Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 127




Phong Thiệu cảm giác tay mình đau nhói, y chợt bắt gặp một đạo kiếm quang màu vàng đang chém về phía mình, quay đầu nhìn lại thì thấy sương mù bao phủ, trong làn kiếm quang kim sắc bay rợp trời, người nam tử mặc bạch y, tay cầm một thanh cự kiếm màu đen chẳng phải Phong Bạch thì là ai.

Rõ ràng người đó là Phong Bạch nhưng Phong Bạch này lại có dáng vẻ vô cùng xa lạ. Mặc dù sương mù dày đặc khiến cho tầm nhìn của y trở nên mơ hồ, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang tản ra từng làn sóng sát khí lạnh lẽo, khiến cho người ta không kìm được phải run rẩy từ tận trong tâm khảm.

Mà khi y cúi đầu xuống, mặt đất có vẻ càng trở nên xa xôi, tựa như toàn bộ Cửu Châu đều nằm ở dưới chân bọn họ. Một Cửu Châu sức sống bừng bừng ngày xưa thì giờ này lại chìm trong sự tĩnh mịch nặng nề, vô số thi thể với các tử trạng khác nhau nằm chằng chịt thành hàng trên mặt đất, thoáng liếc nhìn chẳng thể thấy điểm cuối. Trong sông ngòi uốn lượn cũng có thi thể nằm rải rác trôi nổi, toàn bộ thế giới đều chìm trong im lặng một cách khủng bố.

Phong Thiệu càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt, sự tĩnh mịch đáng sợ này khiến tim y đập thình thịch không ngừng. Y cố gắng dùng thức tảo với ý đồ muốn đến gần, rốt cuộc khi sương mù dần tản đi hết, y còn chưa kịp cảm thấy kinh hỉ thì đã bắt gặp một đạo thiên lôi tràn ngập hơi thở nguy hiểm, trong ánh tím của lôi điện còn mang theo sắc đỏ đang xuất hiện nơi chín tầng mây. Đây là cửu trọng lôi kiếp trong Tử Kiếp!

Thế nhưng dường như Phong Bạch chẳng hề cảm thấy kinh sợ, mặc dù y không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng giọng nói của hắn lại truyền tới một cách rõ ràng mà chứa đầy sự lạnh lẽo: “Ngươi chẳng đánh chết ta được. Nếu không thể đánh chết ta thì ta sẽ tiếp tục giết chóc.”

Phong Thiệu không biết hắn đang nói chuyện với ai nhưng chợt có một giọng nói vang lên giữa thinh không: “Chỉ có người Thượng Thiện Nhược Thủy* mới có thể dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ. Kẻ chỉ biết vì mình như ngươi không xứng.” (Thượng thiện nhược thủy: Người có cảnh giới đạo đức cao nhất cũng giống như nước. Anh ta có thể nuôi dưỡng mọi thứ và giúp đỡ mọi người xung quanh, coi bản thân thấp hơn người khác. Đây là câu nói của ông tổ Đạo gia – Lão tử trong cuốn Đạo Đức kinh)

“Vậy thì hãy để Cửu Châu chôn cùng với y.” Phong Bạch sau khi trầm mặc thì đáp lại. Hắn nâng cự kiếm chỉ thẳng lên trời, trên mũi kiếm đột nhiên xuất hiện một tia kim quang, sau đó thân kiếm bắt đầu không ngừng tản ra khí đen lan tràn khắp nơi.

“Ngươi tội gì phải ngu xuẩn cố chấp như vậy.” Giọng nói này lạnh lùng mà từ bi, còn chưa dứt lời đã thấy vô số lôi kiếp như những cơn lốc không ngừng ầm ầm bổ về phía nam tử mặc bạch y đang đứng giữa không trung với khí thế như núi lửa phun trào!

Uy áp như núi đổ, khí thế ùn ùn tựa Thái Sơn áp đỉnh.

Phong Thiệu chỉ cảm thấy yết hầu của mình căng chặt, tựa như có một sợi dây thừng đang siết lấy cổ y, cho dù không thể thở nổi nhưng y vẫn điên cuồng vận lên toàn bộ linh lực để nhào qua, thần thức cạn kiệt đến mức tận cùng…

“Tiểu Bạch!”



“Thúc thúc!”

Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng quát quen thuộc, tiếp theo y cảm thấy trong đầu mình nổ vang, cảm giác đau nhức khi thần thức bị chấn nát lại đột nhiên truyền đến khiến trong lúc nhất thời thân thể của Phong Thiệu cảm thấy run lên bần bật. Mây mù dày đặc trước mắt y cũng nhanh chóng tản đi, tất cả cảnh vật đều thay đổi, trên đỉnh đầu truyền đến từng tiếng kêu to đầy nôn nóng của Xích Mân, vô cùng chói tai.

Khi nghe thấy giọng nói của Phong Bạch cũng là lúc Phong Thiệu cảm thấy buông lỏng, đợi đến khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì không khỏi sợ hãi đến độ đổ đầy mồ hôi lạnh — Không ngờ hiện tại y đang đứng trong vũng bùn, bùn lầy ẩn chứa yêu lực quỷ dị đã bao phủ đến cằm của y, hơn nữa vẫn không ngừng dính lên người y

Nếu còn đứng trong này thêm một lúc nữa thì kiểu gì Phong Thiệu cũng chết ngạt mà chẳng hay biết gì!

Thế nhưng một màn này ở trong mắt của Phong Bạch, Bồng Khâu, thậm chí là tiểu Mân cũng chỉ là chuyện xảy ra trong giây lát. Phong Thiệu lấy được Xích Hương bạng, khi y nhặt viên trân châu màu đỏ lên cũng là lúc thần thức của Phong Bạch quét được thứ dính trên đó không phải là bùn mà là trùng. Có điều hắn muốn nhắc nhở y thì đã muộn, dưới tình huống không kịp đề phòng Phong Thiệu đã bị Nê Lí trùng xâm nhập.

Sau đó Phong Bạch phải trơ mắt nhìn Phong Thiệu bắt đầu trở nên quái dị, y bỗng nhiên vùng vẫy đi về phía vũng bùn bên trong chỗ nước cạn, cho dù Phong Bạch có  gọi như thế nào cũng tựa như chẳng nghe thấy. Vào lúc y lún chân vào vũng bùn tựa như ma nhập, Phong Bạch nhận thấy có điều gì đó không ổn nên lập tức ngăn cản y lại.

Có điều chẳng thể cản nổi, đột nhiên Phong Thiệu lại dùng tất cả sức lực để phản kháng, sáu đó vội vàng bước vào vũng bùn… CŨng may Phong Bạch đã vận lực thần thức để đánh tan tâm đề phòng của đối phương, lúc ấy mới bắt đầu chuyển nguy thành an, gọi y tỉnh táo trở lại.

“Vừa rồi thúc thúc bị làm sao vậy?” Sau khi Phong Bạch cứu Phong Thiệu ra khỏi bùn lầy thì vừa tham thức cho y vừa hỏi.

Hình ảnh khủng khiếp lúc nãy vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mắt khiến trong lòng Phong Thiệu cảm thấy sợ hãi, y nói: “Chỉ là một vài ảo giác mà thôi.”

“Ảo giác?” Bồng Khâu hừ giọng: “Đúng là oắt con chẳng biết gì. Ngươi nghĩ vì sao loại yêu trùng có thể dễ dàng nghiền chết này lại là yêu thú cấp hai? Chình bởi vì những người bị Nê Lí trùng xâm nhập đều sẽ rơi vào trạng thái hoảng hốt, thậm chí một vài kẻ may mắn còn có thể dòm ngó được số mệnh!”

Số mệnh!?

Vậy thì những gì y chứng kiến đúng là những chuyện sắp xảy ra ư?

Phong Thiệu quay ngoắt nhìn về phía Phong Bạch, cả người đầy mồ hôi lạnh bị gió trong bí cảnh thổi đến độ như rơi vào trong hầm băng.

Bồng Khâu thấy sắc mặt của Phong Thiệu trở nên cực kì khó coi thì cũng suy đoán có lẽ y đã nhìn thấy vài lời tiên tri đáng sợ nào đó, không kìm được phải vớt vát phần nào: “Có điều ngươi cũng đừng quá lo lắng, dù sao Nê Lí trùng này cũng chỉ là yêu thú cấp hai. Nếu như những số mệnh nhìn thấy thông qua chúng đều chắc chắn sẽ xảy ra thì sao nó vẫn chưa được thăng cấp làm yêu thú cấp cao? Lại nói, chúng ta là người tu hành, đây vốn cũng đã là con đường nghịch thiên sửa mệnh rồi, cho nên mệnh là do mình chứ không phải do trời nha.”

Nhìn thấy ánh mắt của Phong Thiệu như vậy khiến Phong Bạch nhớ lại lúc y bước vào trong đầm lầy đã gọi ra một tiếng“Tiểu Bạch”, trong lòng khẽ động, hắn hỏi: “Trong lúc thúc thúc rơi vào hỗn loạn đã nhìn thấy ta?”

Phong Thiệu chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, theo bản năng liền gật đầu.

Phong Bạch lại khẽ thở hắt ra, nếu là tiên đoán đáng sợ có liên quan đến hắn thì chẳng sao cả.

Hắn chẳng sợ điều gì, chỉ cần thúc thúc yên ổn chờ ở bên cạnh hắn là được.

Trải qua trận sợ bóng sợ gió này, dù Phong Thiệu đã miễn cưỡng tỉnh táo lại nhưng cũng phát hiện đã để muộn giờ, dẫn tới hàng lang của tầng hai đã hoàn toàn đóng kín. Lúc này bọn họ muốn thoát khỏi bí cảnh thì chỉ còn cách lên tầng cao hơn mà thôi.

Tầng thứ ba của bí cảnh đúng là nguy hiểm hơn rất nhiều, đoàn người vừa bước vào đã gặp phải sa mạc hoang vu với đá vụn trải dài khắp nơi, bầu trời u ám kèm theo bão cát che phủ. Hoàn cảnh ác liệt cũng không phải một cửa ải khó khăn đối với tu giả nhưng nó lại hỗ trợ rất nhiều với kiếm trận, khiến cho nguy cơ tràn ngập bốn phía.

Ba người ứng chiến vô cùng mạo hiểm, không lúc nào là không phải nâng cao tinh thần.

Có điều dù Phong Thiệu dùng cả kiếm pháp lẫn ma công, cắn chặt miệng muốn duy trì tâm cảnh nhưng khi nhìn thấy thanh Trạm Lô kiếm dị hóa trong tay Phong Bạch thì vẫn bị hình ảnh nhìn thấy lúc trước ám ảnh trong lòng không thể nào xua tan đi được. Đặc biệt là một đạo Cửu Trọng lôi kiếp đáng sợ vào giờ khắc cuối cùng đó!

Cửu Trọng lôi kiếp là Thiên Kiếp mà chỉ kẻ cực ác trong vạn ác mới phải nhận lấy, từ thời Thượng Cổ tới nay cũng chỉ có vài tên Ma tu ít ỏi phải nhận kiếp nạn này. Về phần Tử Kiếp trong Cửu Trọng lôi kiếp thì càng là truyền thuyết trong truyền thuyết, chưa bao giờ có ghi chép để lại về người gặp phải. Cái loại sát ý trong ánh tím còn mang theo màu đỏ rực quỷ dị… Đúng như trong điển tịch ghi lại — Ngộ kiếp tức tử. (Gặp tai kiếp lập tức sẽ phải chết)

Với thể chất của Phong Bạch, hắn vừa không thể trở thành Ma tu, tâm tính của hắn lại chẳng thể tạo thành kẻ cực ác trong vạn ác, vì sao phải đối mặt với Tử Kiếp? Và lúc Phong Bạch đối diện với Tử Kiếp thì liệu hắn có vượt qua được không?

Ngoài ra, tại sao vào lúc quan trọng như vậy mà y không hề xuất hiện, Phong Thiệu y đang ở nơi nào?

“Thúc thúc, cẩn thận!”

Cánh tay của Phong Thiệu chợt bị đánh úp khiến y phải lui về phía sau mấy trượng, chỉ thấy trong tầng mây đột nhiên xuất hiện mấy luồng sáng trắng đánh về phía bọn họ! Những luồng sáng này cũng không phải kiếm ý bình thường, không ngờ nó lại có thể ngưng kết thành một bóng mờ, kiếm ý cũng là bắn ra từ chỗ cái bóng!

Kiếm ý sắc bén ngưng tụ ở mỗi mũi nhọn của kiếm quang, kéo thành những vệt bóng thật dài, lúc sáng lúc tối, không giây phút nào bỏ qua đám người Phong Thiệu. Lúc này Phong Thiệu không khỏi cảm thấy may mắn vì đã thu tiểu Mân trở về túi ngự thú. Khi y cảm nhận được kiếm ý và rốt cuộc nhìn thấy hình tượng mà cái bóng kia biến ảo thì cũng nhận ra người nọ là ai — y lập tức truyền âm cho Tiểu Bạch bảo hắn dùng ngọc phù của Côn Luân, là khí linh của Hạ Vũ Kiếm!

Trước khi tiến vào tầng thứ ba thì Phong Thiệu đã tự biết là không thể trốn tránh được nữa, cho nên y cũng nói hết những phần tình tiết trong nguyên tác mà mình biết cho Phong Bạch và Bồng Khâu.

Trong nguyên tác, sau khi Lữ Minh Tịnh vượt qua muôn vàn khó khăn, rốt cuộc giết được hết toàn bộ địch thủ cũng là lúc hắn gặp được đạo kiếm ý mạnh mẽ nhất, chính là đạo kiếm ý bọn họ đang gặp phải lúc này. Thật ra đó vốn không phải kiếm ý mà là khí linh, thậm chí còn không phải khí linh bình thường mà là khí linh của phi kiếm Hạ Vũ  trong tay tổ sư khai tông ra Côn Luân.

Hạ Vũ Kiếm truyền thừa vạn năm, chủ nhân cuối cùng là Lăng Tiêu – tông chủ của Côn Luân hai ngàn năm trước. Lúc Lăng Tiêu nhậm chức tông chủ mới chỉ tu vi Nguyên Anh, không ngờ lại gặp phải đại nạn Ma tu xâm nhập. Bản thân là người đứng đầu tông môn, ông đã cùng ba ngàn đệ tử chiến đấu để bảo vệ Côn Luân, cuối cùng bất hạnh ngã xuống.

Đây chỉ là lời đồn bên ngoài, trên thực tế tình tiết Phong Thiệu biết được trong nguyên tác chính là Lăng Tiêu không chết. Ông tự luyện hóa mình thành kiếm hồn của Hạ Vũ kiếm, sau đó nhờ cơ duyên mà cuối cùng ngưng kết thành khí linh. Còn sắc thân và kiếm của ông lúc ấy đã tạo thành một hố kiếm sâu để đánh đuổi những kẻ Ma tu còn lại ra khỏi Côn Luân. Thanh kiếm đứng đầu Cửu Châu đã bị hủy, tông chủ của Côn Luân cũng tuẫn đạo, hơn một ngàn đệ tử ngã xuống, cuối cùng cũng đổi được một cuộc sống bình yên.

Lại nói tiếp, lúc ấy Lữ Minh Tịnh cũng chẳng biết những chuyện này cho nên đã đấu với khí linh đến độ khó bỏ khó phân định. Mặc dù hắn có tu vi Nguyên Anh nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể là đối thủ của khí linh danh kiếm vạn năm, rốt cuộc cũng phải ăn rất nhiều đau khổ. May mà cuối cùng hắn đã dùng đến ngọc phù của Côn Luân nên khí linh kia mới hạ thủ lưu tình.

Chính vì vậy Phong Thiệu đã để Phong Bạch bắt chước làm theo, từ đó tránh được một cuộc chiến vô nghĩa. Bởi vì dù bọn họ có đến ba người thì cũng vẫn chẳng thể là đối thủ của khí linh Hạ Vũ kiếm.

Quả nhiên, ngay khi ánh huỳnh quang khổng lồ từ ngọc phù của Côn Luân phát sáng rực rỡ, dù ánh sáng chưa tản đi hết nhưng khí linh đã dừng thế tấn công của mình. Một cái bóng trắng mờ nhạt hư ảo khẽ bay đến trước mặt Phong Bạch, giọng nói lại vô cùng sâu thẳm: “Ngươi là tông chủ đời tiếp theo của Côn Luân?”

Phong Thiệu đã dặn dò từ trước, mặc dù Phong Bạch không giỏi diễn kịch nhưng cũng không dễ để lộ sơ hở: “Phải, không biết tiền bối là…? Người ở trong bí cảnh của Côn Luân, chắc cũng phải là người của Côn Luân đúng không?”

Bóng trắng nghe thấy vậy thì khẽ run lên, hình dáng run rẩy cũng trở nên rõ ràng hơn mấy phần, nhưng còn lâu mới sánh được với Bồng Khâu có thể ngưng ảnh hóa thành thân thể, chẳng qua lúc này khí linh khiến cho cái bóng có dáng vẻ của con người hơn mà thôi. 

Nhìn qua là một nam tử mặc đạo bào màu trắng, dù không thể nhìn thấy rõ ngũ quan nhưng khí chất rất xuất trần.

“Ta… từng là người của Côn Luân. Có điều hiện giờ ta cũng chẳng được coi là người nữa rồi.” Khí linh nói một cách do dự, sau đó nhìn về phía Phong Thiệu rồi lại nhìn về phía Bồng Khâu, bóng trắng hơi động đậy, sau khi nhìn kĩ Phong Thiệu thì quát chói tai: “Ngươi là Ma tu!” Lúc cái bóng nói chuyện thì đồng thời cũng giương kiếm, kiếm ý hóa thành vô số mảnh nhỏ quấn tầng tầng lớp lớp tựa như đang dệt vải.

Những sợi tơ này chảy càng lúc càng nhanh tạo ra những âm thanh rin rít, ngay lúc Phong Thiệu muốn nâng kiếm để chắn thì những cuộn sợi này lập tức xoay tròn với phạm vi lớn hơn gấp mấy lần, đến độ phát ra những tiếng vù vù! Ánh mắt của Phong Bạch trở nên âm trầm, hắn lập tức phun ra sáu chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn rồi vận kiếm như bay để chắn trước Phong Thiệu.

Khí linh thấy hai người tạm thời đẩy lui được dòng kiếm ý này thì không khỏi vừa sợ vừa giận: “Mệt ngươi là chưởng môn đời tiếp theo của Côn Luân, không ngờ ngươi lại dám che chở cho Ma tu?”

Phong Bạch nhướn mày, cầm kiếm muốn xông ra nhưng lại bị Phong Thiệu ngăn cản.

Phong Thiệu không ngờ nhanh vậy đã gặp được khí linh, hoặc phải gọi là Lăng Tiêu mới đúng, dù sao trong nguyên tác nam chính phải giết gần hết tầng thứ ba mới bắt đầu gặp được. Bọn họ chém giết ở tầng thứ ba quá mức chật vật khó khăn cho nên cũng quên mất không để ý thời gian, dẫn đến việc y quên không thu Bồng Khâu lại, đồng thời bị bại lộ thân phận Ma tu.

Nếu đứng trước mặt người bình thường thì có lẽ y và Bồng Khâu sẽ không dễ bị bại lộ như vậy, nhưng đây là lăng Tiêu, một người vô cùng căm ghét Ma tu và bản thân ông ta cũng đã giết rất nhiều Ma tu cho nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.