Vưu Nhiên đem Mục Phỉ gắt gao bức bách tới trên vách tường lạnh băng lại ẩm ướt trong phòng tắm.
Phía sau lưng cô bị Vưu Nhiên gắt gao để dựa vào trên gạch men sứ, cô chỉ là ăn mặc một váy dài nhung tơ mỏng, đều có thể cảm nhận được hơi ẩm từ lưng cô chậm rãi xâm một hồi, cô mới nhớ rõ áo khoác cô đặt ở trong xe.
Nước mắt Vưu Nhiên lăn xuống giữa tay cô, một hạt một hạt, nóng bỏng như thiêu đốt làn da cô.
Cô không biết Vưu Nhiên vì cái gì muốn khóc thút thít, rõ ràng phẫn uất bất bình, khổ sở tức giận chính là nàng Mục Phỉ không phải sao!
Cô còn không có khóc, tiểu súc sinh này lại tiên quyết khóc như đê vỡ.
Đáng chết, cô một khi nhìn thấy đối phương rơi nước mắt liền sẽ mềm lòng.
Cho nên, Mục Phỉ quyết định làm như không thấy.
Ô càng là không hiểu được Vưu Nhiên cất cao giọng nói mây cay làm cô nghe không hiểu là muốn làm cái gì!
Nàng có cái gì phải khóc!
Cô phẫn nộ mà đẩy Vưu Nhiên ra.
"Ngươi đang cùng ta nói bậy gì đó! Chẳng lẽ còn muốn cho ta ở chỗ này xem ngươi diễn đáng thương sao? Hay là muốn ta nhìn xem ngươi cùng......" Nữ nhân kia tiếp tục triền miên?
Mục Phỉ nói đến bên miệng, thật sự là không nói được.
Cô hiện tại chỉ muốn đi.
Vưu Nhiên bị Mục Phỉ đẩy đến lảo đảo vài bước, nàng nghe được đối phương vô tình mà chỉ trích nàng như thế, "Nói bậy? Diễn đáng thương......?"
Ta ở trong mắt ngài chính là kẻ điên chỉ là hồ ngôn loạn ngữ sao?
Vưu Nhiên chua xót kéo kéo khóe miệng, nàng nâng hai mắt đỏ ửng đã bị nước mắt làm mờ mịt, nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh khốc kia của Mục Phỉ đại nhân.
"Ngươi liền cứ thế muốn trở về, không hy vọng ta về dinh thự như vạy," thanh âm nàng run đến không thành dạng gì, trong lòng khổ sở cực kỳ, chính là nàng không cam lòng, nàng hoàn toàn không cam lòng, nàng như thế nào có thể trơ mắt nhìn người trong lòng mình cùng người khác ở bên nhau, cộng độ một ngày hoặc là một đêm!
Nữ nhân kia tính là thứ gì, nữ nhân kia căn bản không xứng!
Vưu Nhiên hít sâu một hơi, mặc kệ bị Mục Phỉ chán ghét quyết tâm.
Cho dù bị đẩy xa, nàng vẫn là tiến lên đưa một cái đã bắt được cánh tay đối phương.
Nàng hôm nay chính là không cho Mục Phỉ tự tiện rời đi.
Nàng không cho phép.
"Ta không muốn đi, ta không muốn."
Vưu Nhiên nói những lời này xem như cầu xin, nàng hy vọng Mục Phỉ có thể nhìn nàng đáng thương như chó nhà có tang, lưu lại, cũng hoặc là đem nàng mang theo.
Mục Phỉ nhìn tư thái Vưu Nhiên như ăn xin hèn mọn, cô thật là ngốc rồi.
Cô hoàn toàn không hiểu Vưu Nhiên giờ phút này vẫy đuôi lấy lòng là vì cái gì? Vì chủ nhân cô ở lại làm bóng đèn cực lớn hay là nàng muốn đem nữ nhân kia giới thiệu cho chính mình?
Cũng hoặc là Vưu Nhiên cảm thấy chính mình thích thượng nữ nhân khác, cô làm gia chủ liền sẽ vứt bỏ đối phương?
Nàng đang lo lắng cái này sao?
"Mục phủ tùy thời đều hoan nghênh ngươi trở về, ta chưa bao giờ nói qua không cho ngươi hồi phủ." Mục Phỉ lạnh lùng mà báo cho đối phương, đánh mất ý nghĩ sợ hãi của đối phương.
"Vậy vì cái gì ngài muốn ta rõ"
"Đủ rồi!" đôi mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ trở nên sắc bén lên, cô nâng đôi mắt lên nhìn phía Vưu Nhiên còn đanh nói mấy chuyện không đâu vô số vô nghĩa, cứng rắn ngắt ngang rất nhiều "Vì cái gì" của đối phương.
Nàng còn muốn hỏi vì cái gì, vì cái gì Vưu Nhiên công khai cùng người khác lên giường còn có một bộ đang như cái gì cũng chưa phát sinh.
Vưu Nhiên của cô là không sao cả sao?
"Đã không muốn lại nghe ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, đừng nháo loạn." Mục Phỉ thấp giọng cảnh cáo đối phương, cô không muốn phát hỏa, ý bảo tay Vưu Nhiên đang bắt lấy buông ra.
Vưu Nhiên mở to đôi mắt, nhìn về phía biểu tình không kiên nhẫn của đối phương.
Tức khắc ngực đau nhứ một trận như đao khắc rìu đục chọc vào chỗ sâu nhất của trái tim, nàng cảm thấy vô cùng uể oải cùng cô đơn, trong lòng càng có một trận lửa giận dâng lên càng mãnh liệt.
Ai con mẹ nó nháo......
Ai con mẹ nó náo loạn!
Hôm nay một hai phải trở về không thể đúng không, vì cái Phàn Cừu Hi đó.
Vưu Nhiên chậm rãi buông lỏng tay Mục Phỉ ra, sau đó không chút biểu tình mà lui về phía sau vài bước, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Ta không náo loạn, đại nhân, nếu ngài thật sự phải đi về, trừ phi trước tiên giết ta."
Vưu Nhiên giống như là trần thuật một chuyện thường tình, hơi hơi hạ khóe miệng, vẫn là chắn ở trước mặt Mục Phỉ, chẳng qua nàng không hề gông cùm xiềng xích đối phương.
Mục Phỉ nghe Vưu Nhiên càng nói càng điên cuồng, cô cau mày vô pháp hiểu được lời đối phương nói.
Vưu Nhiên nhìn ra biểu tình Mục Phỉ tựa hồ còn đang cho rằng chính mình là đang hồ nháo.
Cho nên nàng không sợ mà cười một chút, sau đó quyết đoán từ trên giá lấy ra lưỡi dao chỉnh mi còn chưa mở.
"Ngươi điên rồi sao!!"
Mục Phỉ nháy mắt xông lên đi cướp đi lưỡi dao màu giũa sắc bén trong tay đối phương, Vưu Nhiên thế nhưng muốn dùng lưỡi dao cắt vỡ cổ mình!
Cô giờ phút này mới thấy may mắn vì mình là huyết tộc có khả năng nhanh nhẹ như thế, bằng không Vưu Nhiên thật là sẽ xuống tay giết bản thân, cô nhìn chỗ cổ chỉ có một chút hết cắt rất nhỏ, may mắn.
Chẳng qua bởi vì lúc cướp dao, chỗ tay Vưu Nhiên lại bị cắt vỡ một đường miệng máu.
Mục Phỉ lo lắng mà đem tay Vưu Nhiên bắt lấy, tỉ mỉ nhìn miệng vết thương trên tay đối phương, đau lòng không thôi, phẫn nộ trong lòng càng giao điệp.
"Ngươi làm gì vậy!? Ngươi nói cho ta ngươi có phải điên rồi hay không!"
Mục Phỉ bởi vì phẫn nộ đôi mắt đã là biến thành màu đỏ tươi, cô nhìn Vưu Nhiên cư nhiên dùng lưỡi dao tự ngược, trong lòng đã hoàn toàn hỗn độn.
Lúc cô vừa nhìn đến Vưu Nhiên dùng lưỡi dao cắt cổ mình, cô cảm giác hô hấp đều đọng lại.
Cô không nhìn được Vưu Nhiên chịu một chút thương tổn, càng không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng đối phương chết.
Cô nhìn Vưu Nhiên trước mắt "Xa lạ" như thế.
Vưu Nhiên lấy cái chết bức cô không được trở về, đây là chuyện cô hoàn toàn vô pháp lý giải, vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì?
"Trả lời ta."
Vưu Nhiên nghe ngữ khí Mục Phỉ, rốt cuộc miệng lưỡi không hề là không hề gợn sóng lạnh nhạt.
Nàng buông mí mắt xuống nhìn Mục Phỉ chủ động nắm lấy tay bị thương của mình, đột nhiên có chút rất muốn khóc.
"Ta không có điên......" Thanh âm nàng thấp thấp, trả lời vấn đề Mục Phỉ, mắt ửng đỏ của nàng nhìn hướng đối phương, tỉ mỉ hỏi chuyện hiện tại nàng để ý, "Đại nhân ngài đang đau lòng ta sao?"
Mục Phỉ nhấp chặt môi mỏng không nói, cô bắt lấy tay đối phương, đem tay bị thương của Vưu Nhiên đặt vào trong nước rửa, cô nhíu chặt mày sớm đã tiết lộ tâm cảnh mình đã loạn thành một đoàn.
Lúc này chỉ có vòi hoa sen đầm đìa trầm mặc, xử lý xong miệng vết thương của tay Vưu Nhiên, Mục Phỉ mới buông tay đối phương ra.
Cuối cùng cô không thắng nổi đối đôi mắt ướt dầm dề của đối phương.
Buông tiếng thở dài, chôn diệt cảm xúc trái chiều khác, hảo thanh hảo ngữ hỏi Vưu Nhiên.
"Vưu Nhiên, ngươi đến tột cùng muốn biểu đạt cái gì?"
"Vưu Nhiên chỉ muốn cùng đại nhân ở một chung, ngài đừng bỏ ta đi, đừng không cần ta, cho dù ngài đem toàn bộ sủng ái đều cho" Vưu Nhiên đến đây, cắn chặt hàm răng tạm dừng vài giây, gian nan mà tiếp tục nói.
"Đều cho vị Phàn tiểu thư đó," ta cũng không ngại.
Không ngại sao?
Sao có thể, nàng muốn trở thành tình cảm chân thành duy nhất trong lòng đại nhân, nhưng cầu mong xa vời như thế đại khái chỉ có thể là trong mộng.
Khả năng hiện tại sợ bị Mục Phỉ vứt bỏ đều có, nàng còn có cái gì có thể cầu mong xa vời.
"Phàn Cừu Hi?" Mục Phỉ hoang mang hỏi lại một tiếng, chuyện như thế nào cùng Phàn Cừu Hi có liên quan, "Ta không biết ngươi đến tột cùng đang nói cái gì, nói rõ ràng một chút."
Vưu Nhiên lúc này mới ngẩng đầu đem tầm mắt từ tay Mục Phỉ nắm lấy tay bị thương của mình chuyển dời đến trong ánh mắt đại nhân, nàng đành phải giải thích chuyện quan trọng nhất của mình.
Nàng bất cứ giá nào, cũng không sợ đại nhân lại nói nàng phạm thượng cũng hoặc là phạt nàng quỳ trên đất tuyết.
"Đại nhân không cho Vưu Nhiên về sớm một chút, chẳng lẽ không phải bởi vì Phàn Cừu Hi tiểu thư sao? Cô ấy ngày mai phải đi đến dinh thự, đến cùng ngài ở dinh thự cộng độ đi, ngài cảm thấy Vưu Nhiên vướng bận......" Thanh âm Vưu Nhiên đem đáy lòng nói ra ngoài miệng, rất muốn đem đáy lòng không cam lòng cùng ủy khuất cũng cùng nhau nói ra.
Mục Phỉ nghe Vưu Nhiên hồ ngôn loạn ngữ, cô đều không biết Phàn Cừu Hi phải tới Mục phủ, Vưu Nhiên làm sao mà biết được?
"Ngươi nghe ai nói?"
"Đại nhân ngài chính mình nói."
"Ta nói khi nào?"
"Ngài nói làm ta không cần về sớm như vậy, ở lại đây mấy ngày đều được, tóm lại không cần về phủ sớm như vậy, đây là ngài nói." Vưu Nhiên nghiêm túc mà lặp lại ý tứ trước đó của Mục Phỉ.
"Ta đó là, ta, trời ơi......"
Mục Phỉ lần đầu tiên cảm thấy đầu Vưu Nhiên thật là thông tuệ giảo hoạt, thế nhưng có thể từ những lời này đọc ra tới Phàn Cừu Hi, hiện tại đều có thể phỏng đoán lời nói có ẩn ý của nàng.
Không, Mục Phỉ cảm thấy chính mình đối mặt mình là một đại ngốc tử.
"Những lời này khiến cho ngươi đọc ra tới ta là bởi vì Phàn Cừu Hi mới kêu ngươi không cần trở về?"
"Đúng vậy."
Vưu Nhiên gật gật đầu, sau đó biểu tình nói không nên lời ủy khuất cùng không cam lòng không phẫn.
Nàng còn chưa ý thức được chính mình phỏng đoán sai rồi sự thật.
Mục Phỉ phi thường bất đắc dĩ, nguyên lai theo như lời hai người vừa nói hết thảy đều là bằng không, thế nhưng quỷ dị nói đến hiện tại.
Chính là tiểu gia hỏa ngu như vậy thì bị người lừa gạt lên giường cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
.
Đọc truyện tại [ TR UМtruyen.
ог g ]
"Vưu Nhiên, câu câu chữ chữ của ta cũng chưa nói đến nữ nhân kia, ngươi cư nhiên đều có thể đem lịch trình ngày mai của ta tự an bày, ta có phải hẳn là khen ngươi thông minh đâu hay không." Mục Phỉ vừa tức vừa buồn cười, cô vừa rồi rốt cuộc đang cùng Vưu Nhiên nói cái gì, để đối phương sai cho rằng có mấy chuyện này phá rối, còn khóc đòi sống đòi chết.
"Ân?" Vưu Nhiên mở to hai mắt, có chút nghi hoặc nhìn về phía Mục Phỉ.
Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên, cô thật là giận tới ngứa răng, cho nên cô đánh đòn phủ đầu.
Đem chuyện vừa rồi một lần nữa chải vuốt một lần.
"Ta hỏi, ngươi trả lời."
"Được, tốt, đại nhân."
"Ngươi cùng nữ nhân trên giường kia có làm không?" Mục Phỉ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, xích loả hỏi trực tiếp.
Vưu Nhiên nháy mắt nhíu mày, biểu tình giống ăn phân nghẹn khuất, "Đại nhân! Lời này của ngài có ý tứ gì a, Vưu Nhiên sao có thể cùng cô ấy làm......!Làm, tâm cùng thân thể Vưu Nhiên đều là thuộc về ngài, ngài hỏi cái lời này quả thực là thương chết ta......"
"Vậy ngươi vì cái gì không nói rõ ràng, chỉ mặc mỗi áo nịt ngực đáng chết này." Mục Phỉ kéo cái đai an toàn của Vưu Nhiên, hận không thể đem nó chặt đứt.
Vưu Nhiên vội vàng che lại cái đai an toàn yếu ớt, đầy mặt vô tội trả lời, "Ngài cũng không hỏi ta a."
"......"
Mục Phỉ hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào, tức khắc trong lòng chỉ cảm thấy ——
Này mẹ nó rốt cuộc ở từ chỗ nào ra đây.
Cô lúc nảy phẫn nộ đến Vưu Nhiên cùng người khác lên giường cho đến đến bây giờ, kết quả là bởi vì chính mình cùng đối phương nói chuyện không cùng một trọng tâm dẫn tới.
Cùng với nói đầu Vưu Nhiên thông minh học được phỏng đoán ẩn ý lời nói của cô, chi bằng nói cô phẫn nộ đến đánh mất lý trí, rốt cuộc chính mình nhìn tình cảnh không xong của khách sạn này hơn nữa cùng với Vưu Nhiên chỉ ăn mặc nịt ngực trần truồng, cũng đã cho ra kết luận.
Này không trách Vưu Nhiên được, chỉ có thể trách chính mình.
Dưới đáy lòng Mục Phỉ đã bắt đầu tự mình ghét bỏ.
"Đại nhân?" Vưu Nhiên túm túm góc áo Mục Phỉ.
Hiện tại là tình huống như thế nào, tổng cảm thấy không khí vi diệu hòa hoãn, thậm chí từ ban đầu căng chặt trở nên có điểm xấu hổ.
Hai người hình như là hiểu lầm cái gì.
"Được rồi, ta hỏi xong," Biểu tình Mục Phỉ phi thường......!Nghẹn khuất, cô đời này xúc động vì một cái con người thấp hèn như thế, chính mình phẫn nộ lái xe ba tiếng "Đến tận phòng" kết quả làm đến chật vật bất kham vẫn là cực đại.
Cho nên giờ này khắc này cô chỉ hy vọng Vưu Nhiên cứ ngốc lăng như vậy, đừng hỏi cô hôm nay đã xảy ra cái gì.
Nhưng cần giải thích vẫn là phải có.
"Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chấp thuận ngươi trở về muộn chút cùng Phàn Cừu Hi không có một chút quan hệ, hơn nữa cô ta cũng không tư cách tới dinh thự ta, đã hiểu chưa?" Mục Phỉ từng câu từng chữ cùng Vưu Nhiên đối diện nói.
Hy vọng đối phương hiểu rõ, Phàn Cừu Hi đã không quan trọng.
"Ngài đối với cô ấy thật sự không có một chút tình cảm sao?" Vưu Nhiên yên lặng nghe, không tự chủ được hỏi lên một vấn đề với thân phận như nàng không nên hỏi như vậy.
Thời điểm nàng ý thức được lập tức cúi thấp đầu xuống, sau đó phủ định rớt, "Đại nhân ta không"
"Không có bất luận tình cảm gì." Mục Phỉ trực tiếp mà báo cho như thế, cũng không có trách tội với đối phương.
Vưu Nhiên nghe xong che mặt cũng không biết là đang cười hay là đang khóc, tóm lại không có khổ sở như vậy.
"Cho nên ta vừa rồi rốt cuộc đang rối rắm cái gì, khóc cái gì......" Vưu Nhiên lau lau đôi mắt, biểu tình quẫn bách đến mức tận cùng.
Nàng thật là vì ngờ vực này chảy nước mắt, thậm chí "Lấy cái chết bức" còn chảy máu.
Kết quả cuối cùng là, nàng tự mình oán người ngoài lề.
Nàng hít hít cái mũi, hít sâu rất nhiều lần, lúc này mới bình phục tâm cảnh.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Mục Phỉ tiến phòng liền bắt đầu không thích hợp, có lẽ là bởi vì cảm xúc đại nhân kéo cảm xúc của namgf, cho nên liền lâm vào tử huyệt mâu thuẫn.
"Vậy đại nhân ngài vì cái gì vừa tiến đến liền tức giận?" Vưu Nhiên nghĩ tới điểm đó nàng nghĩ mãi không thông.
Nàng nhớ rõ, Mục Phỉ là đi vào phòng, áp suất đã thấp như người muốn sống chớ đến gần, biểu tình kia rõ ràng là đang tức giận.
"Ta không có tức giận." Mục Phỉ quay đầu đi, thề thốt phủ nhận nói.
Vưu Nhiên đi đến trước mặt đối phương, biểu tình không tin, "Không, đại nhân ngài lúc đó tiến vào liền mang theo lửa giận, sau đó càng lúc càng lớn, từ đó mới dẫn tới lòng ta luống cuống."
"Có sao?" Mục Phỉ lạnh mặt, không nghĩ thừa nhận.
Vưu Nhiên ngửi được hơi thở hoảng loạn của người nào đó, nga, là đại nhân của nàng.
Mục Phỉ đại nhân tựa hồ chột dạ.
"Phi thường tức giận, bộ dáng muốn ăn thịt người, tựa hồ là bởi vì thấy được trên giường có người sau đó thấy ta mặc quần áo tương đối hở hang? Để ta đoán xem, đại nhân đến tột cùng là bởi vì cái gì mà phẫn nộ đây?" Vưu Nhiên một bên nhẹ giọng nói thầm, một bên chuyển động vòng quanh Mục Phỉ.
Chuyển đến hai mắt Mục Phỉ đăm đăm, trong lòng hốt hoảng.
"Ta suy đoán đại nhân là lo lắng ta cùng người khác lên giường," Vưu Nhiên nói nơi này, lập tức tới gần Mục Phỉ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong mắt Mục Phỉ phóng đại lên vô hạn, khoảng cách các nàng rất gần, gần đến đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Mờ mịt ẩm ướt ấm áp trong không khí, mang theo sương mù dính người cùng với......!Ái—muội.
Mục Phỉ theo bản năng lui về phía sau một bước, không nghĩ bị đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy của Vưu Nhiên thẳng tắp nhìn vào chăm chú.
"Đại nhân, ngài là không muốn Vưu Nhiên cùng người khác lên giường đúng không, ngài ở bởi vì vậy hoảng loạn, cho nên mới biểu hiện ra phẫn nộ lại có chút khắc nghiệt như vậy."
Mục Phỉ nhìn cái miệng nhỏ đối phương bị sương mù chưng hồng nhuận nhuận, thế nhưng có thể không biết xấu hổ mà nói nói như vậy, mày cô nhăn ra chữ "Xuyên".*
(*Kiểu chân mày một bên nhếch lên một bên vẫn ngang-gg là thấy ảnh nha)
"Đại nhân ngài như thế nào không nói, là bị Vưu Nhiên đoán trúng, bị đoán trúng kỳ thật cũng không cần thẹn thùng gì, vốn dĩ Vưu Nhiên là thuộc về ngài."
"Không ai thích chơi tiểu gia hỏa thông minh." Mục Phỉ chỉ vào chóp mũi đối phương tới gần quở mắng, đối phương thật là trường một cái miệng Anh Đào nhỏ lải nhải.
Vưu Nhiên phi thường thành khẩn gật gật đầu, phụ họa nói, "Mục Phỉ đại nhân chuẩn xác mà nói không phải người, là huyết tộc cao quý."
Mục Phỉ nghe giọng Vưu Nhiên này có lý không tha người, cô thật sự phi thường tức giận chính mình vì cái gì phải tới nơi đây.
Tới nơi này chính là một sai lầm!
Cô có chút bực có chút giận, tóm lại, còn liên quan đến lời đối phương nói có một chút xấu hổ bực bội.
Cho nên hai tai cô gấp đến độ phiếm đỏ.
"Cách ta xa một chút." Mục Phỉ không vui mà ngăn lại, cùng Vưu Nhiên ở trong phòng tắm vòi sen mang theo sương mù bảo trì khoảng cách.
Tóm lại cô vẫn là muốn đi ra ngoài.
Nơi này quá buồn bực.
Hơn nữa Vưu Nhiên quỷ này hiện tại đang đắc ý vênh váo.
Cô không nên giải thích rõ ràng, thật hẳn là nên để đối phương khóc nhiều mốt chút mới đúng.
"Đại nhân quần áo ngài đều ướt, ngài còn có thể mặc một thân này về dinh thự sao?" Vưu Nhiên nhìn ra được bộ dáng nôn nóng rời đi của đối phương, nàng hiện tại hoàn toàn không nóng nảy, ngữ khí nhẹ nhàng đi rất nhiều, bởi vì đủ loại hiểu lầm khi nảy đã giải trừ, cùng với nàng phát hiện đại nhân thân ái của nàng che giấu không tha, hẳn là xem như đối với nàng không tha đi.
Tóm lại, nàng cười theo sát đại nhân đi ra phòng tắm.
"Ngươi cùng ta ra làm gì?" Mục Phỉ quay đầu lại, vuốt thân váy mình bị đối phương lăn lộn trong phòng tắm vòi sen ướt hết, hỏi lại một câu.
"Ý tứ ta là, đại nhân ở lại một đêm, quần áo để khách sạn giặt sạch một chút, ngày mai vừa lúc liền có thể mặc thoải mái." Vưu Nhiên nhẹ giọng chậm ngữ đề nghị "Gợi ý tốt".
Mục Phỉ trực tiếp liếc đối phương một cái.
"Đương nhiên ta biết ngài khẳng định là không muốn ở cái phòng này, rốt cuộc nữ nhân làm tâm ngài loạn hết còn đang nằm ở trên giường."
"Vưu Nhiên!" Mục Phỉ nháy mắt nhéo Vưu Nhiên cổ, có chút bực xấu hổ, "Ngươi nói thêm một câu nữa, ta khiến cho ngươi vĩnh viễn câm miệng."
Vưu Nhiên đành phải yên lặng ngậm miệng lại.
Mục Phỉ mở cửa phòng này ra, sau đó đóng cửa.
Kết quả nàng đi ở trên hành lang đồng thời, phía sau còn có một thân ảnh nữa đi theo, đối phương thế nhưng liền như vậy cùng nàng chạy ra.
Áo khoác bên trong cơ hồ là cái gì cũng chưa mặc, rốt cuộc áo trong bị sương mù tạt lên sớm đã thành trạng thái nửa trong suốt.
Thoạt nhìn gợi cảm lại chọc người trìu mến.
Một bột dáng thiếu nữ bị lạc đang trong hồ ngượng ngùng.
Mục Phỉ đỡ cái trán, đành phải bắt ở cách vách mở một căn phòng.
Đem Vưu Nhiên cuốn người cùng quần áo đi vào, ném tới trên giường.
"Có thể biết cảm thấy lễ giáo có chút thẹn hay không? Vưu Nhiên."
Cả Mục Phỉ chính mình cũng chưa phát hiện, trong giọng nói cô rốt cuộc có bao nhiêu sủng nịch.
Vưu Nhiên yên lặng mà nhấp miệng nhịn ý cười.
Rõ ràng vừa rồi còn khóc đôi mắt đều đau, tâm cũng là đau.
Hiện tại lại bởi vì đại nhân gần sát như vậy mà trở nên thụ sủng nhược kinh, nàng không nghĩ tới đại nhân thế nhưng hiện tại đối với chính mình thật kiên nhẫn rất nhiều, nàng cho rằng nàng sẽ đem Mục Phỉ chọc giận đến đi mất.
Nàng còn sầu suy nghĩ đối sách.
Mục Phỉ kéo kéo cổ áo của mình, sau đó xoay người nhìn về phía ngồi ở mép giường Vưu Nhiên, ra lệnh nói:
"Tay cho ta."
Vưu Nhiên ngây ra một lúc, sau đó thử định vươn một bàn tay.
"Là tay khác." Mục Phỉ đầy mặt bất đắc dĩ, trong lòng cô như thế nào sẽ nhớ mong một tiểu đồ ngốc kiêm quỷ phiền toái như vậy đây.
"Ừa, tốt......"
Mục Phỉ tiếp nhận trên đoạn tay Vưu Nhiên vừa rồi bị lưỡi dao cắt qua, may mắn miệng vết thương không tính quá sâu, da da nháo nháo lâu như vậy, cũng không biết Vưu Nhiên có đau hay không.
Khi Vưu Nhiên đang yên lặng mà nhìn, Mục Phỉ dùng đầu lưỡi liếm chỗ vết cắt của đối phương một chút.
Nháy mắt, máu tươi vị độc đáo của Vưu Nhiên kích thích thần kinh cô.
Chẳng qua, cô ngăn chặn xúc động hút máu, mà là phóng xuất ra phần tử an ổn, làm cho Vưu Nhiên không đau như vậy nữa.
Cô chỉ là muốn cho tiểu chó săn luôn là nhịn đau không nói không cần chịu đau đớn.
Cô sẽ đau lòng.
Nhưng như này ở người khác trong mắt người khác, động tác như vậy là động tác ái muội.
Chẳng qua, Vưu Nhiên hoàn toàn không ý thức được hai điểm đó, nàng cho rằng nàng đại nhân là đói bụng mới có thể làm ra động tác làm nàng đỏ mặt như vậy.
Cho nên, ở không khí hai người tốt đẹp mạn diệu sắp sẽ bộc phát ra hơi thở lãng mạn như vậy, Vưu Nhiên thình lình qua tâm hỏi ra:
"Đại nhân ngài đói bụng sao?"
Mục Phỉ sửng sốt một chút, sau đó nhịn xuống xúc động muốn giết người, yên lặng buông cánh tay Vưu Nhiên thủ xuống.
"Đại nhân ngài nếu ngài đói bụng, có thể hút máu Vưu Nhiên.
Ngài không cần nhẫn nại, đại nhân giống như cũng đã thật nhiều ngày chưa đi đến hút, bảo hộ đại nhân là sứ mệnh của Vưu Nhiên, đương nhiên cung cấp máu tươi cũng là thế, Vưu Nhiên muốn......"
Chính là như vậy tựa như cái máy, lải nhải không ngừng,
Đột nhiên,
Không hề do dự,
Bị bao phủ ở bên trong lạnh băng lại cường thế của cái hôn sâu.
Mục Phỉ nắm lấy gương mặt Vưu Nhiên, trực tiếp phong bế môi Vưu Nhiên.
( câm miệng).