩm cung của hoàng thượng, vào một noãn các nhỏ ở phía đông. Thay quần áo, tắm rửa, rửa mặt. Ma ma vừa chải đầu cho ta, vừa dạy ta quy củ thị tẩm, sau đó dùng một tấm chăn gấm thêu hoa bọc ta lại, đưa lên giường.

Trong điện không có ai, ta nằm một lúc lâu, thấy chán nên khoác chăn xuống giường. Chăn dài che kín người đến cả gót chân cũng không lộ, ta rón rén đến trước bàn trà, nghĩ có thể ăn vụng vài miếng điểm tâm không. Mải chuẩn bị thị tẩm làm lỡ giờ ăn vặt buổi tối nên giờ ta đói meo.

Nhưng ta nghĩ rồi lại không dám, ta sợ hoàng thượng phát hiện sẽ lại phạt ta. Qua chuyện quả đào lần trước ta đã thấy bệ hạ ki bo thế nào rồi. Đúng lúc ta đang chần chừ thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói…

- Thường tại Từ thị…

Ta đột nhiên quay lại, chân vướng phải chăn nên ngã nhào.

Ta nằm dưới đất thấy một người đang tiến về phía ta, quần áo cũng sang quý như tẩm điện này vậy.

Xong đời, lần này bị bắt tận tay.

Ta cử động không được, nằm im không xong, cũng không dám buông chăn để đứng dậy, mà thấy hoàng thượng lại không quỳ thì kỳ quá.

Ta đang mải suy nghĩ, bệ hạ đã đến trước mặt ta, mở miệng nói:

- Vô phép như vậy, lần trước phạt chưa đủ nặng phải không?

Ta chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu lên nhìn:

- Bẩm hoàng thượng… thần thiếp… thần thiếp đói…

Bệ hạ nghiêm mặt, nói đứng lên đi rồi rảo bước đi vào trong. Ta cắn răng bò dậy, quay sang đã thấy bệ hạ an tọa trên trường kỷ, tay cầm sách, vẻ mặt cũng không đến nỗi đáng sợ, chỉ hơi nhấc cằm về phía mấy đĩa điểm tâm bằng bạc bảo ta ăn đi.

Nhưng bệ hạ không nhìn ta lấy một lần.

Ta nào có dám, chỉ rũ mắt ngồi ở đó, không nói một câu.

Ta ngồi không biết bao lâu, đến nỗi eo nhức lưng mỏi.

Bệ hạ đột nhiên buông sách xuống, hỏi:

- Cẩn phi và hoàng hậu đã dạy nàng tần phi trong cung phải đoan trang, thận trọng, hành xử có lễ chưa?

Ta đáp rằng đã dạy rồi.

- Vậy là do nàng không chịu học tử tế rồi. Nàng lui đi, trẫm không thích mấy cô gái không biết phép tắc như nàng.

Ta run run cúi đầu xuống, mũi xót, mắt cay xè, suýt nữa không nén được nước mắt.

Về đến cung Đường Lê, ta mới ôm mặt òa khóc nức nở, mọi người đều an ủi ta không sao cả, vẫn còn ngày sau mà.

Nhưng chính ta cũng biết tại sao mình lại khóc, ta không thích hoàng thượng, cũng không thích thị tẩm, chẳng mong được sủng ái, càng không mơ tưởng đứng trên người nào.

Chẳng qua ta thấy mất mặt, mất mặt từ ngày đầu tiên tiến cung.

Dường như ta vốn không thuộc về chốn hoàng cung hoa lệ này. Hoàng hậu, Cẩn phi, Gia quý nhân, Di quý nhân đều đoan trang hiền thục, tao nhã phóng khoáng. Họ thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, có thể sống trong cung tự nhiên như ở nhà. Ta phải rời xa cha mẹ, bây giờ cả hoàng thượng cũng ghét bỏ ta.

Trong cung không có yêu ma quỷ quái, người trong cung không phải ai cũng ranh ma quỷ quyệt, nhưng người ta chỉ cần nhìn ta hơi khác một chút cũng khiến ta thấp thỏm không thôi.

Đột nhiên ta cảm thấy, cuộc sống trong cung của ta sao mà mờ mịt quá.