Bên cạnh cửa sổ sát đất, một người phụ nữ ngạo nghễ nhìn từ trên xuống. Khuôn mặt phải nói là xinh đẹp mỹ miều, làn da trắng sứ, thân hình mê người. Thế nhưng, lại mang theo nụ cười lạnh biểu tượng cho sự độc ác, lời nói phát ra cũng giống như rắn độc:
" Cô ta ra ngoài gặp khách hàng, anh nhiệt tình chơi đùa cô ta một chút ".
Người đàn ông bên kia nghe không hiểu hỏi lại người phụ nữ muốn tiến hành như thế nào.
Rất tự nhiên, từng từ trong miệng phát ra hiện lên tàn độc. Còn người đàn ông lại không dám tin vào tai mình, nhưng lại không thể không làm theo.
Vân Thiên Nhược gặp khách hàng đã 4h nên nghĩ không cần về công ty, còn chưa muốn về căn biệt thự kia. Lòng lại có chút nhớ căn phòng nhỏ của mình, để thuận tiện cho sau này ở nên cô cũng không có trả phòng. Vả lại, cô cũng không biết bao giờ nam nhân kia dở tính lại đuổi cô đi.
Lại đi bộ trên đường suy nghĩ về vài ngày trước, đêm đó Trình Dật Hàn trở về người toàn là mùi rượu. Nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa liền đi thẳng trên lầu, một câu cũng không nói.
Đang thất thần suy nghĩ, từ trong con hẻm một người đàn ông hớt hải chạy ra. Vân Thiên Nhược né không kịp bị anh đụng phải, người cũng lảo đảo về sau. Thế nhưng, người đàn ông lại như sức lực vô cùng yếu ngã xuống đất.
Vân Thiên Nhược cứ nghĩ là biến thái, đến khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông thì nhanh tay lại đỡ.
" Tông Việt, anh sao vậy ". Đánh giá sắc mặt người đàn ông, toàn thân nóng rực, hơi thở gấp gáp lạ thường, ánh mắt mê li.
Huỳnh Tông Việt bị loại cảm giác xa lạ xâm lấn, đẩy người con gái ra xa. Ý thức vẫn còn dễ dàng nhận ra người đó là ai, hoặc là sớm biết người đó là ai.
" Cô nếu không muốn bị ảnh hưởng, tránh xa...tôi ra ". Đây thật sự là lời nói trong lòng anh, anh thật mong cô lúc này biết sợ mà tránh xa anh ra.
Hình ảnh này vô cùng quen thuộc, người đã thử qua liền dễ dàng nhận biết.
" Anh bị bỏ thuốc?".
Nặng nề gật đầu, trong đầu suy nghĩ " Tiểu Thư, muốn anh tự mình ra tay. Lại thật sự cho anh uống thuốc ". Mắt nhìn thấy cô gái nhanh chóng đứng dậy, trong lòng mừng thầm. Cô đi rồi thật tốt, anh không cần bị tiểu thư trách phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng cô lại ra ngoài chặn lấy một chiếc taxi, sau đó lại dìu anh đứng dậy.
" Tôi đỡ anh lên xe, tôi dẫn anh đi khách sạn ". Cảm giác thống khổ này cô đã từng chịu qua, anh bây giờ không ổn rồi.
Huỳnh Tông Việt vẫn là để cô tùy ý đỡ mình, đến lúc ngồi lên xe mới buông lời:
" Cô muốn...giúp tôi giải thuốc? ".
Nhìn anh dựa sát lại gần cửa xe, cô trực tiếp trả lời:
" Tôi rất cảm kích anh lần trước đã giúp tôi, nhưng tôi không đáp lại anh bằng cách nào được. Nhìn anh, đi còn không nổi, tôi chỉ có thể đưa anh đến khách sạn thôi. Anh có biết khách sạn nào có " dịch vụ ngầm " không? ".
Hóa ra là vậy, anh còn cho rằng cô đồng ý giải dược. Một cô gái trinh tiết rất quan trọng, sẽ không dễ dàng giao ra.
" Khách sạn...Tứ Quý ". Cô muốn tìm một cô gái giải dược, đến lúc đó nếu tiểu thư biết anh không làm gì cô, anh phải làm sao đây?
Một khách sạn cao cấp lại chứa dịch vụ này, thật không ngờ. Nhanh nói địa chỉ đến, và không quên hối thúc. Người nam nhân khi bị trúng dược, sức lực chịu đựng sẽ không so được với nữ nhân.
" Bác tài, đến khách sạn Tứ Quý. Nhanh nhanh giúp tôi ".
Bác tài nhìn cặp nam nữ phía sau lại nghĩ bọn họ gấp gáp chuyện kia, nên thật sự tăng tốc thật nhanh.
" Được ".
Bây giờ đứng trước mặt anh có thể giúp anh, nhưng cô lại làm không được. Đành nói chuyện luyên thuyên để đem lí trí anh trở về.
" Tông Việt, anh ráng một chút, sắp đến rồi ".
Huỳnh Tông Việt vẫn luôn thắc mắc, nếu là muốn trả ơn có rất nhiều cách. Cô ban nãy có thể xem như không có gì bỏ đi, hoặc là gọi taxi rồi xem như đã giúp anh rồi.
" Tôi ổn. Cô lẽ nào...không sợ...tôi kiềm chế...không được...làm gì cô sao? ". Có bác tài ngay đây thì đã sao, anh chỉ cần đưa cho ông ta một sấp tiền, mọi chuyện đều dễ dàng rồi.
Ai lại không có ham muốn chứ, thuốc tuy là thần thông. Nhưng nếu ta không muốn không gì có thể cả. Nhớ đến một đêm ngâm mình trong nước lạnh kia, cô không phải không muốn được thỏa mãn. Nhưng lại không muốn trở thành nô lệ của thuốc, biến mình thành một dạng người ghê tởm.
" Tôi đương nhiên sợ, nhưng tôi vẫn chọn đánh cược một lần. Tôi mong rằng ham muốn trong anh, tự anh cố gắng khắc chế một chút ".
" Được... ".
Vân Thiên Nhược không biết, ở phía sau một chiếc xe bám sát theo sau.
Thuốc phát tác cũng thật nhanh, mới đó mà Huỳnh Tông Việt đã muốn cạn kiệt sức lực.
Đôi vai nhỏ gồng lên đỡ một người đàn ông, Huỳnh Tông Việt dường như lấy đôi chân cô đi thay luôn chân mình. Mỗi một bước đi nặng nề, chân lại đi giày cao gót có chút khó khăn nhưng vẫn kiên cường nâng đỡ Huỳnh Tông Việt vào trong. Trên trán nhỏ đã lấm tấm đầy mồ hôi, nghe tiếng tim đập thình thịch nặng nề do hoạt động quá công suất.
Huỳnh Tông Việt thở càng nóng rực, thân thể cứng rắn lại chạm phải bên cạnh mềm mại. Nếu không phải do tấm lòng của cô khiến anh không nỡ, trên xe anh đã sớm.... Một người trong giới hắc đạo như anh, tính nhẫn nại không cao, cuộc sống gắn liền với máu tanh. Làm sao biết thế nào gọi là lòng người, nhưng cô gái này lại khiến anh không nỡ động thủ. Cô gái như vậy, đi bên cạnh Trình Dật Hàn nguy hiểm đầy rẫy, tiểu thư sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Còn anh, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó, nếu mọi chuyện bế tắc anh không thể không xử lý cô.
Khách sạn Tứ Quý nằm đối diện với nhà hàng Cung Đình. Nam nhân cao lãnh trong tay là văn kiện, xem được một lúc lại bị âm thanh Tần Dạ nhắc nhở.
" Thiếu gia, đó có phải Vân Tiểu Thư?" Tần Dạ rảnh rỗi nhìn xuống dưới, cho là mình hoa mắt, muốn hỏi thiếu gia thực hư. Bởi vì, anh không nghĩ cô ấy sẽ xuất hiện ở đây với tình huống như vậy.
Trình Dật Hàn nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn đôi nam nữ dìu dắt nhau tình tứ đi vào khách sạn. Bởi vì khá xa nên anh có chút không chắc chắn nhưng tốc độ bọn họ đi chậm, anh có thời gian để xác định.
" Cho người vào ngăn cản ". Lúc này gương mặt và khí thế vô cùng sắc bén, sự nguy hiểm bao trùm.
Nhìn Trình Dật Hàn rời đi, bỏ mặc hợp đồng quan trọng, Tần Dạ hoài nghi. Cho người đưa Vân tiểu thư ra không phải tốt rồi sao? Thiếu gia tại sao muốn tự mình đi?
" Vậy buổi hẹn... ".
" Hủy ". Không chút suy nghĩ cắt lời Tần Dạ, thanh âm cho thấy chủ nhân đặc biệt bị chọc giận.
Để Huỳnh Tông Việt ngồi ở hàng ghế chờ, bản thân thì không cần thở liền đến quầy tiếp tân. Thời gian gấp rút nên cô nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:
" Cho tôi đặt một căn phòng và tôi muốn một cô gái. Phiền chị nhanh một chút! ".
Người tiếp tân nhận được yêu cầu, nở nụ cười nhẹ rồi bắt tay làm thủ tục.
" Vâng, quý khách đợi một lát ".
Mấy phút sau đưa cho Vân Thiên Nhược thẻ phòng và dặn dò.
" Lầu 6, rẽ phải là đến rồi. Trong phòng đã có người chờ sẵn để phục vụ. Cảm ơn quý khách!".
" Cảm ơn! ". Chỉ nhìn thoáng qua tiếp tân rồi quay lại đỡ lấy Huỳnh Tông Việt.
" Đi thôi ".
Trong thang máy Huỳnh Tông Việt dựa vào tường tạo khoảng cách với Vân Thiên Nhược. Trong lòng mắng chửi không thôi, tay gắt gao nắm lại, bây giờ mới biết bình thường bớt phóng túng lại có lợi như vậy, ham muốn không quá mãnh liệt. Thế nhưng từng đợt đánh ập tới vô cùng dữ dội, tay nắm chặt lại.
Vân Thiên Nhược nhìn con số không ngừng nhảy, trong lòng lại dâng lên dự cảm không lành.
Ở hai thang máy khác cũng theo lầu 6 đi lên.
Vân Thiên Nhược theo hướng rẽ phải nhìn lại số phòng 608, như vậy đi thêm hai phòng nữa liền tới.
Lúc này, hai người một thân tây trang đen chặn trước mặt cô, cúi đầu liền đem lời truyền đến, cũng khiến Vân Thiên Nhược cứng đờ.
" Vân Tiểu Thư, thiếu gia cho gọi cô trở về ".
Thiếu gia...
Tiêu cô rồi...
Vừa biết tên cô, lại còn thiếu gia, liền biết đây là người của ai.
" Nhưng... ". Người đàn ông sức chịu đựng càng tệ, cô đưa anh đến phòng rồi đi.
Huỳnh Tông Việt cũng biết đây là chuyện gì. Như vậy vừa ý anh, cô bị Trình Dật đưa đi, tiểu thư sẽ không nghi ngờ việc làm của anh.
" Cô...đi đi ".
Tuy rằng đã sắp đến rồi nhưng giúp người vẫn phải giúp cho trót.
" Anh như vậy... ".
" Tôi...tự mình đi được! ".
Hai người kia nhìn tình trạng Huỳnh Tông Việt không có để ý nhiều, lệnh thiếu gia không thể chậm trễ.
" Vân Tiểu Thư, mời! ".
" Anh chăm sóc mình thật tốt ". Vừa dứt lời liền rời đi, trong lòng lại lo lắng. Đi ở phía sau là hai người đàn ông tướng tá lực sĩ.
Trong thang máy khác một người đàn ông khác đi ra nhìn cô gái bị dẫn đi. Không suy nghĩ nhiều, chạy đến đỡ lấy Huỳnh Tông Việt.
" Đại ca, anh vẫn ổn chứ. Để cho cô ta đi như vậy, anh biết thế nào ăn nói với Tiểu Thư ". Thật may là anh nãy giờ vẫn đi theo, theo dõi tình hình. Như vậy mới có thể nhanh chóng giúp đỡ đại ca.
Huỳnh Tông Việt nhìn Mã Châu một cái rồi đưa thẻ phòng trong tay cho anh ta.
" Còn...không mau...mở cửa ". Giờ này là giờ nào rồi còn lải nhải những chuyện không đâu.
" Vâng, vâng ".
Vân Thiên Nhược vừa đi ra khỏi khách sạn, đằng trước đã sớm đậu một chiếc xe quen thuộc. Một người phía sau tiến lên mở cửa xe cho cô rồi lùi lại.
Bầu không khí trong xe lạnh đến âm độ, Vân Thiên Nhược lại giống như bị chồng bắt gặp ngoại tình đầu cúi thấp xuống.
Tần Dạ chăm chú lái xe, đi theo Trình Dật Hàn đã lâu, lại chưa thấy thiếu gia kinh người như vậy. Lần này, e là Vân tiểu thư lành ít dữ nhiều rồi. Bây giờ trời có sập xuống, thiếu gia cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Xe dừng lại, Trình Dật Hàn nắm mạnh tay cô không thương tiếc kéo cô hướng vào trong nhà.
" Anh làm gì? ". Hớt hải bước đi, bị anh dùng tốc độ chóng mặt kéo đi.
Dì Lưu nghe tiếng xe liền vui vẻ ra đón, thời gian này thiếu gia rất hay về nhà. Nhưng bà vừa từ bếp đi ra liền thấy thiếu gia bình thường tĩnh lặng lạnh lùng nay lại bao lực lôi kéo Vân Thiên Nhược.
Trình Dật Hàn cởi ra đôi giày da tùy ý vứt ở đó, cũng không cởi bỏ tất liền muốn kéo cô gái sắc mặt tái nhợt do bị hành động anh dọa.
Nhìn thấy Dì Lưu đứng đó, cô dùng lực kéo lại bước chân Trình Dật Hàn, ánh mắt đưa ra cầu cứu.
" Dì Lưu, giúp tôi ngăn anh ấy lại với ". Đã không còn giọng nói bình tĩnh, dì Lưu tuy là quản gia nhưng Trình Dật Hàn vẫn luôn tôn trọng. Có dì ấy lên tiếng, cô sẽ có cơ hội ngồi xuống nói rõ ràng với anh.
Dì Lưu hoảng hồn, nhìn tay thiếu gia không ngừng lôi kéo Vân Thiên Nhược lên lầu, vội vã đi theo với ý định ngăn cản.
" Thiếu gia, có gì... ". Thiếu gia bao giờ thì thể hiện rõ ràng hỉ nổ ái ố, trước giờ cậu ấy không vui nhưng cũng không cho người khác nhìn ra mình buồn hoặc giận dữ. Trước mắt bà là một thiếu gia, lửa giận hừng hực, khiến bà cũng sợ hãi.
Không quay lại nhìn, kéo mạnh Vân Thiên Nhược chật vật đến bên người. Cao giọng ra lệnh:
" Tối nay không cho phép ai bước nửa bước lên lầu ".
Vân Thiên Nhược kinh hãi, anh điên rồi, điên rồi. Nhìn bóng dáng dì Lưu đau thương cô nhưng lại bất lực ngăn cản, cô cũng vì đó mà thốt lên âm thanh đầy bất lực.
" Dì Lưu... ".
Mắt nhìn đến anh muốn mở cửa phòng anh, sợ hãi càng mãnh liệt, tay níu chặt tay anh mong anh bình tĩnh lại:
" Anh buông tôi ra, tôi có thể giải thích, tôi... ".
Thanh thúy thanh âm đánh mạnh khiến cô mất đi giọng nói.
" Rầm... ".
Đợi đến cô bình tĩnh lại đã là một trừng phạt khác, tay không còn đau mà là lạnh lòng.
" Á... ". Một đợt mát lạnh không chút báo hiệu truyền đến, muốn né tránh nhưng eo bị anh dùng sức giữ lại.
" Khụ khụ...Khụ khụ ". Nước phía dưới vòi hoa sen nặng nề đánh mạnh lên mặt cô, khó khăn thở.
" Đã tỉnh táo chưa hả? ". Một thanh âm gầm thét dữ dội, nhìn cô gái toàn thân ướt nhẹp, mắt nhắm chặt lại, bàn tay lại muốn dùng lực đẩy anh ra.
Vòi hoa sen được anh mở thật lớn lại còn lạnh, tất cả tuôn xối xả như mưa rơi lên người cô gái. Một thân tây trang phía trước cũng bị cô làm ướt, những lọn tóc bị ướt rơi xuống trên trán cao vô cùng mê người.
" Anh...anh mới không tỉnh táo ". Mỗi lần hít là nước cứ theo đó đi vào, khoang mũi vô cùng khó chịu, bị anh giữ tay lại không thể đưa lên lau chùi. Hơi thở mệt mỏi, dựa mặt vào trước ngực nam nhân né tránh sức nước.
Nam nhân một chút lửa giận vẫn chưa nguôi, gương mặt cô đập vào lồng ngực anh lại tê tái. Dùng lực một chút ôm ngang người cô, trong tay anh cô gái không chút sức nặng dùng sức liền bẻ gãy.
Không quan tâm cô một thân ướt đẫm, ném cô lên giường, còn không cho cô thở liền cường đạo áp xuống cũng thành công khóa lại môi cô.
Nhìn đến khuôn mặt giận dữ đen thui, ánh mắt sắc lạnh, Vân Thiên Nhược theo quán tính nhắm chặt mắt lại cũng cắn chặt môi dưới.
Không như mong muốn thành công chiếm đoạt hơi thở của cô, bàn tay nắm chặt cằm cô ép buộc cô phải mở miệng nghênh đón.
Đối với sự cường hãn của anh, cô chống cự một chút lại bị đau đến nước mắt muốn ứa ra. Mắt đã sớm nhắm chặt không tình nguyện mở ra, thế nhưng ở nơi cằm đau đớn tột cùng không thể không đầu hàng.
" Ngô... ". Toàn thân đều bị anh kiềm hãm, đến hơi thở cũng dường như không còn tồn tại.
Bên trong miệng hai người dây dưa, ai cũng tìm đến chiếc lưỡi đối phương nặng nề cắn. Một loạt âm thanh đỏ mặt, thế nhưng ai cũng là đau tận xương tủy.
Sức lực một nữ nhân vẫn là thua kém, cho dù không muốn yếu thế chịu thua cũng không còn con đường khác. Khóe môi đều là máu, lại chưa vơi đi lửa giận, càng bị sự chống trả của cô làm nổ tung.
" Nói, đi vô khách sạn làm gì? ".
Quay mặt đặt xuống nệm êm, khàn khàn đơn giản trả lời.
" Giúp người ". Thái độ này của cô đã vô cùng xấu, trả lời anh hời hợt.
Ở khách sạn có gì đáng để giúp, là giúp hai người thỏa mãn lẫn nhau.
" Gần đây tôi không có đụng vào cô nên thèm khát có phải không? ".
Ánh mắt kiềm nén khổ sở của cô lại tác động đến anh, muốn lên án lời nói anh. Thế nhưng cô lại không nói, lại giống như khinh thường nói chuyện cùng anh hoặc là chấp nhận lời anh nói.
" Nói ". Thanh âm hàn ý tăng lên vài phần, tựa hồ như địa ngục truyền đến giống nhau.
Để cô mở miệng nói một câu phụ định lại lời anh khó như vậy sao?
Nhìn cô cứng ngắc, bàn tay nam tính dùng lực nắm chặt cổ cô muốn bức cô nói chuyện:
" Đã biết sợ chưa? ". Nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, nói chuyện với cô luôn không thể không dùng lực.
Trình Dật Hàn tuyệt sẽ không thừa nhận nữ nhân này, tùy thời đều khống chế lửa giận của anh.
Cô lấy tư cách đó ở đâu, dựa vào đâu chỉ cần một câu nói của cô anh liền nổi giận. Dựa vào đâu chỉ một hành động của cô mà đem lí trí anh quăng mất.
Cô quên lời anh cảnh cáo sao? Cô một thân mang tội danh giết người, là chịu đủ đau khổ để đền tội. Không phải lơ một cái là chạy theo người này, đi theo người kia.
" Đã biết sợ chưa? ". Thanh âm lại lớn hơn, giống như không tin không thể tác động đến cô.
Mở to chính mình con mắt, nhìn trân trân lên trần nhà, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay thả lỏng mặc cho ở cổ đau đớn, thiếu dưỡng khí.
Nhìn cô thật sự không sợ, cứng đầu một câu cũng không chịu nói. Cô nói một câu cô không có không tốt sao? Lần tức giận gần đây, anh không phải đã nhường nhịn cô. Giữ lấy tức giận không có trút lên người cô, tìm rượi uống say.
Còn cô thì sao?
Một câu cũng không hỏi anh, trong cái nhà này lạnh lùng với anh cũng chỉ có cô có cái gan đó.
Đến cả Tần Dạ, dì Lưu còn có bảo vệ cô đều có thể cười nói. Thế nhưng lại không có cho anh một sắc mặt tốt, bổn phận của cô cô làm, một chút dính líu đến anh cũng bị cô đem ném xa.
Đáng chết...
Nữ nhân chết tiệt. Muốn chết, còn chưa phải bây giờ, anh sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết...
Vung tay một cái liền đem thân váy của cô xé nát, không một màn khởi đầu. Tùy ý xem cô như là kĩ nữ mà lăng nhục.
Vẫn khăng khít như vậy...
Những uất ức đau đớn nãy giờ dồn nén đem tất cả tại thành giọt lệ đắng chát rơi xuống. Mặc dù đã cố gắng nhẫn nhịn, thế nhưng đau đớn muốn xé rách linh hồn cô. Thử hỏi ngay đến cả linh hồn cũng bị tổn thương làm sao có thể không có phản ứng.
" Anh dừng lại. Đi ra...tôi đau... ". Nơi mềm yếu bị anh không chút lưu tình đâm mạnh vào, đau đớn lan tràn không ngừng cào khắp người anh.
" Đau... ".
Đến giờ mới biết đau...
Lồng ngực vạm vỡ hiện ra tia máu kinh người, lại không chút nào để ý. Trình Dật Hàn muốn thật tốt dạy dỗ nữ nhân ngoan cố này.
" Tôi xem cô ngày mai như thế nào xuống giường ". Anh đương nhiên cô bây giờ theo như anh muốn đau đến chết. Nhưng sự kết hợp với cô lại khiến anh đánh mất lí trí, cũng muốn đem cô nuốt vào bụng.
" Trình Dật Hàn, anh không nói lí lẽ liền chà đạp tôi ". Anh tại sao lúc trên xe không hỏi cô một câu xảy ra chuyện gì? Vừa đến nhà liền khi dễ cô, cho dù cô muốn mở miệng giải thích cũng lười nói.
Nức nở thanh âm rốt cuộc nhịn không được truyền đến, cô thật là bị anh hành hạ cả thân xác lẫn tinh thần mà khóc lên tiếng. Đây xem như là cô nghe rõ chính mình tiếng khốc, cũng là gằn từng tiếng, đánh dấu một quan hệ khác với anh.
" Tôi căm ghét anh, căm ghét anh ".
Căm ghét...
Cô không có quyền, anh mới là người căm ghét cô. Lần này, cô thật sự khóc ra tiếng thì cũng vô dụng, anh một chút đau thương dành cho cô cũng không có.
" Cô nhìn rõ một chút người đang chiếm đoạt cô là ai?". Ánh mắt chim ưng sắc bén có thể là hung khí giết người không dấu vết.
Thân thể nam nhân nóng rực kết hợp chặt chẽ với nữ nhân mềm mại không chút kẽ hở. Cô không cần làm gì, lại dễ dàng khiến anh muốn dừng lại dừng không được. Anh lại nghĩ đến nam nhân may mắn đêm nay sẽ là người khác, liền tăng tốc độ động thân. Mỗi lần đi vào đều đem đau đớn cho cô, bản thân lại vô cùng khoái hoạt.
" Anh là ác ma... ". Là ai nói, làm chuyện thân mật nhất là loại hạnh phúc mà ai cũng muốn một lần trải qua. Có sao? Hay là ngoài đau đớn cũng là đau đớn gấp bội.
Nặng nề, khó khăn buông ra một câu cho dù có nói gì anh vẫn sẽ không dừng lại. Vậy nên cô cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn nhanh một chút kết thúc. Nước mắt đọng lại trên khóe mắt đã khô, một lần nữa mở mắt là đôi mắt không chút cảm xúc.
Ác ma, anh thừa nhận anh bây giờ không khác gì ác ma. Ngay cả anh cũng không có phát hiện qua bản thân lại thô lỗ cùng tàn bạo đến vậy.
Còn không phải cô ép anh...
" Tốt. Cô tốt nhất khắc ghi thật sâu, một giây cũng không được quên ai mới là nam nhân của cô ". Không vì sự buông bỏ của cô mà buông tha, thanh âm ngoài ý muốn đột nhiên êm tại. Nụ cười vô cùng mê người, lại cao thâm khó lường.
Ấm áp hơi thở phà trên ngực cô, tiếp đến dùng sức cắn xuống.
Vân Thiên Nhược vô lực mở hai mắt, không rên, không hét cũng không động người, khóe môi lại nở nụ cười lạnh. Thừa nhận nỗi đau lan tỏa, đau đớn như ruột gan đứt lìa.
Anh ở trên ngực cô để lại ấn kí.
Nơi anh cắn đem những giọt máu chạy xuống, trong miệng một mùi máu tanh lại không buông ra. Anh muốn dấu vết này bất biến, cứ thế theo cô một đời.