Đánh giá: 8.8/10 từ 133 lượt
VĂN ÁN
VĂN ÁN 1:
Hồi trung học, Vưu Niệm và nam thần cùng trường Lục Thanh Trạch đã có một tình yêu vô cùng nồng nhiệt.
Lục Thanh Trạch ngoại trừ gia cảnh nghèo khó ra thì điểm nào cũng tốt, mà Vưu Niệm lại là *bạch phú mỹ nổi danh trong trường.
*Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp): ý muốn chỉ thân phận đài các của những cô gái xinh đẹp con nhà quyền quý.
Mối tình thanh xuân vườn trường không môn đăng hậu đối này của hai người vì thế mà cũng bị mọi người dèm pha, bàn tán.
Năm năm sau, quả nhiên hai người đã chia tay.
Ngày chia tay hôm đó, một Lục Thanh Trạch vẫn luôn ôn nhu dịu dàng trước mặt cô, lần đầu tiên bị mất khống chế.
–
Bao năm xa cách, khi gặp lại lần nữa, Lục Thanh Trạch đã trở thành nhân vật cao quý trong ngành khoa học kỹ thuật.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ nhã nhặn đạm mạc của người đàn ông đã trưởng thành, anh khoác lên mình áo sơ mi quần tây lại càng phác hoạ rõ nét đôi vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân dài.
Nhiều năm trôi qua, Vưu Niệm 25 tuổi lại một lần nữa bị sắc đẹp của anh mê hoặc.
—
VĂN ÁN 2:
Sau khi gặp lại, hai người vẫn duy trì mối quan hệ ‘khó dùng từ ngữ để miêu tả’, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Vưu Niệm cho rằng Lục Thanh Trạch vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, cố ý quay về với mục đích khiến cô phải chịu nhục nhã.
Làm bộ làm tịch mà diễn một thời gian, Vưu Niệm cuối cùng quyết định muốn kết thúc đoạn nghiệt duyên này, kịp thời rút lui.
Buổi tối hôm đó, Lục Thanh Trạch uống thành say bí tỉ, chạy đến gõ cửa nhà Vưu Niệm.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, biểu cảm rất khó coi, gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn cô: “Em lại chơi tôi?”
Vưu Niệm còn chưa kịp mở miệng, đã bị đôi môi cực nóng của anh phủ lên.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc, cô nghe được giọng nói khàn khàn tự giễu của Lục Thanh Trạch: “Mười năm sao mà đủ được? Có bản lĩnh thì em chơi đùa với tôi cả đời đi.”
——-
Mẩu chuyện nhỏ cute:
Vưu Niệm nhìn người máy hồ ly trắng trên bàn bên phải, nghi ngờ hỏi:
“Thật sự có thể nói chuyện sao?
Hồ ly nhỏ: “Đương nhiên”.
Vưu Niệm: “Vậy tôi muốn hỏi một câu, cậu có biết Lục Thanh Trạch là ai không?”
Hồ ly nhỏ: “Lục Thanh Trạch là chủ nhân của tôi.”
Vưu Niệm cười, hồ ly nhỏ này có vẻ biết rõ thân phận của mình. Cô thản nhiên hỏi: “Vậy Lục Thanh Trạch hiện tại bao nhiêu tuổi?”
Hồ ly nhỏ: “Hai mươi bảy tuổi.”
Vưu Niệm ngồi xuống, chống cằm nhìn thứ trắng trẻo nhỏ nhắn đó, nói: “Vậy thì cậu có biết Lục Thanh Trạch thích gì nhất không?”
Ý định ban đầu của cô là muốn xem người máy này có biết sở thích của Lục Thanh Trạch hay không, nhưng ngoài dự liệu, đột nhiên cô nghe được một đáp án bất ngờ cho câu hỏi vừa rồi: “Lục Thanh Trạch thích Vưu Niệm nhất.”
“Cậu có biết Vưu Niệm là ai không?”
“Vưu Niệm là bảo bối của Lục Thanh Trạch.”
———————–
#Người yêu thương bạn, nhất định sẽ tìm mọi cách để đến bên cạnh bạn. Cho dù núi cao đường xa, gió tuyết bao trùm.#
Bình luận truyện