Làm bạn lữ tương dung 100%, hứng thú của hai người có khuynh hướng càng ngày càng giống nhau, vừa nói tới 《 Lính gác hư hỏng của tôi》 liền bắt đầu có thể tán gẫu.
Hai người bắt đầu từ lúc nam chủ Lam Lãnh Dận ra sân khốc huyễn cuồng bá (*), thảo luận tới quá trình mưu trí cho đến trưởng thành của nam chủ, thuận tiện nhìn xem có cầu đoạn gì áp dụng được cho Wells hay không.
(*) truất"ssssssssssssssss
"Lam Lãnh Dận xấu xa, thế nhưng cực giỏi nha..." Tề Lý Cách lười biếng vùi ở trong lồng ngực Trần Tân, duỗi ra một ngón tay chỉ lên khoảng không điều khiển quang não, nhàm chán tùy tiện nhấn vào xem những video chiến đấu kia.
Cậu xem mấy trận đấu của Wells, nghĩ thầm thiệt biến thái nha, hay là xem thử người khác thì hơn, không nghĩ tới vừa nghĩ như vậy, tiếp tục kéo xuống phía dưới, liền thấy được tên của Trần Tân.
Tề Lý Cách lập tức nhấn đi vào.
Trần Tân đang vuốt tóc cho cậu, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn màn hình một tý, vậy mà vừa nhìn ngay lập tức liền bế tắc rồi, hô: "Em đang làm gì thế!"
"Xem anh!"
" Đóng lại cho anh!" Trần Tân vươn tay liền muốn thu hồi quang não.
"Không đóng!" Tề Lý Cách nhảy dựng lên đè Trần Tân, cậu thấy mặt Trần Tân đỏ rần, video kia càng đích thị là không xem không được mà.
Luận về đánh nhau cậu không thể đánh thắng Trần Tân, thế nhưng luận về chơi xấu, Trần Tân còn lâu mới có thể lão luyện như cậu. Cậu vừa kêu loạn ôi ôi, vừa động tay động chân sờ Trần Tân, Trần Tân bị cậu sờ sinh phản ứng, đành phải là đẩy cậu qua một bên, vọt đến một bên ghế sofa khác ôm lấy gối ôm, trầm mặt nhìn cậu.
"Anh đẹp trai như vậy, sợ cái gì." Tề Lý Cách mặt tiện nhìn Trần Tân, sau đó ấn xuống mở video.
Đó là quay khi Trần Tân năm thứ tư tham gia thi đấu, những thứ có thể được lên trên trang web đều là có xếp hạng, tên Trần Tân nằm ở bảng xếp hạng thứ hai.
Tề Lý Cách xem trước tiên chính là trận bán kết, Trần Tân mấy năm trước còn ngây ngô một chút so với hiện tại, mà đã đẹp trai muốn chết người. Bước đi của anh khi đó cũng như bây giờ, tất cả đều là dọc theo đường thẳng mà đi, mặt không thay đổi lên võ đài.
Đối thủ của anh đánh ở trần, mà anh vẫn mặc nguyên bộ quân trang như trước.
Tề Lý Cách hiếu kỳ người máy Trần Tân đánh nhau là bộ dạng gì.
Chuông báo hiệu vang lên, hai bên giằng co một chút, đối thủ vọt tới trước. Trần Tân thoáng cái tránh ra, tiếp tục nhảy dựng lên, cũng không thấy rõ anh đưa chân ra như thế nào, chỉ thấy sau mấy cái động tác hoa lệ, đối thủ đi tới phía trước một phen, bị Trần Tân giẫm ở dưới chân.
Tề Lý Cách hoàn toàn xem không hiểu vừa mới xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hình ảnh đặc biệt hoa lệ dị thường, hơn nữa Trần Tân dường như đã có tính toán vị trí, chỗ người kia ngã vừa vặn là ngay chính giữa võ đài.
"Làm sao làm được vậy?"
Trần Tân tức giận hỏi ngược lại: "Em muốn thử?"
"Đồ hẹp hòi." Tề Lý Cách lầu bầu một tiếng, liền tìm video thi đấu của quán quân và á quân để xem.
Trận này Trần Tân thua rồi, cũng bởi vì Trần Tân thua, Tề Lý Cách cực kỳ hiếu kỳ. Ở trong mắt cậu Trần Tân chính là con người toàn vẹn, không có khả năng thua, người có thể đánh ngã anh không biết là thần thánh phương nào.
Nhưng khi Tề Lý Cách nhìn thấy một tuyển thủ khác trên sân ra thi đấu, cậu triệt để có thể hiểu được vì sao Trần Tân thua rồi.
Bởi vì đối thủ không phải người khác, chính là Wells.
Wells vào sân, y như cũ giống hệt chó hoang bị bệnh trĩ đi lên điên cuồng đánh một trận. Nhưng Trần Tân cũng không yếu, cuối cùng cũng phản kích. Bất quá phản kích của Trần Tân cũng chỉ là vừa bắt đầu mấy phút như vậy, cuối cùng cũng là bị đè đánh một trận.
Tề Lý Cách hối hận tại trước mặt đương sự mở loại phim này, có chút ân hận quay đầu lại nhìn Trần Tân. Nhưng mà Trần Tân hiện tại tuy rằng vẫn còn đỏ mặt, mà coi như bình tĩnh, không hề có dấu hiệu tức giận, anh nói: "Ít nhất anh đứng lên rồi, em xem."
Chỉ thấy Trần Tân trong hình bị đánh đến mức ngay cả máu đều trào ra, nhưng vẫn kiên cường chống người dậy đứng lên, còn đứng rất thẳng tắp, thần sắc bình tĩnh kéo ngay ngắn quần áo.
"Anh cũng không phải vai nam chính tiểu thuyết ngôn tình, chỉ như vậy, nếu như ngay cả tinh anh hệ điều khiển cơ giáp đều đánh thắng tinh anh hệ cách đấu, vậy tác giả kia cũng quá khinh thường nhân tài chuyên môn đi?"
Tề Lý Cách đi qua cọ anh, sùng bái nói: "Anh rất lợi hại, em thì hoàn toàn không được."
Trần Tân hừ vài tiếng, vươn tay ôm Tề Lý Cách, nói: "Em ví dụ như được đi chăng nữa cũng không cho phép đi ra ngoài đánh nhau, muốn tìm người đánh nhau thì tìm anh."
"Hửm?" Tề Lý Cách vừa cọ cọ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy muốn bị thao thì tìm ai?"
Mặt Trần Tân càng đỏ hơn.
Hai người ở trên ghế sofa càn quấy một trận, cuối cùng trở về đề tài chính.
"Cho nên rốt cuộc có giúp Wells hay không?"
"Đương nhiên giúp." Trần Tân hoàn toàn đáp ứng.
Tề Lý Cách có chút bất ngờ Trần Tân đáp ứng lại phóng khoáng như vậy, Trần Tân biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: "Em ngẩn như thế, sớm muộn sẽ bị bọn họ bắt lại đánh, trước tiên cần phải làm chút tình nghĩa."
Tề Lý Cách cảm thấy Trần Tân đúng là tri kỷ của cậu.
Vì vậy, đêm hôm đó hai người liên hệ cùng Wells, ba người họp lại cùng nhau vạch ra kế hoạch hoạt động "Tony đừng chạy!" lần thứ nhất.
Lúc Wells nhìn thấy học trưởng xuất hiện ở trước mắt mình vô cùng kinh ngạc, nhưng đối với chuyện hai người Trần Tân cùng Tề Lý Cách trở thành bạn lữ càng là sợ không hề nhẹ.
Tại trong ấn tượng của hắn, Trần Tân chính là một tồn tại có nề nếp, dường như là người máy, mà học trưởng giống như người máy này dĩ nhiên cùng một tên nhóc bừa bộn, lộn xộn ở bên nhau!
Nhưng mà, trong quá trình vạch kế hoạch âm thầm quan sát sự hỗ động của hai người bọn họ, càng lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, Trần Tân trước mắt dường như cùng người trước đây hắn quen biết không phải cùng một người, nhưng khi ở chung càng thoải mái hơn.
Hắn dần dần mà tiếp nhận thiết định này, nghĩ thầm tương lai của mình và Tony cũng phải giống như bọn họ vậy.
"Học trưởng, hạnh phúc của tôi liền giao cho các cậu." Wells kích động chào theo nghi thức quân đội với Trần Tân.
Trần Tân cũng trả lời bằng một nghi thức quân đội, đóng lại thông tấn khí.
"Bàn Tân, lần này anh hy sinh rồi."
Trần Tân nhìn cậu một cái, nói: "Biết là tốt rồi."
Còn một chút nữa mới tới giờ lên giường đi ngủ, hai người làm ổ trên ghế sofa tiếp tục nói chuyện tào lao.
Mập Mạp cùng Prometheus không nhàn nhã như bọn họ, bọn nó vừa đi theo chủ nhân xem nhiều video đánh nhau như vậy, từ lâu đã rục rà rục rịch. Mập Mạp khoa tay múa chân ê ê a a nói chuyện cùng chim lớn, biểu thị chúng mình cũng tới chơi đi!
Hai người Trần Tân cùng Tề Lý Cách liền nhìn thấy hai con tinh thần thú nhà mình đứng ở trên bàn, Prometheus thu cánh đứng đó, bốn chân của Mập Mạp giẫm ở trên bàn làm động tác chuẩn bị.
"Lên đi! Mập Mạp!" Tề Lý Cách phất cờ hò reo cho Mập Mạp.
"Bé Mập cố lên!" Trần Tân cũng phất cờ hò reo cho Mập Mạp.
Prometheus kêu vài tiếng, cũng là phất cờ hò reo cho Mập Mạp.
Đang dưới sự mong mỏi của mọi người, Mập Mạp lao ra, nỗ lực đánh ngã chim lớn.
Chim lớn xòe cánh liền dài hơn hai mét, không phải là đối thủ mà một gấu trúc vừa nhỏ vừa mềm như Mập Mạp có thể tùy tiện đánh ngã, thế nhưng chim lớn vẫn phối hợp phát ra tiếng kêu thảm, tự mình ngã ở trên bàn.
Mập Mạp đồng thời sử dụng bốn chân bò đến trên người chim lớn, bàn tay mềm oặt của gấu con ya ya ya vung ra, vô cùng cố gắng, chim lớn cũng cố gắng phát ra tiếng kêu.
Mập Mạp không có sức lực gì, lập tức liền mệt rồi, Tề Lý Cách nâng nó lên, hô to: "Mập Mạp chiến thắng! Quán quân!"
Trần Tân dùng sức vỗ tay.
Sau khi đón nhận biểu dương, Mập Mạp uốn éo để Tề Lý Cách thả nó xuống dưới, nhanh chóng bò lại bên cạnh chim lớn, ôm lấy chim lớn hôn hôn sờ sờ.
Nó biết chim lớn đang chơi cùng nó, nó thích nhất là chim lớn đó! Muốn làm tiểu đồng bọn cả đời!
Tề Lý Cách quay đầu thấy Trần Tân còn mang theo ý cười đang nhìn, nghĩ thầm bọn nó đánh xong rồi, cũng nên đến lượt chúng ta ha. Cậu sáp đến gần, nhỏ giọng nói bên tai Trần Tân: "Tới đi! Bàn Tân!"
Trần Tân không hề nói gì, trực tiếp vác cậu lên, mang trở về phòng "đánh nhau kịch liệt".
Một ngày trước khi Tony trở về, Tề Lý Cách ngồi phịch trong phòng làm việc lộn xộn, lười biếng nhìn vào số liệu mới vừa cho ra, xem xong rồi, tùy tiện nhào nát, làm một động tác ném rổ qua phía xa xa.
Cậu ném rất là chuẩn, thoáng cái liền ném tới trên bàn Tony.
Cậu vô thần mà nhìn vào cục giấy, vươn tay gãi gãi đầu tóc rối bời, liền nhấp một hớp nước từ hôm qua đã rót ở trong ly.
Nếu như Tony ở đây, hiện tại hẳn là muốn mắng người chứ ha... Mắng người... Mắng người!
Tề Lý Cách hẳn là bừng tỉnh, còn nhìn quanh phòng làm việc dơ dáy bẩn thỉu. Trần Tân hôm nay phải tăng ca, sẽ chậm chút mới tới đón cậu. Cậu cũng tự mình biết mình, hiểu được không thể đều ném mỗi thứ hỗn loạn cho Trần Tân, mình cũng phải làm chút chuyện.
Tề Lý Cách than thở cuốn ống tay áo lên, trước tiên bắt đầu thu dọn từ bàn Tony. Bàn Tony ngược lại là rất ngăn nắp, chính là cậu tiện tay ném không ít viên giấy nhỏ ở trên bàn.
Tiếp tục lại là sàn nhà, bàn trà, ghế sofa...
Cuối cùng là bàn của mình.
Trần Tân lúc trước làm cho cậu một ít giá sách nhỏ, ép buộc cậu đồ vật nhất định phải chiếu màu sắc to nhỏ đều bày ở bên trong. Cậu nghiên cứu cả buổi trời, cuối cùng phân loại từng món đồ, tuy rằng sắp xếp đồ vật không đẹp đẽ như Trần Tân, nhưng ít ra sâu sắc hạ thấp được tính khả thi bị Tony hành hung một trận.
Cậu toàn bộ thu dọn xong, lười biếng nằm nhoài trên bàn, từ trong lòng ngực móc ra một thứ.
Đó là bức ảnh của Trần Tân.
Trần Tân ngồi ở trên ghế sofa trong nhà Tề Lý Cách, cúi đầu xem sách dạy nấu ăn. Anh tuy rằng không biết làm món ăn, mà rất kiên trì xem sách dạy nấu ăn, đáy lòng luôn muốn có một ngày làm một bữa cơm cho Tề Lý Cách.
Khi đó thấy như vậy một màn, Tề Lý Cách không nhịn được chụp lấy.
Cậu biết Trần Tân cũng chụp tấm hình của cậu đặt trên bàn phòng làm việc, cậu cũng muốn mỗi ngày khi đi làm có thể vẫn luôn nhìn thấy Trần Tân.
Chỉ là bức ảnh này bây giờ vẫn chỉ có thể thu vào, không thể cho Tony nhìn thấy, bằng không liền hỏng kế hoạch.
Nhìn bức ảnh một chút, Tề Lý Cách không nhịn được hôn bức ảnh một cái.
Mà đang lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra rồi.
"Tề Lý Cách tiên sinh?" Tony đứng ở trước cửa, mặt không thay đổi nói.
Tề Lý Cách sợ đến mức một phát vê nát bức ảnh anh tuấn của Trần Tân.
"Cậu cậu cậu! Cậu tại sao trở về rồi?"
Tony đi vào, xoi mói nhìn văn phòng một chút, nói: "Chuyến phi hạm có chỗ trống, liền về trước. Làm sao? Ngài có đồ vật gì không thể để cho tôi nhìn thấy sao?"
"Không có!" Tề Lý Cách bóp bức ảnh trong lòng bàn tay càng nhỏ hơn.