Chờ ăn xong, Tần Lục Trác đứng dậy, đi ra cửa.
Hiển nhiên là đi hút thuốc.
Thẩm Phóng đứng lên đi theo, cười nói: " Chúng tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Chờ khi bọn họ rời khỏi, Ôn Thấm cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hỏi: " Cậu cùng vị đại soái ca này làm thế nào quen nhau vậy?"
Vấn đề này, cô ấy nghẹn cả đêm.
Ai ngờ, Úy Lam nhìn cô, nhàn nhạt nói: " Tớ và Chu Tây Trạch chia tay. "
....
Trên măt Ôn Thấm và Từ Giai Ninh xuất hiện khiếp sợ.
So với Ôn Thấm chỉ ngắn ngủi yêu đương ba tháng, tình cảm của Úy Lam và Chu Tây Trạch thật sự ổn định, huống hồ hai người lại môn đăng hộ đối, vừa nhìn chính là hướng đến việc kết hôn.
Úy Lam: " Anh ta ngoại tình, bị tớ bắt gặp ."
Lời nói của cô thản nhiên làm một đống lời dơ bẩn của Ôn Thấm nghẹn lại, nghẹn một lúc lâu sau, cả giận nói: " Đàn ông quả nhiên đều không phải loại tốt lành gì."
Từ Giai Ninh lo lắng hỏi: " Cho nên tối qua cậu đến cục cảnh sát, cũng là vì chuyện này?"
Lúc nãy Tần Lục Trác nói cô gây chuyện vào cục cảnh sát, Từ Giai Ninh trong lòng vẫn nhớ rõ.
Ôn thấm còn cảm khái: " Tớ còn nghĩ rằng Chu Tây Trạch là phú nhị đại trong sạch, không nghĩ tới cũng là một cục đất đá trôi."
Chu Tây Trạch người này, chăm sóc luôn làm đủ. Vì có quan hệ với Úy Lam, anh ta cũng không thiếu tặng lễ vật cho hai cô, làm cho hai người bọn họ đều hâm mộ Úy Lam không thôi, cảm thấy diện mạo bạn trai của cô ấy không những anh tuấn, còn ôn như chăm sóc như vậy.
Ôn Thấm lại nói: " Bỏ đi, loại đàn ông ngoại tình, cậu cũng đừng thích."
Thích sao?
Thật ra Úy Lam cũng không quá suy nghĩ về vấn đề này, gia đình cô như thế, hẳn là việc kết hôn cũng chỉ có thể trong vòng lựa chọn có hạn. Khi còn ở Mỹ, Úy Lam cũng từng thử cùng người khác hẹn hò.
Chẳng qua trước nay đều là cùng nhau ăn qua bữa tối, sau đó cũng không có liên hệ nữa.
Cô là bác sĩ tâm lý, tuy người học y không thể tự xem bệnh bản thân, nhưng cô biết vấn đề mấu chốt của cô nằm ở đâu. Tính cách của cô quá lạnh nhạt, đến giờ vẫn không có một mối quan hệ nào được tính là yêu đương thân mật, cũng may chính cô cũng biết được, có vài người trời sinh có chút khác biệt.
Vì cô nghĩ, vấn đề của bản thân cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Cho đến sau này lại gặp Chu Tây Trạch, anh ta vẫn luôn biểu hiện thật thân sĩ.
Úy Lam cùng anh ta quen nhau được hai năm, hai người đến nay vẫn chỉ dừng lại ở mức cầm tay, thậm chí mười ngón tay đan vào nhau cũng không có. Kỳ thật đối với nhu cầu bình thường của đàn ông, cô biết rõ sự chống đối của bản thân là quá cố chấp .
Có lẽ, đối với những việc làm của Chu Tây Trạch, vẫn ở mức độ cho phép của cô, nên cô vẫn là mở một mắt nhắm một mắt.
Cho đến tối hôm qua, chính mắt cô nhìn thấy việc đó, cô không chỉ không tức giận, ngược lại lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm.
Vì cuối cùng cô cũng có thể quang minh chính đại mà nói chia tay.
Úy Lam gật đầu, cô ngồi chỗ đối diện cửa, liếc mắt một cái liền thấy hai người đàn ông đứng hút thuốc bên ngoài. Ngón tay Tần Lục Trác kẹp điếu thuốc, hai chân hơi mở, thoải mái đứng, so với Thẩm Phóng bên cạnh cao hơn nửa đầu. Khung xương cả người anh thật cân xứng, mặc dù mặc quần áo mùa đông rất dày, nhưng một chút cũng không thấy mập mạp.
Theo lời đồn đại, mặc quần áo nhìn gầy, cời quần áo lại có thịt.
Ôn Thấm chú ý tới ánh mắt của cô, quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhịn không được nói: " Tớ cảm thấy vị đại soái ca này so với Chu Tây Trạch càng đẹp trai hơn rất nhiều, hơn nữa tính cách cũng đặc biệt đàn ông. Úy Lam cậu có thể cân nhắc thử xem."
Từ Giai Ninh trừng mắt liếc cô ấy một cái, ngược lại Ôn Thấm lại hùng hồn đầy lý lẽ mà nói: " Nếu các cậu ấy đã chia tay, Úy Lam tại sao lại không thể có hứng thú với người khác."
Úy Lam hơi giật mình.
Đã lâu rồi, tuy cô không rõ cái gì là thích.
Nhưng cô biết, thích vốn bắt đầu từ việc có hứng thú.
Vậy muốn có phương thức liên hệ của một người, cũng tính là có hứng thú sao?
Từ Giai Ninh rốt cuộc nhịn không được, nói:" Cậu đừng có gắn ghép uyên ương loạn, làm sao cậu biết Úy Lam có hứng thú với anh ta? Còn không đều là cậu đang nói."
Không ngờ Úy Lam nâng mí mắt, nhìn các cô, thản nhiên nói: " Nếu tớ nói có?"
Sau khi hai người bọn họ quay lại, ba người trên bàn đều yên lặng. Dáng vẻ Úy Lam vẫn lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không biết chính cô trong lúc nói chuyện vừa rồi, đã thành công khiến hai người đối diện chấn động.
Cũng may lúc này mọi người đều ăn xong rồi.
Tần Lục Trác nhìn Úy Lam, trực tiếp hỏi: " Địa chỉ của cô ở đâu, tôi gửi châm cài ngực đến cho cô."
Thật sự là gửi đến? Lòng Thẩm Phóng a lên một tiếng, nghĩ đến chuyện anh không có chị dâu, đáy lòng liền cảm thấy đau.
Úy Lam: " Không cần phiền toái như vậy, ngày mai tôi lái xe đến lấy."
Tần Lục Trác nhìn cô một cái thật sâu, ngại chuyển phát nhanh phiền phức, còn tự mình lái xe đến lấy thì không?
Cô gái này suy nghĩ cái gì thế?
Cũng may lúc này, Thẩm Phóng lập tức vỗ tay nói: " Đúng đúng đúng, vẫn là nên tự mình đến lấy, tôi thấy cái châm cài ngực kia rất quý giá, chuyển phát nhanh dễ bị mất a."
Vì thế, Thẩm Phóng lập tức nói địa chỉ của công ty mình.
Như còn sợ Úy Lam không tìm thấy, cuối cùng Thẩm Phóng đụng đụng Tần Lục Trác, nói: " Lão đại, địa chỉ công ty chúng ta rất khó tìm, nếu không anh đưa số điến thoại của mình cho Úy tiểu thư đi, cũng tránh phải ngày mai cô ấy tìm không thấy."
Tần Lục trác nhíu mày, không kiên nhẫn mà nhìn anh ta, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy.
Ai ngờ Ôn Thấm còn phụ họa, nói: " Đúng rồi, hiện nay hướng dẫn đều không chuẩn lắm, lưu số điện thoại lại cho dễ tìm."
Rốt cuộc, Tần Lục Trác cũng mở miệng, anh nói: " Cô ấy có."
Hai quần chúng ăn dưa hoàn toàn câm miệng.
( anh chị chưa vội mà hai người đã vội rồi:))))
*
Buổi chiều ngày hôm sau, Úy Lam sắp xếp công việc, chỉ có một vị khách, là một người phụ nữ qua tuổi trung niên, vấn đề của bà cũng rất đơn giản.
Đứa con trai duy nhất năm nay đi du học, bà có chút không thích ứng ngay được, nên có chút bị trầm cảm.
Bà Lý đang liên tục khen con trai mình: " Bác sĩ Úy, cô không biết Tiểu Tỉnh của chúng tôi kỳ quái thế nào đâu, lúc mang thai con trai tôi ốm nghén rất nhiều, không để người lớn bớt lo được mà. Con trai của tôi từ nhỏ đến lớn đều không làm tôi lo lắng chút nào, thành tích tốt không nói, còn đặc biệt hiểu chuyện."
Úy Lam vốn đang cố gắng tìm trọng tâm của vấn đề này, thì bà ấy lại lặp lại một lần nữa.
Theo phán đoán sơ bộ của Úy Lam, tình huống của bà Lý là trạng thái trong lòng trống rỗng điển hình của phụ nữ.
Bà ấy là một người nữ tính, đem toàn bộ tinh lực đặt lên con trai, nên khi con trai muốn rời gia đình đi du học một thời gian dài, tâm lý người mẹ chắc chắn bị sa sút. Có vài người sa sút quá lớn, lại chưa thể điều tiết được, nên tạo thành tâm lý có vấn đề.
Vì thế, Úy Lam lại nghe bà Lý kể thêm nửa giờ về con trai ưu tú của mình.
Chẳng qua, lần này bà Lý lại đánh giá Úy Lam, có chút đáng tiếc mà nói: " Bác sĩ Úy, nói thật, nếu không phải tuổi của cô với con trai tôi có chút chênh lệch, tôi thật nguyện ý đem hai người hợp lại thành một đôi. Còn tốt hơn...."
" Tiểu Tỉnh yêu đương sao?" Lời nói của Úy Lam cao lên, nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chót của vấn đề.
Cuối cùng, bà Lý không nhin được, bà ấy che mặt khóc.
Vốn dĩ làm mẹ không nỡ xa đứa con trai duy nhất đi du học, nhưng con trai mới xuất ngoại được một tháng, lại vui mừng thông báo với mẹ mình, rằng bản thân đang yêu đương.
Úy Lam cũng coi như sáng tỏ, rõ ràng tuần trước tình trạng bệnh của bà Lý đang có tiến triển tốt, tại sao tuần này lại lặp lại.
Chờ sau khi Úy Lam trấn an bà Lý lần nữa, công việc của Úy Lam hôm nay coi như kết thúc.
Cô nhìn thời gian, tối hôm qua hẹn anh hôm nay lái xe qua lấy châm cài ngực, lúc này đi qua, còn có thể tránh giờ cao điểm tan tầm.
Chỉ là không nghĩ đến cô còn chưa đi.
Thì nhận được điện thoại của chị Úy Nhiên, Úy Nhiên liền hỏi: "Em và Chu Tây Trạch chia tay?"
Đối với việc làm sao chị ấy biết được tin tức này, Úy Lam cũng không cảm thấy khó hiểu.
Úy Nhiên nói: " Ba mẹ cũng đã biết, ba rất tức giận."
Úy Lam ồ một tiếng, cũng không để ý lắm, Úy Nhiên cũng biết cái tính này của cô, bất đắc dĩ nói: " Ba nói chị gọi điện thoại cho em, gọi em buổi tối về ăn cơm."
Úy Lam vừa định nói tối nay cô có việc, Úy Lam lại nói: " Đừng từ chối, em đã hai tuần không về nhà ăn cơm. Còn cứ tiếp tục như vậy, ba mẹ sẽ hối hận đã cho phép em ở tứ hợp viện bên kia."
Úy Lam dạ một tiềng, coi như là đồng ý.
Trời sắp tối, Tần Lục Trác cũng đã giải quyết xong công việc trong tay, Thẩm Phóng đi đến gọi anh ăn cơm.
Thẩm Phóng nhìn sắc trời bên ngoài, cố ý nói: " Lão đại, đợi lát nữa Úy tiểu thư đến, anh nên mời cô ấy ăn một bữa, đây là việc đàn ông chúng ta nên làm."
Tần Lục Trác nhìn thẳng vào anh ta, nói: " Trên mặt cậu thế nào lại thiếu một cái nốt ruồi?"
Thẩm Phóng nhất thời có chút ngốc, có ý gì?
" Cậu không làm bà mối, thật đáng tiếc." Tần Lục Trác duỗi tay lấy một quyển sách trên bàn ném qua.
Thẩm Phóng ngượn ngùng nói: " Lão đại, em đây không phải vì quan tâm anh sao. Em nói anh cũng không có quen bạn gái, âm dương không hài hòa. Em sợ nghẹn một thời gian dài như vậy, tâm lý và sinh lý anh sẽ sinh ra lệnh lạc."
" Cút đi."
Đang nói chuyện, điện thoại đặt trên bàn của Tần Lục Trác rung lên.
Anh cầm lên, nhìn xuống, lại cất điện thoại lại vào trong túi, đứng lên, lấy áo rồi đi ra ngoài.
" Lão đại, anh đây là đi đâu đấy?" Thẩm Phóng sốt ruột.
Tần Lục Trác quay đầu lại nhìn anh: " Căng tin, không phải cậu la hét nói đói bụng sao."
" Không đợi Úy tiểu thư sao?" Thẩm Phóng vô cùng sốt ruột.
Tần Lục Trác liếc nhìn anh ta một cái, lại xoay người đi tiếp. Chẳng qua trước khi đi, anh để lại một câu.
" Cô ấy nói, không đến."
Úy Lam ngồi trên sô pha trong nhà, bữa tối còn chưa bắt đầu, bởi vì ba cô còn chưa về nhà. Chị Úy Nhiên từ trên lầu đi xuống, thấy cô lười biếng ôm điện thoại.
" Em xem cái gì đấy?" Úy Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Úy Lam khẽ cười, lắc đầu: " Không có gì, em chỉ chờ tin nhắn."
" Rất quan trọng sao?" Úy Nhiên tháy khó hiểu, khó có dịp thấy được dáng vẻ này của em ấy.
Kỳ thật các cô là hai chị em, ngoại hình lớn lên còn tính là giống nhau, nhưng mà tính cách thực sự là khác nhau một trời một vực. Úy Nhiên là một nữ cường nhân, hiện tại đang quản lý công ty của gia đình cô, làm đến hô mưa gọi gió.
Còn Úy Lam, trời sinh lãnh đạm, đối với việc kinh doanh không có hứng thú, bận rộn công việc của mình.
Úy nhiên hỏi cô: " Em thật sự chia tay Chu Tây Trạch sao?."
Vừa thấy hai nhà bọn vui mừng đăng hôn sự của hai người bọ họ lên báo, đột nhiên lại truyền ra tin tức chia tay, Chu gia bên kia vẫn luôn gọi điện thoại đến đây.
Úy Lam dựa vào sô pha, ánh đén chiếu xuống phòng khách rộng rãi, cả người cô sáng lên.
Bên này, Tần Lục Trác nhận được tin nhắn, liếc nhìn một cái, buông tay không để ý.
Thẩm Phóng nhìn anh, hỏi: " Là Úy tiểu thư sao?"
Tần Lục Trac liếc anh ta một cái: " Cậu làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Thẩm Phóng cầm chén, dứt khoát nhìn qua bên cạnh, vừa nhìn người bên cạnh vừa nói: " Không trả lời tin nhắn của người khác rất không lễ phép, đặc biệt người nhắn còn là một cô gái, khẳng định có chuyện mới không thể đến đây. Người ta đã gửi tin nhắn giải thích....."
Tần Lục Trác không kiên nhẫn:" Cậu có thể câm miệng lại được không?"
Thế nhưng tay anh lại cầm điện thoại lên, thầm nghĩ: Nếu không phải anh thực không muốn nghe Thẩm Phóng lải nhải, anh cũng không rãnh rỗi mà trả lời lại cô.
Úy Lam: Hôm nay thực xin lỗi, ngày mai tôi mời anh ăn cơm.
Cô tổng cộng đã gửi hai tin nhắn liên tiếp, cái thứ nhất nhắn cho anh cô không thể đến, cái thứ hai chính là chuyện này.
Tần Lục Trác trả lời cô: Tôi không yêu cầu cũng không đồng ý ăn cơm với cô.
Nhắn xong, anh trực tiếp úp điện thoại lên bàn, kết quả, một lúc lâu cũng không có tin nhắn trả lời lại.
Cho đến khi Tần Lục Trác ăn cơm xong, móc ra một điếu thuốc từ trong túi, ngậm trên miệng, lúc chuẩn bị châm lửa, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Anh cầm bậc lửa, ngón tay bật nắp, ngọn lửa bùng lên, môi đưa đến gần, đầu thuốc bén lửa, hút một ngụm, phun ra một vòng khói trắng xám, lúc này anh mới chậm rì rì mà cầm điện thoại lên xem.
" Xin lỗi, tôi không biết anh vẫn luôn đợi tôi."
Úy Lam trả lời lại.
Tần Lục Trác ngậm thuốc, nhìn một lúc lâu.
A, tụ mình đa tình, ai chờ cô ấy chứ.....
Lời tác giả:Trác gia: Không chờ
Úy Lam gạt đầu, nga, không tin.
Lời editor: Có nên thêm tag #nữtruy:)))