Mục Phỉ kinh ngạc mà nhìn mu bàn tay trái mình bị đối phương nắm ở lòng bàn tay, thậm chí còn bị nữ nhân đáng chết trước mắt đụng môi vào một chút.
Tuy rằng thực ngắn ngủi, nhưng đối phương xác thật là hôn tay mình.
Cô chấn ngạc mà nhìn vị Ô Liệt tiểu thư, nháy mắt rút tay bị đối phương hôn về, vừa định ngoan tuyệt bóp chặt cổ đối phương, sau đó vặn gãy, nhưng cô vươn tay đi lại đột nhiên ngừng lại.
Cô muốn bảo trì ưu nhã, bình tĩnh.
Rốt cuộc ——
( Ngài vì cái gì không động thủ!?)
Trong cơ thể một đường thanh âm phẫn nộ đột nhiên vang vọng ở bên tai Mục Phỉ, Vưu Nhiên lạnh lùng hỏi lại Mục Phỉ đột nhiên thu liễm, linh hồn nàng hơi mang oán khí thiếu chút nữa không cần qua Mục Phỉ đồng ý đem đối phương áp chế xuống.
Mục Phỉ nghe được câu hỏi của Vưu Nhiên vẫn chưa trả lời đối phương, mà tay vốn là muốn vặn gãy cổ đối phương vẫn là quyết đoán thả đi xuống, cho dù cô vừa rồi vô cùng phẫn nộ, vị Ô Liệt tiểu thư này cư nhiên dám hôn tay Vưu Nhiên?!
Nhưng cô nghĩ lại nghĩ, cử chỉ không được như vậy của Ô Liệt bại lộ ở dưới tầm mắt của Vưu Nhiên, vậy hình tượng tốt đẹp của đối phương sẽ biến mất hầu như không còn, Vưu Nhiên đến lúc đó căn bản không muốn cùng Ô Liệt này làm bạn bè.
Cho nên cô đột nhiên thật hy vọng Ô Liệt lại đối với cô càng "Vô lý" một chút, làm cho Vưu Nhiên hoàn toàn bỏ đi muốn cùng đối phương làm bạn.
Là vĩnh viễn hết hy vọng, cả đời không qua lại với nhau.
Mà tiểu tâu tư này của Mục Phỉ không có Vưu Nhiên bị trong cơ thể phát hiện, bởi vì nàng sớm bị khiếp sợ, phẫn nộ, các loại cải xúc trái chiều nói không nên lời chậm rãi vây lấy, nàng không nghĩ tới Ô Liệt làm ra việc đại bất kính với Mục Phỉ đại nhân như vậy, mà càng khiến nàng khó hiểu chính là!
Mục Phỉ đại nhân tùy ý đối phương tới, cô thế lại không có vặn gãy cổ Ô Liệt này!
( Đại nhân, cô ấy hôn tay của em! Đương nhiên cũng là tay của ngài! Ngài không ngại sao!?)
Vưu Nhiên dưới đáy lòng thấp giọng chất vấn Mục Phỉ, thực hiển nhiên, nàng giờ phút này tựa như không thú bị nhốt lấy không chỗ phát tiết, bị nhốt tại trong chỗ bốn phương thiên địa này, một bước khó đi, không được Mục Phỉ cho phép, nàng không được đem linh hồn đối phương kéo xuống......!
Nàng không hiểu được Mục Phỉ thế nhưng đối với hành vi của Ô Liệt một chút đều không buồn bực, thậm chí còn đi theo đối phương đi tới bên cạnh xe.
Đôi mắt Vưu Nhiên sắp nhóm lửa cách thân thể căm tức nhìn Ô Liệt.
Này mẹ nó rốt cuộc sao lại thế này?
Chẳng lẽ Mục Phỉ đại nhân đối với Ô Liệt......!
Vưu Nhiên giận đến đến trực tiếp tự bế không hé răng.
Đại khái trên thế giới này, người có thể làm nàng phẫn nộ đến cực hạn còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì sống sót cũng chỉ có Mục Phỉ đại nhân của nàng.
Vưu Nhiên cứ như vậy yên lặng mà nhìn tất cả chuyện bên ngoài, nhìn xem kế tiếp rốt cuộc muốn diễn cái gì cho nàng xem vừa mắt.
Mục Phỉ đại nhân nếu thật sự chỉ là chơi một chút thì tốt, nếu là thật, nàng muốn đem thành phố Quang Minh đều xốc lên luôn.
"Ô Liệt, ngươi muốn mang ta đi đâu." Mục Phỉ cười hỏi Ô Liệt đi ở xe bên một tiếng.
Ô Liệt trực tiếp vì Mục Phỉ mở cửa xe, ý bảo đối phương nếu có thể cho nàng mặt mũi, cứ ngồi vào.
Mà Mục Phỉ cũng không thật sự cho đối phương mặt mũi, cô quay đầu lại nhìn nhìn cằm đang kinh ngạc rơi xuống chính là người hầu trung thành của mình Ngôn Lôi cùng với vẫn luôn một bên xem phim Doãn Tư Lê.
"Các ngươi không cần chờ ta ăn cơm, đêm nay muộn lắm ta mới về." Mục Phỉ biết chăng một tiếng.
Doãn Tư Lê lập tức đi ra phía trước, đôi mắt kim sắc quay tròn chuyển không ngừng, nàng nhìn nhìn công chúa người sói đang ở bên kia chờ, sau đó hai mắt nhìn thẳng Mục Phỉ.
Nhỏ giọng hỏi, "Thân ái, cậu nghĩ kỹ một chút, tiểu gia hỏa còn ở trong cơ thể đó nha."
Doãn Tư Lê có điểm không quá minh bạch Mục Phỉ rốt cuộc muốn làm sao, rõ ràng đối phương lúc nảy còn phi thường chán ghét cái tiểu thư người sói này, như thế nào cục diện hiện tại không chỉ có bị đối phương hôn mu bàn tay không tức giận, còn ám chỉ đêm nay muộn mới về nói không chừng không trở lại đây.
Vưu Nhiên không bị chọc giận xỉu luôn đi?
"Làm gì nga, cùng với lo lắng một huyết tộc sống 700 năm không bằng lo lắng những quần áo đó khi nào giặt xong, còn có cái sô pha kia cũng phải giặt, trước khu ta trở về đều phải là mới." Mục Phỉ cười phân phó nói.
Doãn Tư Lê nghe được nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối mặt chính là khuôn mặt hồn nhiên non nớt của Vưu Nhiên, Doãn Tư Lê lại không tức giận nổi.
"Cậu cái lão đông tây kiềm chế một chút, đến lúc kêu cứu đừng tìm tôi." Thời điểm Doãn Tư Lê nhìn Mục Phỉ xoay người, có ý tứ mắng một câu.
Trong cơ thể Mục Phỉ hiện tại chính là một ác ma cấp địa ngục.
Mà ngòi nổ tức giận của ác ma này vĩnh viễn là nữ nhân hư kia.
Cho nên, Mục Phỉ cậu kiềm chế một chút, quá mức thì không kịp quay đầu.
Mục Phỉ căn bản không nghĩ phản ứng ngữ điệu nghe không hiểu xủa Doãn Tư Lê kia, cô ngẩng đầu nhìn nhìn khói mù trên trời, khu Kham Tát ban đầu còn có ánh nắng, giờ phút này sớm bị mây đen che lấp.
"Nghe nói hôm nay sẽ có mưa nhỏ, ta suy nghĩ ngươi là huyết tộc khẳng định không thích ánh nắng chiếu rọi, ta xem xét thời tiết mới đến gặp ngươi, ta đoán ngươi sẽ thích thời tiết hiện tại."
Ô Liệt lúc Mục Phỉ ngẩng đầu nhìn trời, liền chống dù đen hơi chút đem thân mình đối phương che chắn, phòng ngừa đối phương còn bị một chút ánh sáng mỏng manh chiếu đến.
Mục Phỉ nghe Ô Liệt nói, cầm lòng không đậu mà cong khoé miệng.
Đối phương quả nhiên là làm đủ công khóa để theo đuổi.
Nhìn hôm nay, trời tựa hồ đều muốn mưa.
Ngày mưa sẽ lãng mạn, không biết là ai cùng cô nói qua tản bộ ngày mưa sẽ thật lãng mạn, cho nên Mục Phỉ theo bản năng cảm thấy nữ nhân Ô Liệt này quá mức tâm cơ.
Cô nhìn Ô Liệt mở chiếc xe cao cấp ra, đột nhiên linh cơ vừa động, vì thế cùng Ô Liệt đề nghị, "Ô Liệt tiểu thư, ta muốn lái xe của ngươi có thể chứ?"
"Ai?" Ô Liệt vốn là muốn chính mình lái, vì thế giới hai người hẹn hò lãng mạn, nàng mới bảo tài xế chuyên trách đi rồi, tự lái xe yêu thích lại đây, kết quả đối phương thế nhưng chủ động yêu cầu lái xe, cái này làm cho Ô Liệt thật ngạc nhiên.
"Không thể?" Mục Phỉ hỏi lại.
Ô Liệt nhanh nhanh lắc đầu, nói, "Đương nhiên có thể."
***
Giờ phút này hương hoang dã giữa lầy lội trên đường, chậm rãi một chiếc siêu cấp xa hoa cao cấp lái tới.
Ngoài xe là mưa nhỏ tí tách tí tách giữa trời, toàn bộ thành phố Quang Minh phủ dưới mây đen trên trời.
Phảng phất kế tiếp sẽ nghênh đón một hồi bão táp xưa nay chưa từng có.
Mà người điều khiển chiếc xe cao cấp này, Mục Phỉ, chính một bàn tay nắm ở trên tay lái, thật không nhàn nhã, không thương tiếc chút nào mà đem xe hơi cao cấp màu trắng của đối phương lái đến nơi hoang dã.
Màu bùn lầy đen sớm đã đem bên viền thậm chí nơi khác của xe đều làm cho lầy lội không nhìn được.
Mà ngồi chủ nhân ngồi ở ghế phụ, Ô Liệt là một chút cũng không tức giận đối phương vì cái gì muốn điều khiển xe mình yêu thích đi vào cái này đường xó xỉnh sứt sẹo này.
Rõ ràng Ô Liệt đề nghị suy nghĩ muốn mang Vưu Nhiên đi đường phồn hoa thương mại của Quang Minh thị, hoặc là những nơi nhà hàng tinh xảo hoặc là giống vậy.
Kết quả đối phương kiên trì chủ kiến của mình, muốn tới chỗ nông thôn cảm thụ hơi thở cỏ xanh.
Giữ trời rơi mưa, hai người lái xe đi vào nơi hẻo lánh đến hoang tàn vắng vẻ hoang dã.
Ô Liệt chỉ có thể tự mình an ủi, Vưu Nhiên là nghĩ cùng chính mình an an tĩnh tĩnh mà hẹn hò.
Thế giới hai người bên nhau tốt đẹp mang theo hơi ẩm nước mưa.
"Ngươi biết chỗ tốt lớn nhất củ nói hoang dã là gì khônh?" Mục Phỉ lái xe, hai mắt nhìn phía xe chính phía trước, thình lình toát ra một câu.
Ô Liệt lắc đầu, tỏ vẻ không quá minh bạch ý tứ của đối phương.
Mục Phỉ thấp giọng cười nhạt hạ, " vứt, thi thể hoang dã cái này từ ngươi chưa nghe nói qua sao."
Ô Liệt quay đầu nhìn phía sườn mặt đối phương cười nhẹ tuyệt mỹ, nàng căn bản không quá để ý lời nói có ẩn ý của Mục Phỉ, mà là cảm thấy giờ phút này Vưu Nhiên mỉm cười cực kỳ xinh đẹp.
Mục Phỉ quay đầu vừa lúc thấy được ánh mắt si mê dử Ô Liệt, tính tình không khống chế tốt của coi đột nhiên nhảy lên một chút, lập tức dẫm chân ga, mà thực hiển nhiên, này vốn là bùn lầy lội không dễ lái, phía trước có cái hố lõm thật lớn.
Mục Phỉ vốn là có thể tránh đi, chẳng qua cô bởi vì giận mà lái thật nhanh, kết quả bánh trước luân hãm sâu ở cái hố kia, toàn bộ xe oai tới một bên rồi.
Bởi vì bánh xe lập tức áp vào hố, xe xóc nảy, nhưng thật ra đem hai cái người hoài tâm tư làm cho thanh tỉnh một chút.
Mục Phỉ đành phải xuống xe trước, cũng bất chấp bầu trời mưa nhỏ, đi đến trước kiểm tra tình hình một chút cùng với lõm hố.
Ô Liệt nhanh tay chống dù đen cũng đi tới, thay Mục Phỉ che chắn mưa gió.
"Xem ra này xe không đi được, hố này quá lớn, như này tìm công ty cẩu xe đi." Mục Phỉ sau khi nhìn nhìn tình huống xe, ra kết luận này thật làm cô vừa lòng.
Cô cũng không có vì chính mình lái xe Ô Liệt xe hãm sâu vũng bùn mà tự trách, ngược lại trong lòng sảng khoái thật nhiều.
Ô Liệt nhưng thật ra không có nửa câu trách cứ, điểm nàng chú ý cũng không có ở trên xe, mà là trước sau dùng dù che chở thân thể Mục Phỉ, sau đó lấy điện thoại ra cho quản gia dinh thự hơn nữa báo vị trí.
"......!Ta cần ngươi an bài một chiếc xe khác lại đây, cứ như vậy đi." Ô Liệt nói xong tắt điện thoại.
Mục Phỉ nghe không mất một chữ Ô Liệt nói, cô nghe đối phương ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, giống như là phân phó một chuyện thật nhẹ nhàng, này không phải kết quả cô muốn.
Cô thật ra phi thường muốn nhìn đến Ô Liệt hướng về phía chính mình phát hỏa, trách cứ, hoặc là ở trước mặt cô đánh mất lý trí, tóm lại, không nên giống thành thạo xử lí chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy.
Mà biểu hiện Ô Liệt đó thong dong bình tĩnh làm Mục Phỉ hoàn toàn thất vọng, này ngược lại chút khiến cô không được tự nhiên.
Làm cô cảm thấy chính mình là đanh ấu trĩ mà muốn chờ đối phương ấu trĩ.
Sống 700 năm cô đột nhiên cảm thấy rất là không thú vị, vì thế coi lại đi tới một bên, nhìn nhìn xe Ô Liệt.
Trên xe màu trắng đều bị bùn bắn, Mục Phỉ lạnh mặt khoanh tay trước ngực lại đi đến một chỗ khác, mà cô tựa hồ cũng không có ý thức được giờ phút này mưa nhỏ đã đem quần áo cô xối ướt.
Con đường lầy lội khiến người vốn không thể khống chế tốt thân thể như cô lập tức mất đi lực cân bằng, Mục Phỉ thật nhanh vươn tay chụp lấy xe có thành cách không xa chống đỡ.
Chẳng qua, khi cô còn lảo đảo có khả năng té ngã, thân thể của cô lập tức bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
"Ta không biết ngươi rốt cuộc đang trốn ta cái gì, nhưng mong ngươi hảo yêu thương chính mình cho tốt, ta sẽ đau lòng!"
Ô Liệt một bàn tay ôm lấy cô, sau đó đem ô che mưa gắt gao trên đỉnh đầu Mục Phỉ, ngữ khí như là trách cứ mà Mục Phỉ.
Mục Phỉ ngẩng đầu nhìn Ô Liệt ôm lấy chính mình, đôi mắt Kim Hạt Sắc của cô vừa lúc cùng đôi mắt xanh như hồ nước của đối phương bốn mắt nhìn nhau.
Mục Phỉ nhìn đến đối phương che dù cho mình, mà bả vai Ô Liệt đều bị nước mưa xối.
Cô chớp chớp mắt, trong lòng có chút mờ mịt, thế nhưng quên mất tránh thoát cái ôm của đối phương.
Liền ở trong thời gian vài giây hẳn là xem như hoà bình ở chung, Mục Phỉ vốn là an tĩnh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nặng nề mà ở sau cổ Ô Liệt đánh một quyền, sau đó đối phương trực tiếp té xỉu ở trên mặt đất bùn lầy.
( Vưu Nhiên em như thế nào đột nhiên)
"Đại nhân ngài vừa rồi là động tâm sao?" Khôi phục thân thể Vưu Nhiên lạnh mặt nhìn vị tiểu thư người sói hôn mê kia, ngữ điệu nàng bình tĩnh khiến người sợ hãi.
( Sao có thể.)
Mục Phỉ đột nhiên bị áp chế linh hồn xuống nghe được câu hỏi của Vưu Nhiên, không vui phản bác.
Cô còn muốn hỏi Vưu Nhiên vì cái gì không trải qua cô đồng ý liền tự tiện nắm giữ thân thể này, cả mệnh lệnh của chủ nhân nàng cũng không nghe xong sao?
"Vậy vì cái gì đại nhân vừa rồi tùy ý để cô ấy ôm ngài, còn có lần trước đó, cô ấy hôn mu bàn tay ngài cũng không giết chết cô ấy, ngài không phải có thói ở sạch sao?" Vưu Nhiên lẩm bẩm, đầu tóc nàng bị nước mưa xối thấu kề sát ở trên má.
Đô mắt màu đen phẫn nộ mà nhìn cái Ô Liệt kia, nhìn chiếc xe kia.
Nàng vẫn luôn cố nén lửa giận an tĩnh mà ở bên trong, kết quả, khi nàng nhìn đến thời điểm Ô Liệt ôm lấy Mục Phỉ, Mục Phỉ thế nhưng cũng không tránh thoát, cả người nàng đều có thể nổ tung.
Cho nên nàng cũng bất chấp mệnh lệnh của Mục Phỉ, trực tiếp khống chế thân thể.
Nàng muốn đem nữ nhân này giết.
Mục Phỉ hoàn toàn không hiểu Vưu Nhiên đang so đo làm gì, bị ôm đến không phải là Vưu Nhiên sao!
Là thân thể Vưu Nhiên, cô còn chưa có giận, ngược lại vật nhỏ này chỉ trích cô không phải.
Xác thật cô vừa mới bị hành vi bung dù của Ô Liệt có xúc động trong nháy mắt, cảm thấy đối phương tựa hồ cũng không phải tội ác tày trời như vậy, cho nên mờ mịt vài giây, kết quả cô còn chưa kịp phản ứng lại, vật nhỏ này liền chạy ra, giống như người điên.
Giờ phút này, Vưu Nhiên đang ở đem
Ô Liệt xui xẻo kia kéo túm đến nên trong chiếc xe màu trắng.
Nàng muốn đem một người một xe vứt, thi thể hoang dã.
( Em rốt cuộc làm sao vậy.) Mục Phỉ cảm giác đối cảm xúc phương càng ngày càng đen ám giống như đầm lầy ăn mòn tất cả chung quanh.
Cây cối, cỏ xanh, đóa hoa trong mưa nở rộ, đều đang nhanh chóng uể oải.
Hết thảy sinh khí sinh linh tựa hồ lập tức dần thay đổi thành vật đang hấp hối.
Không trung bắt đầu tụ tập càng ngày càng nhiều xoáy nước màu đen, bão táp thật sự sắp tới.
Mà kia tất cả lực lượng hắc ám đều là liên quan tới nữ hài này.
Vưu Nhiên.
( Vưu Nhiên, em làm sao vậy, bình tĩnh một chút.)
Mục Phỉ nhìn ra chung quanh nhanh chóng thay đổi dị thường, cô lập tức kêu gọi Vưu Nhiên của cô thanh tỉnh một chút.
( Vưu Nhiên!)
( Vưu Nhiên......)
Máu đen bao trùm hai mắt Vưu Nhiên sau khi nghe được Mục Phỉ từng tiếng gọi, cuối cùng ý thức vẫn là khôi phục sơ qua thanh tỉnh, nàng nhìn tất cả chung quanh.
Mưa xám chảy xuống ở trên mặt nàng không biết là vết nước hay là nước mắt, trong lòng nàng không cam lòng cũng không phẫn.
"Đại nhân, ngài rõ ràng cũng biết ta, cũng biết ta ghen tị......!Ô ô ô......"
Vưu Nhiên khổ sở lại vô pháp phát tiết buồn bã ngồi xổm thân mình ôm lấy đầu, khi nàng nhìn đến Mục Phỉ cùng nữ nhân kia bốn mắt nhìn nhau, tâm nàng đều nát.
Nàng không có biện pháp khống chế, nàng cho rằng chính mình có thể khống chế mà tốt, chính là một gặp chuyện về Mục Phỉ, tất cả lý trí đều mất hết.
Vưu Nhiên ủy khuất lau lau nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất không dậy nổi.
Tim nàng rất đau, nàng rõ ràng biết chính mình không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.
Dù có thiên ti vạn lũ* cảm xúc, nàng cũng không cách nào đem toàn bộ nói cho Mục Phỉ nghe.
(* muôn hình vạn trạng, đếm không hết)
( Đừng khóc, Vưu Nhiên.)
Mục Phỉ cảm giác được thân thể này lộ ra vô tận bi thương, trong lòng cô chỉ có thương tiếc.
Cô không biết cảm xúc Vưu Nhiên làm sao kích động, nhưng cô hiểu được Vưu Nhiên là bởi vì cô mà sinh ra phản ứng lớn như vậy, đại khái là cô ở những cảnh tượng vừa rồi xúc phạm tiểu gia hoả, không có bận tâm đến cảm nhận của đối phương.
Mục Phỉ nghe thanh âm Vưu Nhiên nức nở, trong lòng thật không dễ chịu.
Cô hạ giọng hống Vưu Nhiên.
( Làm sao em mới có thể không thương tâm nữa, Vưu Nhiên.)
Vưu Nhiên vùi đầu ở đầu gối, nghe Mục Phỉ đại nhân lần đầu tiên hỏi chính mình như vậy, nàng khóc đỏ mắt, nhìn mưa nhỏ tí tách tí tách, hít hít cái mũi, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Em đây muốn đại nhân có thể đáp ứng ta một chuyện......"
( Em nói.)
"Em muốn trong mắt đại nhân ngài có em, chỉ có em, có thể chứ?"
( Được, tôi đáp ứng em.).