Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 13: Bị anh trêu chọc




"Cô định đứng đây làm cành cây mỏng manh yếu đuối, chờ gió nhẹ thổi tới liền chao đảo hay sao?"  



Vào chiều, sân trường vô cùng yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua lá cây tạo thành những điểm sáng dưới đất.
Ánh mặt trời chiếu vào bọn họ, làm hai người như được một tầng ánh sáng mỏng bao trùm, mông lung mà mờ ảo. Cảnh đẹp như vậy thật khiến người ta khó mà tưởng tượng rằng, phía sau bọn họ đang là hiện trường án mạng.
Tang Cẩn hít thở không khí trong lành, cả người đứng dưới ánh nắng liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Mới cách đây không lâu, cô còn vì chuyện Đàm Tuyết Thiến chết, Triệu Ngọc Hoa lạnh nhạt mà tức giận, lúc này tất cả đều đã tan đi.
Cô nhìn Bàng Lỗi, khẽ cười: "Đội trưởng Bàng, cảm ơn anh trượng nghĩa giải vây giúp tôi. Nếu anh vội thì cứ đi trước đi, tôi sẽ tự giải quyết vấn đề của mình." Nói xong, cô xoay người rời đi.
Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc: "Lúc gọi điện báo án, cô không nghĩ tới kết quả này sao? Nếu bọn họ bắt cô từ chức, cô định làm thế nào?" Bàng Lỗi vừa nói vừa vòng ra trước, cúi đầu nhìn cô, muốn xác nhận. Người báo án chắc chắn là cô, một người đang nằm trong nguy hiểm lại không biết gì.
Tang Cẩn không ngờ giọng nói của anh mặc dù vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ý nghĩa bên trong rõ ràng là quan tâm cô.
Cô không quen nhận sự quan tâm của người xa lạ, tuy rằng bọn họ đã từng nói chuyện vài lần, nhưng cô vẫn thật sự không quen, liền hạ giọng giải thích: "Nói thật với anh, kỳ thật tôi không phải giảng viên chuyên nghiệp. Tôi tới đây hoàn toàn là vì kiếm cơm, bị bọn họ ép thôi chức cũng là chuyện bình thường thôi. Bát cơm này bị mất thì lại đi tìm bát khác, khẳng định không chết đói được."
Bàng Lỗi nhíu mày: "Cô một bên giả là tiểu thuyết gia trinh thám, một bên còn có thể giả làm giảng viên sao?"
Gương mặt Tang Cẩn đột nhiên ửng đỏ, từ cổ tới trán cũng hồng một mảng, giống như xấu hổ khi bị người khác nhìn ra bí mật của mình. Cô muốn giải thích nhưng vừa động môi, nhưng lại không biết giải thích từ đâu. Cô chỉ có thể lui bước, muốn tránh khỏi anh.
Đột nhiên, một chiếc xe màu trắng chạy băng băng rồi dừng lại bên cạnh vườn trường, cửa xe mở ra, một thân hình cao lớn từ trên đi xuống.
"Thành Uy? Sao anh lại tới đây?" Tang Cẩn nhìn Mãn Thành Uy, hôm nay anh mặc bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi màu trắng, cà vạt xanh ngọc, vừa nhìn hẳn là trực tiếp chạy từ công ty tới đây.
Thời điểm cô vào ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến không lâu thì nhận được điện thoại của anh, anh hỏi cô ở đâu, tự mình sẽ đến gặp mặt. Cô nói tránh cả nửa ngày nhưng anh vẫn chạy tới. Sao anh lại biết cô đang ở đây?
Tang Cẩn còn nghi ngờ trong lòng, Mãn Thành Uy đã tới trước mặt cô: "Tang Cẩn, về chung cư dọn dẹp đồ đạc, lập tức đi cùng anh." Anh không hỏi đỏ xanh trắng đen, trực tiếp nắm lấy tay cô, muốn kéo lên xe.
Tang Cẩn vội vàng tránh né, khuôn mặt vốn dĩ đã hồng hồng, nay lại vì sốt ruột mà bừng đỏ: "Vì sao em phải dọn đi? Em còn chưa làm việc với nhà trường, bọn họ cũng chỉ mới nói ngoài miệng, quyết định còn chưa đưa ra, em muốn đi thuyết phục bọn họ."
"Có phải em rất thích làm trái ý anh không? Tại sao lại không nghe lời như vậy? Lần này cho dù em nói gì, em cũng phải đi theo anh!" Mãn Thành Uy xưa nay là người khiêm tốn bình tĩnh, lúc này giọng nói đột nhiên trở nên sắc bén. Anh mạnh mẽ muốn đẩy cô vào xe, nhưng có làm gì cũng không làm được.
Bàng Lỗi đi tới, một tay giữ lấy tay cô, tay còn lại kéo cô ra sau: "Anh đang làm khó người khác đấy! Không thấy cô ấy không muốn theo anh sao? Mấu chốt là, cô ấy hiện tại là nhân chứng cảnh sát chúng tôi đang bảo vệ, 1 ngày 24 giờ đều phải hoạt động trong phạm vi của cảnh sát. Cho nên, cô ấy không thể đi theo anh."
Sức lực anh rất lớn, Tang Cẩn bị anh kéo ra sau, thiếu chút nữa là té ngã. Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng bắt lấy cánh tay anh mới có thể đứng vững.
Chờ cô nhận ra, đôi tay giống như bị giật điện, cô liền nhanh chóng rút về.
"Cảnh sát? Tang Cẩn, không phải anh đã nói đừng trêu chọc cảnh sát sao, sao em vẫn liên hệ với họ vậy?" Một tay Mãn Thành Uy chống trên xe, một tay che trán. Anh nhìn Tang Cẩn, sau đó lập tức thu hồi tầm nhìn, cúi đầu.
"Thành Uy, chuyện lần này là em báo án, người bị hại là học sinh của em, em đương nhiên không thoát được quan hệ. Em chắc chắn cô ấy bị người ta giết hại, sao em có thể ngồi yên mặc kệ? Em biết anh quan tâm em, nhưng nếu cảnh sát đã đồng ý ra mặt bảo vệ, em nhất định sẽ được an toàn. Anh có nên quay về công ty trước không?"
Mãn Thành Uy ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc, anh không thể nào hiểu nổi cô lại đồng ý để cảnh sát bảo vệ mà không muốn anh tới chăm sóc cô.
Vườn trường đang im lặng đột nhiên trở nên ầm ĩ, đương nhiên là đã hết giờ học.
Tang Cẩn lo sẽ sinh viên tới, cô cũng không đợi Mãn Thành Uy đồng ý hay không, trực tiếp rời đi.
Bàng Lỗi cũng nhanh chóng đi theo cô.
Bước chân Tang Cẩn rất nhanh, cô đi tới cuối đường, sau đó rẽ sang đường lớn, đi một hồi tới chỗ giao nhau mới dừng lại. Cô xoay người, xa xa vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe màu trắng, bên cạnh là bóng người mơ hồ, một hồi lâu, người đó mới lên xe.
Chiếc xe cuối cùng cũng chạy đi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tang Cẩn biết sau lưng có người, cô quay lại, nhìn anh: "Cảm ơn anh lại giúp tôi giải vây lần nữa. Tôi biết hiện tại anh rất bận lại quấy rầy tới anh, thật xin lỗi. Nếu cảnh sát yêu cầu tôi phối hợp điều tra việc gì, tôi lúc nào cũng sẵn sàng đem chuyện mình biết nói cho các anh."
"Ai nói tôi giúp cô giải vây? Điều tôi nói là thật, hiện tại cô cần phải hoạt động trong phạm vi bảo vệ của cảnh sát, lời này khó lý giải lắm sao? Nguyên nhân chắc hẳn cô cũng rõ, không cần tôi dong dài giải thích làm gì đúng không?"
Tang Cẩn nhìn anh, thân hình cao to vạm vỡ, hai tay khoanh trước ngực, chân đang trong trạng thái nghỉ, tuy rằng trên người không mặc đồng phục cảnh sát, chỉ mặc đơn giản một áo khoác màu đen bọc áo thun bên trong, ngay cả quần và giày cũng cùng màu đen, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung nhưng lại toát ra sự dũng cảm và uy nghiêm của quân nhân.
Cô nhận ra bản thân vẫn luôn nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau, cô hoảng hốt, vội vàng thu lại. May là chuông di động anh đúng lúc vang lên, phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Bàng Lỗi bắt máy, im lặng mà nghe, không hề nói chuyện. Cuối cùng anh chỉ tổng kết một câu "Tôi lập tức trở về cục", sau đó đưa mắt nhìn cô, bổ sung "Kêu Thích Nguyệt tới khách sạn sắp xếp một phòng. Người nhà không muốn công khai báo án, hai ngày nay tạm thời ở khách sạn vậy."
Tang Cẩn cả kinh, vừa rồi anh còn hung hăng với Triệu Ngọc Hoa như vậy, không ngờ yêu cầu không muốn công khai của người nhà anh vẫn nhớ.
Anh dập máy, xoay người lại nhìn cô: "Nếu không có vật tư giá trị thì lập tức cùng tôi tới cục cảnh sát. Cô tốt nhất đừng hỏi nhiều, tôi không rảnh giải thích với cô. Chuyện trấn an người nhà, giảng viên của sinh viên vô cùng thích hợp, đặc biệt là loại giảng viên như cô."
Nói xong, anh xoay người trở về.
Tang Cẩn dường như không kịp phản ứng lại, là tư duy của anh quá nhanh hay phản ứng của cô quá kém vậy? Cô lọc lại lời nói của anh, ngoại trừ trước sau quả quyết như một, vì sao cô còn nghe ra một chút tán dương chứ?
Hiện tại cô đã chọc vào tổ ong vò vẽ, trước khi vụ án kết thúc, bên phía nhà trường hẳn sẽ không để cô đi dạy. Nếu đã có người cố ý giết hại Đàm Tuyết Thiến, còn dốc lòng che đậy, nếu kẻ đó biết cô báo án, khẳng định cũng không tha cho cô.
Cô từ chối sự giúp đỡ của Mãn Thành Uy, nguyên nhân ngay cả cô cũng không nói rõ, trong tiềm thức, anh hình như có rất nhiều chuyện đang lừa gạt cô, khiến cô cảm thấy bất an. Tuy lúc trước anh là học trò của cha, nhưng không đại biểu rằng anh có nghĩa vụ quan tâm chăm sóc cô. Có lẽ lúc này, anh đã có gia đình của riêng mình. Anh không nhắc quá nhiều việc tư, nhưng với tuổi tác này, một người đàn ông ba mươi đã có sự nghiệp sao có thể chưa lập gia đình? Nếu đã như thế, cô càng không nên làm phiền tới anh.
Vì vậy, cô lựa chọn để cảnh sát bảo vệ. Đây không phải vừa vặn mục đích cô sao? Chỉ cần thành công vào cục cảnh sát, cô sẽ có cơ hội điều tra huyết án diệt môn của Đinh gia 15 năm trước.
"Cô định đứng đây làm cành cây mỏng manh yếu đuối, chờ gió nhẹ thổi tới liền chao đảo hay sao?" Người phía trước đột nhiên quát nhẹ.
Tang Cẩn hoàn hồn, dở khóc dở cười nhìn anh, người này nói chuyện sao lúc này cũng khó lọt tai vậy? Cô tuy gầy nhưng không tới mức mỏng manh yếu đuối.
Cô nhanh chóng đuổi theo, nhưng trước sau vẫn không thể đuổi kịp. Anh đi rất nhanh, còn cô thì chạy chậm, bọn họ từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách hơn hai mét.
Hai người một trước một sau đi tới dưới lầu ký túc xá, trước cửa có một chiếc xe việt dã màu đen, vừa nhìn cô đã nhận ra là xe của anh.
Cô lên xe trước, anh vào phòng quản lý ký túc xá hỏi mấy vấn đề để hiểu tình hình rồi mới quay lại: "Anh quẹo phải, tới cánh cửa bên hông, tôi muốn về phòng thu dọn ít đồ." Cô vừa nói vừa thắt dây an toàn.
Bàng Lỗi quay đầu nhìn cô, khoé miệng khẽ động nhưng không nói gì. Anh đột nhiên đạp ga, chiếc xe lập tức khởi động.
Đây là lần đầu tiên có người ra lệnh với anh như vậy. Lồng ngực không khỏi có chút khó chịu.
Tang Cẩn đương nhiên không biết anh đang có suy nghĩ này, trong đầu còn thầm tưởng đây là phong cách lái xe của anh, mấy ngày trước ở cửa cảnh sát, cô còn suýt bị anh tung chết cơ mà.
Xe chạy vài phút đã tới cửa Phù Tang uyển.
Tang Cẩn xuống xe, người trên ghế lái không hề cử động, chỉ nói: "Cho cô ba phút... Mười phút, sau mười phút không thấy, cô tự lo cho mình đi."
Mười phút?
Tang Cẩn tức giận tới muốn cắn người, nghe ý của anh, mười phút là được tăng từ con số ba, cô ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng quyết định, nhịn!
Cô trực tiếp nhảy xuống xe, trở về phòng mình, bằng tốc độ nhanh nhất thu dọn va li. May là mọi thứ vẫn chưa dọn ra hết. Cô đem mấy món cần thiết nhét vào, đồ trong phòng tắm, cô không lấy, thầm định đến lúc cần rồi mua.
Chuyện quan trọng nhất là, cô ôm lọ sứ trắng đựng tro cốt của bà ngoại trên tủ vào lòng, sau đó kéo va li xuống dưới. Vừa tới lầu một, xa xa đã thấy người ngồi trong xe đang nhìn đồng hồ, bước chân cô lập tức nhanh nhanh hơn, cơ hồ là dùng hết sức, chạy tới nơi mới dừng lại thở dốc.
Bàng Lỗi mở cửa xuống xe, nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu: "Cô gấp như vậy làm gì? Còn ba phút nữa mới hết thời gian mà."
"..." Tang Cẩn thở phì phò, cổ họng như nghẹn lại, một câu cũng nói không ra.
Cô còn đang nắm chặt hai tay thành đấm thì va li đã bị anh nhận lấy, nhanh chóng kéo tới sau xe, bỏ vào trong cốp. Chỉ mấy động tác đơn giản thôi, nắm đấm trong nháy mắt đã buông lỏng.
Hai người lên xe, xe nhanh chóng khởi động.
Tang Cẩn ngồi bên trong, hơi thở dần bình thường trở lại, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của anh.
Anh vừa lái xe vừa hỏi. Vấn đề của anh cũng là chuyện cô định giải thích.