Phía Sau Em Là Anh

Chương 82: 82: Xin Phép Rồi Mới Được Đi





Ngưỡng Minh Kỵ hắng giọng nhắc nhở chúng tôi cuộc trò chuyện đang nặng mùi, thoát chết lại nói những chuyện không đâu.

Theo con đường khi lên bọn người của Ngưỡng Minh Kỵ đánh dấu mà mò xuống.
Đi được vài bước tôi suýt thì trượt chân, An Tử đột nhiên khụy gối xuống.

Nếu không phải tỉnh táo tôi còn nghĩ đối phương cầu hôn, được phúc lợi ngại gì mà không nhận.
Tôi vừa động Ngưỡng Minh Kỵ cũng khụy gối xuống, chồng tương lai với chú nên chọn cái nào đây? Đương nhiên là chú rồi, đoạn đường xuống vẫn còn xa tít, tôi sợ An Tử sẽ mệt.
Ngưỡng Minh Kỵ lạnh nhạt nói.
“An Tử vất vả cả đêm, cứ để ta.”
Lên lưng Ngưỡng Minh Kỵ tôi đánh hẳn một giấc, tôi biết An Tử vất vả còn phải gỡ bom cho tôi dây thần kinh đã kéo căng một lúc lâu nhưng bản thân như trái chuối chín cây.

Để tôi lấy lại một ít năng lượng, tôi mà không ngủ sớm muộn gì cũng trở thành kẻ điên, thế thì khó coi.
Có lẽ ngày hôm nay mới trải qua chuyện kinh khủng, hay là giấc mộng bị mấy tên kia đánh đến khó coi mà bản thân giật mình tỉnh dậy.

Đi lâu như vậy cũng đến chân núi rồi, lúc ngủ trời vẫn nắng đẹp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá in lên mặt của bọn họ.

Trong thế giới tươi đẹp biết bao, sau một giấc mơ bầu trời lại xám xịt nếu không phải cảm nhận được hơi ấm của Ngưỡng Minh Kỵ tôi còn nghĩ bản thân vẫn còn mơ.
Ngưỡng Minh Kỵ ra lệnh cho bọn họ đứng dưới núi đợi tin tức, vậy mà đem theo một đại đội.

Người của Lý Mạnh chưa đến một tiểu đội, tôi hí mắt điểm mặt bọn họ, để lọt mất tên nào tôi sẽ ăn cơm không vào mất.
“Thượng tướng, người cứ giao cho chúng tôi.”
Dáng vẻ ông ấy cõng tôi trên vai để cấp dưới nhìn thấy có vẻ mất hình tượng, có lẽ ông ta biết tôi tỉnh rồi.
Thế mà ông ấy bỏ qua người cấp dưới đi đến chiếc xe của ông ta nhẹ nhàng đặt tôi vào trong.

Tôi biết bao nhiêu ánh mắt tò mò đang hướng về, tôi hí mắt nhỏ giọng.
“Còn An Tử.”
Đối phương bất lực đáp trả.
“Đến bệnh viện trước, An Tử sẽ đến sau.”
Ông ta không những làm tròn trách nhiệm của mình với công việc mà đối với người nhà khiến tôi cảm nhận được chút gì đó ở Ngưỡng Gia rồi.

Rõ biết tôi làm nũng, ông ta vẫn còn tâm trạng phối hợp.
Tôi lại ngủ, mở mắt căn phòng sạch sẽ hiện ra trước mắt, tôi hít một hơi xác thực là bệnh viện rồi toàn mùi khử trùng thật sự rất khó ngửi.

Tôi giật bắn người vì phát hiện ra mẹ đang nằm gục ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ chi chít vết thương của tôi chắc là dọa bà ấy rồi.
Ba tôi khoanh tay ngồi ở gốc phòng, ngồi mà vẫn ngủ được không hổ là ba tôi.
Chậm chạp bỏ chân xuống giường, hành động nhẹ nhàng hết sức.

Tôi nhíu mày rút kim truyền nước biển, còn truyền nữa nó hút ngược máu của tôi luôn.

Ba mẹ tôi lo lắng mấy ngày qua chắc chắn lo đến nổi không ngủ đây mà.
Tôi lết từng bước chậm chạp tìm y tá, muốn hỏi tung tích của An Tử.

Chẳng biết làm sao nhưng không nhìn thấy đối phương tôi cực kỳ hoảng loạn, trong đầu là dòng suy nghĩ chảy xiết rồi chợt có có cái gì đó ngừng lại.
Hình ảnh bệnh nhân và bác sĩ cùng ngồi một chỗ với nhau, cùng nhìn đến cái tivi to đùng ở giữa sảnh, ai nấy đều lo lắng cầu nguyện.

Cắn nhắc nhìn đến màn hình, tôi phải dựa vào tường mới có thể chống đỡ thân thể.

Hình ảnh của Dục Phong và Ngưỡng Mi đứng đối diện Túc Xuân, mụ đó lại lấy Ngưỡng Linh Vĩ để uy hiếp lão phu nhân.

Tôi biết đẩy bà ta bản thân vào đường cùng để mở một con đường mới cho con trai mình.
Trên tay Túc Xuân là kích nổ, khác hoàn toàn với quả bom của tôi.
“Mau sửa lại bản di chúc, tôi sẽ buông tay đầu hàng.”
Có mà đầu hàng, sợ rằng sửa lại Túc Xuân sẽ cho nổ bồi táng theo lão phu nhân luôn, chỉ có như vậy hai đứa con của bà ấy mới có thể an toàn sống tiếp một đời sung sướng.

Giây phút này tôi mới thấy được Ngưỡng Mi đứng bên cạnh Dục Phong hợp bao nhiêu.
Dục Phong không nóng không lạnh, trấn an.
“Lão phu nhân đã đồng ý, luật sư sau tám tiếng nữa sẽ xuất hiện.

Bà đừng làm bậy.”
Bước chân tập tễnh quay về phòng bệnh, có chuyện hay tôi phải xin phép ba mẹ để đi xem.

Phía xa ở hành lang tôi nhìn thấy bóng dáng của hai người họ hốt hoảng nhìn tôi, biết vậy nên tôi mới phải quay lại.
Bước chân của mẹ vừa sợ hãi không vững vừa gấp gáp, tiến đến ôm tôi vào lòng, nước mắt của bà ấy rơi xuống vai tôi.
Cái ôm nhẹ như lông vũ này...!Bà ấy biết vết thương trên người tôi cực kỳ nghiêm trọng.


Để bà ấy phải khóc là tôi bất hiếu, bóng dáng của ba phía sau, hai người họ làm như đây là cuộc ly biệt nào đó, làm tôi nhịn lâu như vậy cũng bật khóc rồi.
“Sao mẹ lại khóc?”
Bà ấy đặt bàn tay ấm áp lên đầu tôi vuốt v e vài cái, trân trọng món bảo vật của mình mà không nói nên lời.
“Con đừng đi nữa, nơi đó nguy hiểm lắm.”
Tôi nói đi hóng chuyện là giả đấy, nhìn lão phu nhân chết tôi có thể không khóc nhưng nhìn Ngưỡng Mi vì chuyện này mà đau khổ dằn vặt, tôi khó chịu gấp bội.
Vừa cười vừa khóc như con ngốc vậy, tôi đáp.
“Con ở nơi xa không ảnh hưởng, người cho phép con đi xem nhé!”
Ba tôi đến kéo mẹ, kéo xa khoảng cách giữa người với người ông ấy gật đầu rồi nói.
“Cẩn thận, xong việc cùng chúng ta trở về… Chỉ là ăn một bữa cơm.”
Tôi quay đầu đi ra khỏi bệnh viện, tự khắc boss sẽ xuất hiện.

Phi vụ cuối mà lão nói là đây này, việc làm mồi nhử là làm không công rồi.

Tôi ngồi trên xe của boss đến một chỗ khuất trong rừng, lần trước lão nói về lấy ít đồ là lấy khẩu súng được trưng bày giữa tầng bốn, khẩu súng được đặt riêng lẻ tôi tự hỏi nó đặc biệt về cấu tạo nên được ưu ái sao?.