Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 10: Cảm xúc kì lạ




Vân Thiên Nhược lẩm bẩm" cái gì chứ, cô lại bị anh lừa trắng trợn như vậy ".

Cô chạy theo với gọi, chân Lục Tự Kiện dài như vậy cô nếu không chạy chắc chắn sẽ không đuổi kịp:

" Anh đứng lại!". Cô mới chỉ ngẩn người một lúc mà thân hình cao lớn đi một đoạn khá xa rồi.

ràng trong âm thanh truyền đến có sự hấp tấp, hơi thở do chạy đã có chút không ổn định. Vân Thiên Nhược dáng người nhỏ như vậy, sức khỏe hẳn là không tốt. Cô chạy như vậy anh trong lòng dâng nhẹ lên một sự lo lắng hiếm hoi.

Lục Tử Kiện đội ngột xoay người lại, Vân Thiên Nhược vì chạy nhanh lại không lường được anh sẽ dừng lại.

Bụp.

Sống mũi Vân Thiên Nhược đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Lục Tử Kiện. Đau đến nỗi nước mắt sắp ứa ra, nhìn bộ dáng Vân Thiên Nhược như sắp khóc đến nơi, Lục Tử Kiện xíu chút nữa đã cười lớn lên nhưng vẫn là kìm lại:

" Không sao chứ, tôi xin lỗi! ". Tay Lục Tử Kiện đưa lên nhẹ nhàng xoa cái mũi Vân Thiên Nhược, trong lòng bỗng dưng lên một cảm xúc kì lạ. Anh quanh năm luyện tập thân thể, nhìn không ra một chút thịt dư nào. Đương nhiên có thể nói mình đồng da sắt, sức lực cô căn bản không làm anh nhúc nhích được. Ngược lại là cô, hẳn là rất đau đi.

vân Thiên Nhược nhẹ nhàng tránh ra:

" Không phải lỗi của anh, do tôi không để ý! ". Bị Lục Tử Kiện chạm vào cô biết đó không phải là chán ghét, nhưng cô không cảm nhận chính xác được là gì. Đã rất lâu, cô không có tiếp xúc gần với bạn khác giới. Cũng không có ai lại để ý đến cô gái có thể nói là trầm tính như cô vậy. Họ lại không biết, cô vì sao trở nên kháng cự việc tiếp xúc với nhiều người. Nhưng cô không có trầm cảm, chỉ là một số chuyện cô không thích can thiệp vào. Những người đó không tạo cho cô được cảm giác an tâm, cảm giác như họ chân thành.

Trên xe.

Cảm giác đau đớn dịu lại, Vân Thiên Nhược phá vỡ yên tĩnh:

" Khi nào anh sẽ đi Mỹ lại ". Trương Băng Khanh cũng lại sắp đi rồi, Lục Tử Kiện cũng không ngoại lệ.

" Ngày mai ". Đột nhiên anh lại chưa muốn nhanh chóng như vậy liền đi. Lần này về nước anh không nghĩ tới lại vô tình quen biết một cô gái ngỡ là xa lạ nhưng lại gần gũi.

Vân Thiên Nhược gật gật, bầu không khí trên xe lại yên tĩnh. Lần này là Lục Tử Kiện lên tiếng:

" Thiên Nhược, cô học ngành gì?". Lần đầu tiên anh lại chán ghét bầu không khí im lặng như vậy, anh muốn đánh tan nó.

" Tôi học tiếng Thái, tôi muốn trở thành một phiên dịch viên. "

Khi nói đến Thái Vân Thiên Nhược cả khuôn mặt sáng bừng, tràn ngập ý cười. Lục Tử Kiện nhìn đến có chút mê mẩn. Gương mặt Vân Thiên Nhược không tính là đẹp, nhưng rất có nét, khi cười rất có duyên, cô lại có nụ cười thuần khiết như vậy. Sống giữa xã hội phát triển nhiều điều thị phi, có thể như vậy đơn thuần thật không dễ dàng.

Lục Tử Kiện trấn định lại cảm xúc, anh là bị sao thế này. Một lúc sau anh hỏi tiếp:

" cũng sắp ra trường rồi, cô đã chọn được công ty nào phù hợp chưa ".

" Tập Đoàn X ở thành phố A ". Vân Thiên Nhược cảm thấy đây đúng là nơi cô muốn làm việc. Cô không quan tâm cấp trên là ai? khó tính như thế nào?  Điều cô biết là công ty này quan hệ thật tốt với các công ty bên Thái Lan.

Không chờ Lục Tử Kiện hỏi, cô nói tiếp:

" Tôi biết muốn vào được công ty đó thật sự rất khó, nhưng tôi lấy điều đó làm mục tiêu phấn đấu. Kết quả như thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận ". Trong mắt cô hiện lên vẻ kiên định, như sư tử đã nhắm được con mồi thì bằng mọi cách sẽ cố gắng bắt được con mồi.

Câu chuyện còn dở dang thì đã tới trường Vân Thiên Nhược. Lục Tử Kiện vội vàng nói.:

" Tôi tin cô sẽ làm được!". Nếu đây là điều cô muốn anh mong cô sẽ đạt được. Hơn nữa nếu cô làm ở đó, anh sẽ lại có cơ hội gặp cô.

" Cảm ơn anh". Vân Thiên Nhược cười nói. Anh không khinh thường cô vì ước muốn xa tầm với mà ngược lại là tin tưởng. Cô thật không nghĩ mình sẽ may mắn quen biết được một nhân vật rõ ràng là cao sang lại chấp nhận làm bạn với người bình thường, rất đỗi bình thường.

" Tử Kiện, cảm ơn anh vì ngày hôm nay. Tái kiến! ". Cảm ơn anh xuất hiện để tôi biết, Vân Thiên Nhược vẫn có thể lại là chính mình. Cảm giác nặng lòng trong quá khứ đã có chút nào buông xuống.

" Tái kiến! ". Cảm ơn cô đã xuất hiện để tôi biết, Lục Tử Kiện thật có khả năng quên đi một người trong quá khứ. Nụ cười của cô đã lay động một nụ cười khác trong lòng anh.

Vân Thiên Nhược chưa đi vội, nhìn chiếc xe biến mất hòa vào dòng đường tấp nập. Một nụ cười dịu dàng hiện lên. Buổi trưa thời tiết nắng gay gắt, nụ cười của cô lại khiến người nhìn ấm áp như mùa xuân.

Cười, cứ ngỡ lại tầm thường, nhưng vào lúc ta không để ý từ khi nào đã xiêu lòng vì nụ cười ấy. ☺ ☺