Nụ hôn nóng bỏng này khiến anh không thể kiềm chế được, anh nhanh chóng thay đổi từ bị động thành chủ động, hai tay giữ chặt gương mặt cô, chiếc lưỡi rạo rực quấn lấy cô như chuồn chuồn lướt nước, càng lúc càng sâu.
Bầu trời trong xanh, bốn chiếc trực thăng lần lượt tiếp đất, xếp thành một hàng.
Trình Dung nhanh chóng đưa con dao đeo bên hông cho người đàn ông phía sau: "Hà Phi, bắt cóc em, kêu bọn họ thả anh đi Mỹ đi."
Hà Phi quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, sau đó lại quay đầu nhìn cô: "Dung..." Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên bi thương, cũng tràn ngập tuyệt vọng.
"Mau lên!" Trình Dung kéo tay hắn kề dao lên cổ cô, ép hắn nhanh chóng xoay người, bọn họ lập tức đối diện với trực thăng chuẩn bị hạ cánh.
Bàng Lỗi nhảy xuống trước, Tang Cẩn theo sát phía sau, những cảnh sát khác cũng lần lượt nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía bọn họ. Tất cả đều đồng loạt giơ súng nhắm vào hai người, ép hai người tới sát vách núi.
"Hà Phi, buông dao xuống, cả dãy núi này đã bị cảnh sát bao vây, hiện tại anh có muốn trốn cũng không thoát đâu." Giọng nói của Bàng Lỗi vô cùng sắc bén, vang vọng khắp nơi.
"Không được cử động! Tất cả lui xuống, nếu không tôi... Sẽ giết cô ấy!" Hà Phi rống to, giọng nói lộ rõ vẻ tàn nhẫn.
Bàng Lỗi chĩa súng nhắm vào hắn, bước chân tạm thời dừng lại: "Hà Phi, anh không xứng là đàn ông, anh là kẻ nhu nhược! Chỉ có kẻ nhu nhược như anh mới lợi dụng người khác để giải tỏa cho sự tức giận của mình, ngay cả người bản thân yêu nhất cũng không buông tha. Nếu anh là đàn ông, lập tức thả cô ấy."
"Cút!" Hà Phi kích động, "Mấy người cút xa một chút, có nghe thấy không? Cút hết cho tôi!" Lúc nói chuyện, có lẽ vì kích động mà lưỡi dao ma sát lên cổ Trình Dung, xa xa vẫn có thể nhìn thấy máu tươi chảy xuống.
Tang Cẩn đương nhiên cũng nhìn thấy, cô giữ chặt Bàng Lỗi, một tay cầm súng, một tay không ngừng vẫy vẫy: "Hà Phi, chúng tôi không tiến tới nữa, anh đừng kích động, hai người qua đây trước đi." Cô ngoắc tay ý bảo bọn họ đi về phía trước, một bên kéo Bàng Lỗi lui về phía sau, "Chúng tôi đều đã lui lại, hai người lại đây, các người cho dù muốn đi cũng phải lên trực thăng chứ, đúng không?"
Nói xong, cô lập tức xoay người ra hiệu, ý bảo cảnh sát phía sau đồng loạt lui xuống. Lui hẳn ra sau trực thăng, cô mới xoay người, lần nữa nhìn bọn họ, ngoắc tay ý bảo bọn họ đi về phía trước.
Lời của cô đương nhiên có tác dụng, Hà Phi không rống to rống nhỏ nữa, con dao trong tay cũng không di chuyển bậy bạ. Hắn kéo Trình Dung rời khỏi vách núi, đi về phía trước.
Tang Cẩn siết tay thành quyền, bên trong toàn là mồ hôi. Cô bắt đầu thử khuyên giải hắn: "Hà Phi, cổ của Trình Dung đã chảy máu, anh buông dao xuống trước được không? Anh không phải rất yêu cô ấy sao? Cô ấy đã ở cùng với anh, anh sao có thể đối xử với cô ấy như thế?"
Những lời này làm tất cả mọi người đều kinh sợ, nhất là Hà Phi, hai chân hắn như có thứ gì đó giữ chặt, muốn đi cũng đi không được, khóe miệng khẽ động mấy lần, tuy rằng thanh âm không phát ra nhưng dựa vào khẩu hình có thể thấy được, hắn đang gọi Trình Dung, hơn nữa còn vô cùng thân thiết. Cánh tay cầm dao của hắn cũng theo đó mà dừng trên vai Trình Dung.
Trong lòng Tang Cẩn vừa buông lỏng, đang muốn tiếp tục khuyên bảo, kết quả cô phát hiện Trình Dung tự tay cầm dao đặt lên cổ, hơn nữa còn nói nhỏ với người đàn ông phía sau.
"Trình Dung, cô..." Tang Cẩn cả kinh nói không nên lời. Quả nhiên, dự đoán của Bàng Lỗi là đúng, Hà Phi rất dễ thuyết phục, nhưng Trình Dung không giống, hiện tại cô ấy đã hoàn toàn hướng về Hà Phi. Xem ra muốn khuyên Trình Dung không phải là chuyện dễ dàng.
Bàng Lỗi đương nhiên cũng thấy hành động đó của Trình Dung, anh nhíu mày, đưa mắt nhìn cô, cố gắng nói chuyện dịu dàng: "Trình Dung, cô không được mắc lừa hắn. Chính cô cũng đoán ra từ một tháng trước hắn đã có âm mưu giết người! Hắn chỉ lấy cớ bất mãn với lãnh đạo bệnh viện mà phát tiết thôi. Hành động này của hắn không phải tình yêu."
"Đúng vậy, Trình Dung, chuyện tình cảm phải là đôi bên tự nguyện, cô đã từ chối hắn, vậy mà hắn vẫn theo dõi cô, đây là tự hắn không tôn trọng cô. Nếu cô đã biết chuyện này, vậy vì sao phải làm khổ bản thân như vậy?" Tang Cẩn vô cùng cẩn thận lời nói của mình, hy vọng có thể khiến Trình Dung hiểu được, đồng thời không chọc giận Hà Phi.
Hai người vẫn tiến về phía trực thăng. Hà Phi không nói gì, có lẽ là Trình Dung kêu hắn đừng nói.
Trình Dung nhìn bọn họ, biểu cảm cứng đờ, ánh mắt lạnh như băng, sau một hồi cô mới trả lời một câu: "Hắn không nên chết." Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng đã thể hiện lập trường kiên định của cô, cô muốn cứu hắn!"
"Hắn không nên chết, vậy Tôn Diễm nên chết sao? Còn cả Phó Đồng, cả nhà năm người trưởng thôn, ngay cả bé gái mới 6 tuổi cũng đáng chết sao?" Tang Cẩn chậm rãi di chuyển về phía bọn họ, "Hắn không nên chết, vậy còn cô? Hắn có lý do gì để dùng mạng của cô đổi mạng hắn chứ? Cô và hắn đều chịu nỗi đau trong quá khứ, nhưng cô chưa từng giết người, không những vậy cô còn trở thành pháp y. Vì nghề nghiệp của mình, cô không phải đã tìm ra bao nhiêu sự thật sao?"
"..." Trình Dung không tiếp lời cô.
Hà Phi dừng bước: "Dung, anh... Nên chết..." Ý chí cuối cùng dường như đã gục ngã, hắn vùi đầu lên vai Trình Dung, "Dung, anh yêu em... Là thật lòng yêu em..."
"Anh không thích cô ấy! Nếu anh biết yêu, anh sẽ không để mọi chuyện đi tới tình trạng hôm nay." Bàng Lỗi phản bác, "Khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, anh ta sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân, cũng sẽ nỗ lực để cô ấy trở nên tốt hơn, sẽ dùng mọi cách để cô ấy vui vẻ, còn anh, có khi nào anh làm người mình yêu vui vẻ chưa? Tất cả những gì anh làm đều vì cảm giác của mình, anh tìm đại cái cớ để biện hộ cho tội ác của mình, để người đời khi nhắc đến anh không phải một tên hung thủ, những gì anh làm đều vì tình yêu, cho nên anh đáng được tha thứ. Anh tự biên tự diễn mọi chuyện, khiến mọi người không thể phân biệt thật giả, từ đó đồng cảm với anh. Nhưng cho dù có làm thế nào, anh cũng phải gánh trách nhiệm của mình. Hà Phi, nếu là đàn ông thì hãy dám làm dám chịu, buông bỏ vũ khí, bước ra đầu thú, hối cải sửa sai, hãy để người anh yêu sống một cuộc sống vui vẻ, đây mà là tình yêu đẹp nhất anh dành cho cô ấy."
"Muộn, tất cả đều muộn rồi." Hà Phi lắc đầu, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Bàng Lỗi, "Anh nghĩ tôi không muốn tốt hơn, muốn làm cho cô ấy được hạnh phúc sao? Tôi đã từng cố gắng, nhưng kết quả thì sao? Có ai nhìn thấy nỗ lực của tôi? Tất cả mọi người đều chèn ép tôi, ngay cả con dao giết heo cũng để trên đầu tôi, là hắn đáng chết! Mấy người cứ đưa mắt mà xem đi." Hà Phi giơ con dao chỉ trời đất đằng sau hắn, "Cái thành phố dơ bẩn này chỉ toàn mấy tên nghiện, gian dâm trộm cắp, một chút cũng nhìn không ra hy vọng, tôi hận nơi này..."
"Bằng! Bằng!" Hà Phi còn chưa dứt lời thì hai tiếng súng vang lên. Cả người Hà Phi ngã xuống, vai phải và chân trái đều có máu chảy ra không ngừng.
Bàng Lỗi cố tình nói chuyện để phân tán sự chú ý của hắn, thấy hắn thao thao bất tuyệt, cả người dần dần cách xa Trình Dung, anh mới nhân cơ hội bắn vai phải và chân trái của hắn, để hắn không thể di chuyện được.
"Hà Phi!" Trình Dung hét lên, cô nhanh chóng xoay người ôm người đàn ông bên cạnh.
"Dung, anh... Đau lắm... Giết anh..." Hà Phi nhìn cô, ánh mắt dần chuyển tới con dao phía sau.
Trình Dung đưa mắt nhìn lại liền thấy con dao, cô xoay người nhặt lên, đưa cho hắn, liều mạng lắc đầu: "Đừng chết, anh phải đi, đi mau!"
Cô liều mạng gọi, cố gắng dùng sức đỡ hắn đứng dậy, lần nữa kéo tay hắn kề dao lên cổ chính cô, nhưng tay Hà Phi lại nhanh chóng trượt xuống, tựa hồ đã không còn sức lực.
"Trình Dung!"
"Trình Dung!"
Bàng Lỗi và Tang Cẩn đồng loạt gọi cô ấy.
"Cô còn muốn để hắn đi sao?" Tang Cẩn tiến lên một bước.
Trình Dung quay đầu, lạnh lùng nhìn cô: "Anh ấy không đi, ở lại chỉ có một con đường chết. Đúng vậy, các người nói không sai, anh ấy tội ác tày trời, nhưng... Chúng tôi đều cùng một hạng người, anh ấy chết rồi, tôi phải sống sao đây?" Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành tự mình lẩm bẩm.
Trình Dung đột nhiên giật lấy con dao kề lên cổ mình, hét to: "Các người lui ra, tôi muốn đưa anh ấy đi, anh ấy không thể chết được!" Cô vừa hét vừa nâng Hà Phi đứng dậy.
Bàng Lỗi chĩa súng ra trước: "Trình Dung, nếu cô muốn trở thành đồng phạm, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình nữa." Bốn phía lập tức vang lên tiếng súng vào nòng, vô cùng chói tai.
Tang Cẩn vội giữ chặt tay Bàng Lỗi, quay đầu nhìn anh, ý bảo anh chờ một lát. Sau đó cô quay đầu nhìn Trình Dung, từng bước đi về phía trước: "Trình Dung, hắn sẽ không chết, cô càng không thể chết. Cho dù hắn có chết thì cô vẫn phải sống, cô phải sống thay phần của hắn. Hắn nhất định hy vọng cô tiếp tục sống. Còn nữa, hắn không nhất định phải chết, chúng tôi sẽ tìm bác sĩ tâm thần chữa bệnh cho hắn, chỉ cần cố gắng chữa trị, hắn sẽ không chết."
Trình Dung không ngừng dìu Hà Phi đứng lên, sau vô số lần thất bại, cuối cùng hắn cũng đứng dậy được.
"Dung, giết anh đi..." Hà Phi đã vô cùng tuyệt vọng, liều mạng lắc đầu, "Anh không muốn mất đi tự do, cũng không muốn chữa trị. Anh không có bệnh... Anh yêu em... Thật sự rất yêu em..."
Trình Dung nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hắn, trái tim như bị thứ gì đó đè nặng, sự đau đớn quen thuộc này lại lần nữa ập lên người cô, tựa như tối qua hắn hỏi cô vì sao không tin tình yêu của hắn, lòng cô đau thắt tới khó chịu. Giờ phút này, cô dường như cảm nhận rõ hơn cái gì gọi là tan nát cõi lòng.
Cô chỉ trả lời một chữ: "Được." Nói xong, Trình Dung dùng sức nhấn con dao xuống, xẹt một cái rồi rơi ra.
Máu tươi lập tức từ cổ chảy ra, càng lúc càng nhiều. Tất cả mọi người đều bị hành động của cô dọa sợ.
Sắc mặt Hà Phi đột nhiên trắng bệch, hai tay liều mạng bịt kín vết thương cho cô: "Dung! Đừng..."
Tang Cẩn cũng bị dọa cho sợ hãi, cô không tin cô ấy lại dùng dao kết thúc mạng sống của mình như vậy? Cô ấy vì sao phải làm vậy chứ? Cô nhanh chóng chạy qua, nhưng chưa kịp tới gần bọn họ, Bàng Lỗi đã giữ chặt cô: "Em không thể qua đó, rất nguy hiểm!"
Cô gấp tới độ hét to lên: "Mau gọi cấp cứu, cô ấy không thể chết, cô ấy không hề phạm tội!"
Bàng Lỗi quay đầu kêu người phía sau đưa bác sĩ tới.
Trình Dung ngăn bọn họ lại, cố gắng dùng sức nói chuyện: "Hà Phi giết người... Tội không thể tha... Tôi cùng anh ấy đền mạng... Những gì anh ấy làm... Đều là việc tôi không có dũng khí đi làm... Cho nên tôi cũng đáng chết... Cảm ơn... Mấy người... Chúc mừng... Sinh nhật..." Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như không thể nghe được.
"..." Tang Cẩn chưa kịp nói gì, cô ấy đã xoay người, cùng Hà Phi, hai người đi về phía vực thẳm.
Bàng Lỗi nhanh chóng chạy tới muốn giữ lấy bọn họ, nhưng rồi vẫn không kịp.
Hà Phi và Trình Dung vốn cách vực thẳm chỉ có mấy bước, hai người đi không quay đầu, trực tiếp nhảy xuống dưới.
Tang Cẩn chạy tới nhìn vực sâu không thấy đáy, thân ảnh của đôi nam nữ dần dần biến mất, trái tim vô cùng đau đớn, những giọt nước mắt cuối cùng vẫn không kìm chế được.
Bàng Lỗi kéo tay cô, ôm cô vào lòng: "Đừng nhìn, đây là lựa chọn của bọn họ."
Tang Cẩn nhìn anh, cô biết anh cũng rất khó chịu, anh có lẽ cũng không ngờ tới kết cục như vậy. Cô đưa hai tay ôm thắt lưng người đàn ông trước mặt, mặt dán vào ngực anh, ôm anh thật chặt.
Cô vốn định nói chúng ta đã cố hết sức, cho dù không thể cứu bọn họ nhưng ít nhất bọn họ cũng được giải thoát. Cô vốn định nói, cô tin giữa Trình Dung và Hà Phi có tình yêu, kết cục như vậy chính là điều đẹp nhất. Cô càng muốn nói cảm ơn anh đã cho cô tình yêu đẹp nhất, so với Trình Dung, cô may mắn cỡ nào...
Cuối cùng, cô không nhỏ gì cả, chỉ kiễng chân chủ động hôn anh.
Nụ hôn ở vách núi, cô không chỉ chủ động, ngược lại còn vô cùng mãnh liệt.
Bàng Lỗi vốn lo cô sẽ tự trách vì bản thân không hoàn thành nhiệm vụ thuyết phục Trình Dung. Dựa theo hiểu biết của anh, Trình Dung đã sớm đưa ra quyết định này.
Nhưng vì sao hiện tại Tang Cẩn lại đột nhiên hôn anh, hơn nữa còn chủ động, mãnh liệt như vậy?
Nụ hôn nóng bỏng này khiến anh không thể kiềm chế được, anh nhanh chóng thay đổi từ bị động thành chủ động, hai tay giữ chặt gương mặt cô, chiếc lưỡi rạo rực quấn lấy cô như chuồn chuồn lướt nước, càng lúc càng sâu.
Mặt trời đã lên cao chiếu rọi khắp mặt đất.
Trước vách núi, một đôi nam nữ ôm hôn nhau mãnh liệt.