Mỗi ngày vào buổi sáng thì Dung sẽ đi chợ, trừ bản tính ghen tuông chiếm hữu ra thì Hân đối với Dung rất tốt, tiền bạc cho em ấy kha khá để đi chợ, thành ra em ấy là kẻ dư dả nhất có đồng ra đồng vào mà mua sắm. Hôm nào Kiều buồn chán thì sẽ đi chợ cùng Dung, hôm nào mệt thì ôm Na mà ngủ, Dung cũng ít khi để việc nhiều cho cô làm.
Hôm nay Dung đi chợ được một lúc thì Hân gọi cô sai việc, cô cũng nhanh lẹ chạy vào xem Hân sai việc gì, chỉ thấy Hân mệt mỏi bảo rằng: "Đi gọi Dung về dùm tôi."
Kiều dạ một tiếng rồi chạy ra chợ tìm Dung, từ nhà ông bá Phạm ra chợ cũng không xa lắm, chạy một chút là tới. Cô tưởng Dung đang bận mua sắm gì đó, không ngờ nhìn thấy Dung đang nói chuyện với ai đó ở chợ, cô dừng bước chân lại, tỉ mỉ quan sát hai người họ.
Người con gái kia cô biết, cô có gặp qua một vài lần.
"Con ở đi chợ trễ vậy?"
Dung hừ một tiếng đáp trả: "Liên quan gì đến mấy người."
"Liên quan chứ sao hông, đi chợ trễ tức là trễ nãi, người ở trễ nãi là người ở hư." Hương trêu Dung, nhìn mái tóc dài của em ấy cột gọn phía sau mà thấy vui vui, trêu cho em ấy tức điên lên mới thôi.
"Thôi tui không rảnh chơi với mấy người đâu, tui đi chợ tiếp đây." Nói rồi Dung xách giỏ lên đi, bỏ mặc kẻ cợt nhã trêu đùa mình kia, không phải ngày nào chị ấy cũng kiếm mình để nói chuyện nhưng tần suất nói chuyện của chị ấy cũng không ít. Thường ngày Dung cũng không có nhiều bạn, nhưng người bạn này chọc nàng quá nhiều, muốn nói chuyện nhưng thấy ghét quá chừng.
"Hông giỡn nghen!"
"Hông giỡn nghen..." Hương lè lưỡi trêu Dung, chẳng hiểu sao một người lớn như cô cũng có ngày trêu chọc em ấy hệt như trêu một đứa con nít.
Dung vừa mới đi được vài bước thì Hương lại cốc vào đầu em ấy một cái nữa, Dung tức tối giẫm chân, thiếu điều muốn ném cái giỏ trên tay xuống mà dí theo Hương. Hai người đùa giỡn một hồi thì Kiều hiện thân xuất hiện bảo với Dung là Hân kêu về, Dung nghe được Hân kêu bèn chạy về ngay lập tức bỏ lại Hương ngơ ngẩn đứng nhìn.
Chẳng biết hai người họ có điều gì xảy ra nhưng Kiều thấy không khí giữa hai người khá nặng nề, Hân gấp sách lại không làm việc nữa còn Dung giấu đôi mắt hoe đỏ của mình chạy ra sau nhà, dáng hình thường ngày sinh động bây giờ lại man mác ý buồn.
"Dạ không có chuyện gì ạ chị..."
Cô biết là Dung đang cố giấu chuyện gì đó nhưng cô lại không gặng hỏi, để mọi chuyện đi theo hướng mà nó nên có. Về sau mấy ngày nghe đám người ăn người ở trong nhà bàn tán cô mới biết là cô Hân sắp kết hôn, anh chồng là một người giàu có ở hóc bò tó nào đó, khỏi phải nói cô cũng biết Dung buồn như thế nào.
Bé Na khùng thấy cô buồn nên đi lại gần cô dụi người vào cô âu yếm, cô cá là em ấy cũng không biết hành động đó có ý nghĩa là gì, chẳng qua đám quỷ quái cô hồn vất vưởng chỉ em ấy làm thế.
Cô không dám xen vào cuộc sống của Hân và Dung, cô biết nếu cô làm thay đổi một chút sẽ làm hỏng cả trật tự vốn có của câu chuyện, cô muốn tìm kẻ là linh hồn giận dữ chứ không muốn phá hỏng mọi thứ, cái cô cần là một chút ít chất dẫn vá lại linh lực bị vỡ của Na, họ... chẳng qua cũng chỉ là một vài con người nho nhỏ trên bàn cờ số mệnh.
Ánh nắng trên cao không quá chói chang, từng giọt nắng đọng trên đồng ruộng xanh bát ngát, lúc này là lúc buổi chợ đương vãn, mọi người lục tục ra về để chuẩn bị cho bữa cơm trưa. Dung cầm theo chiếc làn bằng trúc của mình đi bộ trên đường làng, Kiều ẩn thân đi theo sau, trên lưng Kiều còn cõng theo bé Na khùng. Vì suốt ngày theo chân Hân rất nhàm chán cho nên Kiều mới chọn đi theo Dung để xem xem có chuyện gì ẩn chứa trong câu chuyện của họ, mỗi ngày đều đi theo để xem.
Như mọi hôm, cô gái tên Hương lại xuất hiện.
Cô ấy gõ lên đầu Dung một cái bằng cây quạt giấy của mình, tinh nghịch trêu đùa: "Con ở lười biếng giờ mới đi chợ đúng không?"
Dung im lặng mím môi không trả lời, đã một tuần rồi Hương chọc ghẹo gì em ấy cũng không trả lời. Kiều biết lý do tại sao Dung lại trở thành như vậy, chung quy cũng là do số phận của họ không tốt.
"Dung, ai chọc em thì em nói đi, tôi giải quyết cho em." Hương thu lại nét cười đùa của mình, thật lòng thật dạ muốn giúp Dung một tay. Nhưng Dung không nói gì, nàng gạt Hương ra không cho chị ấy chắn đường mình, vì gạt quá mạnh nên Hương trượt chân xuống ruộng, chiếc quần tây lấm bẩn lên tận nửa bắp chân.
Na ở sau lưng Kiều cười hắc hắc vui vẻ khi thấy người ta bị té, Kiều hừ một tiếng, xốc mạnh Na lên để Na ôm cổ mình cho chặt hơn, có vẻ khùng thì khùng, em ấy vẫn biết cười khi người ta gặp nạn. Cô cõng Na theo Dung đi về nhà, Na cười hoài, cười mãi, cô nghe miết cũng thành quen.
Đám cưới của Hân diễn ra vào một ngày cuối tháng tư, trời đã vào hạ cho nên không khí khá oi bức, vì là đám cưới con nhà giàu cho nên mọi thứ nghi thức đều khá tươm tất, người ở trong nhà đi ra đi vào vô số kể, chuẩn bị như thế nào cũng thấy không đủ.
Tiếng pháo vang lên giòn giã, Kiều chỉ sợ trong lòng Dung hiện tại cũng vỡ tan như những tép pháo nhỏ nhoi kia, cuộc sống đã làm khổ em ấy thật nhiều.
Trong nhà rất đông đúc cho nên không ai để ý đến chuyện mất tích của Dung, Kiều thấy vậy mới đi kiếm em ấy, khi đi đến bờ sông thì cô mới thấy chuyện mình đi kiếm mới dở hơi chừng nào, em ấy đã có người đứng xa xa trông vào rồi.
Dung ngồi bó gối ở bên cạnh bụi tre cạnh suối, bờ vai run run, có vẻ đã khóc suốt một buổi sáng.
Người con gái tên Hương kia đứng ở đằng xa nhìn Dung như thể đang trông chừng, bàn tay bám vào bụi tre, Kiều biết ít nhiều sẽ bị xước, có lẽ bây giờ đây trong lòng của hai người nỗi đau cũng chẳng thua nhau một chút. Vậy nên cô hoang mang không biết rốt cuộc Dung và với ai, là Hân, hay là cô gái tên Hương này.
Đám cưới rình rang khắp cả xóm làng, tụi trẻ con nghe tiếng kèn trống bèn chạy ra xem cô dâu chú rể, người lớn thì chỉ trỏ bàn tán xem cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa như thế nào, có phải trai anh hùng cưới gái thuyền quyên không. Hân cầm bó hoa trên tay mà cảm tưởng như cầm cả trái đất, trong lòng chỉ lo lắng cho một người con gái duy nhất là Dung, chẳng biết em ấy ra sao, đang như thế nào, người thì đông như thế này nhưng chẳng có lấy một người cô muốn gặp.
Đám cưới diễn ra tròn vẹn và hạnh phúc, chỉ có trong lòng Hân đang chết lặng.
Thì ra bấy lâu nay hạnh phúc mà hai người có chỉ là bong bóng, chốc chốc lại vỡ tan như chưa hề tồn tại.