Phiến Phiến Hoa Phi

Chương 12: Ai bảo ta sợ hoàng thượng?




Lát sau, Cẩn phi nương nương trở về, nhà bếp bắt đầu dâng thức ăn lên.

Ta ngồi ở phòng trong, mắt không thấy, mũi lại vô thức hít hà mùi thức ăn thơm lừng, chốc lát sau trứng bọc thịt(*) và thịt vạn phúc cũng được bưng lên. Ta vén màn nhìn ra bên ngoài, Cẩn phi nương nương liếc nhìn ta nhưng không nói gì cả.

(*) Nguyên văn 荷包里脊, mình tra thì nó là thịt thăn được gói trong một lớp vỏ trứng chiên nhìn như cái túi tiền. Nhưng lại không biết gọi nó là gì, mình để nguyên văn mọi người có ai biết thì góp ý để mình sửa nhé.

Ta biết nàng ấy giận, cũng biết mình đuối lý nên nào dám thái độ ra mặt.

Hoàng thượng dùng cơm xong thì đi.

Nàng ấy dùng khăn nóng lau tay, gọi ta ra hỏi ta đã biết sai chưa.

Ta cúi đầu nói dạ, biết rồi.

Cẩn phi nương nương thở dài cho cung nữ lui xuống, kéo ta đến trước mặt, cầm khăn lau mặt cho, vuốt ve lớp lông tơ thêu trên cổ áo của ta:

- Ta biết muội không có ý xấu, chỉ nghịch ngợm mà thôi. Ta phạt muội, để muội nhớ lấy, lần sau đừng tái phạm. Hai tháng nữa là sinh nhật muội rồi, đã thành thiếu nữ mười bảy, không thể cư xử như trẻ con nữa đâu. Nói xa hơn một chút, nhỡ đâu một ngày muội rời khỏi cung Đường Lê, ta sẽ không bảo vệ được muội. Chẳng may bị ai bắt được lỗi lầm sẽ chịu tai vạ lớn đấy.

Thật ra ta không hiểu, ta không biết tại sao mình phải rời khỏi cung Đường Lê, cũng không biết ai sẽ rảnh đến nỗi rình bắt lỗi sai của ta.

Ta lắc đầu:

- Muội không đi chỗ khác đâu, cung Đường Lê rất tốt, Cẩn phi nương nương cũng tốt. Trừ mẹ và tỷ tỷ ra, không ai thương muội như Cẩn phi nương nương cả.

Vẻ mặt của Cẩn phi nương nương dịu xuống:

- Thôi, chẳng qua nghịch ngợm chút. Mịch Nhi, đưa chủ nhân ngươi về, bảo nhà bếp làm ít chè hạt sen dễ tiêu, hầu hạ muội ấy ăn xong rồi nghỉ ngơi đi.

Ta cáo lui về phòng của mình nhưng thật sự không muốn ăn cái món chỉ dành cho mấy cụ già kia, bèn lén bảo nhà bếp đổi thành nấu canh thịt. Mịch Nhi ở lại hầu hạ và ăn cùng ta, còn những người khác cũng được cho lui xuống để ăn cơm.

Ăn xong đã là canh ba, mắt ta díp lại không mở ra nổi nên chui vào chăn ngủ luôn.

Thoắt cái đã đến mồng tám tháng chạp, Đại công chúa đến sớm, kéo ta cùng sang thỉnh an Cẩn phi.

Bữa sáng trong cung có cháo mồng tám tháng chạp, ta không thích ăn đậu phộng trong cháo, Đại công chúa cũng thế. Hai đứa chúng ta lén bỏ đậu phộng ra, Cẩn phi nương nương nhìn thấy liền mắng cho cả hai một trận. Đại công chúa le lưỡi, làm mặt quỷ, ta bị con bé chọc cho bật cười, Cẩn phi nương nương lườm ta một cái sắc lẹm.

Ăn cơm xong, công chúa sợ bị quản thúc nên theo ta về, cùng ngồi trên trường kỷ chơi dây. Con bé không làm được hình tiếp theo liền đẩy cho ta, ta không phục gọi Mịch Nhi và các cung nữ khác đến phân xử, nhưng mấy người họ chỉ đứng cười mà không nói gì cả. Đại công chúa lại thắng ta mấy lần nữa, ta không cãi được liền quay lưng không để ý tới con bé nữa.

Một lúc sau, Đại công chúa khẽ khều vai ta:

- Từ nương nương kỳ lạ lắm ấy. Nương nương là người to gan nhất con từng gặp, cũng là người nhát gan nhất luôn.

Ta quay lại đối diện với con bé:

- Là thế nào cơ?

Đại công chúa ngả mình dựa vào gối lông ngỗng đáp:

- Các nương nương trong cung dù không để con chơi đùa nhưng cũng khách khí với con, người vị phân thấp còn sợ con cơ. Nhưng dám đánh cuộc rồi giận con thì Từ nương nương là người đầu tiên. Hơn nữa tuy người bên ngoài thấy Cẩn phi nương nương cũng thưa dạ nhưng vẫn khác người nhiều lắm.

- Vậy con thích chỗ của các vị nương nương khác hay thích chỗ ta hơn?

- Tất nhiên là thích ở chỗ nương nương hơn rồi.

- Vậy còn được, chỗ nhát gan thì sao?

- Người rất sợ Hoàng a ma, sợ hơn các phi tần khác nhiều. - Con bé cười giảo hoạt.

- Ta đâu có sợ hoàng thượng!

- Người còn chối, vậy sao khi người gặp Hoàng a ma lại như biến thành người khác thế? Không chỉ không dám nói nhiều, mặt còn đỏ bừng.

Ta không biết giải thích thế nào, vì chính ta cũng không biết tại sao mình lại cư xử như vậy với bệ hạ.

Mịch Nhi cúi đầu, khóe miệng mang nét cười.

Ta giận lắm, rõ ràng ta không sợ bệ hạ, nhưng trong mắt những người khác ta lại nhát gan như vậy, mất mặt quá đi mất.

Đại công chúa bật cười:

- Người còn nói không phải, vừa nhắc đến Hoàng a ma, mặt người lại đỏ lên kìa.

Công chúa chơi đến trưa thì phải về, ta lại vì chuyện này mà hờn dỗi đến trưa. Buổi tối ta sang thăm Gia quý nhân, lại thấy cô ấy đang bận rộn soi đèn, gạt bàn tính để tính sổ sách, ta bèn trêu cô ấy bây giờ đã thành một trướng phòng tiên sinh (*).

(*) Trướng phòng tiên sinh, người chuyên lo việc tính toán và thu xếp sổ sách chi tiêu. Đại khái giống nghề kế toán ấy.

Sắp đến tết, cô ấy bận túi bụi, cả thời gian nói với ta một câu cũng không có. May mà hoàng hậu tán thưởng cô ấy, định đến hai mươi tháng chạp sẽ tấn cô ấy thành Tần.

Lên Tần thì về sau không thể đón giao thừa cùng chúng ta nữa.

Sau bữa tối, Lương quý nhân đến cung của ta, hôm trước lại có tuyết rơi, hai chúng ta cùng nằm nhoài trên cửa sổ ngắm tuyết.

Đột nhiên có tiếng pháo hoa nổ vang trời, ta hào hứng kéo tay áo Lương quý nhân chỉ lên ánh pháo hoa lấp lánh để cô ấy nhìn xem, ngoái lại thấy cô ấy cũng đang cười với ta

Một năm mới lại đến rồi, thật tốt quá.