Phía Sau Ánh Dương

Chương 47: Tình đẹp khi tình lỡ




"Mẹ ở trên đây làm gì?"

Ông Tiến gắt gỏng bảo: "Còn không phải mày? Mẹ mày van xin được lên Sài Gòn ăn sinh nhật mày. Nó nói lên xong sinh nhật mày rồi về liền, bây giờ không về."

"Sinh nhật con?"

"Ừ. Mày đi kiếm thử coi, có lẽ bị lạc."

Lạc ư? Mẹ biết nhà cũ của nàng ở đâu nhưng không biết nhà mới ở đâu, có lẽ là lạc thật. Nàng vội vã xin nghỉ, sếp biết nhà có chuyện nên ông cho nàng về ngay, nàng chạy về nhà cũ kiếm mẹ nhưng không thấy. Đi dạo quanh nhà hỏi hàng xóm, họ bảo tối qua mẹ có đến đây thật, người ta hỏi sao mẹ đứng dưới cột điện hoài, mẹ chỉ cười bảo: "Em đứng một chút rồi đi."

Đúng thật là mẹ đứng một chút rồi đi, người hàng xóm còn kể khi mẹ đi, mẹ mặc một cái áo sơ mi in hình hoa nho nhỏ màu hồng, cái áo mà nàng dành dụm tháng lương đầu tiên để mua, sau đó bao nhiêu cái áo khác mẹ cũng không trân trọng bằng chiếc áo này.


Đi hết một ngày trời cũng không tìm ra mẹ ở đâu, ngày hôm sau Mây lại nghỉ đi kiếm. Vì nghỉ hoài cho nên sếp của nàng cho nàng nghỉ việc để đi kiếm, nàng cũng không còn vương vấn gì, cứ thế mang đồ đạc của mình về nhà rồi đi lang thang hỏi xem tung tích của mẹ.

Tài cũng muốn kiếm phụ nàng nhưng mà hắn không đủ dũng cảm để xin nghỉ đi kiếm cùng nàng, chỉ có mỗi buổi tối hắn sẽ cùng nàng phát tờ rơi ở những nơi nàng nghĩ mẹ sẽ đến.

Khi nàng đến quán kem hai người từng ăn, người bán kem nhận ra nàng, bảo rằng người phụ nữ đi cùng với nàng có đến ăn kem. Khi đến quần áo lấm lem và dơ bẩn, nàng như phát điên, Sài Gòn không nhỏ không lớn nhưng nàng kiếm mãi không ra tung tích của người nàng thương.

"Đừng kiếm nữa."

Chưa một lần Kiều hiện thân trước hai người, nhưng lúc này cũng đã một tháng sau khi Trang mất tích, cô nghĩ cũng đến lúc xuất hiện nói chuyện với Mây rồi.


Mây ngước mắt lên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, đôi mắt đờ đẫn và vô hồn.

"Cô biết tôi kiếm ai?"

"Biết."

"Vậy cô biết Trang ở đâu không? Nói cho tôi biết đi, cô muốn tôi làm gì cũng được. Làm ơn đi, tôi tuyệt vọng lắm rồi..." Mây đang ngồi bỗng nhiên trượt xuống, van xin ôm lấy bắp chân của Kiều, chưa bao giờ nàng van xin bất kì ai chuyện gì, nhưng nàng quá tuyệt vọng rồi, nàng cần một cây gỗ cứu nàng qua khỏi chuyện này. Nàng cần Trang trở lại.

"Muốn nhìn Trang một chút không?"

Mây ra sức gật đầu: "Muốn! Tôi muốn!"

Kiều đưa tay ôm lấy Mây cùng nhau quay về quãng thời gian trước khi hai người chia tay, nàng đứng ở giữa nhà nhìn ba nàng đứng trầm ngâm ở trước cửa phòng hai người, tối đó ba nàng về bất chợt. Sáng hôm sau ba nàng vẫn bình thường như mọi ngày, đợi khi nàng vừa leo lên xe lam rời đi, ba đánh Trang một trận thừa sống thiếu chết. Ông không đánh lên mặt mà dùng thắt lưng quật lên người mẹ, mạnh đến mức nàng nghe được tiếng vải vóc bị xé rách.


"Mày làm chuyện này với con tao mà không xấu hổ với tao hả? Trời ơi, hèn chi con bé không nói chuyện với tao, trời ơi, trời ơi."

Trang không van xin ông tha cho mình, chỉ xin ông tha cho Mây. Có hàng xóm nghe tiếng đánh nhau cho nên chạy qua cản, còn hảo tâm hỏi: "Trời ơi sao hai vợ chồng đánh nhau dữ vậy?"

Ông Tiến không nói gì, đó là một chút tự tôn cuối cùng ông giữ lại cho vợ mình. Người vợ lăng loàn trắc nết.

"Không sao đâu." Trang thều thào nói.

Ông biết ông đánh vợ mình như thế, còn không giải thích thì hàng xóm sẽ bảo rằng ông có vợ ba vợ tư rồi về đánh vợ lớn, ông chấp nhận, chỉ là ông không muốn chuyện này lọt ra tai người ngoài. Đợi khi mọi người tản đi hết rồi ông mới đi lại gần Trang, nắm lấy cằm cô lên, bóp mạnh.

"Mày còn muốn sống không? Muốn sống thì tránh xa con tao ra, mày mà làm chuyện này thêm một lần nữa tao gϊếŧ hết hai đứa. Bà nội nó có linh thiêng thì bẻ cổ mày từ lâu rồi"
Kiều im lặng nhìn Mây, chỉ thấy đôi mắt của Mây ngày càng dại đi, hệt như không còn sức sống nữa.

"Tha cho mẹ đi..."

Người kia rơi nước mắt ngày hai người chia tay, Mây thấy mình đóng cửa thật mạnh rồi trốn biệt trong phòng, Trang thì đi ra sau nhà để giặt đồ.

Nàng cùng Kiều đi theo bước chân Trang ra nhà sau, thấy mẹ đờ đẫn đổ xà phòng vào thau, cho nước vào rồi giặt đồ, giặt nhưng lại rơi nước mắt, lâu lâu lại đưa tay lên lau đi, bọt xà phòng dính vào mặt cũng không để tâm. Trang giặt xong đem đồ phơi lên móc, đang phơi giữa chừng thì đưa chân đá cái thau bay ra xa, vì trong thau có đồ nên không văng ra xa lắm, chỉ có mép của chúng bị bể ra. Nàng thấy mẹ sau khi đá xong thau đồ thì uất ức khóc, hai tay bưng lấy mặt, đôi vai run run.

Nàng không biết, ngày hôm đó trong đêm nàng về ngay Sài Gòn. Nàng giá gì nàng thấy được đôi mắt sưng đỏ của mẹ, nàng giá gì nàng biết được những gì đang uy hiếp mẹ.
"Mày gọi cho Mây à?"

Trang ấp úng nói: "Dạ, em chỉ muốn dặn dò con một chút thôi."

Ông nắm lấy mái tóc dài của mẹ, ghì chặt trong bàn tay mình, đôi mắt long lên dữ tợn: "Để tao biết mày còn lén làm chuyện đó, tao gϊếŧ chết mẹ mày."

Ông không cho mẹ đi đâu, chỉ cho quanh quẩn trong nhà, tránh trường hợp mẹ ra bưu điện hay nhà chị Qúy gọi cho nàng. Mẹ phải len lén gọi cho nàng, mỗi lần gọi phải gọi thật nhanh, sau khi gọi, có giấy báo tiền điện thoại về nhà là bị đánh, nhưng mẹ vẫn lì lợm gọi.

Cho dù những gì mẹ nói chỉ là con dạo này sao rồi, nhớ ăn uống đầy đủ, mẹ thấy dạo này nhà cũng khá lắm, mới mua quần áo cho con. Những câu nói mà nàng nghĩ là sáo rỗng ấy lại là do mẹ đánh đổi mà có.

Nàng thấy những buổi tối mẹ thức trắng đêm, đôi mắt càng lúc càng mệt mỏi, buồn bã. Mẹ không ngủ được nên phải dùng nước mắt để ru mình vào giấc ngủ, tránh cho ba nàng biết, mẹ lấy gối chặn ngay mặt mình, nức nở. Mẹ không cho ông chạm vào mình, điều này càng khiến ông điên hơn, nhưng trận đòn càng lúc càng dày hơn.
Nàng biết mẹ thở phào khi nàng không cố tình tiếp cận mẹ khi tết đến, vì nếu nàng tiếp cận mẹ sẽ biết được trên người mẹ vô số vết thương chưa lành. Nàng ngây dại nhìn mẹ đứng trước cửa phòng nàng nhìn vào bên trong khi nàng đang say ngủ, ánh mắt say mê ấy, vẫn nồng nàn như ngày nào.

Ba chỉ cần ho một tiếng mẹ sẽ chạy ngay về phòng, giả vờ như mẹ mới vừa đi vệ sinh xong. Mẹ nhớ nàng, nàng không biết gì cả, nàng tưởng nàng biết tất cả, nhưng sự thật chứng minh nàng chỉ biết những thứ nàng muốn biết. Nàng không hiểu mẹ, chưa bao giờ hiểu rõ, chưa bao giờ tin tưởng.

Ngày mẹ kéo nàng ra một góc, mẹ đã dùng hết dũng khí mà mình có để hỏi nàng có phải giả vờ không, nàng trả lời không, còn bảo mẹ là một người lạnh lùng khi bỏ rơi nàng. Rồi nàng leo lên xe, bỏ đi mẹ đang đứng ngây ngẩn nhìn nàng, nhìn chiếc xe rời đi.
Nàng không biết suốt quãng đường về nhà mẹ chỉ khóc, mặc cho hàng xóm có lo lắng hỏi gì mẹ cũng không trả lời, chỉ ngơ ngẩn khóc như một người điên. Ba nàng lại đánh mẹ một trận, mẹ im lặng chịu đòn, bao nhiêu đòn roi cũng không xin tha một chút.

Nàng tưởng nàng biết, nhưng nàng không biết gì cả.