Buổi tối hôm đó Trang trải một cái ghế bố ra cho Tài ngủ lại, dù sao trai đơn gái chiếc ở chung phòng cũng không hay, chừng nào bọn chúng đính hôn rồi cô mới đủ tin tưởng cho hai đứa ở chung phòng. Tối đó Mây và Nhật ở chung một phòng, cô và chồng ngủ chung một phòng.
Cái tết này trôi qua như bao nhiêu gia đình khác, ăn tết xong mọi người lại tản ra mỗi người một việc. Mây trở về thành phố, còn bị mẹ ép nói ra chỗ nàng làm việc.
Khi tiễn nàng lên xe trở về thành phố, mẹ có kéo nàng ra một góc rồi hỏi: "Con giả vờ đúng không?"
Đôi môi hồng nhuận của Mây khẽ kéo thành một nụ cười, nàng nhìn gương mặt mà mình yêu thương nhất kia, hỏi một câu hỏi như trêu đùa.
"Giả vờ để làm gì?"
Trang như hiểu ra một điều gì đó nên gật đầu, cũng cười với Mây, nụ cười dịu dàng của ngày nào.
Càng nghe những lời này Mây càng bực bội, chẳng ai chọc nàng nhưng nàng lại tức không thôi, cho dù hai người không còn có gì nữa nhưng trên thực tế mối quan hệ của hai người từng trên mức đặc biệt, cũng không phải mối quan hệ mẹ con thông thường. Mẹ nói như vậy tức là hoàn toàn đem chuyện quá khứ của hai người bỏ đi cả, nghe xa lạ hệt như giữa hai người chỉ là một giấc mơ hão huyền mà nàng tự tưởng tượng ra.
"Mẹ hay nói con là người lạnh lùng, nhưng thật ra người lạnh lùng nhất là mẹ."
Nàng để lại một câu rồi quay lưng bỏ đi, leo lên xe lam ngồi bên cạnh Tài để trở về thành phố, cả một quãng đường cũng không ngoái lại nhìn người kia một chút nào.
Nói nàng lạnh lùng nhưng khi hai người buông tay, nàng lại là kẻ không buông bỏ nổi, còn người kia bình thường như bao ngày khác, hạnh phúc bên chồng bên con. Nói nàng lạnh lùng nhưng nàng cũng không bao giờ bỏ lại người nàng yêu thương nhất, còn người nàng yêu dịu dàng như thế, vứt bỏ cũng tàn nhẫn như thế.
Mẹ cũng thường gọi lên hỏi thăm xem nàng sao rồi, nàng cũng nghe máy, nhưng có nhiều thứ không còn như trước đây nữa rồi. Trước đây mẹ nàng thường đứng ở nhà chị Quý để đợi đúng giờ nàng gọi, chưa bao giờ mẹ muộn, nhưng mà gần đây nhà đã kéo điện thoại rồi, mẹ có thể tự do gọi nhưng mẹ chỉ gọi những khi mẹ rỗi.
Khi mẹ hỏi thì nàng vẫn trả lời bình thường, nhưng tuyệt nhiên mẹ không bao giờ hỏi chuyện người yêu của nàng, hai người đôi khi chỉ nói qua loa về thời tiết, về đồ ăn thức uống và lối sinh hoạt, có lúc còn nói chuyện chưa tới một phút Mây đã tắt vì bận công chuyện.
"Mây nè, sinh nhật em, em tính làm gì?"
Mây ngây người, sinh nhật ư?
Mọi năm ngày sinh nhật nàng, nàng sẽ ăn thứ gì đó "ngon ngon", người kia thường cuộn vào người nàng mà ngủ một giấc sau khi bị biến thành đồ ăn.
Nàng đưa cánh tay của mình ra, người kia ngoan ngoãn gối đầu vào, để nàng ôm cùng nhau ngủ, một ngày sinh nhật cứ thế trôi qua. Chẳng cần một cái bánh kem phủ đầy nến, cũng chẳng cần bất kì món ăn nào ngon nghẻ, chỉ cần hai người ở một chỗ đã là viên mãn.
Còn nhớ mọi năm mẹ sẽ lặn lội lên Sài Gòn kiếm nàng, biết nàng nhớ nên lặng lẽ đứng ở trước cửa phòng trọ mà đợi, vậy nên nàng làm cho mẹ một chìa, mỗi lần lên thành phố có thể vào nhà nàng mà đợi chờ nàng về. Mọi năm chỉ cần nàng nói một câu "sắp tới sinh nhật con, mẹ lên nhé" thì cho dù mẹ có bận cỡ nào cũng không từ chối nguyện vọng nho nhỏ đó.
"Em!" Tài gọi, đem người ngơ ngẩn kia kéo lại thực tại.
Mây cười gượng: "Sinh nhật thôi mà, không cần phiền phức đâu."
Nếu người hỏi nàng muốn làm gì trong ngày sinh nhật là người nàng thương, nàng không ngại vòi vĩnh những thứ nàng thích, nhưng hắn không phải người nàng thương, cho dù một ngàn năm nữa cũng không phải.
Nàng ước mình sẽ quên được, nhưng hễ một chút lại nhớ, liệu rằng nàng có thể quên được không?
"Sao không cần, không được, anh phải đặt nhà hàng, phải mua bánh kem các thứ."
Mỉm cười buồn bã, Mây cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Bao nhiêu bánh kem mới có thể làm tâm hồn của nàng ngọt hơn một chút? Nàng không biết. Nhưng nàng biết có một nụ cười chỉ cần nở rộ nàng đã vui vẻ mãn nguyện, có một người phụ nữ đứng trong bếp làm đồ ăn, trong lòng nàng đã là bình yên. Người kia lặng người xem tivi, người kia bật cười khi từng cơn sóng đánh vào người, người kia lặng lẽ đan bàn tay mình vào bàn tay nàng, những điều này làm cho tâm hồn cằn cỗi của Mây ngọt ngào. Nàng thật mong bánh kem có thể giúp nàng.
"Sinh nhật của Mây chỉ vậy thôi hả? Có lẽ mình nên đi dạo thành phố một chút."
Mây đưa bàn tay của mình lên, cảm nhận nắng đang chiếu lên bàn tay của mình, người kia cũng dịu dàng đưa bàn tay lên che đi vạt nắng đó, không cam lòng cả ngày sinh nhật chỉ nằm lì ở trong phòng.
"Chỉ vậy thôi, thêm một năm ở cạnh nhau là đủ."
Mây cảm nhận đôi môi của người kia dán trên da cổ nàng, nàng bật cười, ở nhà không phải đã là quá đủ đầy rồi sao?
"Sinh nhật kì quá."
Cuối cùng Mây cũng bị người kia ép ra đường, hai người cùng nhau đi xích lô dạo thành phố, cùng nhau ăn kem, cùng nhau dắt tay nhau đi bộ trên phố. Có người hiếu kì nhìn hai người nhưng không hỏi, có lẽ là do chẳng liên quan đến nhau, chẳng biết nên không hỏi.
"Mây ơi, sao em lạ vậy? Có chuyện gì hả?"
Tài đưa tay lau đi vệt nước mắt trên má Mây, chẳng hiểu vì sao em ấy ngẩng người rồi rơi nước mắt, chẳng lẽ nói đến chuyện sinh nhật làm động đến vết thương của em ấy sao?
Mây giật mình đưa tay chạm vào má mình, khóc rồi, lại khóc nữa rồi, nàng tự tát vào má mình một cái để cái đau khiến nàng tỉnh giấc. Mỗi lần nàng muốn khóc nàng lại đánh mình như thế, đánh mãi thành quen.
"Em bị sao vậy Mây?" Tài giật mình cản lại không cho Mây tiếp tục đánh chính mình, có lẽ cảm giác của hắn đúng, em ấy có chuyện gì đó trong lòng mà hắn không hiểu được. Có lẽ tâm hồn em ấy là đại dương, còn hắn chỉ là một thợ lặn kém cỏi, hắn không hiểu.
"Không có gì, mình về thôi."
Ngày hôm sau hắn và nàng cùng nhau tổ chức sinh nhật ở một nhà hàng có tiếng ở Sài Gòn, bánh kem, nến, đồ ăn đủ cả, nhưng trong lòng Mây cứ khiếm khuyết một thứ, mãi không buông bỏ được. Sau khi ăn xong hai người cùng nhau đi về nhà, cũng là về sớm trước giờ giới nghiêm.
Sau ngày sinh nhật một ngày thì có điện thoại đến, Mây chuẩn bị tinh thần nghe mẹ kế nói những lời lạnh lùng kia, có lẽ là chúc mừng sinh nhật nàng, có lẽ là nói những lời sáo rỗng. Nhưng không ngờ người gọi là ba nàng, ông lo lắng hỏi: "Mẹ mày có trên đó không?"