Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 145




Bản thân Lăng Tiêu thì căm ghét nhưng cuối cùng ông vẫn khuất phục trước an nguy của Côn Luân. Ông mượn Phong Bạch vài đạp kiếm phù, mặc dù đã trở thành khí linh người không ra người quỷ không ra quỷ nhưng rốt cuộc ông vẫn có cách để liên lạc được với sự đệ của mình.

“Cho dù hắn biết ta chưa ch3t thì cũng không chắc là sẽ đến gặp ta đâu.” Lăng Tiêu nói một cách lạnh lùng.

Phong Bạch lại không nghĩ vậy: “Tiền bối đừng tự coi nhẹ bản thân ”

Lăng Tiêu nghe vậy thì chợt chán nản, run tay đốt phù triện thành tro tàn.

Phong Thiệu yên lặng nhìn tất cả, y không cho rằng kế này của Phong Bạch có gì cao minh, thế mà một kế sách chẳng đâu vào đâu vẫn có thể khiến Lăng Tiêu luôn hận Ma tu và sư đệ của mình đến thấu xương lại vẫn cầu cứu Tu Di. Điều này chứng tỏ trong lòng Lăng Tiêu, địa vị của Côn Luân áp đảo tất cả mọi thứ, bao gồm luôn cả chính bản thân ông. Vì thế ông chẳng thèm quan tâm mình sống tạm được bao lâu, ông chỉ tâm niệm liệu có thể truyền lại một thân tu vi của mình và cả khí linh của Hạ Vũ Kiếm lại cho đệ tử của Côn Luân hay không.

Hận thấu xương…

Không hiểu sao Phong Thiệu chợt nghĩ lại lúc Lăng Tiêu nghe bọn họ kể chuyện thì đã biến sắc như thế nào, sự chán ghét và phẫn nộ của ông trắng trợn đến độ muốn lập tức nâng kiếm chém ch3t y. Lăng Tiêu rất oán hận Ma tu, mà y cũng là Ma tu… Trong lòng Phong Thiệu chợt lạnh lẽo khiến y không khỏi nâng thêm mấy phần cảnh giác. Cảnh tượng lúc Lăng Tiêu giảng giải cho bọn họ cách dùng Hàn châu dường như bắt đầu có vẻ khả nghi.

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Phong Thiệu chợt thấy tinh thần chấn đ0ng như sắp hỏng mất. Trong cơn hốt hoảng, y quyết định nhanh chóng, lập tức tự ép mình chìm vào trong đó.

“Thúc thúc!” Phong Bạch đỡ lấy Phong Thiệu bị choáng đến nhũn ra, giọng nói của hắn đã không còn vẻ thảnh thơi như vừa rồi mà tràn ngập sự nôn nóng. Một tay lập tức đè lên mạch đập của đối phương.

Dù sao Thần Thức của Phong Thiệu cũng không kém, ý chí cứng cỏi, mặc dù tạm thời bị chấn đ0ng nhưng đã nhanh chóng ổn định lại. Có điều sau khi bình tĩnh lại, nguyên nhân gây ra chấn đ0ng lại càng trở nên rõ ràng hơn — là do Ma khi Âm Huyết trong cơ thể y.

Mặc dù cảm nhận được rõ ràng nhưng Phong Thiệu lại không hề thấy vui mừng, ngược lại khiến sắc mặt của y lập tức trắng bệch: “Nấm đang gặp nguy hiểm.”

Sắc mặt của Phong Bạch cũng thay đổi nhưng hắn lại phủ nhận với vẻ chắc chắn như đinh đóng cột: “Không phải đâu.”

“Tại sao lại không!” Phong Thiệu quát, lòng y nóng như lửa đốt: “Ta với nó có mối liên kết, tâm ý tương thông. Mấy hôm nay không cảm ứng được nó có lẽ vì Thanh Dương đã đ0ng tay đ0ng chân. Thế nhưng hiện giờ không có giây phút nào là ta không cảm nhận thấy nó, Ma khí Âm Huyết của nó đang bị xói mòn rất nhanh! Bản thân nó sống gửi hồn trong Ma châu, một khi Ma khí Ân Huyết bị tiêu tán hết thì đừng nói làm người phàm, ngay cả thi cốt cũng chẳng xót lại chút gì đâu!”

Lúc nói chuyện, y cũng bất chấp Thức Hải đang bị chấn đ0ng mà vội vàng ngự kiếm bay lên: “Không đợi nữa, vị trí cảm ứng ở mê cảnh Bảo Nguyệt. Ta sẽ lập tức đi vào!”

“Thúc thúc bình tĩnh một chút đi!” Phong Bạch lập tức kéo nam tử mặc hồng bào kia lại. Hắn không ngờ sẽ có lúc mình lại là người khuyên thúc thúc bình tĩnh lại: “Nếu Nguyên Hạo không bị tan vỡ thì Thanh Dương sẽ không thể cắn nuốt được Ma châu. Huống chi gã muốn mượn trận pháp Phân Hồn để tiêu hóa Ma châu, ta là chủ nhân của gã, ta chưa ch3t thì gã sẽ không thể Phân Hồn được… ”

Phong Thiệu gần như không tiếp nhận được bất cứ thông tin nào khác, y ngắt lời: “Nếu Nguyên Hạo bị tan vỡ thì sao? Nó đã bị tan vỡ!” Y nâng tay chém ra một đạo kiếm khí thiêu đốt đối phương, muốn nhân cơ hội để xông thẳng ra ngoài nhưng ngay sau đó vẫn bị Phong Bạch ngăn lại.

“Thúc thúc, vậy cũng phải chờ Tu Di đến đây rồi nói tiếp!”

“Cho dù có là tôn giả Đại Thừa cũng không thể vừa hô là đến ngay. Ta không thể chờ được nữa!”

“Thúc thúc…”

Vừa mới bất hòa là hai người đã dùng đấu pháp để giải quyết khiến xung quanh tràn ngập đao quang kiếm ảnh. Có điều thực lực của bọn họ chênh lệch cả một đại cảnh giới, Phong Thiệu vốn đã chẳng phải là đối thủ của Phong Bạch, lúc này lại càng không thể tiếp được quá ba chiêu của đối phương. Có trời mới biết tên súc sinh này lợi hại như vậy từ khi nào!

Phong Bạch kìm chặt tay của đối phương rồi nói: “Thúc thúc không muốn đợi thì không đợi nữa. Vậy chúng ta cùng đi vào là được.”

Phong Thiệu hơi th0 phào, bóng trắng đứng cạnh Trạm Lô kiếm lại đen mặt trách mắng: “Minh Tịnh, chỉ vì hai tên Ma tu lớn nhỏ này mà ngươi lại đẩy mình và Côn Luân rơi vào hiểm cảnh. Ngươi không cảm thấy ăn ư?”

Mắt vàng của Phong Bạch hơi híp lại, âm điệu chợt trầm xuống: “Ta mặc xác Ma tu hay là không Ma tu. Ta chỉ biết một người là đạo lữ của ta, một người gọi ta là mẹ suốt mấy chục năm. Chỉ cần bọn họ an toàn thì đừng nói rơi vào hiểm cảnh, cho dù phải trả giá đắt ta cũng không hối tiếc.”

Mặc dù tính cách của Phong Bạch khá lạnh lùng nhưng hắn chưa bao giờ tỏ ra bất kính với ông. Hiện giờ lại bị hắn chống đối như vậy khiến ông tức đến khó th0: “Hồ đồ ngu xuẩn–”

Phong Bạch liếc nhìn ông rồi nói với vẻ thản nhiên: “Ta không giống tiền bối. Ta chỉ quan tâm đến người của mình, về phần Ma – Đạo khác đường… Tất cả đều là chó má.”

“Ngươi –” Lăng Tiêu đã không còn quan tâm thâm ý trong lời nói của đối phương muốn ám chỉ ông không để ý đến ai đó. Ông lại hiểu ra một điều khác: “Ngươi lợi dụng ta! Ngươi tuyệt nhiên không để ý đến thanh danh của Côn Luân, không để ý đến tông mạch của Côn Luân, cũng chẳng phải muốn đối phó Phiêu Miểu vì Côn Luân. Ngươi chỉ một lòng một dạ quan tâm hai tên Ma tu này mà thôi. Ngươi lợi dụng ta để dẫn Lăng Di đến giúp ngươi thoát hiểm!”

“Đúng thế thì sao?” Phong Bạch ngự kiếm bay đi, chẳng thèm cho bóng trắng ở bên cạnh một ánh mắt dư thừa.

Lăng Tiêu cười lạnh: “Ngươi dám khẳng định hắn sẽ đến? Cho dù có đến thì ngươi không sợ hắn sẽ diệt trừ các ngươi thay vì giúp đỡ ư?”

Phong Bạch quay đầu đi, mái tóc tung bay trong gió để lộ một đôi mắt vàng chứa đầy vẻ thâm trầm. Khuôn mặt tuấn tú của hắn hàm chứa chút trào phúng, là biểu cảm khiến cho người ta thấy chán ghét, thậm chí lời hắn nói ra còn khiến người ta ghét hơn: “Tiền bối, một người chỉ vì một câu nói của ngươi mà lập tức dừng thế công ngay trước chiến thắng, kể cả khi ngươi đã ch3t mà vẫn tuân thủ ước định suốt hơn hai ngàn năm không đặt chân vào Côn Luân… Loại người này chắc chắn sẽ đến, cho dù tiền bối có phản chiến, chỉ cần tiền bối còn là kiếm linh của ta, đồng sinh cộng tử với ta thì chắc chắn Tu Di sẽ phải nói gì nghe đấy.”

Phong Thiệu không nhìn rõ biểu cảm của Lăng Tiêu nhưng chắc chắn tâm trạng của ông đang rất khó chịu. Bởi vì bóng trắng kia nghe thấy vậy thì chợt hoảng hốt, chỉ trong giây lát đã lập tức trốn vào Trạm Lô kiếm, sau tiếng kiếm kêu “keng” vang vọng thì chẳng còn chút đ0ng tĩnh gì nữa.

Phong Bạch không đổi sắc mặt ngự kiếm đáp xuống đất, Phong Thiệu cũng theo sát phía sau, cuối cùng không kìm được phải mở miệng dạy dỗ: “Cho dù đã đắc thủ thì cũng đừng sốt ruột trở mặt như vậy. Làm người phải chừa cho mình một con đường lui… ”

“Ông ta không nên nói xấu ngươi nhiều lần như vậy.” Phong Bạch chợt xoay người, sắc mặt hắn đen sì.

“Ai mà chẳng bị nói xấu sau lưng… ”

“Ta cứ không cho người khác nói đấy.”

“… Vậy ngươi lật mặt với ông ấy thì làm sao biết khi nào Tu Di lão tổ mới đến, đến như thế nào?”

“Dù sao lão cũng sẽ đến thôi. Đến với tốc độ nhanh nhất có thể.”

Lúc hai người nói chuyện thì đã đi đến cửa vào đầu tiên của mê cảnh Bảo Nguyệt. Mặc dù Bồng Khâu sau khi đoạt xá thành công vẫn chưa quen với cơ thể mới nhưng vị nhân sĩ chuyên nghiệp này dưới sự chỉ điểm của Phong Thiệu cũng đã biết cách bắt chước tương đối. Lão cầm minh bài trong tay rồi dẫn hai người Phong Thiệu, Phong Bạch đi đến cửa đ0ng.

Mấy đệ tử thủ vệ trông thấy Đan Tử đến thì lập tức cười tươi với vẻ ân cần nịnh nọt: “Thiếu Tông Sư tỷ, hai vị này là…”

Mặc dù Đan Tử là thủ đồ của Bích Ba nhưng vẫn chưa phải là thiếu tông, chẳng qua là do bọn họ muốn nịnh nọt mà thôi. Bồng Khâu làm người không ra người quỷ không ra quỷ đã quá lâu rồi, hiếm lắm mới có người chủ đ0ng nịnh hót lấy lòng khiến lão ta không khỏi đắc ý vui sướng, ngay cả phần nguc cũng không tự chủ mà hơi ưỡn lên. Nếu không phải Phong Bạch bắn cho lão một ánh mắt thiếu kiên nhẫn thì có lẽ Bồng Khâu vẫn muốn tiếp tục vừa lên giọng, vừa hưởng thụ thêm một lúc nữa.

“Đây là thiếu tông của Côn Luân và đạo lữ. Chưởng môn sư tôn lệnh cho ta đưa bọn họ vào mê cảnh, ngươi mau mở cửa ra đi.” Bồng Khâu nói xong liền đưa một bức bản đồ của mê cảnh Bảo Nguyệt cho bọn họ, không quên đánh mắt với vị sát thần ở bên cạnh ý muốn khoe mẽ dáng vẻ bắt chước của mình cũng không tệ đúng không.

Phong Thiệu thầm lắc đầu. Bồng Khâu làm Ma Sát phải nếm trải không biết bao nhiêu đau khổ bởi thân thể Bạch Hổ của Phong Bạch, bây giờ khó khăn lắm mới được làm người mà vẫn như thể bị xung khắc.

Nếu đã là mệnh lệnh của tông chủ thì đám đệ tử thủ vệ đâu dám làm chậm trễ, mỗi người đều lấy ra một chiếc la bàn màu bạc. Chỉ chốc lát sau đã thấy một làn sương trắng xuất hiện theo tiếng ngâm chú ngữ của các nàng, chúng dần cuộn lại rồi lặng lẽ tạo thành một dòng lốc xoáy cực lớn.

Vào khoảnh khắc cuối cùng khi hai người Phong Thiệu chuẩn bị bước vào trận truyền tống đã không quên căn dặn Bồng Khâu: Tự giải quyết cho tốt, không được tùy tiện gây sự, yên lặng đợi tin lành của ta.

Bồng Khâu vâng dạ rồi lại liếc mắt nhìn về phía Phong Bach. Lúc này Phong Thiệu đã không kịp để ý thêm điều gì khác, vô số cuồng phong từ khắp mọi nơi đang ập tới chỗ y, bàn tay y chợt được một bàn tay khác nắm chặt, tựa như trước mặt có là sóng to gió lớn cũng không thể cản được bước chân của họ.

Chỉ trong vài hơi th0 ngắn ngủi, trận pháp đã di chuyển người đi mất.

Phong Thiệu quay đầu lại, sau khi toàn bộ ánh sáng tan hết thì chỉ còn lại mây mù bao phủ khắp nơi. Phía sau là một ngọn núi cao với những cây cổ thụ rậm rạp cùng chim muông hót vang, đủ loại kì trân dị thú chạy nhảy trong rừng khiến toàn bộ khung cảnh đều ngập tràn sức sống.

“Tiểu Bạch, chúng ta đi về phía…” Phong Thiệu đang định nói mình cảm nhận được phương hướng của Nấm thì lại phát hiện bên cạnh đã không còn một bóng người! Tuy nhiên ngẫm lại thì có lẽ đây cũng là một trong những chỗ hiểm của mê cảnh Bảo Nguyệt, người đi vào cùng mình lại bị lạc mất.

Mặc dù không thể sử dụng thức tảo trong bí cảnh nhưng y vẫn khá yên tâm với Phong Bạch, chỉ lo hắn không thể né tránh được hết tầng tầng cạm bẫy mà Bích Ba đã đặt sẵn. Có điều trong tay Phong Bạch còn bản đồ, mặc dù thứ đó là do Phiêu Miểu chuẩn bị để mê hoặc hắn nhưng vẫn có thể đi ngược lại một cách máy móc.

Trước mắt Phong Thiệu không dám nghĩ nhiều hơn, theo từng lần rung đ0ng ngày càng mãnh liệt của Ma khí Âm Huyết, y lập tức ngự kiếm bay lên. Phong Thiệu chẳng có tâm trạng nhìn ngắm cảnh đẹp của các loại linh tài dị bảo ở đây mà chỉ một lòng đi về phía Nguyên Hạo.

Nơi này rộng lớn đến mênh m0ng bát ngát, cũng may giữa hai người có mối liên kết tinh thần nên y mới có thể xác định được phương hướng chính xác, bằng không chẳng biết sẽ phải quanh quẩn ở đây bao lâu nữa. Tất nhiên người bình thường đi vào đây sẽ không nóng vội bởi vì trong mê cảnh có rất nhiều kỳ trân dị bảo, chỉ cần ngươi có thể sưu tầm được thì sẽ không bị coi là phì thời gian. Đây chính là nguyên nhân đám tu giả kén rể ùn ùn kéo tới.

Chung quy linh tài dị bảo của Cửu Châu có giới hạn, trăm ngàn năm trôi qua chúng sẽ càng ngày càng ít đi còn tu giả thì càng ngày càng đông hơn.

Phong Thiệu thì không nghĩ về điều gì khác, y thầm cảm giác tốc độ xói mòn của Ma khí Âm Huyết, dự đoán chỉ khoảng năm đến sáu ngày nữ là Nguyên Hạo sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ. Y dùng hết sức để đuổi theo, tuy nhiên nơi này không giống như trong thế tục phàm tr4n mà là mê cảnh từ thời Thượng Cổ, cho dù y đã biết rõ phương hướng nhưng cũng không thể bay thẳng một mạch mà không gặp bất cứ cản trở gì.

Giữa gió lớn rít gào, chợt có một luồng sương mù màu đen bay thẳng về phía y. Trong mê cảnh không thể dùng được thức tảo nhưng Phong Thiệu vẫn cảm giác được thứ đang ngăn cản mình. Khi luồng sương đen càng bay lại gần đến độ choáng ngợp toàn bộ tầm mắt, mặc dù không hề dao đ0ng nhưng y có thể nghe rõ âm thanh vù vù được tạo ra từ những tiếng đập cánh.

Rõ ràng đây là một loại yêu trùng nào đó, hoặc là yêu trùng được sinh ra từ trong chính mê cảnh. (Ý Phong Thiệu đây là một loại yêu trùng phổ biến hoặc một loại chỉ có ở trong mê cảnh)

Bởi vì không có bách khoa toàn thư Phong Bạch ở đây nên trong phút chốc y không thể nhận ra rốt cuộc chúng là thứ gì, có điều dù là gì thì y cũng phải bất chấp xông qua.

Phong Thiệu lập tức dựng lên mười thành Ma giáp, Xích Viêm kiếm dưới chân bắt đầu bắt tóe lên những gợn lửa, y không nhưng không giảm tốc mà còn dùng hết sức phóng thẳng vào đám sương mù do yêu trùng tạo thành! Tốc độ bay của Phong Thiệu rất nhanh, tựa như một vệt điện màu đen xẹt qua bầu trời, có điều cũng trong nháy mắt ấy, những con yêu trùng vốn chỉ hơi bay vù vù lại đột ngột rít gào lao tới.

Vô số yêu trùng nhỏ bé lao vun vút về phía Kiếm tu mặc đạo bào đỏ rực như một cơn mưa rào.

Chúng dài chừng ba tấc, toàn thân tối đen, hình dáng tựa như con thoi, chỉ có một mắt. Nếu như một con thì sẽ chẳng đủ để gây họa nhưng chỗ này có đến hàng ngàn hàng vạn con cùng tấn công khiến Phong Thiệu chống trọi có chút đuối sức. Yêu trùng kia cứ liên miên không dứt, hết con này đến con khác, cho dù có là Nguyên Anh chân nhân cũng không dám tùy tiện dính vào những thứ này.

Bỗng nhiên y cảm thấy có lẽ những tu giả ch3t trong mê cảnh mấy năm trước, cho dù không ch3t trong tay Thanh Dương thì e là cũng khó mà toàn mạng ở mê cảnh như thế này. Nhưng y chắc chắn phải sống!

Một chiêu [ Côn Luân · Tầng Lan ] được đánh ra, hỏa long màu hắc hồng tức giận lao tới thiêu cháy toàn bộ đám yêu trùng đang chen chúc bao phủ xung quanh Kiếm tu.

Lộp bộp lộp bộp! Tiếng va chạm dày đặc như âm thanh của cơn mưa rào rơi xuống nền đất! Người và trùng gi40 chiến với thế mãnh liệt, chỉ phút chốc tiếng rít gào sắc nhọn đã tràn ngập trong màng tai.

Một lần chém giết này kéo dài đến tận hơn hai canh giờ, xác yêu trùng đua nhau rơi xuống đấy tựa như một trận mưa rào tầm tã.

Sau cơn mưa trời lại sáng, dù mây đen đã tan hết nhưng cũng chưa phải kết thúc. Giữa hư không chợt hiện lên một vầng trăng khuyết, bên trong nó lại có bảy tám con đường khác nhau để tu giả lựa chọn. Dường như Phong Thiệu đã hiểu vì sao nơi này lại được gọi là mê cảnh Bảo Nguyệt, đúng là có bảo vật, nhưng phải vượt qua thử thách nguy hiểm thì mới có thể đến được chỗ tiếp theo, tuy nhiên chỗ tiếp theo chứa những thứ gì thì không một ai được biết trước. Y không cho rằng ở chỗ nào cũng là trời xanh nắng ấm như hiện giờ, nếu chẳng may lựa chọn sai đường thì không chừng sẽ phải lòng vòng trong mê cảnh suốt đời.

Phong Thiệu hơi nhướn mày, bước vào mê cảnh theo cách bình thường đã đủ khó khăn, vậy mà Phong Bạch còn phải đề phòng các cặm bẫy do Phiêu Miểu đặt sẵn, không biết tình hình của hắn như thế nào rồi? Hơn nữa Phong Bạch cũng không có mối liên kết với Nguyên Hạo để dẫn đường như y… 

Dù lo lắng là vậy nhưng Phong Thiệu không hề dừng chân một giây phút nào. Y lập tức lựa chọn con đường gần với cảm giác trong lòng mình nhất, khoảnh khắc y ngự kiếm bước vào thì những phần đường phía sau lưng lập tức bị đóng kín, vốn đang ở giữa ban ngày với ánh nắng chói mắt đã lập tức biến thành đêm đen thâm trầm.

Đúng là đêm đen bởi vì chính y cũng cảm nhận được mình đã ở một nơi khác. Nơi này khác hoàn toàn với khi nãy, bóng tối bao phủ khắp mọi nơi, thậm chí ngay cả kiếm quang hỏa long cũng không thể chiếu ra được chút ánh sáng nào. Toàn bộ không gian đều vô cùng yên tĩnh, đối lập với khung cảnh tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót chứa đầy sức sống lúc trước.

May mà y chẳng phải người phàm, chứ nếu bị rơi vào một nơi tăm tối đến chẳng thể nhìn rõ năm ngón tay thế này, xung quanh lại lặng ngắt như tờ thì cho dù không có những thứ nguy hiểm khác, chắn chắc y vẫn phát điên. Ngay cả tu giả cũng vẫn cảm thấy áp lực đến khó chịu. Bởi vì trong lòng có cảm ứng khiến Phong Thiệu như thấy được Nấm đang đứng ngay trước mặt mình, cậu lăn lộn làm nũng muốn cha nhanh chóng đi tìm cậu.

Trong lòng Phong Thiệu như được một dòng nước ấm chảy qua, thoáng chốc đã xua tan rất nhiều mây đen và áp lực trong thời gian này. Không thấy ánh sáng thì sao chứ,  cũng chỉ như mù mà thôi. Cho dù có mù cũng phải nhanh chóng tìm được vợ và con nhỏ.

Bởi vì kiên định với niềm tin nên bước chân của y cũng chắc chắn hơn, mối liên kết trong lòng tựa như luồng ánh sáng nơi cuối đường hầm đang chỉ dẫn cho y — Nguyện Hạo và Phong Bạch đang chờ y ở nơi đó, chờ y đánh tan muôn vàn khó khăn để cả nhà được đoàn tụ.

Màn đêm tựa như vĩnh hằng này tưởng chừng quỷ quyệt nhưng thực tế lại chẳng có quá nhiều cản trở. Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đại sát bốn phương nhưng cuối cùng chỉ bị mấy pháp trận quấn chân. Dù Phong Thiệu không am hiểu về pháp trận nhưng thực lực của y đã ở cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, nếu không bị Hàn châu trói buộc tu vì thì e là đã Độ Kiếp Kết Anh từ lâu rồi. Cuối cùng những pháp trận này đều bị y dùng sức mạnh đập tan, cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ qua mấy canh giờ mà Phong thiệu đã cảm nhận được điểm cuối của đêm đen.

Giống như lúc trước, nơi đó lại xuất hiện rất nhiều con đường để y lựa chọn. Phong Thiệu vẫn dùng trò cũ là nhờ vào cảm ứng để chọn lựa, chỉ trong giây lát lại tiếp tục xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Phong Thiệu đã đi qua hơn mười nơi trong mê cảnh, có lúc bị rơi vào giữa núi lửa sa mạc, có khi phải đối mặt trực diện với một đàn Khâm Nguyên điểu, hoặc rơi vào trong biển sâu mênh m0ng rồi phải trốn thoát khỏi một đám đ0ng vật biển, hoặc lạc giữa một vùng đất xa xưa rồi phải tranh đấu với tu giả giết người đoạt bảo từ thời Thượng Cổ. Lần mạo hiểm nhất là khi y chẳng may rơi vào pháp trận Phược Hồn Hoàng giai, gần như bị ép đến sắp hồn phi phách tán. May mà y phúc chí tâm linh*, nhanh chóng triệu hồn đôi Hợp Hoan thảo biến dị để mê hoặc thú hồn trong trận pháp mới có thể thoát hiểm được trong gang tấc… (Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Dưới đủ loại thử thách như vậy, y đã dùng toàn bộ sức lực của mình để nhanh chóng truy đuổi, cuối cùng phải mất gần năm ngày mới có thể đến gần nơi y cảm ứng được. Khoảng cách càng gần y lại càng cảm nhận được lượng Ma khí Âm Huyết chỉ còn lại rất ít… Y hận không thể mỗi lần lựa chọn con đường thì nơi tiếp theo sẽ là chỗ của Nguyên Hạo.

Cuối cùng cũng đến giờ khắc này.

Giữa gió tanh mưa máu với những đống xương trắng nằm chồng chất lên nhau, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều như đang ở địa ngục.

Phong Thiệu nắm chặt Xích Viêm kiếm, nhìn chằm chằm cảnh tượng có phần quen thuộc trước mặt — Ma trận Phân Hồn.

- -----oOo------