Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 95: Điều khiển từ xa




Lần này, anh hoàn toàn giữ thế chủ động, một tay giữ gáy cô, một tay ôm chặt thắt lưng để cả người cô dựa vào anh.  
Trời cao trong xanh, mây trắng lơ lửng.
Bên dưới, núi non trùng trùng điệp điệp, người đàn ông ôm cô gái đứng trước vách núi, hai người hôn nhau nồng nhiệt tựa hồ quên hết thời gian.
Nghe tiếng máy bay nổ vang trời, Tang Cẩn mới giật mình, nhanh chóng dúi đầu vào khuỷu tay anh.
Bàng Lỗi quay đầu, bốn chiếc trực thăng hiện tại chỉ còn một, tất cả mọi người đều đã rời đi, khóe miệng bất giác cong lên: "Không ai nhìn đâu, bọn họ đã lên máy bay đi rồi, lúc này chỉ còn lại chúng ta."
Tang Cẩn lập tức quay đầu nhìn về phía máy bay, tình hình quả thật giống lời anh nói, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa định lên tiếng nói bọn họ bây giờ đi xem tình hình của hai đứa trẻ thì anh đã quay đầu, cúi người hôn cô.
Lần này, anh hoàn toàn giữ thế chủ động, một tay giữ gáy cô, một tay ôm chặt thắt lưng để cả người cô dựa vào anh.
Anh càng hôn càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt, thân thể cũng mỗi lúc một khó chịu. Biết sẽ khó chịu nhưng anh vẫn không muốn dừng lại. Một khắc đó, trong lòng anh thầm hỏi sự dày vò này rốt cuộc tới bao giờ mới có thể chấm dứt?
Tang Cẩn cảm thấy không khí trong lồng ngực đã bị anh hút cạn.
Nhưng nghĩ tới những chuyện còn chưa hoàn thành, lý trí cuối cùng dâng cao, cô dùng sức đẩy ra, khống chế sự kích động nhất thời: "Chúng ta mau đi thôi, không biết bên Tiểu Vạn đã gỡ được bom chưa. Hiện tại cứu người mới là quan trọng."
"Không cần xem, bom trên người họ rất dễ tháo, không phải em đã nói mật mã cho Tiểu Vạn sao? Quả thật là sinh nhật của Trình Dung. Hiện tại chỉ còn chiếc điều khiển từ xa trên tay cậu bé là chưa lấy được."
"Vậy khẳng định bọn họ lúc này đang nghiên cứu, chúng ta cũng đi xem đi."
Bàng Lỗi gật đầu, sau đó kéo cô lên trực thăng. Lúc lên máy bay Tang Cẩn mới phát hiện phi công đã rời đi, cô nhìn bảng điều khiển, phải làm sao đây?
Kết quả anh tự mình leo lên ngồi xuống vị trí điều khiển, nhanh chóng khởi động trực thăng, thao tác vô cùng thuần thục.
Tang Cẩn lần nữa bị anh dọa sợ, trong lòng nhịn không được mà tự hỏi, trên đời này rốt cuộc có chuyện gì khiến người đàn ông này không làm được chứ? Chỉ là nghĩ lại, trước đây anh là quân nhân, lái máy bay cũng là việc bình thường.
Trực thăng nhanh chóng rời khỏi dãy núi, lúc này Tang Cẩn mới dám đưa mắt nhìn vực thẳm kia, xem rốt cuộc bên dưới có gì.
Hà Phi chắc chắn sẽ chết, bởi vì trước khi nhảy xuống vực hắn đã dính đạn. Cổ của Trình Dung bị cô ấy cắt qua, cuối cùng cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng một khắc đó, vì sao cô lại hi vọng chuyện này sẽ có một kết cục khác chứ?
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống trước căn nhà nhỏ, bọn họ đi xuống, đúng lúc thấy mọi người đang đi ra. Bom gắn trên hai đứa nhỏ đã được tháo bỏ.
Chu Tiểu Vạn thấy bọn họ, lập tức trêu ghẹo: "Chị, chị xác định tên Hà Phi này rất thông minh sao? Vì sao lại thiết kế cái mật mã dễ như vậy? Hắn có phải đang sỉ nhục IQ của em không?"
Tang Cẩn phản bác: "Tuy đơn giản nhưng lại có ý nghĩa. Nếu tôi không nói cậu biết hôm qua là sinh nhật Trình Dung, cậu sẽ biết mật mã chính là sinh nhật của cô ấy sao?"
Bàng Lỗi không tham gia đề tài của bọn họ, anh trước tiếp đi tới trước mặt hai đứa trẻ, kéo tay bé trai, vừa lật lên xem vừa hỏi: "Thời điểm chú kia gắn chiếc điều khiển từ xa lên người em, ngoại trừ nói với em sẽ có người tới cứu, hắn ta còn nói gì không?"
Đứa bé nhìn chằm chằm chiếc điều khiển từ xa trên cánh tay trái: "Chú ấy nói sau khi được cứu, chỉ cần ấn nút khởi động thì có thể gỡ chiếc điều khiển từ xa xuống. Còn muốn gỡ xuống hay không, gỡ xuống lúc nào đều do em quyết định."
Tang Cẩn tới gần bọn họ, nhìn chiếc điều khiển từ xa: "Hà Phi vì sao phải để lại chiếc điều khiển từ xa này? Nếu là bom điều khiển từ xa, hắn ta phải để trong người mới đúng, vì sao lại gắn trên người người khác? Chẳng lẽ hắn sợ Trình Dung sẽ xin hắn thứ này, hắn lo mình không phớt lờ cô ấy được nên mới để điều khiển từ xa ở đây, không mang lên núi? Vậy chiếc điều khiển từ xa kia rốt cuộc điều khiển thứ gì?"
"Chẳng lẽ trên người bọn nhóc còn bom sao? Nhưng em kiểm tra rồi, không có. Liệu Hà Phi có giấu bom ở chỗ khác không? Rốt cuộc giấu ở đâu chứ?" Chu Tiểu Vạn nói thầm, "Xem ra em đã xem nhẹ tên Hà Phi này, nghe nói hắn mang nội tạng của người chết đặt trong hòm thuốc Đông ý, thật kinh khủng..."
"Tiểu Vạn ! Ở đây có trẻ con, cậu có thể ngừng nói được không?" Tang Cẩn vội dừng cậu lại.
Bé gái đã sợ tới mức nép vào lòng anh trai, vừa khóc đòi về nhà, vừa muốn vào trong tìm ba mẹ. Xem ra, cô bé vẫn chưa biết mẹ mình gặp chuyện không may.
Đúng lúc đó hai cảnh sát nâng cáng từ căn nhà đi ra, người nằm bên trên được một tấm vải trắng che phủ. Cô bé vừa nhìn thấy liền hỏi anh trai: "Anh ơi, có phải chú kia đã giết chị rồi không? Em muốn đi nhìn chị ấy."
"Đừng!" Người anh có lẽ biết người chết là ai, cho nên giữ chặt cô bé, không cho cô bé tới gần.
Nhưng cô bé lại giãy tay anh trai mình, chạy tới: "Là mẹ!" Cô bé nhìn cánh tay người trên băng ca lộ ra ngoài, lập tức che miệng hét lớn, "Là đồng hồ của mẹ. Mẹ ơi... Anh ơi, mẹ chết rồi..."
Cô bé bị anh trai giữ chặt chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh sát đưa mẹ mình đi, cô bé dùng sức gọi, gọi tới mức khàn giọng, cuối cùng chỉ đành ôm anh trai.
Bé trai không khóc, ánh mắt chỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình bị đưa đi, biểu cảm trên mặt càng lúc càng tối. Cậu bé đột nhiên thu hồi tầm mắt, nâng tay trái lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc điều khiển từ xa trên tay, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Bàng Lỗi bỗng dưng hét to: "Đừng ấn!" Anh chạy tới muốn cản cậu bé nhưng đã không kịp, bé trai đã đặt tay phải lên chốt mở của chiếc điều khiển từ xa.
"..." Trong sơn cốc đột nhiên truyền tới tiếng vang chói tai, tuy rất nhẹ nhưng mọi người đều nghe được.
"Trong nhà có bom, chạy mau!" Bàng Lỗi lớn tiếng.
Tất cả mọi người đều thi nhau bỏ chạy, duy chỉ có một người lại chạy vào căn nhà gỗ.
"Anh ơi, anh muốn đi đâu? Chú nói trong nhà có bom." Cô bé lớn tiếng gọi anh trai.
Bàng Lỗi kéo Tang Cẩn chạy đi, hai người nghe tiếng cô bé liền xoay người lại, anh chạy về phía cô bé, một bên hô: "Tiểu Vạn, giữ chặt thằng nhỏ." Nói xong, anh kéo cô bé chạy ra ngoài, rất nhanh đã tới bên cạnh Tang Cẩn.
Tang Cẩn nhìn xung quanh, cô muốn tìm đứa trẻ trong đám người hỗn loạn, trong lúc hoảng hốt, cô thấy cổ tay mình nóng lên, một bàn tay quen thuộc nắm chặt tay cô, kéo cô chạy về phía trước.
"Oành!"
Bọn họ chạy chưa được xa thì phía sau đã truyền tới tiếng vang nhức óc, mặt đất dưới chân cũng theo đó mà chấn động, ánh lửa bắn ra bốn phía, toàn bộ căn nhà trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Tang Cẩn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị đẩy ngã xuống đất, trên lưng có người nằm lên.
Qua một hồi lâu, tiếng động từ vụ nổ rốt cuộc cũng dừng, bốn phía trở lại anh tĩnh, chỉ có tiếng khóc của cô bé, không ngừng kêu: "Anh ơi, anh ơi..."
Tang Cẩn vừa ngẩng đầu liền phát hiện cô bé đang nằm cạnh mình, dưới đất còn có vết máu. Cô hoảng hốt, muốn đứng lên lại không động đậy được, trên người bọn họ còn có một người khác.
"Bàng Lỗi?" Tang Cẩn không không sợ hãi, cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó ngồi thẳng dạy, lúc này mới phát hiện người anh đầy máy, trên lưng còn cả vết trầy xước. Cô quá hoảng loạn, liền hét to: "Tiểu Vạn, mau gọi cấp cứu!"
Bàng Lỗi nắm chặt tay cô: "Chỉ một chút thương tích thôi, anh không sao. Tiểu Vạn cậu ấy ở phía sau anh." Anh cố hết sức đứng dậy, theo đó cũng kéo cô đứng lên.
Cô bé bên cạnh vừa khóc lớn vừa chạy về phía căn nhà gỗ.
Tang Cẩn muốn giữ nó nhưng lại không được, bọn họ chỉ có thể đuổi theo, tới trước mặt bé trai bọn họ mới phát hiện xung quanh nó toàn bộ đều là máu.
Đứa bé ngồi dưới đất, hai tay mở ra, trên tay, trên người cũng đều là máu, mà người đàn ông nằm sấp bên cạnh, máu chảy trên đầu rất nhiều.
"Tiểu Vạn!"
"Tiểu Vạn!"
Bàng Lỗi và Tang Cẩn cùng kêu lên, đồng loạt ngồi xuống. Không biết tại sao, Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô nhanh chóng nâng Chu Tiểu Vạn dậy, để cậu ấy tựa trên người cô. Cô cẩn thận kiểm tra vết thương trên người cậu ấy, cậu ấy và đứa bé ở gần nơi phát nổ, vết thương chắc chắn vô cùng nặng, hơn nữa lúc này đã hôn mê, máu còn chảy không ngừng.
Bàng Lỗi lập tức la lớn kêu đội cấp cứu lại đây cầm máu cho Chu Tiểu Vạn. Đội ngũ y tế tới nhanh chóng xử lý vết thương cho cậu, yêu cầu lập tức trở về thành phố, có vài mảnh bom dính trên đầu, bọn họ cần phải phẫu thuật để lấy ra.
Chu Tiểu Vạn được nâng lên trực thăng, Bàng Lỗi và Tang Cẩn cùng đưa hai đứa nhỏ lên, đi theo còn có Thích Nguyệt, cô tựa hồ vẫn còn hoảng sợ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm mê man, không nói một lời, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Sau khi máy bay cất cánh, bé gái hỏi anh mình có bị thương hay không. Thích Nguyệt nghe có người lên tiếng thì đột nhiên hoàn hồn, cô quay đầu nhìn bé trai, trách mắng: "Vì sao em lại chạy về? Em không nghe mọi người nói trong nhà có bom sao? Vì sao phải chạy tìm cái chết hả? Nếu anh ấy không giữ em lại, anh ấy..." Cô không nói tiếp nữa, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi ra.
Bàng Lỗi cũng nghiêm túc nhìn đứa bé: "Chắc chắn hắn có nói cho em biết bom này dùng để làm gì? Em vì sao phải gạt bọn anh." Anh cũng là theo hành động cuối cùng của cậu bé mà suy đoán, "Em hận ba em, nhưng em có nghĩ tới an toàn của những người khác không?"
Tang Cẩn giúp Bàng Lỗi quấn băng gạc trên người, sau đó phủ thêm lớp áo, sau đó cô mới ngồi xuống, quay đầu nhìn bé trai: "Nói cho chị biết, em tên gì?"
Cô bé lập tức trả lời thay anh trai: "Em là Phùng Tiếu, tiếu trong vui cười ha ha, anh em là Phùng Tân, tân trong cũ mới. Ba em là Phùng Thanh, thanh trong trong sạch, mẹ em là Viên Tiểu Hà, hà trong hoa sen."
Phùng Tiếu quả nhiên là cô gái thích cười, mọi thứ vừa xảy ra dường như đã không còn trong ký ức của cô bé, giờ phút này, cô bé vẫn không biết vừa có tai nạn buông xuống, phá hỏng hạnh phúc gia đình cô bé.
Phùng Tân vẫn không chịu nói chuyện, ánh mắt vẫn ngây dại chằm chằm nhìn Chu Tiểu Vạn. Cậu cũng không muốn giấu diếm: "Chú ấy cá cược với em, nói ba sẽ không tới cứu ba người bọn em. Nếu ba em tới cứu, em sẽ chiến thắng, chú ấy sẽ để gia đình em đoàn tụ. Nếu chú ấy thắn, em phải giúp chú ấy một việc, chính là ấn công tắc trên chiếc điều khiển từ xa để căn nhà bị hủy, đồng thời ba em cũng phải chết."
Giọng nói của cậu bé bình tĩnh một cách lạ thường, dường như cậu chỉ đang miêu tả lại chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình, cũng không liên quan tới sống chết, nhưng cuối cùng, trên mặt cậu bé lộ ra một tia bi phẫn, giọng nói tràn đầy phẫn nộ: "Em còn tưởng ông ta ít nhất sẽ tới cứu mẹ, nhưng ông ta không làm như vậy, ông ta không tới. Chú đó nói đúng, ông ta là kẻ nhu nhược."
Câu nói cuối cùng của Phùng Tân khiến mọi người đều kinh sợ. Cậu bé không nói rõ người đó là ba mình, nhưng người cậu ấy ám chỉ không phải Phùng Thanh sao? Cậu bé luôn chờ mong ba mình sẽ xuất hiện, nhưng sự thật lại làm cậu ấy tuyệt vọng.
Phùng Tiếu bị dọa tới ngây người, cô bé nhìn anh mình, như tự lầm bầm một mình, như đang hỏi cậu bé: "Anh ơi, ba cũng chết rồi sao? Là anh giết ba ư? Anh có phải ngồi tù không? Ba chết rồi, mẹ cũng chết, nếu anh phải đi tù thì em sống làm sao đây?"
Tang Cẩn lập tức ôm lấy cô bé, để cô bé ngồi trên đùi mình: "Anh trai em không phải có ý như vậy, anh ấy chỉ là đang buồn bã, vì mẹ... Ba em nói không chừng còn đang đi làm ở bệnh viện, ông ấy không sao. Em ngủ trước đi, tỉnh dậy chúng ta đã về nhà rồi."
Cô bé liền gật đầu, tựa vào vai cô khóc nức nở. Vật vã một hồi, cô bé cuối cùng cũng thiếp đi trong lòng cô.
Cabin lại trở về yên tĩnh, tất cả mọi người đều trầm mặc. Mãi tới khi máy bay trở về thành phố, chuông di động của Bàng Lỗi vang lên đập tan không khí này.
Bàng Lỗi nhanh chóng bắt máy, anh gọi một tiếng "Cục trưởng" rồi im lặng nghe điện thoại.
Tang Cẩn nhìn anh, không hỏi cũng biết Khương Duy Dân gọi anh có việc gì, hiện tại sợ rằng trong thành phố đã xảy ra chuyện. Và biểu cảm của anh chính là đáp án.