Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 37: Động vật hiếm có cấp một vũ trụ làm sao mà bán được?




Edit + Beta: Ruby 

—————–

Đến khi tan tầm, Trần Tân lái xe đi đến công ty sinh dục Aspers, anh trước tiên khiêng Tề Lý Cách ngủ trong phòng bồi dưỡng lên xe, lại tự mình thu dọn đồ đạc của công ty, cuối cùng khóa cửa.

Chờ lúc Tề Lý Cách tỉnh lại, Trần Tân đã lái xe đến siêu thị cỡ lớn ở gần đây, đang đỗ xe.

"Đến rồi?" Tề Lý Cách ôm Mập Mạp trong lồng ngực cọ cọ, lại làm ổ về ghế ngồi nhắm mắt lại.

" Ngồi dậy."

"Ừm..." Tề Lý Cách tỉnh ngủ liền làm biếng, động cũng không muốn động, cuối cùng là Prometheus mổ cậu một cái, lại từ trong lồng ngực của cậu cướp đi Mập Mạp, cậu mới xoa tay bị mổ đau ngồi dậy.

"Đau."

"Đáng đời."

Trần Tân nắm tay Tề Lý Cách qua xoa xoa, Tề Lý Cách liền thuận thế ngã vào trên người anh, mặc anh đẩy làm sao cũng đẩy không ra, đành phải là kéo người xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi.

Tề Lý Cách ỷ lại một lúc, thấy Trần Tân sắp phát điên cười, mới cười ha ha ha lên, để Trần Tân tiếp tục đi men theo đường gạch, còn mình đi theo phía sau Trần Tân tùy ý đi đường thẳng rắn bò.

"Em có phải là cho rằng anh không dám đánh em hay không?" Trần Tân không nhịn được quay đầu lại rống lên một tiếng.

"Nhào dzô!"

Trần Tân làm sao có thể thật sự đánh cậu, chỉ có thể hung hăng lườm cậu một cái, hung ác nói: " Tối mai em chống mắt lên mà coi."

"Ha ha, nhào dzô!"

Đến trong siêu thị, Trần Tân đẩy xe đẩy.

Siêu thị bây giờ đã rất ít người đẩy xe, mỗi một món hàng hoá trên kệ tương ứng đều có trang bị cảm ứng, lấy thẻ quét xuống, máy móc liền sẽ tự động chuyển vận thương phẩm ra bên ngoài, sau đó lần nữa đến nhận là được.

Mà máy móc lấy là hàng ngẫu nhiên, không thể thỏa mãn khách hàng kiên trì tự mình chọn hàng hoá, bởi vậy vẫn còn lưu lại một số phương thức mua sắm truyền thống.

Tề Lý Cách nhìn Trần Tân một cái, Trần Tân biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: "Tề tiên sinh, em làm sao có dũng khí lớn như vậy mà tin tưởng máy móc không có sự sống biết tách vật phẩm có khuyết điểm ra?"

Tề Lý Cách nhún nhún vai, người lười giống như cậu, có thể dùng phương pháp ít dùng sức nhất mua được đồ vật là tốt rồi, làm sao nghĩ nhiều như vậy. Đương nhiên, hiện tại cậu với Trần Tân cùng đi ra để mua đồ, đương nhiên cũng còn ít dùng sức hơn bất kỳ cái gì.

"Em có thể vào không?" Tề Lý Cách chỉ chỉ xe đẩy.

Cậu nghĩ Trần Tân sẽ từ chối, chỉ là nhàm chán nói một chút, không nghĩ tới Trần Tân nhìn trái nhìn phải, thấy gần đó không có người, liền khiêng cậu lên, bỏ vào trong xe đẩy.

Trình độ công nghiệp thời đại này rất tốt, Tề Lý Cách ngược lại cũng không sợ mình một người đàn ông 1m85 thật sự ngồi hỏng xe, chỉ là có chút ngạc nhiên Trần Tân còn thật sự bỏ cậu vào.

Trần Tân sờ sờ đầu của cậu, cuối cùng nở nụ cười, nói: "Từ trước đây, anh đã muốn bỏ hài tử vào trong xe nhìn thử. Cảm giác thế nào?"

Tay Tề Lý Cách nắm xe đẩy, làm bộ mình đang ngồi tù, lắc lắc xe đẩy, nói: " Vô cùng xịn! Bàn Tân, mang em bay nào!"

Vì vậy trong hành lang không người, Trần Tân bắt đầu đẩy xe đẩy chở Tề Lý Cách lướt nhẹ chạy tới chạy lui, Tề Lý Cách ngồi ở bên trong giơ cao hai tay reo hò.

Nhân viên cửa hàng đi qua, Trần Tân phanh khẩn cấp, che lấy Tề Lý Cách, làm bộ ở trước kệ hàng hóa chọn đồ vật.

Nhân viên cửa hàng đi rồi, anh lại lập tức đẩy Tề Lý Cách vọt tới vọt lui, hai người không kiêng kị gì mà cười ha ha.

"Được rồi! Được rồi!"

Tề Lý Cách cảm giác mình sắp bay ra ngoài rồi, nhanh chóng bảo Trần Tân dừng lại. Trần Tân một cái quẫy đuôi hoàn mỹ, vừa lúc Tề Lý Cách sắp đụng vào bên cạnh, một tay kéo xe, một tay kéo người đến ôm vào trong ngực.

Tề Lý Cách vùi ở trong lồng ngực Trần Tân cười, nghĩ thầm cùng Bàn Tân ở bên nhau chơi thật vui.

Khu rau quả, Tề Lý Cách dựa vào xe đẩy, nhàm chán nhìn Trần Tân cầm một bắp cải thảo ở dưới ánh đèn kiểm tra nhiều lần. Trần Tân mới vừa nhìn năm phút, rốt cục chọn ra một trái ớt xanh từ hình dáng đến màu sắc đều rất đẹp, lá cải thảo nhiều như vậy, không biết anh phải xem tới khi nào.

Tề Lý Cách lại đợi một phút, lặng lẽ mà mang theo chim lớn cùng Mập Mạp đẩy xe đi, chính mình đi lấy chút sữa bò, bánh bích quy, lại khiêng túi gạo để vào trên xe đẩy, tiếp tục chọn mấy loại cải xanh, lại lượn một hồi mới trở lại.

Trần Tân ôm bắp cải thảo, đang cầm một hộp dâu tây quan sát.

Dâu tây... Tề Lý Cách không biết Trần Tân sẽ kiểm tra hết từng hạt giống trên mỗi quả hay không, đành phải là cầm lấy máy chơi game mang theo người, ya ya ya mà dựa vào sau lưng Trần Tân chơi game.

Cuối cùng vào lúc Tề Lý Cách phá quan, Trần Tân rốt cục để dâu tây vào xe đẩy, nhìn trong xe nhiều hơn đủ thứ đồ như vậy ngược lại cũng không nói gì, chỉ là khom lưng xếp lại từng món đồ.

"Tính tiền?" Tề Lý Cách thu lại máy chơi game.

"Còn có đồ muốn mua."

"Cái gì?"

Trần Tân không nói lời nào, mặt lại đỏ nữa, đẩy xe đẩy thẳng tắp một đường mà đi.

Tề Lý Cách đi theo phía sau anh, cuối cùng chỉ thấy Trần Tân dừng ở khu "ba con sói".

"..."

Miệng Tề Lý Cách tuy rằng lắm mồm, mà chân thực tiếp xúc mấy thứ này vẫn là không cách nào tránh khỏi thẹn thùng, yên lặng mà trốn ở sau kệ hàng đằng xa nhìn Trần Tân.

"Lại đây!" Trần Tân đỏ mặt gọi cậu.

"Không muốn, tự anh mua!"

"Em tới đây!" Trần Tân cũng không có lạc quan hơn Tề Lý Cách bao nhiêu.

Hai người ở khu vật dụng đặc thù cứ gọi nhau như vậy một hồi, cuối cùng dưới áp lực từ ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường, Tề Lý Cách che mặt đi tới bên cạnh Trần Tân, cùng với Trần Tân cùng nhau ngồi chồm hổm ở trước một đống áo mưa chọn lựa.

"Trần tiên sinh van ngài đừng chọn nữa, tùy tiện lấy một cái đi!"

"Tùy tiện chọn em không thoải mái thì làm sao?" Trần Tân đè thấp giọng hung tợn mà nói.

Tề Lý Cách che mặt chờ Trần Tân chọn áo mưa cùng thuốc bôi trơn, trong đầu miên man suy nghĩ một đống có hay không có.

"Được rồi." Trần Tân vẻ mặt kiểu cách mạng thành công, kéo kéo Tề Lý Cách liền muốn đứng lên.

"Anh chờ chút... Em ngồi chồm hổm một chút..."

Trần Tân thân là nam nhân, thật sâu hiểu khó xử của Tề Lý Cách, cùng với cậu lại ngồi chồm hổm thêm năm phút đồng hồ.

Về nhà, Tề Lý Cách làm cơm, Trần Tân âm thầm cầm cuốn đồng nhân bản xem nội dung nhẹ nhàng hơn, nhốt chính mình vào trong nhà vệ sinh bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.

Anh và Tề Lý Cách đã nói ngày mai thử một chút, anh không hề có kinh nghiệm thực chiến đương nhiên phải lâm trận mới mài gươm, bằng không ngày mai biểu hiện quá kém cỏi chính anh cũng cảm thấy mất mặt.

Nửa giờ sau, Tề Lý Cách phát hiện không thấy Trần Tân. Cậu không chút suy nghĩ liền đi tới nhà vệ sinh, bởi vì cậu phát hiện lúc Trần Tân chỉ cần không muốn bị người khác làm phiền thì sẽ trốn ở nhà vệ sinh, trong phòng tắm, mười lần như một.

"Bàn Tân, ăn cơm!" Cậu dùng cặp chân không bị thương đạp cửa, cũng bởi vì lo lắng cho Trần Tân, đạp cửa cũng phải đạp có nhịp điệu.

"Đợi lát nữa!"

Vừa chờ lại là năm phút, Trần Tân cuối cùng đỏ mặt ra khỏi nhà vệ sinh.

Ngày hôm nay, mua sắm tốn không ít thời gian, chờ khi hai người cơm nước xong đã là chín giờ. Trần Tân ở nhà bếp rửa bát, Tề Lý Cách thì nằm trên ghế sofa ngủ gật. Nhà Tề Lý Cách lớn, Prometheus không biết đã chộp Mập Mạp đi đâu chơi rồi.

Trần Tân tắm xong đi ra, liền thấy Tề Lý Cách nằm chỏng vó lên trời, còn lộ ra chút bụng trắng.

Trần Tân đứng ở trên đường kẻ trước ghế sofa nhìn một hồi, nghĩ thầm người này bình thường thoạt nhìn đẹp trai nhã nhặn, nhưng lúc ngủ liền có thể nhìn ra ngũ quan vô cùng anh khí, dù cho nằm thành bộ dạng khiến người ta không thoải mái như thế, vẫn là làm động lòng người.

Người đẹp trai như vậy phải nên nhanh chóng bá chiếm thì tốt hơn, bằng không sớm muộn sẽ có một ngày bị người ta lừa chạy mất, anh tìm ai mà đòi.

Anh cúi người xuống muốn ôm Tề Lý Cách lên, nhưng vừa đỡ vai, người trong ngực liền đột nhiên mở to mắt, duỗi ra tứ chi như bạch tuộc quấn chặt lấy anh, còn hưng phấn gọi: "Bắt được Bàn Tân rồi!"

"Làm sao, muốn bán lấy tiền?" Trần Tân không nhịn được cười nói, nâng Tề Lý Cách liền đi lên lầu.

Tề Lý Cách bám ở trên người anh, cảm thấy chơi vui, dựa cằm vào trên vai anh, nói: " Động vật hiếm có cấp một vũ trụ làm sao mà bán được? Em muốn bắt về nhà, giấu ở trong phòng, mỗi ngày dùng đồ ăn ngon nuôi hắn, lấy đồ chơi vui cho hắn chơi, không cho hắn chạy trốn."

Trần Tân đặt cậu lên giường, đắp kín mền, nhét kỹ góc chăn, cuối cùng hôn một cái.

"Ai giấu ai còn không biết, ngoan, đi ngủ."

Trần Tân ngồi ở bên giường đợi Tề Lý Cách thật sự ngủ thiếp đi, mới lại xuống lầu tiếp tục nghiên cứu đồng nhân bản.

Anh hi vọng bắt đầu từ ngày mai bọn họ thật sự có thể vĩnh viễn không xa rời nhau.