Phiến Phiến Hoa Phi

Chương 30: Ngoại truyện: Nhạn tự về thì nguyệt mãn tây lâu




Bệ hạ từng gọi ta là bé Dao ba tuổi, tính như vậy thì năm nay ta là bé Dao mười hai tuổi.

Ta đã ở trong cung mười hai năm, năm tháng.

Ngày mồng bốn tháng bảy, Cẩn phi tiễn ta xuất cung, bây giờ nàng ấy đã là Cẩn thái phi. Thật ra ta cũng đã thành Dao thái phi, chỉ là ta vẫn thấy mình còn nhỏ dại.

Hôm đó trời đẹp, nắng chiếu nghiêng nghiêng bên cửa sổ. Nàng ấy ngồi mỉm cười nhìn ta thu chỗ này, dọn chỗ kia, Xu Ninh ngồi trên đùi nàng ấy chơi với một quả đu đủ.

- Tiên hoàng thực sự rất thích muội.

Ta không biết phải đáp lời này thế nào.

Cẩn thái phi đối xử với Hoàng thượng khác hẳn với người trong cung, ta biết rõ, có lẽ nàng ấy là người yêu bệ hạ nhất.

Thất tịch năm ấy, ta từ cung An Khánh về, nàng ấy tỉ mỉ kể lại chuyện cũ của Nghi phi cho ta nghe. Ngày ấy ta vẫn chưa hiểu chuyện tình ái, với Hoàng thượng vẫn còn mù mờ. Lúc ngẩng lên nhìn nàng ấy, lần đầu thấy mắt nàng ấy đỏ hoe.

Thật ra mười bảy, mười tám tuổi, ta không phải chuyện gì cũng không biết, chỉ là thấy bệ hạ tốt với ta, ta cũng muốn tốt với người.

Ở trong cung lâu dài, mới biết lòng người phức tạp thế nào. Ta từ từ coi bệ hạ như phu quân, lúc người ôm ta, hẳn cũng đã coi ta như thê tử. Nhưng dù sao bệ hạ vẫn là Hoàng đế.

Trung thu, giao thừa, ta nâng chén rượu kính người ta yêu cùng Hoàng hậu cầm sắt hòa minh, bọn họ ngồi ở trên cao nhìn xuống, thong dong bình thản. Lúc họ nhìn nhau cười thân thiết, ta ngơ ngác nghĩ mình chỉ là một vị khách qua đường.

Ta vẫn chưa từng nói, ở trong Hoàng cung mười hai năm trời, hai năm đầu là thời gian ta hạnh phúc nhất.

Lúc ấy ta đã gặp được rất nhiều người. Như Di tần, Gia phi, Hoàng hậu, Thục phi, họ có người thích ta, có người không thích ta.

Thật ra chuyện này rất đơn giản, thích một người thì thường đến gặp, không thích thì tránh mặt nhau ra. Ta chỉ là một Thường tại nhỏ bé không có địa vị, cũng chẳng có tham vọng gì xa xôi. Không có toan tính, cũng chẳng ai mưu tính gì ta, cũng coi như tự do tự tại.

Hai năm sau, ta sinh tình với Hoàng thượng. Bệ hạ vừa dùng ánh mắt thâm tình nói thích ta, vừa để ta lẻ loi trong cung Đường Lê thật lâu.

Trong mười năm này, ta gặp bệ hạ tổng cộng 176 lần.

176 bóng lưng của bệ hạ, đã trói buộc ta cả đời.

Cẩn phi nương nương nói với ta, yêu một người sâu đậm chưa chắc đã nhận được đáp trả tương đương. Nhưng những việc muội muốn làm vì người đó, thì cứ làm là được.

Ta không biết nàng ấy mất bao nhiêu năm mới có thể tĩnh tâm yêu một người như vậy. Nhưng ta, không làm được. Chẳng phải yêu một người, thì muốn ở bên cạnh người đó, yêu một người sẽ mong không bị ai cản trở, chẳng lẽ đây không phải nhân chi thường tình sao?

Ta từng nằm mơ. Mơ thấy ta và bệ hạ là một cặp phu thê bình thường. Có lúc ta mơ thấy bệ hạ viết chữ trên lưng ta, lúc lại đứng dưới bóng cây lựu, mỉm cười không nói.

Thức giấc, ta đã nghĩ, nếu chúng ta thực sự chỉ là một phu thê bình thường, có lẽ có thể cùng nhau đi dạo. Người sẽ mỉm cười cài trâm lên búi tóc cho ta, hoặc ta có thể rửa tay xuống bếp nấu canh cho người, mà không phải chỉ có thể đeo hộ giáp xa hoa bóc cho người vài hạt sen.

Về sau ta chẳng còn nằm mơ nữa. Bởi vì dù ở trong mơ, ta chẳng thể thật sự vẽ ra những chuyện xa vời kia.

Ta không tranh giành, vì vốn chẳng có gì để tranh.

Những người đi tranh sủng không khỏi quá tự cao, cho rằng tâm ý của Hoàng thượng là thứ có thể tranh đoạt. Thực ra Hoàng thượng không thuộc về bất cứ ai. Bệ hạ nhìn phi tử hậu cung như nhành hoa, cánh chim bay mà thôi, muốn sủng ái thì thì sủng ái người đó.

Như khi người sủng hạnh Phương quý nhân, Thục phi vẫn là Thục phi cao quý. Khi người lạnh nhạt Phương quý nhân, nếu không được sủng ái thì người vẫn không đến thôi.

Huống chi, bệ hạ đã cho ta đủ nhiều. Gia thế ta tầm thường, không thể giải quyết chuyện trong hậu cung. Ngồi ở vị trí này được người thương mến đã khiến người khác ghen tị rồi. Ta tin tưởng tấm lòng của bệ hạ, cũng chấp nhận vì đó mà ngoan ngoãn hơn, không làm người thêm phiền lòng.

Chỉ có một lần duy nhất ta ương ngạnh, là năm Hân Uyên bốn tuổi.

Năm ấy có hai chuyện lớn, một là Hoàng hậu qua đời, hai là tháng chín cha có công nên được thăng làm Tri phủ. Sang thu, ngoài cung truyền tin, mẹ bị ho mãi không khỏi, đã tìm danh y khắp nơi mà vẫn ngày một yếu đi, cơm nước không vào, chỉ nhờ thuốc duy trì. Bà sợ ta lo lắng nên mãi mới cho người tới báo.

Ta nghe xong trước mắt tối sầm, nước mắt như mưa, nghẹn ngào chạy thẳng đến điện Cần Chính, không chờ người thông báo đã vọt đến trước mặt bệ hạ, quỳ xuống cầu xin người cho ta xuất cung gặp mẹ.

Bệ hạ mặc áo choàng xanh đen đứng trước mặt ta, ta nhớ người nói rằng Hậu vị bỏ trống, là lúc ánh mắt cả Hậu cung đổ dồn vào. Cha của ta mới thăng chức, lúc này đặc cách cho ta xuất cung sẽ khiến lòng người bất ổn. Tình hình Tây Bắc còn hỗn loạn, huynh trưởng của Thục quý phi đang chiến đấu.

Ta vẫn đang quỳ, không thấy được mặt của bệ hạ, cũng không nghe rõ người đang nói gì. Ta chỉ biết cuối cùng người chậm chạp ngồi xuống, ôm lấy ta.

Người nói:

- Ý Tùy, trẫm là vua một nước.

Ta nhìn bệ hạ, vừa thấy quen thuộc, vừa xa lạ. Ta biết tính tình của người, chuyện người đã quyết sẽ không thay đổi. Ta không nói gì cả, chỉ nhìn người thật lâu, không biết bao lâu đã qua, ánh mắt người vẫn nói rằng, không thể.

Ta lau nước mắt đứng dậy, cả người lảo đảo suýt ngã sụp xuống. Ta hành lễ lui ra, bệ hạ không nói gì nữa.

Nửa tháng sau, mẹ qua đời.

Từ đây, ta trở thành đứa trẻ không mẹ.

Ta nhớ lúc mẹ vào thăm hồi mới sinh Hân Uyên. Bà ấy nhìn ta, vừa vui mừng vừa xót thương, cười nói được mấy câu là khóc, bà lại lau nước mắt, mừng rỡ nói với ta thật nhiều.

Trước khi ra về, bà đã lau nước mắt cho ta, nói:

- Ý Tùy đừng khóc, lần sau mẹ lại vào thăm con.

Nói xong là khóc, hai mẹ con ta đều nghĩ, không biết lần sau là lúc nào?

Là lúc nào chứ?

Bây giờ chỉ có kiếp sau.

Sau chuyện này, phải nửa năm ta không gặp được bệ hạ. Có lúc người sẽ gọi Hân Uyên đi nhưng không bước chân vào cung Đường lê nửa bước. Ta không biết trong sự xa cách này mấy phần do công vụ bận rộn, mấy phần do người thấy hổ thẹn.

Bệ hạ không cần hổ thẹn, việc này vốn do ta quá phận, ta biết, ta cũng không hận người.

Chỉ là sau đó, ta không còn đưa ra thỉnh cầu gì với người nữa. Có lúc bệ hạ hỏi ta, Ý Tùy có muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta chỉ cười đáp, thần thiếp cảm thấy điểm tâm trong cung rất ngon, không thích những món ăn phố phường kia.

Gia phi cảm thán rằng, Hoàng cung có thể mài mòn tâm tính một người. Không ngờ Từ thường tại nghịch ngợm của cung Đường Lê sẽ có ngày trở thành Dao tần thận trọng điềm tĩnh.

Dao tần, Dao tần là ai? Có lúc ta soi gương, bỗng thấy chính mình sao xa lạ.

Mấy năm đó, ta có thể coi là thịnh sủng. Hoàng tử công chúa đều do bệ hạ tự đặt tên, mỗi khi có tiến cống hoặc ngày lễ tết, phủ Nội Vụ mang tới rất nhiều quà. Mười lăm bệ hạ ở bên Hoàng hậu theo quy củ, mười sáu người đều ở cung Đường Lê.

Bệ hạ nghĩ cách để ta được sống tự tại, người biết ta thích tự do, người luôn nói, nếu nàng không thích thì không cần đến chỗ đông đúc kia đâu.

Trong lòng ta cũng biết bệ hạ lấy danh nghĩa treo đèn cho công chúa chơi, thật ra vì chiều ta mà thôi.

Thậm chí người phong Phi cho ta.

Chúng ta cùng trải qua giao thừa cuối cùng, ta mơ màng cảm nhận được đầu ngón tay của người lướt qua lông mày đến gò má ta, ta nhẹ nhàng tránh đi, người cười trầm trầm.

Sau đó bệ hạ ôm ta thật chặt.

Nhiều năm qua, ta từ từ học cách yêu bệ hạ, thậm chí đã làm được như lời Cẩn phi nói. Yêu mà không cần tính toán sẽ cho người bao nhiêu, giữ lại cho mình bao nhiêu. Ngày tháng trong cung không mấy vui vẻ, nhưng ta chấp nhận vì bệ hạ mà ở lại cả đời.

Bệ hạ ra đi, ta bỗng thấy Hoàng cung này u ám, tĩnh lặng khiến người ta tuyệt vọng. Nếu có kiếp sau, mong chúng ta được làm một đôi phu thê tầm thường mà không phải bệ hạ lớn hơn ta mười sáu tuổi, lại là một Hoàng đế thân bất do kỷ.

Quân sinh ngã vị sinh

Ngã sinh quân dĩ lão

Hận sinh bất đồng thời

Nhật nhật dữ quân hảo

Ta choàng tỉnh, xe đã đi được một lúc lâu, Tử Cấm Thành ngày một lùi xa. Ta nhìn ánh nắng chiều đỏ bừng nơi chân trời, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đã lâu thật lâu, ta chưa được nhìn thấy bầu trời rộng lớn như vậy.

Lại qua một lát, phu xe dừng ngựa, Tiểu Trịnh Tử vén rèm xe nói rằng đã đến nơi rồi. Ta cho Hân Uyên xuống xe trước mới bế Xu Ninh nuống. Trước mặt là một phủ đệ mái lợp ngói xanh, biển viết “phủ Bối tử”.

Bốn phía là hai, ba ngõ nhỏ thông ra đường lớn, là một nơi thanh tĩnh thưa người.

Tiểu Trịnh Tử bàn giao xong với các phu xe thì dẫn chúng ta vào trong phủ. Hắn nói rằng người hầu kẻ hạ trong phủ đã được sắp xếp xong xuôi, quản gia là đồ đệ dưới tay hắn, trước đây từng hầu hạ tiên hoàng, vì chân bị thương nên rời cung, là người rất chu đáo.

Ta nói cảm ơn rồi chào hỏi quản gia, Tiểu Trịnh Tử bàn giao xong thì ra về.

Cơm tối đã được nấu xong, ăn xong ta sai hạ nhân đưa Hân Uyên và Xu Ninh đi tắm rửa thay quần áo rồi một mình đi vào nội viện.

Ta ngủ trong tiểu viện chính giữa, trong sân trồng hai cây lựu, mắc một chiếc xích đu. Ta ngỡ ngàng tưởng mình hãy còn ở cung Đường Lê.

Có lẽ do sợ chủ nhân mới đến lạc đường, nên phòng nào cũng thắp nến.

Ta tiến lên đẩy cửa bước vào, lướt qua rèm che mỏng, ta nhìn thấy một bóng người đang ngồi đọc sách. Cái bóng thon gầy, trắng xám quen thuộc.

Hai mắt ta mở to, nước mắt mịt mờ.

Người buông quyển sách, giọng nói nghẹn ngào mang ý cười.

- Ý Tùy.

[Hết ngoại truyện]

(1) Trích trong bài thơ Nhất tiễn mai của Lý Thanh Chiếu

Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,

Khinh giải la thường,

Độc thượng lan chu.

Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai.

Nhạn tự hồi thì,

Nguyệt mãn tây lâu.

Hoa tự phiêu linh, thủy tự lưu.

Nhất chủng tương tư,

Lưỡng xứ nhàn sầu.

Thử tình vô kế khả tiêu trừ,

Tài hạ mi đầu,

Khước thượng tâm đầu.

Bản dịch thơ sưu tầm trên forum Thi m Lầu:

Sen hồng hương lạt gối ngọc loang.

Cởi lần áo mỏng,

Bước xuống thuyền lan.

Trong mây ai gởi khăn thư tới.

Chữ nhạn về thời,

Trăng ngợp lầu tây.

Hoa kia tơi tả nước xuôi dòng,

Một giống tương tư,

Đôi ngả sầu đong.

Tình này chẳng cách vợi nỗi mong,

Vừa lọt mi cong,

Lòng dâng muôn nỗi.

(2) Được trích trong bài thơ Vô Đề, chưa rõ tên tác giả:

Quân sinh ngã vị sinh

Ngã sinh quân dĩ lão

Quân hận ngã sinh trì

Ngã hận quân sinh tảo

Quân sinh ngã vị sinh

Ngã sinh quân dĩ lão

Hận sinh bất đồng thời

Nhật nhật dữ quân hảo

Quân sinh ngã vị sinh

Ngã sinh quân dĩ lão

Ngã ly quân thiên nhai

Quân cách ngã hải giác

Quân sinh ngã vị sinh

Ngã sinh quân dĩ lão

Hóa điệp khứ tầm hoa

Dạ dạ tê phương thảo

(Bài thơ này đã được phổ nhạc, tên là Quân Khanh Từ do Âm Tần Quái Vật và Tiểu Ái Đích Mụ hát, các bạn có thể tìm trên youtube nhé).