Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 110: Nhiều kế hoạch




Mae Salong là thành phố "Trung Quốc thu nhỏ" thuộc tỉnh Chiang Rai, Thái Lan.

Nơi này đều là người Hoa sinh sống, ngay cả đường phố, hàng quán đều có thể nghe tiếng người Trung trò chuyện. Tết Nguyên Tiêu tới gần, các hàng quán đều giăng đèn kết hoa, không khí tràn ngập hơi thở của lễ hội.
Tang Cẩn và Thích Nguyệt rộn ràng trên phố xa, hai bên đường đủ loại hàng hóa.
Tang Cẩn vốn không hứng thú với việc dạo phố, nhưng Thích Nguyệt lại không thích ở trong phòng, nói muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình địa phương một chút. Vì vậy, ăn trưa xong hai người liền ra ngoài. Cô vẫn nhớ kỹ lời Bàng Lỗi nói, hai ngày này ở Mae Salong, mỗi giây mỗi khắc cô gần như đều đi theo cô ấy.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ trận tranh tài quyền anh vào tiết Nguyên Tiêu ngày mai, nó là cuộc thi giao hữu thường niên của Trung Quốc và Thái Lan, hơn nữa còn gửi thư mời Bàng Lỗi.
Trận đấu này thật sự chỉ vì mừng tết Nguyên Tiêu thôi sao? Ba ngày trước nghe được tin tức này, cô liền nghĩ ngay tới mưu kế "Mượn gió Đông" của Bàng Lỗi. Vấn đề là, gió Đông sẽ tới sao? Tên 0110 kia thật sự sẽ hợp lực với bọn họ bắt Song Lang sao?
Gió Đông còn chưa tới, bọn họ đã phát hiện một người quan trọng. Cách đó không xa, Tang Cẩn và Thích Nguyệt bắt gặp một cô gái mặc váy màu cam. A Thiển, Tang Cẩn nhanh chóng nhớ tới tên cô ta, ngày đầu tiên của năm mới, cô ta cũng được đưa tới bệnh viện. A Thiển thấy bọn họ, lập tức xoay người bỏ chạy.
Thích Nguyệt đột nhiên nhảy ra bên kia đường: "Tang Cẩn, cô về trước đi, tôi đuổi theo cô ta. Cô đừng đi theo, không an toàn." Lời còn chưa nói xong, cô đã nhanh chóng đuổi theo cô gái vừa rồi.
"Không được, Thích Nguyệt, cô đợi đã, tôi đi với cô." Tang Cẩn cũng muốn sang đường, nhưng đột nhiên có ba người đi qua, gần như chặn hết đường đi. Chờ đường thoáng hơn, cô mới phát hiện Thích Nguyệt và A Thiển đều biến mất.
Tang Cẩn nhìn quanh hai lần nhưng vẫn không thấy bọn họ, cô vội vàng gọi cho Thích Nguyệt nhưng cô ấy không chịu bắt máy. Thời gian cũng không còn sớm, cô chỉ đành trở về nơi ở.
Nơi tạm trú của bọn họ không nằm trong thành phố mà ở ngoại ô, tương đối ẩn nấp, là một người Hoa kiều nhiệt tình cho mượn.
Cô trở về, đúng lúc Bàng Lỗi và Chu Tiểu Vạn cũng từ bên ngoài về, bọn họ hẳn là đi chuẩn bị cho trận quyền ngày mai. Cô vừa định theo chân nói chuyện của Thích Nguyệt thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Thích Nguyệt đứng ngay cửa, nhìn cô, vẻ mặt kinh hỉ: "Cô về rồi sao? May quá, tôi còn tưởng cô lạc đường. Người khi nãy không phải A Thiển, hại tôi chạy một chuyến. Đúng rồi, Boss không phải nói về sớm để bàn kế hoạch ngày mai sao?"
Nói xong Thích Nguyệt đi ra, Tang Cẩn đóng cửa, cũng vội theo sau, bụng đầy nghi hoặc, lời cô ấy nói là thật hay giả?
"Boss, ngày mai anh thật sự phải thi đấu sao? Như vậy có nguy hiểm không? Bọn họ ngoài miệng nói trận đấu chỉ có ba người, ai mà tin chứ? Lỡ bọn họ có mai phục thì làm sao đây?" Chu Tiểu Vạn đột nhiên nói lớn, như cố tình để mọi người cùng nghe.
Tang Cẩn lập tức chạy tới: "Vì sao phải đi một mình? Chúng ta đã theo yêu cầu của bọn họ, cục trưởng cũng cho rút quân về biên giới. Bọn họ là muốn thi đấu hay có kế hoạch nào khác đây?" Càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện này không được bình thường.
Bàng Lỗi chống hai tay lên bàn cẩn thận xem bản đồ: "Bọn họ không có bản lĩnh này đâu. Chúng ta không thể dẫn người, bọn họ cũng không thể dẫn người. Nếu bọn họ có thể mai phục, vậy chúng ta cũng có thể chuẩn bị tóm gọn tất cả. Yên tâm, anh đã sắp xếp ổn thỏa. Tiểu Vạn, hành động ngày mai, chỗ này của cậu là điểm mấu chốt."
Bàng Lỗi kêu ba người tới gần, chỉ vào bản đồ: "Hiện tại có hai kế hoạch: Kế hoạch A, ngày mai sau khi nhận lệnh, Chu Tiểu Vạn mang theo hai đội, trong đó có một đội vào động của Song Lang dò xét tình hình, nếu Hồng Sơn Tước trấn thủ trong động, cậu phải dụ bà ta ra để Thích Nguyệt truy bắt, sau đó phối hợp với đại đội của cục trưởng; Kế hoạch B, Chu Tiểu Vạn dẫn người tới quyền quán, Thiết Lang vừa xuất hiện cậu phải tìm cách giữ chân hắn, chờ đội tiên phong dò xét tình huống trong động xong, cục trưởng cũng đã đưa đại đội hội hợp với Thích Nguyệt tiến vào động Song Lang, phá hủy căn cứ, Thích Nguyệt mang một đội truy bắt Hồng Sơn Tước trở về. Ngày mai tuyệt đối nghe lệnh của tôi, kế hoạch A không thực hiện được mới tiến hành kế hoạch B. Tình huống thứ ba, nếu cả hai kế hoạch trên đều không thực hiện được, vậy tùy hoàn cảnh mà hành động, tất cả lấy việc phá hủy tổ chức cùng bắt sống Thiết Lang và Hồng Sơn Tước làm mục đích."
"Vậy còn em?" Nghe xong toàn bộ kế hoạch, Tang Cẩn phát hiện trong đó căn bản không có phần của cô.
"Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, còn lại cứ ở đây, điều phối từng bộ phận." Lời Bàng Lỗi nói khiến cô tức giận. Bọn họ không phải đang khi dễ công phu quyền cước của cô sao?
"Vậy còn anh? Em biết, kế hoạch A là, lỡ 0110 không xuất hiện, một mình anh sẽ đối phó Thiết Lang, bọn Tiểu Vạn sẽ phá huy căn cứ của Thiết Lang. Việc này nghe có vẻ đơn giản, nhưng anh có nghĩ tới nếu 0110 không xuất hiện, Thiết Lang vì sao phải lộ diện chứ? Kế hoạch B, nếu hắn xuất hiện, anh sẽ đối phó 0110 trước, còn Tiểu Vạn sẽ đối phó Thiết Lang, sau đó hai người tới giúp Thích Nguyệt đối phó Hồng Sơn Tước. Anh nghĩ mình là siêu nhân à?"

Bàng Lỗi đứng thẳng người, nhìn cô: "Thứ nhất, 0110 nhất định sẽ xuất hiện, còn về cách lộ diện, điểm này không quan trọng, em không cần suy nghĩ quá nhiều. Thứ hai, nếu anh không tin năng lực của Tiểu Vạn và Thích Nguyệt, vì sao không phải những người khác chứ? Cho nên giả thuyết siêu nhân của em hoàn toàn không đúng." Không đợi Tang Cẩn tiếp tục phản bác, anh trực tiếp xua tay, "Nếu em không phục tùng mệnh lệnh, tối nay lập tức về nước."
Tang Cẩn không thể nói gì. Kêu cô về nước tối nay, đây chắc là dự định ban đầu của anh, cô mới không để anh như ý nguyện đấy! Cô sẽ tạm nhịn trước.
Sau đó, Bàng Lỗi tiếp tục giải thích từng kế hoạch, những phần có khả năng xuất hiện tình huống bất ngờ cần phải chú ý, cách ứng phó thế nào... Bọn họ tuy đều có điện thoại nhưng vẫn thống nhất dùng phương pháp truyền thống là đốt pháo, để ngừa thông tin bị hack trong trường hợp ngoài ý muốn.
Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt hỏi rất nhiều vấn đề, Tang Cẩn không lên tiếng, chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện.  Cô cẩn thận suy nghĩ hai kế hoạch vừa rồi của Bàng Lỗi, vì sao cô luôn cảm thấy nó không hề hoàn mỹ vậy? Anh nói ra ba tình huống, mỗi loại đều không thể nắm chắc phần thắng, như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Cô phải làm gì để giúp bọn họ đây?
Cô đột nhiên đưa mắt nhìn Thích Nguyệt, phát hiện cô ấy thỉnh thoảng lén nhìn cô, dường như muốn xác nhận xem cô có nhìn cô ấy không.
Tang Cẩn nhớ lại chuyện xảy ra trên đường khi nãy, cô gái đó rõ ràng là A Thiển, Thích Nguyệt tại sao phải nói bọn họ nhìn lầm? Nếu không phải A Thiển, cô gái đó tại sao vừa thấy bọn họ lại bỏ chạy?
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, Thích Nguyệt đang nói dối! Đương nhiên, cô cũng nhanh chóng hiểu được lý do, cho nên, cô không ở trước mặt Bàng Lỗi và Chu Tiểu Vạn vạch trần cô ấy.
Buổi họp của bọn họ kéo dài tới 8h. Vì hành động ngày mai, Bàng Lỗi kêu bọn họ về sớm nghỉ ngơi. Chu Tiểu Vạn liền đề nghị đổi phòng với Tang Cẩn.
"Không cần."
"Không thể!"
Tang Cẩn và Thích Nguyệt cùng lúc từ chối, Chu Tiểu Vạn giận tới mức kéo Thích Nguyệt ra ngoài: "Cô kích động vậy làm gì? Tôi sẽ ăn cô sao? Dùng một bữa cơm cũng không được à? Cô chê tuổi tôi không đủ lớn đúng không?"
"Tôi không có ý này, ăm cơm thì được, còn ngủ chung phòng thì không tiện. Tôi có thói quen ngủ ở trần."
"..."
Hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu, vừa nói vừa rời khỏi phòng. Bọn họ vừa đi, Bàng Lỗi lập tức tới bên cạnh Tang Cẩn, cúi đầu nhìn cô: "Giận sao?"
Tang Cẩn quả thật cho chút tức giận, nhưng nghe giọng nói dịu dàng của anh, cô lập tức không thể tiếp tục buồn bực.
Cô biết anh muốn bảo vệ cô, không muốn cô phải đối mặt với nguy hiểm. Thậm chí là Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt, tuy bọn họ là hai người bắn súng tốt nhất trong đội cảnh sát, cách ứng phó, công phu quyền cước đều thuộc hạng cao thủ, nhưng trong mắt của anh, bọn họ đều cần anh để ý.
Cô tin tính toán của anh vô cùng chu toàn, gần như mỗi trường hợp đều đã đoán trước. Vấn đề là, cho dù cẩn thận thế nào cũng sẽ có sai sót, vì thế cô không khỏi lo lắng, nhưng hình như bản thân vẫn không thể giúp được gì.
Nghĩ như vậy, Tang Cẩn có chút chán nản: "Em không giận, cầm tặc cầm vương (1), ngoại trừ việc bắt kẻ cầm đầu là Thiết Lang, chúng ta vẫn phải phá hủy toàn bộ tổ chức của hắn, nếu không, tên Thiết Lang thứ hai sẽ xuất hiện. Nhưng anh không thể chỉ dùng sức lực của mình anh mà chống cự với một tập đoàn buôn bán ma túy như vậy.
(1) Cầm tặc cầm vương: Kế thứ 18 trong Ba mươi sáu kế, có nghĩa là vừa bắt giặc mà vừa bắt vua.
Nghe cô nói không tức giận, Bàng Lỗi thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh kéo cô ngồi xuống sô pha, nói: "Việc này anh đã nghĩ tới, cục trưởng chỉ huy đại đội đóng quân ở ngoài biên giới, đây chỉ là kế che mắt. Còn nữa, chúng ta đã phái một đội tiên phong xem xét tình hình trong động của Song Lang trước. Em phải biết, hành động này vô cùng nguy hiểm, những người trước đây vào đó đều không thấy trở về."
Tang Cẩn lập tức dời tầm mắt: "Nhất định là có điểm mấu chốt mà chúng ta xem nhẹ." Cô chỉ mơ hồ đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng thay đổi đề tài, "Ngày mai một mình anh thật sự tới quyền quán sao? Em nghe nói quyền quán đó nằm trên một hòn đảo hẻo lánh, anh đi như vậy thật sự không an toàn. Hay là anh mang theo Tiểu Vạn đi, chuyện liên lạc với cục trưởng em làm được." 
Bàng Lỗi trầm tư: "Không được, cục trưởng suy nghĩ vô cùng chu toàn, đội của Tiểu Vạn phải phối hợp với ông ấy mới chắc chắn thành công. Yên tâm, anh có dẫn theo một người, là Lão Bài."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá?"
Lão Bài cũng là Hoa kiều định của ở Mae Salong, thân hình cao lớn. Nghe nói ông nội ông ấy là thành viên của Trung Quốc Quốc dân đảng (2), khi đó là trung đội trưởng. Ông ấy là người nhiệt tình, gặp ai cũng sẽ kể về chuyện xưa, cho nên mọi người đều là Lão Bài. Ông ấy luôn ủng hộ hành động phòng chống ma túy, nơi ở hiện tại của bọn họ cũng do ông ấy sắp xếp.
(2) Trung Quốc Quốc dân đảng: gọi tắt là Quốc dân đảng, do Tôn Trung Sơnvà các đồng chí của ông sáng lập và tồn tại cho đến nay, đây cũng là một trong số các chính đảng sớm nhất tại châu Á
Bàng Lỗi lại nói cô nghe những thông tin mật để trấn an cô. Thời điểm Chu Tiểu Vạn trở về, cậu ấy còn mang theo thức ăn từ bên ngoài tới. Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, mãi tới đêm khuya.
"Thời gian đã không còn sớm, em về phòng trước. Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi." Tang Cẩn lo nếu còn ở đây, cô sẽ không về phòng được. 
Bàng Lỗi tuy cũng không nỡ nhưng cũng không giữ cô ở lại: "Anh đưa em về phòng."
Tang Cẩn vừa đứng dậy, Bàng Lỗi đột nhiên ôm cô từ phía sau. Cái ôm này rất nhanh, cô giống như một con cá, nếu không ôm chặt thì sẽ nhanh chạy mất. Anh lại bế cô, bế một hồi mới buông ra, nhưng lại không nói gì.
Tang Cẩn không bước ra cửa, chỉ quay người nhìn anh. Bốn mắt đối diện, không hẹn mà gặp, bọn họ cùng lúc ôm chặt lẫn nhau, đều lần tìm đôi môi của đối phương.
Trong tình cảnh này, bọn họ không biết nên nói cái gì, cũng không biết ngày mai ra sao, chỉ có thể thông qua nụ hôn để biểu đạt tâm ý trong lòng.
Nụ hôn nồng nhiệt như lời chia tay, thấm đẫm nỗi buồn.