Hôm đó Dung đang ở trong phòng thì nghe có tiếng chó sủa ăng ẳng nho nhỏ, nàng ngước mắt nhìn thì thấy chị Hương đang cười, con chó nhỏ kia chạy xộc vào chỗ nàng, vui vẻ hệt như hai người đã biết nhau từ rất lâu rồi.
"Chị mang cho em nuôi, sợ em ở nhà một mình thấy buồn."
Dung chẳng nói chẳng rằng, chỉ nắm sau ót con chó rồi ném nhẹ ra chỗ khác. Chú chó nhỏ như chẳng ngờ rằng mình sẽ bị ném đi nên rên ư ử trong miệng, buồn rầu chạy lại chỗ Hương như cầu xin Hương chủ trì công đạo cho mình.
"Em để lại nuôi đi... được không? Cả ngày ở trong phòng u uất lắm..." Hương năn nỉ, chú mèo để một mình trong phòng hoài cũng sẽ bị chán, đừng nói là một con người sống, Hương rất sợ Dung vì u uất mà càng ngày càng bạc nhược. Cô muốn em ấy lại là em ấy, vẫn là cô bé sẵn sàng đôi co với cô, sẵn sàng dí cô chạy quanh trên con đường làng, cô thà là em ấy hay cãi nhau với mình còn hơn nhìn em ấy ủ dột như bây giờ.
Khi không có Hương ở nhà Dung sẽ cho chó ăn, cẩn thận tỉa lông cho chú, còn hay dẫn chú ra ngoài đi dạo. Người ở trong nhà thấy nàng dẫn chó đi ra ngoài chơi thì vui vẻ ra mặt, nàng biết thế nào họ cũng nói lại cho Hương, và nàng biết là Hương sẽ rất mừng. Vậy nên Dung cũng hay thả chó ra ngoài, vừa cho chó vui, vừa làm cho Hương vui.
Ngày qua ngày, thấy Dung càng lúc càng tốt hơn làm Hương mừng không thôi.
Buổi chiều tối, Hương vừa đi công chuyện về đến nhà liền chạy xộc vào trong, ngoắt một người ở gần mình nhất mà hỏi: "Cô Dung đâu?"
"Dung đây." Dung nói, mặt có vẻ không vui, nhưng ươm một chút giận dỗi hệt như em ấy của trước đây. Hương cười, chiếc đuôi nhỏ phía sau như đang quẫy lên liên tục, cô vui còn hơn con Mèo của hai người thấy chủ nhân.
Nói rồi Hương chạy như tên bắn về phòng lấy đồ, Dung hỏi với theo: "Kiếm tui chiiiiiii"
"Không có gì, chị nhớ thì chị hỏi thôi." Hương cũng trả lời lại, mặt cũng không xoay lại nhìn Dung, cô nghĩ nếu cô xoay lại ắt hẳn sẽ lộ ra gương mặt đỏ như quả cà chua mất.
Sau khi tắm xong Hương mới cùng Dung ăn cơm, dạo này Dung có nhiều tiến bộ hơn, cô hỏi gì cũng trả lời, đôi khi còn hơi trả treo đáp lại cô. Nhìn em ấy phản ứng tốt như vậy trong lòng cô cũng thấy rất vui.
Tối đến cô tấn mùng cho hai người ngủ, đôi khi cái gối ôm có bay đi đâu mất cô cũng không biết, cũng có đêm cô được ôm Dung một chút. Cô biết trong lòng Dung không có mình, tự tiện ôm ấp em ấy khi em ấy không có cảm giác gì cũng không đúng, nhưng cô không kiềm lại được cảm giác mềm mại đó, cô muốn ôm em ấy, kể cả khi em ấy ngủ hay còn thức, cả ngày cả đêm, bất kì lúc nào cô thấy em ấy đều muốn ôm em ấy vào lòng, siết chặt em ấy trong vòng tay mình nồng ấm.
"Dung nè, ngủ chưa?"
"Dạ...?" Giọng Dung có hơi lè nhè, bàn tay của em ấy quàng qua người cô, khiến cô nằm yên không dám nhúc nhích. Đây là lần đầu tiên em ấy thoải mái gác tay lên cô, trái tim cô như sắp nổ tung, thứ lỗi cho cô yêu đến ngu muội, cô hạnh phúc muốn chết ngay lúc này.
Dung chẹp chẹp miệng rồi ngủ tiếp, em ấy có ôm hay không chắc cũng không biết được, vậy mà người ôm không lo nghĩ gì, người được ôm lại cồn cào cả đêm không ngủ được.
Buổi sáng Hương dậy với đôi mắt thâm quầng đáng sợ, thằng Sang thấy vậy mới hỏi: "Trời ơi chị Hương, sao mắt chị đen thui như đít nồi vậy?"
"Tối qua nằm mơ thấy ác mộng mày ơi..." Hương vươn vai ngáp một hơi, nghe tiếng đằng hắng phía sau bất giác thu tay lại, ngáp cũng ngưng ngay lập tức, "Em dậy rồi hả Dung?"
Thằng Sang khịt mũi, đúng là cô chủ chẳng có chút giá nào.
"Dậy rồi..."
"Dậy rồi thì ăn sáng thôi, hôm qua không phải em nói thèm ăn bún mọc hả? Chị có dặn dì Bảy nấu."
"Em nói khi nào?"
"Trước khi ngủ á, em có nói."
Dung hơi ngẩn ngơ, nàng vừa nói vừa nghĩ: "Tối qua trước khi ngủ em nói... mà chị thì ngủ cùng em... chị dặn dì Bảy sao được?"
"Đó là bí mật." Hương cười.
Cô cũng không nói rằng vì được ôm cho nên không ngủ được, thức đến tận hai ba giờ sáng, sau khi em ấy dời cái tay đi rồi cô mới bò xuống giường, lục tục đi gõ cửa phòng của dì Bảy dặn dò dì Bảy nấu bún mọc cho buổi sáng. Lúc đó dì Bảy vẫn còn ngủ, thấy cô bèn lèm bèm: "Thánh thần thiên địa ơi, giờ này mà dặn cái gì hả con."
"Dì Bảy nhớ đi chợ mua đồ nấu giúp con nha, em Dung ẻm thèm, ăn được món ẻm thích ẻm ăn nhiều lắm."
Dì Bảy gật gù, đuổi Hương về phòng để tiếp tục ngủ. Buổi sáng sớm đúng thiệt là dì Bảy mua đồ về nấu bún mọc, khi Dung tỉnh dậy thì đã có hai tô thơm phức chờ được ăn rồi.
Sau khi ăn xong thì Hương đi làm, để Dung ở nhà chơi với bé Mèo, mấy hôm nay khi rảnh Dung có tập thêu thùa may vá, có hôm còn may được cả một chiếc áo bà ba cho người rơm ở ngoài ruộng. Loại áo bà ba mà con sen tầm chín tuổi còn may được, ấy vậy mà Hương kêu tất cả kẻ ăn kẻ ở trong nhà ra, cầm cái áo lên mà khoe: "Đây là áo mà Dung may nè, mọi người thấy đẹp không?"
Thằng Tý đổ mồ hôi lạnh chẳng dám trả lời.
"Đẹp, đúng không?" Hương dí cái áo lại mặt thằng Tý mà hỏi, "Cái áo này mà chỉ mặc cho người rơm thì tiếc quá, tiếc thiệt đó."
Thằng Sang nhanh nhẩu đáp: "Vậy cô chủ mặc đi, áo này là áo cô Dung may đó!"
Nghe như vậy khiến Hương cảm thấy như được khai sáng, cô vội vàng chạy vào nhà tắm thay cái sơ mi của mình thành cái áo bà ba màu hường, sau đó chạy ra chỗ mọi người hỏi: "Thấy thế nào?"
"Đẹppppp"
Không ai trong nhà dám chê xấu, cái áo bà ba vạt ngắn vạt dài, cái cổ thì một bên có cổ một bên không, tay áo còn định thêu hoa cho đẹp nhưng thêu thành một đống bùi nhùi chẳng biết gọi tên, thấy đẹp, chỉ có mỗi mình cô Hương yêu nhiều quá nên mù mắt nên mới thấy đẹp.
Hương vui vẻ mặc cái đó ra chợ thu tiền sạp, mọi người trong chợ mắc cười mà không dám cười, Hương còn mặc áo đó đi về nhà ba mình, là cô cố tình đi ở chỗ đông người cho được khen, ba cô cũng méo mặt, khen được vài ba câu rồi chuồn mất.
Tối đến cô mặc cái áo đó về phòng ngủ thì nghe tiếng hét muốn rạch trời của Dung, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy em???"
"Trời ơi cởi ra ngay, cởi ra ngay, thấy mắc ói mà mặc cái gì, trời ơi đừng nói mặc cả ngày ra chợ nha!"
"Chị thấy đẹp mà!"
Dung ôm đầu mình, tự than thở: "Trời ơi là trời..."