Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 24




Lôi Tranh không có quá nhiều thời gian chậm trễ, thu thập hành lý đơn giản là lên bước về nhà.

Lộ Mạn Hề tẩy trang xong lại không ngủ được, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Trải qua việc này, cho dù về sau cô thành công thoát khỏi Kỷ Thừa Hoài, khả năng cùng Lôi Tranh cũng không làm được bằng hữu.

Tuy rằng cô cho rằng chính mình không có làm sai, Lôi Tranh cũng là thiệt tình thông cảm cho cô, chính là trên thế giới này có rất nhiều việc như vậy, ai cũng không sai, nhưng chính là không có biện pháp giống như trước.

Làm diễn viên chính là như vậy, cho dù đã xảy ra việc lớn, ngày hôm sau muốn làm việc, mà chỉ cần làm việc,  tinh thần phải tốt lên.

Lộ Mạn Hề buộc chính mình đếm cừu, thân thể thật sự là quá mệt mỏi, chỉ một lát đã ngủ rồi.

Nhà Lôi Tranh cách nơi đoàn phim quay cũng không phải rất xa, một đường cao tốc, cũng chỉ hơn hai giờ xe.

Chờ hắn chạy như điên về nhà, khi nhìn thấy người bà của mình. Trong nháy mắt, nam nhân một mét tám mấy bùm một tiếng trực tiếp quỳ xuống, hốc mắt hồng hồng, râu ria cũng xông ra, thật sự tiều tụy.

Có sự hồi quang phản chiếu, bà nội Lôi đang hôn mê sâu đột nhiên tinh thần tỉnh táo lại, còn có thể nói mấy câu đơn giản.

Bà lão lớn tuổi với khí chất ung dung ban đầu trong một năm này gầy ốm cực độ, làn da cũng trở nên vàng vàng, Lôi Tranh nhìn mà đau lòng đến tột đỉnh.

Trên thế giới này có hai việc thống khổ nhất, một là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai là con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.

Bà Lôi nhìn cháu trai đã trở lại, cố sức cười cười, kỳ thật đến bây giờ bà đã không còn cảm giác gì, đau vẫn là đau, chỉ là cảm giác vô cùng hư vô.

"Bà nội, cháu đã trở về." Lôi Tranh biết mình lúc này không nên khóc, chỉ là khống chế không được chính mình.

Những kịch bản diễn mất đi người thân, cho dù là diễn viên có kỹ thuật diễn tinh vi, cũng không phải là thật.

Bà Lôi nhìn nhìn trong phòng, không có nhìn đến người bà muốn nhìn, bà nhìn Lôi Tranh, cực kỳ gian nan mà mở miệng: "Hề Hề đâu?"

Các loại tin tức trên mạng, còn có tin đồn hư ảo trên WeChat, chân chính vẫn là lừa người già đơn giản.

Mấy năm trước trên mạng có tin đồn Lôi Tranh với Lộ Mạn Hề yêu nhau, đến nỗi với bà cố chấp mãi cho đến hôm nay vẫn coi Lộ Mạn Hề trở thành cháu dâu mà đối đãi.

Cho dù mấy năm nay Lộ Mạn Hề không còn tới, bà cũng cho rằng cô là công việc bận quá, dù sao ngày lễ ngày tết vẫn có lễ vật.

Ánh mắt Lôi Tranh ảm đạm, đôi tay hắn run rẩy nắm tay bà nội, hắn biết hắn hẳn nên tìm lý do có lệ cho quá khứ, hắn biết bà nội có bao nhiêu hy vọng với việc hắn cùng Mạn Hề ở bên nhau, hắn hẳn là nên làm gì để bà đi được thản nhiên một chút.

"Bà nội, Mạn Hề trước nay đều không có ở bên cháu." Câu này nói ra thật sự rất khó xử, nhưng một khi nói ra, phía sau muốn nói gì cũng dễ dàng hơn nhiều, "Hiện tại cô ấy đã có bạn trai, cũng rất khá, bà nội, cháu cũng sẽ có bạn gái, xin bà yên tâm, về sau cháu sẽ mang theo vợ con đi gặp bà."

Bà Lôi thấp thấp mà lên tiếng, biểu tình lại vô cùng mất mát.

"Được."

Lão nhân không có nhắc lại Lộ Mạn Hề nữa, chỉ là ở thời điểm cuối cùng, bà nhìn thoáng qua người thân trong phòng, tầm mắt dừng lại ở trên người Lôi Tranh, "A Tranh, khổ cho cháu."

Nói xong lời này bà liền nhắm mắt lại, cũng không biết là đã ngủ, hay vẫn là hôn mê bất tỉnh.

Hô hấp mỏng manh chứng minh lão nhân cả đời kiên cường này còn sống.

Lôi Tranh vẫn luôn canh giữ ở trong phòng không dám đi ra ngoài.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Lôi Tranh phát hiện bà nội không biết đã ngừng hô hấp khi nào.

Đối với người đang ốm đau mà nói, chết có đôi khi cũng là một loại giải thoát.

==

Lôi Tranh không phải là một người thích đưa việc của mình lên mạng.

Lúc này đây cũng không ngoại lệ, người đại diện lại đây phúng viếng, người Lôi gia từ lúc bắt đầu đã bi thương, đã có quá nhiều việc phải đi xử lý, biểu tình trở nên chết lặng, Lôi Tranh không nói một lời tiếp đón bạn bè thân thích.

Người đại diện kéo Lôi Tranh đến một bên, "Đạo diễn đoàn phim bên kia nghe nói chuyện của cậu, nói cậu có thể nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày. Công ty…… hôm nay Vương tổng liên hệ với tôi, cậu cũng biết hiện tại là cuối năm bọn học sinh được nghỉ, cậu có không ít fans sẽ đi đoàn phim nằm vùng, không thấy được người khó tránh khỏi trên mạng truyền ra tin tức giống thật mà là giả, cậu xem muốn tôi giúp cậu đăng Weibo hay không?"

Hiện tại rất nhiều người nhà minh tinh nghệ sĩ qua đời, tin tức trên mạng ngăn không được, liền dứt khoát đăng Weibo tưởng niệm một chút.

Lúc này ai cũng không có tâm tình đi xử lý những việc này, nhưng ở giới giải trí họ lại không thể không làm.

Lôi Tranh chết lặng cười cười, "Không được, đây là việc nhà tôi."

Người đại diện biết tính tình Lôi Tranh, không có lại tiếp tục thuyết phục.

Nam chính không ở đây, đạo diễn ưu tiên đi quay cảnh khác, mấy ngày này Lộ Mạn Hề so với mấy ngày hôm trước cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong lòng cô cũng nhớ bà Lôi.

Kết thúc một ngày quay, Lộ Mạn Hề trở lại khách sạn, nghĩ muốn gọi điện thoại cho Lôi Tranh, nhưng hiện tại không nên, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện lúc trước, cô nghĩ nghĩ, cũng không vội vàng nhất thời, hôm nay Kỷ Thừa Hoài muốn đến, cô nói với anh một tiếng, lại gọi cho người đại diện của Lôi Tranh, như vậy tương đối tốt hơn một chút.

Lộ Mạn Hề phỉ nhổ chính mình khuất phục với Kỷ Thừa Hoài, nhưng lại may mắn lúc này chính mình còn có lý trí.

Khả năng bà Lôi lo lắng cho sinh hoạt tình cảm của Lôi Tranh, nhưng cô nghĩ, lão nhân này nhớ nhất vẫn là tương lai của hắn.

Cô không có biện pháp đi phối hợp diễn kịch, cũng muốn làm tận khả năng, để tương lai Lôi Tranh ít đi một chút nhấp nhô.

Chạng vạng Kỷ Thừa Hoài mới tới, cố ý cùng Lộ Mạn Hề ăn cơm, còn mang theo không ít đồ ăn vặt Lộ Mạn Hề thích ăn.

Bữa tối của nữ diễn viên kỳ thật rất khổ bức, nước luộc rau còn có một khối thịt ức gà cùng với mấy quả cà chua nhỏ.

Nữ vai phụ nói một câu chính là, miệng đều nhạt nhẽo vô vị, thật không phải cuộc sống của con người.

Chính là người Lộ Mạn Hề gầy như vậy, hình thể ở trên màn hình lớn thoạt nhìn bất quá cũng chỉ hơi gầy.

Cũng may hiện tại cô quay chính là cổ trang kịch, lại là mùa đông, quần áo cổ đại đem toàn thân đều bao bọc lại, lại không hiện dáng người, cho nên mấy nữ diễn viên ở đoàn phim có đôi khi sẽ làm càn một chút, buổi tối thích ăn chút đồ vặt.

Lộ Mạn Hề cùng Kỷ Thừa Hoài vui vui vẻ vẻ đi ăn lẩu Nhật, ăn đến cả người ấm dào dạt.

Kỳ thật lúc Kỷ Thừa Hoài không phát bệnh, Lộ Mạn Hề cũng không phải phiền anh như vậy.

Hai người trở lại khách sạn, dọc theo đường đi còn đụng phải mấy diễn viên, mọi người tuy rằng đối với nam nhân sau lưng Lộ Mạn Hề vô cùng tò mò, nhưng chân chính đụng phải, một đám đều là phái diễn có kỹ thuật, biểu tình vô cùng tự nhiên, không có nhìn nhiều thêm một cái.

Kỷ Thừa Hoài vô cùng ghét bỏ khách sạn đoàn phim an bài.

Đây dù sao cũng không phải nội thành, hiện tại bọn họ ở trong khách sạn tuy rằng cũng là năm sao nhưng bởi vì mở rất nhiều năm, cho nên công trình theo không kịp trào lưu, thoạt nhìn giống khách sạn ba bốn sao ở nội thành.

Lôi Tranh với Lộ Mạn Hề đều không ngại, quay kịch đại chế tác, vốn dĩ tài chính không phải thật đủ, lúc này chơi đại bài đắc tội đạo diễn, đó là việc ngu xuẩn mới có thể đi làm.

Nam nữ vai chính còn có một ít tiền bối đều không ngại, mặt khác diễn viên vai phụ càng sẽ không nói gì.

Kỷ Thừa Hoài một lần khách sạn này sẽ ghét bỏ một lần.

"Anh phải nói qua, phải đổi cho em khách sạn khác." Kỷ Thừa Hoài cảm thấy ánh đèn hành lang quá mờ, hơn nữa mấy ngày này thời tiết rất lạnh, đều có một loại hương vị mốc meo làm anh thật sự khó có thể chịu đựng.

Lộ Mạn Hề không có hình tượng nằm liệt trên giường lớn, "Em không muốn làm cho người ta chán ghét. Việc này truyền ra ngoài người khác sẽ thấy thế nào đây?"

Tin tức lớn trong năm nay có thể khiến anh hùng bàn phím phun đến khiến người ta trực tiếp nghi ngờ nhân sinh.

Kỷ Thừa Hoài thấy cô kiên trì, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp một bước, "Chờ qua năm, anh kêu trợ lý đổi phương tiện trang bị mới cho em."

Cô biết đây là cực hạn của anh, cũng không nói gì nữa.

Nói chung là một kịch bản vô cùng tốt, phàm là diễn viên có chút ánh mắt sẽ không ra giá quá cao.

Tài chính nhiều như vậy, nhà đầu tư cũng không phải ngốc nghếch lắm tiền, nếu muốn trang phục cảnh tượng còn có theo kịp chất lượng phim truyền hình, phải dùng nhiều tiền cho nó, thù lao diễn viên đóng phim tự nhiên cũng sẽ thiếu một chút.

《 Phượng Tê Ngô 》 cho cô thù lao đóng phim không khác gì một kịch bản tình yêu đô thị cấp cao, nhưng cô vẫn nhận bộ này.

Có lẽ Lôi Tranh cũng là như thế, diễn viên giống như bọn họ, kiếm tiền dễ dàng, nhưng gặp được kịch bản tốt thì đoàn phim thật sự vô cùng rất khó khăn, dù cho ra giá lại thấp một chút, cô cũng có thể tiếp thu.

Nghĩ đến Lôi Tranh, Lộ Mạn Hề ngay lập tức nhớ tới chính sự muốn làm hôm nay.

Cô chủ động nằm cạnh Kỷ Thừa Hoài, hàn huyên một hồi có không, lúc này mới tiến vào vấn đề chính, "Cũng không biết bà Lôi thế nào, trước kia bà đối đoàn phim chúng em rất tốt, bà làm nước ô mai so với bên ngoài ngon hơn gấp mấy trăm lần."

Kỷ Thừa Hoài liếc cô một cái, nhắc tới Lôi Tranh anh lại tức giận, bất quá trong thời điểm như vậy, anh cũng không đến mức vì chuyện này cùng hắn ta không qua được, "Em không gọi điện thoại hỏi một chút sao?"

Này không giống tác phong làm việc trên thực tế của Lộ Mạn Hề, anh sở dĩ không cùng Lôi Tranh so đo, tất cả là bởi vì sự tự giác của Lộ Mạn Hề.

Cô chủ động gọi điện thoại cho anh dò hỏi ý kiến của anh, đây chính là việc trước kia chưa từng có.

Cô còn nói, anh không cho cô đi, cô sẽ không đi.

Lộ Mạn Hề có chút chột dạ, ít nhiều cô cũng đủ lý trí thanh tỉnh, bằng không điện thoại đã sớm gọi đi, cô cọ cọ trên người anh, chủ động ôm cánh tay anh, cười tủm tỉm mà nói: "Hôm nay tất cả toàn bận rộn đóng phim, nơi nào có thời gian, nói nữa, em còn không phải nghĩ muốn hỏi ý kiến của anh."

Kỷ Thừa Hoài ừm một tiếng, nhìn về phía cô, "Anh không cho phép em gọi điện thoại cho hắn."

Lộ Mạn Hề: "……"

Người này thật là keo kiệt đến cảnh giới nhất định!

Người nào chịu được cô chủ động làm hiền, dù sao cô cũng chịu không nổi!

"Bất quá, em có thể cùng người đại diện của hắn gọi điện thoại." Kỷ Thừa Hoài nhìn bộ dáng cô một bộ giận mà không dám nói gì, chậm rãi nói.

Kỳ thật trên thực tế trong lòng suy nghĩ, Mạn Hề thật ngoan thật đáng yêu, cô ấy toàn bộ đều nghe mình, mặt kiêu ngạo.