Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 29: Trời đánh tránh bữa ăn!!




Vân Thiên Nhược trong lòng sợ hãi, cô không biết tại sao quản lí Giản đột ngột cho gọi cô. Bình thường cô ấy chỉ ghé xem xét chỉ đạo công việc cho mọi người, chưa bao giờ gọi riêng cô.

Mọi người trong công ty đều nói Giản La Ân có ý quyến rũ Trình Dật Hàn nhưng không thành. Cô ta và Tăng Nhu Đình đối chọi gay gắt, bằng mặt nhưng không bằng lòng. Vân Thiên Nhược đối với những việc đấu đá này vốn không có hứng thú. Trong công việc ắt sẽ tránh khỏi sự ganh đua, nhưng cô chỉ muốn an phận làm một phiên dịch nhỏ. Có thể ngày ngày tiếp cận với ngôn ngữ, đất nước Thái là cô đã rất vui rồi.

" Quản lí Giản, cô gọi tôi ". Vân Thiên Nhược khẽ cúi đầu.

Giản La Ân không nói gì, lấy một tập tài liệu đặt trên bàn:

" Đây là thông tin của vị khách hàng mà cô phải kí được hợp đồng, cô hãy thu thập thêm tài liệu đi". Thời gian Vân Thiên Nhược đi làm, Giản La Ân cũng không thấy cô ta có quan hệ mờ ám với Trình Dật Hàn nên cũng không có làm khó. Chỉ cần cô ta không đụng đến cô, cô cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ta. Nhưng nếu có, thì đừng trách cô ác.

" Ý của cô là tôi có thể trực tiếp gặp mặt các khách hàng người Thái rồi! ". Thanh âm trong trẻo ngạc nhiên cùng vui mừng khôn xiết hòa trộn vào nhau. Chuyện cô chờ đợi bấy lâu nay đến rồi sao.

" Đúng vậy. Cô có thể đi rồi! ". Chỉ gặp khách hàng cần gì vui như vậy. Mặc dù việc này không khó, chỉ là một hợp tác nho nhỏ.

" Cảm ơn cô! ". Kích động cầm chặt tài liệu trong tay. Nếu như không phải đang ở công ty cô đã la thật lớn rồi. Vân Thiên Nhược biết, những bản hợp đồng nhỏ này giao cho nhân viên trực tiếp đi làm là được.

Trên đường đi ăn trưa, Vân Thiên Nhược có cảm giác kì quái " Hôm nay như thế nào nhân viên lại kéo nhau đi ăn trưa, còn bộ dáng hớt ha hớt hải "

Nhìn cảnh này, Vân Thiên Nhược có chút không muốn ăn, nhưng mà cô đang rất đói. Chuyện lần trước đã cho cô một bài học đắt giá, cô sẽ không lại mắc phải.

" Phù ". Sắp nghẹt thở rồi, khó khăn lắm cô mới mua được thức ăn. Chen chúc làm gì vậy nhỉ, sẽ không có chuyện thiếu lương thực. Bây giờ vấn đề là tìm chỗ ngồi, ngó tới ngó lui chỉ toàn người và người. Tranh thủ chỗ bàn kia vẫn còn một chỗ trống, cô nhanh chóng đi lại ngồi.

Vân Thiên Nhược cúi đầu ăn, một lúc sau mọi người trên bàn đồng loạt đứng dậy. Hiếu kì, Vân Thiên Nhược chính là rất hiếu kì. Bọn họ lại cầm dĩa thức ăn trong tay đứng dậy khỏi ghế. Cô cũng chỉ đưa mắt như có như không nhìn, rồi lại ăn.

" Tổng Giám Đốc! ". Tiếng đồng thanh thật lớn vang lên, bầu không khí trở nên im lặng.

Vân Thiên Nhược lúc này chưa kịp phản xạ, một dĩa thức ăn đặt trên bàn và một bóng lớn xuất hiện trong tầm mắt cô. Theo cảm tính cô đứng dậy. Thức ăn trong miệng còn chưa nhai kĩ, trực tiếp nuốt xuống bụng, tiếp đó mới cúi đầu lí nhí:

" Tổng Giám Đốc! ". Trời đánh tránh bữa ăn, sao lại đột nhiên xuất hiện chứ. Chả trách hôm nay náo nhiệt như vậy.

Vân Dật Hàn gật đầu, mọi người đều biết điều cung kính lùi đi chỗ khác, ai lại gan to ngồi chung bàn với Tổng Giám Đốc. Thấy vậy, Vân Thiên Nhược nhanh tay cầm dĩa thức ăn quay người lại, chân bước lên vừa chạm đất. Bỗng, truyền đến thanh âm dễ nghe nhưng lại mang theo ra lệnh:

" Đứng lại ".

Ai nấy cũng khựng lại, ngơ ngác nhìn nhau Tổng Giám Đốc là đang nói ai. Không ai xác định được, tất cả cúi mặt quay người lại. Nhưng chẳng ai cả gan lên tiếng hỏi xem Tổng Giám Đốc là ai. Ước chừng 5" sau một giọng nam dè chừng hỏi:

" Tổng Giám Đốc, nếu không có chuyện gì vậy chúng tôi đi trước ". Anh ta nhìn thấy Giám Đốc con ngươi băng lãnh nhìn về người đối diện, nên đoán " đứng lại " là chỉ người này.

Mồ hôi đã chảy ướt hết áo sơ mi của người nhân viên đó. Tổng Giám Đốc là người cực kì âm hiểm, một ánh mắt đã có thể giết người. Nhưng cứ đứng như vậy cũng không phải là cách, không khéo lại chọc giận Giám Đốc.

Vân Thiên Nhược tán thưởng nam nhân viên này, thật có bản lĩnh. Mọi người đều nợ anh ta một lời cảm ơn rồi. Trình Dật Hàn cái cũng không làm, chỉ xuất hiện thôi đã khiến mọi việc lệch khỏi quỹ đạo. Khí chất của anh càng ngày càng bành trướng rồi, đi đâu cũng sẽ dọa người.

" Vân Thiên Nhược. Cô... Ở lại ".  Một cỗ lãnh ý chậm rãi dâng lên, anh chán ghét thái độ tháo chạy của cô.

" Hả... ". Ngạc nhiên ngẩng mặt lên, tay vội che miệng lại, đây thật là miệng nhanh hơn não. Đụng chạm ánh mắt đẹp nhưng lạnh, tức khắc cúi gầm mặt nhìn mũi giày.

Vân Thiên Nhược khóc không ra nước mắt, tại sao người đen đủi luôn là cô vậy chứ? Những người khác được thoát chết, nhanh chóng đi sang chỗ khác. Các bàn xung quanh cũng đã giải tán, xa xa là những lời xì xầm to nhỏ.

" Ngồi xuống ". Vừa dứt lời tay anh đụng đũa, bụng anh có chút âm ỉ rồi. Anh nói cô ở lại không phải muốn nhìn thấy cái đỉnh đầu của cô. Cô không biết, bao nhiêu người đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô sao.

Vân Thiên Nhược bị hành động lạ lùng của anh có chút mơ màng. Vẫn là yên phận, Vân Thiên Nhược nhanh chóng ngồi xuống. Bằng tốc độ nhanh nhất đem hết tất cả nhét vào bụng, không còn quan tâm có bị mắc nghẹn hay sẽ không tốt cho tiêu hóa.

Cô không biết hôm nay bản thân có toàn thây mà ra khỏi công ty không đây. Trình Dật Hàn là muốn hại cô sao, cô thật sự không có làm gì phật ý anh có được không? Vân Thiên Nhược chưa từng nếm trải cảm giác bị nhiều ánh mắt xung quanh dòm ngó như vậy. Ngưỡng mộ có, ngạc nhiên có, vui mừng vì người gặp họa có, đặc biệt là ánh mắt đố kị.

Vân Thiên Nhược vào công ty chưa lâu, lại có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tổng Giám Đốc. Bọn họ ngay cả nhìn thẳng Tổng Giám Đốc cũng không có. Tổng Giám Đốc hôm nay thế nào lại ghé qua nơi này. Các nhân viên nữ một phen kinh hỉ, kéo nhau đi với hi vọng có được sự chú ý của Tổng Giám Đốc.

Nhưng thật kì lạ Giám Đốc giống như không có ý định bước vào, chỉ ngồi tại một cái ghế gần đó. Không một chút chú ý đến những dáng người nóng bỏng đi ngang qua. Ánh mắt rét lạnh, khiến nhân viên nữ khác không dám làm loạn. Một lúc sau, Giám Đốc  hướng nhà hàng lấy một dĩa thức ăn, không nhanh không chậm tiến đến bàn ăn. Bọn họ chỉ không nghĩ Giám Đốc lại ăn ở đây, bình thường không phải ở văn phòng ăn sao.

Nhìn dĩa cơm đã hết, khóe miệng Vân Thiên Nhược cười nhẹ. Nhìn sang Trình Dật Hàn vẫn chậm rãi ăn, không khỏi nóng lòng:

" Giám Đốc, sắp đến giờ làm việc. Anh có việc gì có thể hiện tại phân phó, tôi lập tức đi làm ". Cô phải li khai nơi này càng nhanh càng tốt, mặc kệ có vô tình chọc giận anh hay không.

Trình Dật Hàn dừng động tác, ánh mắt nhìn Vân Thiên Nhược khiến cô không được tự nhiên. Vẻ mặt hờ hững, đánh giá Vân Thiên Nhược rõ ràng run rẩy nhưng lại che giấu:

" Không có ". Công việc của anh, Vân Thiên Nhược căn bản sẽ làm không được. Trước giờ anh làm gì luôn không cần lí do, bởi vậy đừng hỏi tại sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây.