Một năm sau.
Vạn vật đều theo thời gian đổi thay.
Kẻ đi liệu có thanh thản...người ở lại sầu sầu bi bi.
Một năm xóa không nhòa vết thương hằn sâu.
Một năm trái tim băng lãnh thâm tình trọn vẹn tình, tăng nỗi đau.
Tiếc cho quá khứ lầm lỡ, trách chính mình đã xem nhẹ đối phương.
Định mệnh xoay chuyển không ngừng có thương cho đôi tình nhân mà cho họ tìm được nhau?
Một nam nhân đeo kính râm đen, gương mặt càng toát lên sự trưởng thành. Phía sau kính là đôi mắt sâu hun hút, vừa lãnh khốc vừa lạnh lẽo bất cần sự đời. Nhưng trong một tình huống nào đó chính là ôn nhu pha lẫn đượm buồn. Một thân tây trang may tinh tế tôn lên dáng người cao ráo như tượng appllo. Thời tiết bây giờ khá lạnh, áo khoác dạ măng tô bên ngoài tạo cho người ta sự ấm áp. Nhưng sở hữu một trái tim lạnh như băng, so với lúc trước càng lãnh.
Pattaya vẫn vậy tấp nập phồn vinh, so với một năm trước càng phát triển hơn thu hút nhiều khách du lịch. Nhưng thu hút nam nhân này không phải vẻ đẹp của Pattaya, mà là thân ảnh ai đó quá khứ từng vui vẻ ở đây. Bên ngoài nhộn nhịp rạo rực bao nhiêu tim anh càng trống vắng, càng nhói bấy nhiêu.
Lần này anh đến không phải vì làm ăn, cũng không phải du lịch, chỉ là anh muốn tìm lại hồi ức.
Anh muốn đi qua những nơi cô từng đi, khi ở trong nước anh chỉ thấy buồn khổ của cô. Chỉ có ở đây, anh mới chân chân chính chính nhìn được nụ cười vui vẻ chân thực. Ôm quá khứ một người không hề sai, nếu như người đó xứng đáng. Hơn nửa đời còn lại của anh là trả giá cho sai lầm chính mình, lưu giữ cô để nảy sinh động lực cho anh một lí do để tồn tại.
Đứng nơi ban công, cô thường đứng khi ở đây. Bây giờ thật muốn hỏi cô bên ngoài quang cảnh đẹp đến vậy sao? Khiến cô chỉ cần ở phòng là đứng nơi đây nhìn đến thẫn thờ.
Lúc này trong đôi mắt màu trà sầu bi hiện lên đôi vai gầy yếu đứng mặc cho gió thổi qua, lạnh đến run rẩy nhưng lại quật cường đứng đó.
Anh muốn đưa tay ôm lấy chở che cô, ngăn cản gió lạnh tàn nhẫn kia đang không ngừng tác động tới cô. Nhưng thân ảnh cô mờ mờ như bọt nước chỉ cần đụng vào liền vỡ tan.
Tim thắt lại mãnh liệt, anh phút giây nào cũng hi vọng cô trở về. Trở về với anh dù chỉ một giây ngắn ngủi có được không? Như một thói quen, đưa tay từ từ hướng về phía cô, thật nhẹ nhàng như sợ hù doạ đến cô.
Tan biến rồi...
Anh còn chưa kịp hỏi cô, cô đang suy nghĩ điều gì lại buồn đến thế. Một năm không có cô anh đau xé lòng, thân ảnh nhỏ nhắn gầy hao với gương mặt đậm sầu chính là khổ ải đời anh. Nỗi đau mà anh phải chịu vĩnh viễn sẽ không bằng cô, so với nhìn cô chật vật thì không còn thống khổ nào hơn.
Trước mặt mọi người anh là người tài giỏi, một tay che trời, cuộc sống hoàn hảo. Nhưng họ không biết, anh cũng biết yêu biết đau và biết yêu thương. Họ chỉ nhìn thấy ánh hào quang chói mắt từ anh tỏa ra mà không biết phía sau hào quang là một mảnh tối tăm, không tia ánh sáng nào lọt vào.
Ngẩn người là trạng thái con người ta trầm tư, thả hồn theo gió đi đến nơi bản thân mình muốn đi.
Tự lái xe đến chùa Chaimongkol, vẫn không thay đổi nhiều đem đến sự quen thuộc khó tả. Lúc này, hình ảnh một cô gái vui hớn hở nhưng mệt lả lại không kêu than đập vào mắt anh.
" Anh có muốn biết sư thầy đã nói gì không? ". Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến động lòng người, dường như sợ anh nhàm chán không ngừng nói chuyện với anh.
Thế nhưng, đáp lại vẫn là những lời cụt ngủn hững hờ, chân không ngừng bước.
" Không muốn ".
Sư thầy nói bằng tiếng Thái, Trình Dật Hàn nghe không hiểu đã đành, còn thấy sư thầy đôi khi nhìn anh nói lời gì đó khiến cô cười tít mắt như rất vui vẻ. Anh có thể không sinh khí sao?
Được một lúc cô gái lại lên tiếng.
" Lúc nãy anh đã cầu xin điều gì? ".
" Cùng cô không liên quan ".
Có chút không hài lòng bởi thái độ cáu gắt của anh, nhưng anh vốn dĩ là vậy. Cô gái cho rằng đề tài mình nói không khiến anh hứng thú.
" Anh có tin vào thiên mệnh không? ".
" Không tin ".
Ngay lập tức nhận được phản hồi.
" Tại sao? ".
Khựng lại, quay người sang nhìn gương mặt cô mang theo sự nhạo báng.
" Nếu thiên mệnh thực sự tồn tại, cô cho rằng cô có thể sống đến hôm nay "
" Tôi...". Hiểu được ý ám chỉ của anh, chỉ thốt ra một từ theo quán tính sau đó quay mặt đi né tránh.
" Còn không đi ". Lạnh giọng ra lệnh không muốn nhìn bộ dạng uỷ khuất kia.
Anh nói chuyện với cô luôn tùy hứng, nói chuyện không suy nghĩ trước sau. Đến khi, cô thay đổi sắc mặt anh mới nhận ra sự quá đáng của bản thân. Rõ ràng sáng sớm là anh đề nghị nói muốn đưa cô đi, nhưng lúc sau lại dở tính.
Nhìn lại, mới biết hóa ra chính mình lại trẻ con như thế, vì những chuyện không đâu ảnh hưởng đến tâm trạng cô.
Thật ra, lúc đó anh bị cô hỏi một câu khiến lòng dâng lên áy náy. Vì thế, anh mới dùng câu nói đả kích cô, cũng là nhắc nhở chính mình.
Trước ngưỡng cửa phật, lúc đó anh dâng lên suy nghĩ và thật sự cầu nguyện: Anh hi vọng người anh hận không phải cô.
Từng người đi qua, nhưng anh không nhìn đến, vẫn chìm đắm trong quá khứ.
Anh tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn nữa rồi.
Tối, Trình Dật Hàn thế nhưng chen lấn vào nơi đông đúc người. Ai cũng có đôi có cặp, chỉ riêng mình nam nhân đơn độc với gương mặt giá rét. Rất nhiều cô gái bị vẻ đẹp tuấn mĩ nam tính quyến rũ. Muốn tiếp cận nhưng e dè, lén lút nhìn, lén lút đưa điện thoại liên tục nháy.
Bất kể thế nào cũng không một lời nào tác động đến anh, họ muốn làm gì cũng không liên quan đến anh.
Ung dung tự tại bước đi vô cùng tao nhã, thực chất bên trong có bao nhiêu nặng lòng. Giữa chốn đông người hình ảnh cô hiện lên lấn át tất cả, sức ảnh hưởng của cô quả nhiên lớn. Có thể, anh mất cả đời cũng không lấn át được tác động của cô đến cảm xúc, suy nghĩ của anh.
Ánh mắt nhìn về trước, rất nhanh mở lớn khi xuất hiện thân ảnh quen thuộc còn chân thực.
" Nhược ". Thanh âm mạnh mẽ lúc này xen lẫn sự khó nói, là không ngờ cũng không hẳn, là vui mừng cũng không hẳn.
Sức lực có chút mạnh mở đường cho chính mình, ánh mắt theo dõi cô gái phía trước. Đến khi gần đến tay đưa ra giữ cô gái quay lại.
" Nhược ".
Buông cánh tay đầy bất lực, tia hi vọng phút chốc bị dập tắt.
" Thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người ". Không nhìn cô gái thêm, chân vội vàng bước về trước.
Một lần nữa cứ ngỡ bản thân đã đạt được chút mong manh vui vẻ nay lại vô tình đẩy xuống vực thẳm.
Cô gái nghe không hiểu rõ anh ngữ mà nam nhân kéo cô lại nhưng vẫn có thể đoán ra người này hẳn là nhầm người. Không quen không biết nhưng ánh mắt kia lóe lên sự sợ hãi mà nhìn qua gương mặt này ta không ngờ đến. Bởi lẽ, một người này hẳn phải vô cùng hài lòng với cuộc sống.
Anh rõ ràng đã nhìn thấy cô, thật sự nhìn thấy. Nhưng vì sao lại không phải, sự thật cô đã ra đi anh vẫn cố chấp không muốn chấp nhận.
Thế giới rộng lớn như thế, thử hỏi...
Tình yêu của anh ở đâu??
Anh không biết, bởi vì có một cô gái tuyệt tình đem đi, không phải như Tiểu Tịch năm xưa đem đi. Khi đó anh trao cho Tiểu Tịch tình yêu là vô cùng minh mẫn. Nhưng anh đã đưa cô gái đó lúc nào, anh không hề biết. Cô gái đó không chỉ cho anh cách như thế nào mới lấy lại được tâm thì đã đi.
Anh không biết bởi vì chính cô là người cất giấu nó.
Màn đêm buông xuống. Phòng khách sạn thượng hạng, tối đen chỉ có chút ánh sáng bên ngoài.
Nam nhân thân hình cao lớn đứng nơi đó, quần áo tùy tiện mặc trên người, góc cạnh gương mặt rõ ràng. Xương quai xanh mê người càng sâu.
Một đêm này, nam nhân lại mất ngủ, tàn thuốc trong gạt tàn gần như đầy. Đây chính là cách nam nhân dày vò chính mình, ban ngày mệt mỏi về đêm cũng không ngủ.
Vắng đi cô anh sống thật vất vả, nhớ cô đủ sâu khiến tâm anh ngoài công việc cũng chỉ có cô. Hóa ra, một đời người lại dài đến vậy. Hai mươi mấy năm thiếu vắng tình thương gia đình, thiếu đi tình yêu nguyên thuỷ cũng không sống khó khăn đến thế. Có tất cả thế giới nhưng thiếu đi cô, đời anh chỉ vang lên khúc nhạc buồn. Đổi tất cả để nhìn thấy cô một lần có được không? Không cần cô bên cạnh, không cần cô nhớ anh. Chỉ cần biết cô trải qua thật thật tốt, mất tất cả với anh thì có là gì?
Một năm nhưng vết thương vẫn mới như thế, tưởng như ngày hôm qua. Âm ỉ rỉ máu đến bao giờ mới dứt, sinh mệnh này tồn tại giống như hư không.
Tay liên tục uống từng ngụm rượi, nhìn bức tranh được anh đóng khung, bức tranh là tuổi thơ của cô, là nỗi ân hận không cách nào quay đầu của anh. Thanh âm chậm rãi vang lên, nỗi lòng của anh thông qua lời nói và màn đêm càng thêm não lòng:
" Anh nói anh hận em nhưng anh hận bản thân mình không dứt khoát một lòng hận em. Anh nói anh khinh thường chạm vào em, nhưng là anh sợ bản thân kiềm chế không được mê luyến. Anh nói em tiếp xúc với Lục Tử Kiện sẽ gây tiếng xấu cho công ty, nhưng là anh càng lo lắng em sẽ động lòng với cậu ta. Anh nói em là nữ nhân của anh không đơn thuần muốn ràng buộc, bởi trong thâm tâm anh sớm hi vọng em là nữ nhân của anh. " Rất nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ sinh ra đến lúc tỉnh táo anh mới bình tâm nghĩ lại. Từng hành động, lời nói của anh đều không đơn giản như anh đã nghĩ mà anh đã che giấu cảm xúc thật.
" Hay thật ra từ khi gặp lại ở quán bar, em nói em quên mất anh, anh liền không vui. Thanh xuân bỏ lỡ em, không ngờ đến khi gặp lại vẫn nối tiếp sai lầm. ". Mạt cười lạnh thê lương truyền đến, cười chính mình.
Có lẽ, yêu Vân Thiên Nhược là chuyện mà Trình Dật Hàn tính toán sai. Nếu như Trình Dật Hàn tính đến chuyện đó, sẽ không có chuyện không nhìn thấu tâm mình.
Khi yêu, người ta tình nguyện hiến dâng linh hồn, tình nguyện biến thành một người hoàn khác. Chỉ nhớ những thương đau mình mang cho người ấy, chứ không phải nghĩ đến niềm vui ta đó mà người đó nhận. Còn đối phương nếu yêu thật lòng đừng nghĩ đến những điều tồi tệ trong tình yêu mà cố gắng cảm nhận hạnh phúc người đó đã mang lại.
Tình yêu cần có sự đồng cảm, thông cảm giữa hai người. Có như vậy, mới bền lâu, mới cảm thấy tình yêu là thứ cao đẹp cần mọi người nâng đỡ.
Sau đêm ảo não, trời lại sáng. Nam nhân có bao nhiêu mệt mỏi cùng bi thống thâm tâm khôi phục không còn một mảnh. Che giấu nỗi đau chính là cách mà những người mạnh mẽ lựa chọn.
Trình Dật Hàn trên đường đi đến bờ biển, chiếc xe chạy với tốc độ nhanh trên con đường dài. Ở một đoạn đường nào đó, trên chiếc xe buýt đi ngược chiều, có một cô gái tựa đầu vào cửa sổ nhìn dòng người qua lại. Ánh mắt chạm vào chiếc xe mang biển báo Thái Lan, nhìn thoáng qua cửa sổ được mở của chiếc xe kia, nhìn đến một nửa gương mặt nam nhân cao lãnh.
Nhưng quá nhanh, không xác định rõ, càng không nghĩ người đó sẽ xuất hiện ở đây.
Bởi vì.
Không gặp...
Cũng không nhớ...
Có gặp... Cũng là người dưng...
Sự quen thuộc đến từ cảm giác nơi đâu, ta không biết. Nhưng điều đó có lẽ thật sự tồn tại, nhiều việc không biết lí giải làm sao.
Riêng nam nhân thì sao? Tuy rằng là lái xe với tốc độ chóng mặt đấy nhưng sự quen thuộc cùng nhớ nhung xen lẫn. Con tim mách bảo, khóe mắt cũng đưa sang nhìn chiếc xe buýt. Chỉ là một giây ngắn ngủi hình ảnh mơ hồ liền bốc hơi khỏi tầm mắt anh.
Bởi vì...
Quá nhớ nhung đã sinh ra chút ảo giác...
Không hề quên đã phát sinh chuyện gì...
..............................
Bỏ lỡ nhau một thời thanh xuân.
Đi qua nhau giữa chốn đông người.
Chờ đợi một lần quỹ đạo lệch chuyển.
Chờ đợi càn khôn xoay chuyển, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Có thể nắm tay đến cuối con đường không là do tình yêu hai ta có đủ lớn...