Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 102: Không thể ly biệt




Thân thể bọn họ dán chặt vào nhau, không ngừng dùng sức, giống như cả hai đều sợ chỉ cần tách ra sẽ không bao giờ gặp lại.

Ngày 29 tháng Chạp với Tang Cẩn mà nói vô cùng đặc biệt.

Hôm nay, Chu Tiểu Vạn xuất viện. Sáng sớm, Bàng Lỗi và Thích Nguyệt từ chỗ nằm vùng trở về, anh em Phùng Tân và Phùng Tiếu cũng đến bệnh viện đón Chu Tiểu Vạn. Đón được cậu, đoàn người trực tiếp trở về bệnh viện.

Căn biệt thự lập tức rực rỡ lên, khắp nơi đều mang hương vị của truyền thống, trên lầu dưới sảnh đều được quét tước sạch sẽ, khung cửa dán đầy câu đối màu đỏ. Phòng khách được trang trí bằng hoa tươi, mỗi góc đều thoang thoảng hương hoa. Tất cả đều nhờ Bàng Lỗi và Tang Cẩn dành thời gian nửa tháng để chuẩn bị.

Làm lễ mừng năm mới hôm 29 tháng Chạp là đề nghị của Tang Cẩn, đây cũng là công sức nhõng nhẽo của cô suốt nửa tháng mới thuyết phục được người đàn ông khó tính như đá này.

Tất cả mọi người đều hào hứng, có lẽ bởi vì trước đây chưa từng cùng nhau trải qua lễ mừng năm mới tập thể như vậy. Về tới biệt thự, ai nấy đều bù đầu vào công việc của mình, có người nấu cơm, có người giặt đồ, có người thái rau, có người nấu món mặn, ngoại trừ anh em Phùng Tân và Phùng Tiếu chỉ biết im lặng đứng nhìn, mọi người đều tranh nhau cướp việc, ngay cả Chu Tiểu Vạn cũng không chịu làm bệnh nhân an phận thủ thường, chạy khắp nơi đòi làm việc.

Đến giữa trưa, dưới sự nỗ lực của sáu người, đồ ăn trên bàn cuối cùng cũng hoàn chỉnh, có cá có thịt, trông vô cùng phong phú đa dạng. Mọi người vào vị trí của mình ngồi xuống, chuẩn bị nhập tiệc, Bàng Lỗi liền lấy hai bình rượu Lafite năm 87 rót cho mỗi người một ly.

"Wow. boss, đây là lần đầu tiên bọn em được hưởng đãi ngộ cao cấp như vậy. Nào, chúng ta cảm ơn đội trưởng phu nhân." Chu Tiểu Vạn nâng ly rượu lên, bắt đầu ồn ào.

"Boss rót rượu cho cậu, cậu lại đi cảm ơn ai vậy?" Thích Nguyệt đẩy khuỷu tay cậu.

"Đúng vậy, nếu không có đội trưởng phu nhân ở đây, chúng ta sẽ có đãi ngộ cao như vậy sao?"

Thích Nguyệt nói không lại cậu nên không để ý nữa, chỉ vùi đầu dùng bữa.

Tang Cẩn thấy anh em Phùng Tân Phùng Tiếu có chút câu nệ, từ lúc gặp cô vẫn chưa thấy Phùng Tiếu cười. Cha mẹ đột nhiên qua đời, trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy với một cô bé 10 tuổi mà nói tựa hồ là một đả kích rất lớn.

Cô đứng dậy gắp rau cho Phùng Tân và Phùng Tiếu: "Phùng Tân, Phùng Tiếu, hai đứa đừng khách khí, những thứ này đều do chúng ta làm, khẳng định ăn rất ngon. Mau nếm thử đi."

"Đúng vậy, tuyệt đối đừng xấu hổ. Đồ ăn ngon nếu chậm tay sẽ mất. Phùng Tân, mau lên, mau kêu em mình ăn nhanh đi." Chu Tiểu Vận ngồi cạnh thét to.

Phùng Tân lập tức gật đầu, cậu bé cầm đũa gắp đồ ăn cho Phùng Tiếu. Hiện tại, cậu bé rất nghe lời Chu Tiểu Vạn, có lẽ là vì trong lòng cảm ơn ơn cứu mạng của cậu. Cậu bé gắp đồ ăn xong liền buông đũa xuống, hai tay bưng ly rượu hướng Chu Tiểu Vạn: "Anh Tiểu Vạn, em mời anh, cảm ơn anh đã liều mình cứu giúp."

Chu Tiểu Vạn cũng không khách sáo: "Người em nên mời rượu phải là anh ấy, Bàng ba tảng đá." Cậu vừa nói vừa chỉ vào Bàng Lỗi.

Phùng Tiếu liền bật cười: "Ba tảng đá, đó không phải chữ Lỗi sao... A..." Có lẽ nhận ra bản thân không lễ phép, cô bé xấu hổ, vùi đầu ăn cơm.

Bàng Lỗi không hề để ý, anh rót đầy ly rượu, sau đó bưng lên: "Đúng, Bàng Lỗi là anh. Không cần mời rượu đâu, mọi người cùng uống là được. Chỉ là các em vẫn còn nhỏ, hôm nay là lễ mừng năm mới, là ngày đặc biệt. Bình thường không được như thế, biết không?"

Tang Cẩn nhịn không được mà cười, kéo anh ngồi xuống: "Anh đừng có ra dáng đội trưởng đang đứng phát biểu vậy chứ?" Cô cũng nâng ly lên, "Nào, chúng ta cùng uống, chúc mọi người năm mới vui vẻ!"

"Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!"

...

Mọi người đều nâng ly, chúc mừng năm mới rồi uống.

Tang Cẩn nhìn mọi người, trong lòng vẫn không tin, chỉ mới một năm, cuộc sống của cô đã thay đổi nhiều như vậy. Trước đây lúc bà ngoại mất, cô cứ tưởng bản thân từ nay chỉ còn một mình, nào ngờ, sinh mệnh của cô lại xuất hiện nhiều người như thế. Không khỏi kích động trong lòng, cô ngẩng đầu, uống cạn ly rượu.

Bàng Lỗi lo cho sức khỏe của cô, muốn cản cô nhưng lại bị đẩy ra.

Chi tiết này bị Chu Tiểu Vạn thấy được, cậu lập tức trêu ghẹo: "Anh Bàng, anh đừng lo, phu nhân của anh đã có chúng tôi chăm sóc, anh có thể yên tâm về Mỹ thăm viếng được rồi. Nhưng chỉ vài ngày thôi đấy, anh đi nhanh về nhanh là được."

Thích Nguyệt ngồi cạnh túm lấy góc áo của cậu, nhắc nhở: "Người anh em, anh ấy về Mỹ thăm người thân, thăm viếng của cậu là có ý gì hả?" Cô nói rất khẽ, ngay cả miệng cũng không cử động.

Chu Tiểu Vạn lại hoàn toàn không quan tâm, thẳng thắn đáp: "Giống nhau cả thôi, dù sao cũng là về thăm ba mẹ chị và anh rể, chừng nào mang theo chị tôi mới gọi là hoàn mỹ."

Câu cuối cùng của cậu khiến không khí náo nhiệt lập tức trầm xuống.

Tang Cẩn cầm một cái đùi vào miệng Chu Tiểu Vạn: "Tiểu Vạn, em ăn nhiều thịt vào, bằng không sẽ mất trí nhớ." Một bên cô lại kêu mọi người tiếp tục dùng bữa.

Cô biết Chu Tiểu Vạn cố tình nói như vậy, có lẽ cậu ấy nhận ra thái độ của người nhà họ Bàng với cô không tốt, hình như còn ngăn cản mối quan hệ của cô và Bàng Lỗi.

Lời này của cậu giống như bước ngoặt của bữa ăn. Mặc kệ cô có cố gắng la hét thế nào, không khí của bữa ăn đã không thể náo nhiệt như lúc đầu, hơn nữa Chu Tiểu Vạn cũng không mở miệng nói chuyện. Cậu chỉ lo ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn cho Thích Nguyệt. Mỗi lần Phùng Tần chủ động hỏi chuyện, cậu cũng chỉ trả lời đơn giản.

Cơm nước xong, Tang Cẩn đề nghị đi đốt pháo hoa. Đến buổi tối, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đều phải về nhà cùng người thân, Bàng Lỗi cũng phải lên máy bay qua Mỹ.

Cho nên, nhân lúc mọi người còn đang náo nhiệt, cô mới cố ý rủ tất cả đi đốt pháo hoa.

Phùng Tiếu vỗ tay hưởng ứng, nụ cười của đứa trẻ 6 tuổi cuối cùng cũng lộ ra.

Chu Tiểu Vạn kêu Phùng Tân cùng cậu đi đốt pháo hoa, Phùng Tiếu cũng lôi kéo Thích Nguyệt đi cùng.

Bàng Lỗi vẫn ngồi lại uống rượu, Tang Cẩn có thể cảm nhận được hôm nay anh vô cùng trầm mặc, ngoại trừ thời gian, anh bình thường rất ít nói chuyện, hiện tại có lẽ vì bọn họ phải tạm thời xa cách mà tâm trạng không tốt.

Nhìn anh chuẩn bị bưng ly rượu uống tiếp, cô vội đoạt lấy: "Không được uống nữa, nếu say, tối nay làm sao anh về?" Cô ngửa đầu uống hết nửa ly còn lại, sau đó kéo anh đứng lên, "Đi thôi, chúng ta đi đốt pháo hoa với bọn họ, lâu rồi em chưa vui như vậy."

Bàng Lỗi kinh ngạc nhìn cô, chỉ trả lời đơn giản một chữ "Được". Hai tay chống lên bàn, anh đứng dậy, nhưng lại đi vào toilet.

Nhìn bước chân của anh không được ổn định, cô vội đuổi theo, đỡ khuỷu tay anh dìu vào toilet.

Đến cửa toilet, cô đẩy cửa ra, lúc xoay người thì cổ tay bị nắm lại, đảo mắt đã bị anh kéo vào trong. Cánh cửa đóng lại, cô bị anh đè vào cửa.

Tang Cẩn còn chưa hoàn hồn, anh đã cúi xuống hôn cô, đôi môi đột nhiên nóng lên như có vật nặng đè xuống.

Nụ hôn của anh dùng rất nhiều sức, đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua đảo lại trong miệng cô, lưu luyến, anh như lưu luyến mỗi một góc ở nơi đó.

Tang Cẩn cũng mạnh mẽ đáp lại, tay cô bất giác bắt lấy vai anh, từ từ chậm rãi di chuyển lên trên, ôm lấy cổ anh, còn không ngừng dùng sức xoa gương mặt anh.

Thân thể bọn họ dán chặt vào nhau, không ngừng dùng sức, giống như cả hai đều sợ chỉ cần tách ra sẽ không bao giờ gặp lại.

Trong phòng khách truyền tới tiếng nói cười vui vẻ, có lẽ mọi người đã đem pháo hoa trên lầu xuống.

Nghe âm thanh từ bọn họ, lý trí của cô lập tức khơi dậy, hai tay buông xuống, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Anh lập tức bắt lấy hai tay cô, một tay đè cằm cô lại, không cho cử động, sau đó lại tiếp tục hôn.

Qua một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới nhiều năm cô không mừng năm mới trong nước, bản thân không nên quấn lấy cô ở đây, cuối cùng, anh buông cô ra, nói nhỏ bên tai một câu: "Chúng ta đi đốt pháo hoa."

Tang Cẩn mở to mắt nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, đôi mắt tối như mực lộ ra ngọn lửa của dục vọng.

"Buổi tối... "Cô muốn hỏi tối nay anh có về chung cư không, cuối cùng vẫn cố nhịn: "Đi thôi, bọn họ nhất định đang đợi chúng ta."

Hành lý của anh đều ở bên kia, cô hỏi như vậy phải quá thừa hay sao? Nhưng, nếu không hỏi, trong lòng cô có chút khó chịu, cô muốn anh ở lại, từng giờ từng khắc cho đến khi lên máy bay, cô muốn anh ở cùng cô.

Hai người rửa mặt, sửa sang lại quần áo xốc xếch. Anh kéo tay cô, sóng vai ra ngoài. Phòng khách đã không có ai, bọn họ ra cửa mới phát hiện mọi người đã bắt đầu đốt pháo hoa.

"Chị, mau lại đây, cái này để lại cho hai người." Thấy bọn họ đi tới, Chu Tiểu Vạn liền hét to.

Tang Cẩn lập tức kéo anh chạy tới.

Từ nhỏ Bàng Lỗi đã không có hứng thú với chuyện đốt pháo hoa này, nhưng nhìn cô như một đứa trẻ, cao hứng như vậy, anh dường như cũng bị cuốn hút, cùng cô vùi đầu vào trò chơi nhàm chán này. Nhưng rất nhanh anh lại phát hiện, những chuyện cho dù có nhàm chán đến đâu, chỉ cần làm cùng cô, mọi thứ thậm chí trở nên thú vị.

Trời chưa tối, cho dù có đốt pháo hoa cũng không rực rỡ, nhưng mọi người vẫn vô cùng hào hứng, nhất là Phùng Tiếu, có lẽ là vì nhiều người chơi cùng cô bé.

Đốt pháo hoa xong, Phùng Tân nhận được điện thoại của người nhà, nói có người sẽ tới đón anh em bọn họ cùng về quê mừng năm mới với ông ngoại. Không bao lâu, một chiếc xe màu xám bạc dừng trước cổng biệt thự.

Trước khi lên xe, hai đứa bé đứng bất động, đưa mắt nhìn bốn người bọn họ.

Phùng Tiếu đột nhiên chạy tới ôm lấy Tang Cẩn: "Chị ơi, chị thật đẹp, thật thông minh. Anh nói chị cũng rất dũng cảm, em thích chị." Nói xong, không đợi cô trả lời, cô bé đã xoay người chạy lên xe.

"Thật bất công, cô bé chỉ ôm mỗi đội trưởng phu nhân. Em nhớ hình như đội trưởng Bàng là người cứu cô bé, xem ra nhân khí của đội trưởng phu nhân còn cao hơn người đàn ông của mình." Chu Tiểu Vạn đứng cạnh cười nói.

Trong lòng Chu Tiểu Vạn mừng thầm, xem ra chuyện cậu kể cho Phùng Tiếu cậu bé đều hiểu hết. Chuyện cậu nói đương nhiên là thời điểm Tang Cẩn 10 tuổi, trong nhà xảy ra biến cố, cô và bà ngoại phải ra nước ngoài, cố gắng sinh tồn ở Đức. Chuyện xưa này đúng lúc hợp với anh em bọn họ.

Tang Cẩn trừng mắt nhìn cậu, cô đương nhiên biết cậu đang làm gì. May là Phùng Tiếu còn nhỏ, nếu là người khác, bọn họ chắc chắn sẽ liên tưởng tới chị em nhà họ Đinh, thân phận của bọn họ phỏng chừng sẽ bị bại lộ. Nghĩ như vậy, trong lòng cô không khỏi bất an.

Gần đó, Phùng Tân đi về hướng xe, bước chân rất chậm, tựa như đang do dự. Đến trước cửa xe, cậu bé đột nhiên quay lại, đi tới trước mặt Bàng Lỗi, cúi đầu. Mãi một lúc sau, cậu mới ngẩng đầu, lấy hết dũng khí mà nói: "Đội trưởng Bàng, là lỗi của em, em không nên có ý niệm trả thù trong đầu, sau này tuyệt đối sẽ không có nữa. Anh yên tâm, em nhất định sẽ trở thành anh hùng như anh Tiểu Vạn."

"Anh hùng?" Chu Tiểu Vạn bị dọa tới nhảy dựng lên, "Đừng tâng bốc anh vậy chứ! Em chỉ cần đừng đào sâu vào chuyện này là được. Hà Hướng Huy cũng rất đáng thương, những việc Hà Phi làm không hề liên quan tới ông ấy, biết chưa?" Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vạn ra dáng người lớn, so với biểu cảm vui đùa lúc trước hoàn toàn trái ngược.

Bàng Lỗi nhìn Phùng Tân, ánh mắt sắc bén: "Trong mắt em, ai là anh hùng?" Không chờ Phùng Tân lên tiếng, anh đã tự trả lời: "Vì nước quên thân, vì dân trừ hại, vì chính nghĩa cho dù có đổ máu cũng không tiếc, đó là anh hùng trong mắt của người thường, nhưng anh có thể nói cho em biết, đây là suy nghĩ vô cùng hạn hẹp. Một người cho dù trải qua đau khổ, bất công nào cũng có thể chống lại ác niệm trong đầu, luôn giữ niềm tin về thế giới, hơn nữa còn phấn đấu trở thành người tốt, đó chính là anh hùng. Tất cả mọi người đều có thể trở thành anh hùng."

Phùng Tân nhìn anh, tựa hồ đã hiểu, mà tựa hồ không. Xe chuẩn bị lăn bánh, cậu không nói nữa, chỉ xoay người lên xe.

Tang Cẩn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đã rời đi, cô xoay người, chờ anh giải thích.