" Cướp nam nhân?" Tony nheo mắt lại.
Tề Lý Cách vừa lúng túng vừa hưng phấn, vừa quan sát sắc mặt Tony vừa nói: "Dẫn đường kia nói hắn muốn tới gặp mặt người mà đã lãng phí thời gian của Wells..."
Thần sắc Tony không thay đổi gì, bình tĩnh như mọi ngày. Y nói: "Biết rồi, ngài cầm đồ đi ra ngoài chiêu đãi khách hàng trước, tôi đi ra sau."
Tề Lý Cách ở trước tủ lạnh tìm bánh ngọt, nghĩ thầm là lấy pudding của mình ra ngoài nhỉ, hay là lấy bánh ga tô của Tony ra ngoài ta?
Khoảng thời gian này hai người Trần Tân với Wells bổ sung món tráng miệng trong tủ lạnh bất cứ lúc nào, ngoại trừ hoa quả bánh quy ra, trong tủ lạnh bao giờ cũng có bánh pudding yêu thích của Tề Lý Cách cùng bánh ga tô mà Tony thích ăn.
Tony ngồi ở trước bàn buộc lại tóc đuôi ngựa lần nữa, thuận miệng nói: "Lấy bánh ga tô của tôi đi ra ngoài, ngài lại đi ngâm chút trà."
Tề Lý Cách làm việc vặt bưng bánh ga tô, lại lấy lá trà Trần Tân mấy ngày trước mua đi vào phòng tiếp khách.
Buổi tối ngày hôm ấy lúc Trần Tân nói tới cộng tác của Wells, trong đầu Tề Lý Cách tưởng tượng chính là một nam dẫn đường diêm dúa. Nam dẫn đường có đôi mắt thật dài, trang điểm, thoa son môi, còn mặc quần áo bó.
Tề Lý Cách cũng không hiểu nổi hình ảnh này trong đầu mình là từ đâu mà tới, suy nghĩ một chút tựa hồ là miêu tả vai phụ trong tiểu thuyết ngôn tình mà từ nhỏ đến lớn đọc được, vai phụ cướp bạn lữ người khác trong tiểu thuyết thông thường sẽ xuất hiện với tư thái như vậy.
"Mời dùng." Tề Lý Cách đặt bánh ga tô lên bàn, lại pha tách trà nóng.
Người trước mắt cũng dính không lên một chút nào là diêm dúa, càng không có dáng vẻ xách túi hàng hiệu, dùng đôi tay sơn móng tay màu đỏ che miệng cười ha ha như trong tưởng tượng của cậu.
Nếu như để xếp loại Tề Lý Cách cho vị dẫn đường này, cậu nghĩ cậu sẽ xếp vị dẫn đường này cùng Tony vào cùng một loại.
Khoa trương một chút mà nói, Tề Lý Cách thậm chí cảm giác mình nhìn thấy một Tony khác.
Mặt trắng nõn, thần sắc tuấn tú mà có vẻ lạnh lùng, còn có tư thế ngồi đoan chính. Tướng mạo của gã và Tony tuy rằng không giống nhau, vừa là một quân nhân, thế nhưng khí chất gần như giống với Tony làm nghiên cứu khoa học.
Nếu như muốn so sánh, đại khái chính là quan hệ của Tề Lý Cách với gấu trúc.
Tề Lý Cách hưng phấn lén lút gửi nhắn tin bảo Trần Tân nhanh chóng tan việc đến hít miếng drama.
Sau một phút, Tony đi ra, biểu tình bình tĩnh như thường ngày lúc y gặp khách hàng.
"Tony Wayne." Tony đưa tay ra.
"Karl Bryan." Karl cũng đưa tay ra.
Hai người cầm tay, từng người ngồi xuống.
Tinh thần thú của Karl giống như Tony đều là một con mèo, mà Mèo Nhỏ là một con mèo hoa, của Karl lại là mèo vằn. Mèo Nhỏ ngồi ở trên ghế sofa, đuôi nhẹ nhàng vỗ vào ghế sofa, mèo vằn đối diện lại là liếm lông mình, hai đứa thoạt nhìn đều vô cùng thảnh thơi.
Thân phận Tề Lý Cách lúc này chính là một thanh niên tinh anh khôi ngô xuất sắc mà còn ân cần, trên mặt cậu mang theo ý cười nhàn nhạt ngồi ở trên ghế sofa đơn nhìn hai người, chuẩn bị lúc đánh nhau trợ giúp Tony quất Karl, hoặc là giúp Tony bị đánh một trận.
Prometheus bị Tề Lý Cách ôm vào trong ngực, chuẩn bị lát nữa lúc tinh thần thú đánh nhau là đánh mèo vằn nhất trận. Dù sao chủ nhân của nó không phải Tề Lý Cách, không lý do gì ngay cả con mèo cũng đánh không lại.
Nó vừa nhìn hai con mèo, vừa ảo tưởng Mập Mạp bị người xấu bắt nạt, chính mình anh dũng giải cứu Mập Mạp như thế nào. Nghĩ đến Mập Mạp cảm động hôn nhẹ nó, Prometheus liền vui vẻ vô cùng.
" Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu mình với ngài, tôi là cộng tác chấp hành nhiệm vụ với Wells." Âm thanh cùng biểu tình của Karl vô cùng bình tĩnh, gã nói: "Hôm nay mục đích đến gặp Wayne tiên sinh chính là hi vọng cậu có thể rời khỏi Wells."
Nói toạc móng heo như vậy á!
Tề Lý Cách thật muốn đứng lên vỗ tay giùm gã.
"Cám ơn ngài nói rõ vắn tắt." Tony gật gật đầu, bưng trà lên uống một hớp, lại nói: "Như vậy có thể thỉnh giáo lý do của ngài chứ? Tôi nghĩ làm một dẫn đường độ tương dung 100% cùng anh ấy, tôi không thể vì một người xa lạ liền rời khỏi lính gác của tôi."
"Đầu tiên, tôi và Wells quen biết nhau đã ba năm, theo tôi được biết là cậu quen biết hắn chưa tới hai tháng. Tôi tin tưởng tôi càng thấu triệt hiểu rõ hắn hơn so với cậu.
Còn nữa, tôi cùng với hắn đều là quân nhân, còn là cộng tác, tôi hiểu nghề nghiệp của hắn, mà còn có thể hiệp trợ hắn, để công việc của hắn càng thêm suôn sẻ.
Cuối cùng, tuy rằng độ tương dung của tôi cùng với hắn chỉ có 40%. Mà tôi nghĩ tôi vượt xa một người hoàn toàn tương dung chậm chạp không cùng hắn kết hợp."
Quá có đạo lý!
Tề Lý Cách lại muốn đứng lên vỗ tay giùm gã.
Đây căn bản là có đạo lý đến nỗi ngay cả Tề Lý Cách đều bị thuyết phục!
"Ngài nói không sai." Tony xoay xoay tách trà, đôi mắt xanh biển bình tĩnh như đại dương, y nói: "Mà không đủ để trở thành lý do tôi rời khỏi anh ấy."
"Đầu tiên, trải qua mấy ngày nay, tôi cùng với anh ấy sớm chiều ở chung, tin tưởng tôi hiểu rõ anh ấy còn phải toàn diện hơn so với ngài, bất kể là trong công việc, hay là trong gia đình, hoặc là lúc càng tư mật khác."
Tề Lý Cách tay nắm thành quyền, nói quá hay luôn, Karl tiên sinh nhất định chưa từng nhìn thấy vẻ mặt biểu tình si hán của Wells. Lại như vẻ mặt ngốc ngốc mới vừa tỉnh ngủ của Trần Tân, cũng chỉ có cậu thấy qua! Ai cũng không cho phép nhìn thấy biểu tình ngốc ngốc của Bàn Tân nhà cậu!
"Còn nữa, về phương diện làm việc, tôi tin tưởng năng lực của anh ấy cực kỳ xuất sắc, cũng không cần sự hiệp trợ của tôi. Hơn nữa chỉ cần anh ấy muốn, anh ấy có thể bất cứ lúc nào từ chức ở nhà, tôi nuôi nổi anh ấy cả đời, tôi nghĩ điều này có thể khiến cho anh ấy càng thêm hài lòng."
Có tiền chính là phóng khoáng như thế!
Tề Lý Cách trong nội tâm quỳ xuống ôm lấy cái đùi lớn Tony, âm thầm dự định về nhà cũng nói thử với Trần Tân, xem Trần Tân có thể quỳ xuống đến ôm cái đùi lớn là cậu đây hay không.
"Cuối cùng, chúng tôi vô cùng coi trọng tình cảm lẫn nhau, đồng thời đã quyết định cả đời ở bên nhau, còn lúc nào kết hợp, việc này cũng không ảnh hưởng tới chúng tôi, càng không ảnh hưởng tới người khác. Nhưng nếu ngài nguyện ý chờ anh ấy, ngài có thể đợi tôi sau khi qua đời, trở thành dẫn đường thay thế bổ sung của anh ấy."
Tề Lý Cách khắc chế không nổi kích động mình muốn vỗ tay, cuối cùng đành phải là vỗ vỗ quần, thỏa mãn thở ra một hơi.
Tony nói xong, sắc mặt không chút biến hóa nào mà cầm lấy bánh ga tô, chậm rãi ăn. Biểu tình Karl cũng rất bình thường, giống như vừa nãy cái gì cũng không nghe thấy.
"Bryan tiên sinh, mời nếm thử bánh ga tô này, mùi vị rất ngon."
Karl không nói một lời, yên lặng mà bưng bánh ga tô lên bắt đầu ăn.
Tề Lý Cách nhìn tất cả mọi người bắt đầu ăn bánh ga tô, cũng lấy bánh pudding của mình ăn, nghĩ thầm bây giờ là tình hình gì đây? Đã kết thúc sao? Còn chưa xem đủ mà làm sao đã xong rồi!
Ba người không nói một lời ngồi ở phòng tiếp khách ăn điểm tâm, ăn đến lúc sau Tề Lý Cách hoàn toàn tập trung vào trên bánh pudding, không chút nào quan tâm dự định của hai người còn lại.
Tốc độ ăn đồ ăn của Tony rất chậm, còn có một thói quen, chính là ăn một miếng liền ngậm cái nĩa một chút. Tề Lý Cách từ nhỏ đã cảm thấy đây không phải là thói quen gì tốt, mà Wells yêu thích thói quen nhỏ này, còn thích nhìn dáng vẻ y ăn đồ ăn.
"Mùi vị xác thực vô cùng không tệ, cám ơn chiêu đãi."
Karl đặt dĩa xuống, nhìn về phía Tony còn thong thả ăn bánh ga tô.
Tony giương mắt nhìn gã một cái, gật gật đầu: "Nếu như ngài yêu thích, có thể hỏi thử Wells mua ở nơi nào."
Karl cũng gật đầu nói: "Được, cáo từ trước."
Gã nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Các cậu không đánh nhau sao?"
"Tại sao phải đánh nhau?"
"Cứ như vậy thì xong rồi? Cậu không cậu nói một chút yêu thương với Wells sao? Cậu phải thị uy á! Quất cho hắn bàn tay!"
"Đầu tiên, tôi đánh không lại hắn. Còn nữa, tôi nghĩ yêu thương của tôi không cần nói cho người khác biết. Cuối cùng, Tề tiên sinh, nếu như ngài có thời gian ngồi đó xem náo nhiệt, không bằng cầm cái đĩa đi rửa đi."
Người trong cuộc trấn định như thế, Tề Lý Cách đành phải thất vọng đi rửa dĩa. Cậu dự định đêm nay sau khi về nhà sẽ ôn tập lại tình tiết đoạt nam nhân trong tiểu thuyết ngôn tình lần nữa, cậu hiện tại cần gấp tình tiết cẩu huyết nóng hổi để bù đắp chotâm hồn trống trải, lúc cần thiết còn phải tìm Bàn Tân cùng Mập Mạp cùng nhau diễn một lần.
Tám giờ tối, Tề Lý Cách nằm úp sấp ở trên ghế sofa nhàm chán xem tiểu thuyết ngôn tình.
Trần Tân ngồi ở bên cạnh xoa bóp chân cho cậu, nói: "Việc này có cái hay để thất vọng, em còn thật muốn nhìn bọn họ đánh nhau? Nếu như em cũng bị đánh làm sao bây giờ? Một bàn tay của Karl là có thể đánh cho hai người tàn phế."
"Em bị đánh, anh sẽ giúp em đánh lại." Tề Lý Cách xoay người mặt tiện nhìn Trần Tân, hỏi: "Vậy anh cảm thấy bọn họ cứ như vậy? Bọn họ trở về có thể tự mình đánh nhau hay không?"
" Cách đánh như thế nào? Như vậy phải không?" Trần Tân đè chặt Tề Lý Cách, rút tiểu thuyết trên tay cậu đi, cù lét cậu.
Một bên khác, Tony cùng Wells thật không có đánh nhau, hai người hết sức hài hòa cùng nhau ngồi ở trên giường.
Wells từ chỗ "bà tám" Tề Lý Cách biết được từ đầu đến cuối sự kiện hồi chiều, lo lắng nhìn Tony ngồi đọc sách bên cạnh.
"Xin lỗi, đều do anh không xử lý tốt. Em không tức giận chứ?"
Tony cũng không ngẩng đầu lên nói: "Này có gì hay để tức giận? Điều khiến tôi tức giận là mọi người cho rằng tôi nên tức giận."
"Chuyện này..."
"Việc này thật sự không có gì hay để tức giận, sau này nếu như tôi chết rồi còn có người nguyện ý tiếp nhận ngài, điều này khiến cho tôi rất vui mừng."
"Tony." Wells nhíu mày, "Không cho nói mấy câu nói như thế."
"Quả thực, tôi còn dự định sống thêm vài năm nữa, loại chuyện nhỏ này đối với tôi mà nói thật không có gì, ngược lại là còn có một chút..." Tony khép sách lại, đặt lên tủ đầu giường.
Y chỉnh đèn tối một chút, trong ánh mắt khó hiểu của Wells cởi bỏ nút áo ngủ của chính mình.
Y cởi áo ngủ ném qua một bên, dạng chân xuống trên người Wells, mặt không biểu tình nói: "Không phải là lên giường sao? Người trên toàn thế giới tựa hồ đều cảm thấy em không biết."
Một ngón tay của y câu lấy quần pyjamas của Wells, nhẹ nhàng kéo ra.
"Em làm sao có thể không biết? Em đã từ lâu luyện diễn qua mấy lần ở trong đầu cùng ngài."