Phía Dưới Hoang Đường

Chương 59




Kết hôn

Editor: NU

Beta: Đá bào



Vào đầu năm mới, Hạ thành từ trên xuống dưới được giăng đèn kết hoa, trước cửa tiểu khu chỗ nào cũng treo những chiếc đèn lồng đỏ mới tinh để chào đón năm mới.

Khi mọi người đang tưng bừng tất bật chuẩn bị đón Tết, một tin đồn lặng lẽ lan truyền trong giới biên kịch ở Hạ Thành.

—— Tiêu Văn, lão đại trong giới, đã bị bắt vì tội tụ tập hút thuốc phiện và đánh bạc.

Trong nhóm WeChat của Vưu Niệm và bạn bè, mọi người đều bí mật thảo luận về vấn đề này.

Ngày cập nhật bài viết Weibo cuối cùng của Tiêu Văn đã là ngày này hai tuần trước.

Có người thề thốt mà nói: Tiêu Văn cùng đám bạn bè tụ tập chơi bời ở trong một biệt thự ở ngoại ô thành phố, bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ. Người đã bị bắt, vợ ông ta vội đến mức phải nhờ đến các mối quan hệ của mình để tìm cách thoát tội

Ngoài ra, các nhân viên của trường quay cũng nói rằng đã lâu họ không thấy Tiêu Văn xuất hiện. Tin tức này càng ngày càng trở nên đáng tin cậy hơn.

Vưu Niệm thích thú ăn dưa* với mọi người trong nhóm.

(*) ​​“Ăn dưa”, hay “quần chúng ăn dưa” vốn là từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, được phiên âm sang tiếng Việt. Trong đó, “dưa” ám chỉ những tin đồn. Còn “quần chúng ăn dưa” dùng để chỉ những người thích nghe ngóng thông tin không rõ nguồn gốc về một sự việc nào đó được lan truyền.

Gần năm mới, “Quả dưa” không rõ nguồn gốc này cuối cùng đã bị giới truyền thông phanh phui.

Ngay khi thông tin “Nhà biên kịch nổi tiếng Tiêu Văn bị bắt vì tụ tập đông người để đánh bạc, một số dự án điện ảnh và truyền hình tạm dừng”, tin tức vừa tung ra, giống như một tiếng sét nổ trên mặt đất.

Hãng phim của Tiêu Văn năm ngoái đã tiếp nhận một số lượng lớn dự án điện ảnh và truyền hình, nhưng hiện tại không có người lãnh đạo, nên đối tác các bên đã yêu cầu chấm dứt hợp đồng.

Nhóm biên kịch của Vưu Niệm bùng nổ, vấn đề đã được thảo luận bí mật ngay lập tức được đặt lên bàn. Trước đây có khá nhiều người bị Tiêu Văn áp bức, lúc này họ mới ra mặt tố cáo tội ác của ông ta.

Tin tức cập nhật liên tục không ngừng, cứ cách vài phút lại có 99+ tin tức được đăng tải..

Khi tin tức được đưa ra, Vưu Niệm đang ngồi trên ghế xếp ngoài ban công nghịch điện thoại di động.

Mắt thấy nhóm biên tập bùng nổ, Vưu Niệm lê dép vào phòng làm việc tìm Lục Thanh Trạch.

“Báo đã đăng chuyện Tiêu Văn đã bị bắt.”

Cô nằm trên vai Lục Thanh Trạch, đưa điện thoại cho anh xem.

Lục Thanh Trạch nhàn nhạt “ừm” một tiếng, đúng như dự đoán.

Vưu Niệm có chút cảm khái: “Lúc đầu, em còn tưởng rằng mình sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, em lại khá bình tĩnh.”

Có lẽ đã chuẩn bị quá lâu, khi tội ác của Tiêu Văn thực sự bại lộ, trong lòng cô mới yên tâm hơn một chút.

“Bởi vì ông ta không là gì trong cuộc sống của em. Cảm xúc của em không đáng vì ông ta mà dao động.” Lục Thanh Trạch vỗ vỗ tay của Vưu Niệm, thân mật lại dịu dàng.

“Đúng vậy.” Vưu Niệm cười, có lý.

“Có thời gian thì nghĩ chuyện khác đi.” Lục Thanh Trạch trả điện thoại cho Vưu Niệm.

Vưu Niệm: “Ví dụ như?”

Lục Thanh Trạch click chuột nhấp vào một trang web du lịch nào đó, nhẹ nhàng nói: “Ví dụ như khi nào chúng ta sẽ trở lại Bình Thành ăn Tết?”

*****

Công ty của Lục Thanh Trạch vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết,  cả hai trở về Bình Thành vào ngày 28 cuối năm.

Vào ngày đầu tiên trở về, Vưu Niệm đến nhà bà ăn tối với bố mẹ cô.

Trong bữa tối, bà Thịnh Thiên đã nói bóng nói gió hỏi về Lục Thanh Trạch.

Bà nội cười hỏi: “Là anh chàng đẹp trai đón con năm ngoái phải không?”

Vưu Niệm gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

Bà ngoại vui mừng khôn xiết, nếp nhăn trên mặt biến thành nụ cười: “Con còn nói dối bà là bạn học cấp ba, bà nhìn qua đã biết không chỉ đơn giản như vậy.”

Vưu Niệm cười khen: “Bà nội, bà thật lợi hại!”

Thịnh Thiên và Vưu Thành trao đổi ánh mắt, cúi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói tiếng nào.

Sau khi ăn cơm với bà nội xong, Vưu Thành cùng Thịnh Thiên muốn quay về, Vưu Niệm ở lại với bà nội để chúc mừng năm mới trước khi rời đi.

Trước khi đi, Thịnh Thiên gọi Vưu Niệm đến góc phòng khách.

“Niệm Niệm.” Thịnh Thiêm nhìn con gái, do dự không nói.

Ngoại hình của Vưu Niệm thừa hưởng những ưu điểm của bà và Vưu Thành, từ nhỏ đã vô cùng nổi bật. Đáng tiếc, bởi vì hận Vưu Thành đã phản bội mình, nên bà cũng không chăm sóc thật tốt cô con gái đáng yêu này, để cho cô tự do lớn lên.

Bây giờ nghĩ lại, Vưu Niệm thật may mắn khi không trở thành một cô gái hư hỏng.

Mà chính vì điều này, Vưu Niệm làm chuyện gì cũng tự mình đưa ra quyết định, không bao giờ xem xét ý kiến ​​​​của cha mẹ.

Năm cấp 3, cô không nói lời nào tự dự thi và trúng tuyển vào một trường đại học ở phía Nam, khi yêu cũng chọn một người không như ý cha mẹ. Cuối cùng sau khi chia tay, ngoài mặt cô đồng ý hẹn hò gặp mặt, nhưng thực tế thì không yêu đương với ai cả.

Kết quả là lại cùng với mối tình đầu ở bên nhau.

Thịnh Thiên nặng nề thở dài.

“Nếu con thật sự thích người kia, khi nào thì mang cậu ta về nhà, ít nhất cũng để chúng ta gặp mặt chứ.”

Vưu Niệm mím môi: “Có gì thì nói sau đi ạ.”

Thịnh Thiên có chút lo lắng: “Con xác định cậu ta thật sự không để ý đến quá khứ trước kia hay sao? Con tuổi còn nhỏ, nhìn không thấu lòng người. Hay là con dẫn cậu ta về nhà đi, để mẹ và ba giúp con nhìn xem.”.”

“Con xác định!” Vưu Niệm hít sâu một hơi.

Cô còn rất vui vẻ khi thấy cha mẹ đồng ý Lục Thanh Trạch, hóa ra đó chỉ là kế hoãn binh. Đưa Lục Thanh Trạch ra mắt, để chấp nhận ánh mắt chỉ trích và những suy đoán khó coi của cha mẹ cô ư?

Không, cô không muốn.

Cuộc sống và hạnh phúc của cô là của riêng cô. Những gì cô quyết định không cần người khác nói cho cô biết là đúng hay sai.

Ngay cả khi cô muốn đưa Lục Thanh Trạch trở về, cô cũng hy vọng rằng cha mẹ cô sẽ đứng trước mặt cô chúc phúc.

Thấy không thể thuyết phục được con gái, Thịnh Thiên không còn cách nào khác, bất đắc dĩ lên xe cùng Vưu Thành trở về.

****

Vưu Niệm ở nhà bà ngoại cho đến mùng 4 Tết.

Cuộc sống ở thị trấn nhỏ vẫn yên bình và đơn điệu hơn bao giờ hết.

Cũng như năm ngoái, bà ngoại vẫn thích bê chiếc ghế đẩu ra ngồi ở quảng trường, từ buổi chiều yên ả cho đến khi mặt trời lặn.

Ở phía bên kia quảng trường, tiếng trẻ con vui đùa không ngớt. Nhưng ở đây, hầu hết đều là những người già, không tạo ra chút âm thanh nào.

Vào buổi chiều trước khi rời đi, bà nội đột nhiên nhìn Vưu Niệm đang đội mũ, cười nói: “Chỉ có người trẻ các con mới sợ nắng, còn người già chúng ta thì thích phơi nắng nhất.”

Vưu Niệm kéo vành mũ: “Bà nội, không phải bà không biết cháu gái của bà rất yêu cái đẹp hay sao, nếu để da bị rám nắng thì không tốt đâu.”

Bà nội bị cô chọc cười lắc đầu: “Cháu gái, may là bạn trai không chê đấy.”

Vưu Niệm trốn dưới vành mũ, cong môi, ôn nhu nói: “Làm sao bà biết anh ấy không chê cháu?”

Nụ cười của bà nội dừng lại trên khuôn mặt vài giây rồi nói: “Niệm Niệm, cháu có biết tại sao năm ngoái bà lại thấy quan hệ của hai đứa không giống bạn bè không?”

“Tại sao ạ?” Nói đến đây, Vưu Niệm cũng có chút tò mò.

Cha mẹ đối với mối quan hệ của cô cũng không quá xem trọng, chỉ có bà nội, giống như các fan CP ủng hộ cô và Lục Thanh Trạch.

“Bởi vì.” Bà nội nhìn về phía trước, trong mắt có chút u ám tràn ngập hoài niệm, “Cậu ta nhìn cháu giống hệt như cách mà ông nội cháu đã từng nhìn bà.”

Vưu Niệm quay đầu lại, trái tim giống như bị mạnh mẽ xé ra, có chút đau đớn. Bọt khí chua ngọt chảy xung quanh dọc theo khe nứt, như lấp đầy khoang ngực.

Hoàng hôn xuống, bầu trời là một bức tranh màu đỏ cam với những đám mây bồng bềnh tô điểm. Xa xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ gọi con về, lũ trẻ chạy tán loạn, ầm ĩ hẹn ngày mai lại chơi.

Bà nội vỗ vỗ chân: “Chúng ta cũng về thôi.”

Vưu Niệm vội vàng đứng dậy, đỡ bà nội đứng lên, gấp chiếc ghế dài nhỏ cho hai người rồi mang đi.

“Về à?” Cụ già bên cạnh chào hỏi.

“Về thôi.” Bà nội cười nói: “Đã đến lúc về nhà rồi.”

Vưu Niệm dìu bà đi về phía trước, không ngờ nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng chạy qua trước mặt mình.

Xe dừng ở ven đường, cửa ghế lái mở ra, một thân ảnh quen thuộc đi về phía hai người bọn họ…

Vưu Niệm mím môi cười, thì thào nói: “Đúng vậy, đã đến lúc về nhà rồi.”

*****

Đầu năm mới, trở về Hạ Thành, cuộc sống sinh hoạt của Vưu Niệm trở lại như bình thường.

Cho đến cuối tháng 2, Giải thưởng Đồng hồ vàng trong nước đã công bố danh sách đề cử và “Xe đạp gió” một lần nữa lọt vào tầm ngắm của công chúng với sáu đề cử.

Bộ phim có vốn đầu tư không cao lắm, đã giành được sáu đề cử bao gồm Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Kịch bản xuất sắc nhất, có thể nói lễ trao giải lần này quả là hắc mã*.

(*)Hắc mã là những con ngựa đen, thô kệch, xù xì nhưng vô cùng mạnh mẽ, những con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó.

Danh sách đề cử cho kịch bản hay nhất bao gồm bốn biên kịch chính của “Xe đạp phong ngữ”,  Vưu Niệm cũng là một trong số đó.

Trước khi bắt đầu Giải thưởng Đồng hồ vàng, tiết mục truyền hình “Điện ảnh phác họa” của Hạ Thành TV đã mời tổ sản xuất “Xe đạp gió” thực hiện một chuyên đề đặc biệt.

Trong số đó, Vưu Niệm được bầu làm đại diện biên kịch tham gia phim cùng với các diễn viên chính và đạo diễn.

Vưu Niệm từ nhỏ đã quen ánh mắt người khác nhìn mình, đối với việc lên sân khấu lần này cũng không hề luống cuống, tự nhiên hào phóng bước lên khán đài.

“Điện ảnh phác họa” là một chuyên mục nhỏ của Đài truyền hình Hạ Thành. Mỗi số báo có một chủ đề về phim, người dẫn chương trình và những người sáng tạo sẽ cùng nhau nói về các bộ phim. Chương trình chủ yếu là nói chuyện và tán gẫu, vẫn luôn rất tẻ nhạt.

Trong chương trình, Vưu Niệm mặc một chiếc váy corset màu đen, ngồi quanh bàn với một số người trong đoàn phim và người dẫn chương trình khác.

Buổi chiếu đoạn phim quảng cáo của bộ phim trên màn hình lớn đã kết thúc, chương trình bước vào chủ đề chính.

Sau vài câu hỏi thông thường, người dẫn chương trình và những người khác đã thảo luận về sự chia tay của nam nữ chính trong phim.

“Nhiều người bạn của tôi đã khóc sau khi xem phim. Tất cả chúng tôi đều có một câu hỏi, tại sao Vương Tiêu và Lý Đình Đình trong phim không thể ở bên nhau? Lý do cho cái kết này là gì?”

Vương Tiêu – người sắm vai nam chính đứng trên góc độ của nhân vật có nói rằng giữa Vương Tiêu và Lý Đình Đình tồn tại vấn đề. Ví như tính cách bất hòa, thường xuyên cãi nhau.

Đạo diễn Thang Húc cho rằng bối cảnh xuất thân của hai người trong phim bất đồng. Cái kết của họ đúng hơn là sản phẩm của thời đại dưới những mâu thuẫn của các giai cấp lúc bấy giờ, đó là một kết quả tất yếu.

Đạo diễn mỉm cười nhìn về phía Vưu Niệm: “Khi đó tôi và biên kịch của chúng tôi đã có sự tranh luận về cái kết này. Tôi rất thích kiểu tranh luận này. Chỉ khi có bất đồng quan điểm mới có thể tạo ra một tác phẩm hay hơn.”

Người dẫn chương trình cũng nhìn Vưu Niệm: “Ồ? Biên kịch của chúng ta cũng muốn hai người họ ở bên nhau sao?”

Vưu Niệm gật đầu: “Đúng vậy. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Tôi có thể đại biểu cho đại đa số các bạn trẻ, thực ra quan điểm của giới trẻ hiện nay rất đơn giản. Những người yêu nhau nên ở bên nhau. Để đưa ra một ví dụ có thể không thích hợp lắm. Có một câu thoại trong một bộ phim đồng tính nam có nói rằng “Đạo đức là gì? Khi chúng ta yêu nhau, đó là đạo đức”. Trong mắt chúng tôi, tình yêu phải là một sự tồn tại vượt qua mọi giới tính, chủng tộc và bối cảnh gia đình…”

Vưu Niệm dừng một chút, sau đó cười nói: “Đương nhiên, sau đó đạo diễn đã thuyết phục tôi.”

“Đạo diễn đã làm cách nào để thuyết phục được cô vậy?” người dẫn chương trình tò mò.

Vưu Niệm nghiêm túc trả lời: “Dùng tiền thuyết phục.”

Những người khác cười khúc khích.

Người dẫn chương trình cũng cười: “Biên kịch của chúng ta thật là hài hước.”

Sau khi trò chuyện thêm một vài câu hỏi, đã đến phần cuối cùng là cư dân mạng đặt câu hỏi.

Người dẫn chương trình cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay: “Một cư dân mạng nói rằng anh ấy là một người hâm mộ sách của biên kịch Vãn bạch đây.”

Vưu Niệm đột nhiên giật mình, cô không ngờ lại có chuyện của mình xen vào.

“Người này muốn hỏi, sau khi viết nhiều sách và kịch bản như vậy, Vãn Bạch thích nam chính nào nhất?”

Sau khi nghe câu hỏi này, những người khác cũng rất có hứng thú nhìn về phía Vưu Niệm. Vương Tiêu, diễn viên đóng vai Vương Thần, trộm duỗi tay chỉ vào chính mình.

“Tôi sao.” Vưu Niệm ngồi ngay ngắn, ngũ quan sáng sủa phảng phất được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mơ hồ mềm mại, khiến cô nhìn thanh tú dịu dàng hơn rất nhiều.

“Tôi thích nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết thuở còn đi học của tôi “Bên ngoài núi xanh” nhất.”

Nói xong, cô nháy mắt với camera ra hiệu: “Vị bằng hữu này, anh đã hiểu chưa?”

Không hiểu cũng không sao, chỉ cần Lục Thanh Trạch hiểu là được.

******

Vào đầu tháng 4, Giải thưởng Đồng hồ vàng đã chính thức được tổ chức tại Hạ Thành.

Vưu Niệm mặc một chiếc váy đen trắng, tham dự lễ trao giải cùng với đoàn làm phim.

“Xe đạp gió” không phụ sự mong đợi của mọi người, đã giành được ba giải thưởng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, trở thành tác phẩm thành công nhất trong đêm.

Vào buổi tối, đoàn làm phim và các nhà đầu tư điện ảnh và truyền hình đã cùng nhau ăn mừng.

Trong bữa tiệc ăn mừng, mọi người trò chuyện về các chi tiết của bộ phim, cảm khái rất nhiều.

Nữ diễn viên sắm vai nữ chính Lâm Lâm được đề cử Diễn viên mới xuất sắc nhất. Cầm ly rượu, cô chào từng người trong đoàn.

Đến trước mặt Vưu Niệm, Lâm Lâm cười nói: “Biên kịch, chuyện của chị và trợ lý, tôi biết rồi, chúc hai người hạnh phúc lâu dài.”

Vưu Niệm gật đầu, cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch rượu.

Uống được nửa chừng, Lâm Lâm lại chạy đến chỗ Vưu Niệm, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô.

Người cô ấy nồng nặc mùi rượu, hai má ửng hồng.

“Biên kịch, chị làm thế nào mà có thể thu phục được bạn trai vậy, có thể dạy tôi được không?”

Vưu Niệm khẽ nhíu mày: “Lâm Lâm, cô uống nhiều quá rồi.”

“Đúng vậy.” Lâm Lâm dứt khoát dựa vào ghế, nhỏ giọng nói: “Tôi rất hâm mộ chị, hồi cấp ba tôi cũng có một người bạn trai đối xử rất tốt với mình.”

Vưu Niệm nghiêng đầu, hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau này tôi tiễn hắn đi rồi.” Lâm Lâm nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút bi thương.

“Tôi cũng tìm hắn ta, nhưng hắn ta đã có bạn gái mới.”

Vưu Niệm mím môi, uống thêm một ly rượu.

An ủi kiểu gì đây?

Nói chia tay thì chia tay, rồi người sau sẽ tốt hơn?

Vưu Niệm nhìn vẻ mặt của Lâm Lâm, có lẽ cô ấy không cần an ủi, cô ấy chỉ muốn nói chuyện thôi.

Vưu Niệm nghĩ không sai.

Trong nửa sau của bữa tiệc, Lâm Lâm, người đã uống quá nhiều, đã quấy rầy cô, không phải kể cho cô nghe về lịch sử tình trường thất bại thì là muốn uống rượu với cô.

Khi kết thúc, người có tửu lượng tốt như Vưu Niệm cũng có chút hơi say.

Chập choạng bước ra khỏi khách sạn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn và đẹp trai của Lục Thanh Trạch.

Anh đang đứng trong hoa viên cách cửa ba mét, hai tay đút túi quần, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng về phía trước.

Thói quen của Lục Thanh Trạch rất tốt. Nếu đợi ai đó, anh sẽ chăm chú chờ đợi, không nghịch điện thoại hay nghe nhạc. Như cái cây mọc tại chỗ, trong tư thế lặng lẽ và trường tồn.

Trái tim Vưu Niệm khẽ động, cô đi hai ba bước xuống bậc thang, giẫm lên đôi giày cao gót của mình và lao tới.

Lục Thanh Trạch đột nhiên không kịp phòng ngừa, chóp mũi anh lập tức bị mùi rượu bao trùm.

“Uống nhiều như vậy.” Anh nhíu mày, cởi vest khoác lên người Vưu Niệm.

“Tại vì vui.” Vưu Niệm hất cằm, con ngươi màu nâu in dấu ánh trăng, “Nhưng Lục Thanh Trạch à, em không có được giải thưởng.”

Lục Thanh Trạch chỉnh lý âu phục, cúi đầu hôn lên môi cô, “Được đề cử trong danh sách đã rất lợi hại rồi.”

“Anh cũng cảm thấy em rất lợi hại sao?” Vưu Niệm cong môi đỏ mọng, đắc ý vung túi.

Lục Thanh Trạch nói “Ừm”, thấp giọng dỗ dành cô: “Em ở đâu cũng đều rất lợi hại.”

Anh khoác vai Vưu Niệm đi về phía xe.

Vưu Niệm hơi say, duỗi tay ra khỏi bộ vest để ôm lấy eo Lục Thanh Trạch,  cả người cô không còn cách nào khác là phải dựa vào người anh.

Lảo đảo giữa đường đi, tóc của Vưu Niệm bị gió thổi tung bay phấp phới như lụa.

Mùi rượu thơm và nước hoa theo gió bay vào mũi Lục Thanh Trạch, anh ôm chặt lấy người trong lòng.

“Lục Thanh Trạch, xe của anh đậu ở đâu? Sao lại xa như vậy?” Vưu Niệm đột nhiên dừng lại phàn nàn.

Cô uống hơi nhiều, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ mê mang, lông mày nhíu lại, lộ vẻ không vui.

Lục Thanh Trạch dùng ánh mắt như mực nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó trầm giọng nói: “Anh cõng em.”

Anh xoay người rồi ngồi xổm xuống.

Người đàn ông có tấm lưng rộng và thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng của anh bị gió thổi bay.

Vưu Niệm chu môi, ôm lấy cổ anh.

Lục Thanh Trạch quàng tay sau lưng, ôm người cô đứng dậy, hơi quay đầu ra lệnh: “Kéo quần áo xuống.”

Vưu Niệm ngoan ngoãn kéo quần áo xuống để đảm bảo không bị lộ hàng.

Lục Thanh Trạch mở rộng hai chân, bước đi vững vàng và mạnh mẽ.

Vưu Niệm nằm trên vai anh, mái tóc dài tung bay trong gió, cọ vào má anh, chiếc túi xách đập vào chân anh, nhưng anh dường như không để ý.

“Lục Thanh Trạch.” Vưu Niệm ghé vào tai anh gọi.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, như cào ngứa người khác.

Lục Thanh Trạch: “Ừ.”

Tâm trí của Vưu Niệm giống như một hành lang có hàng trăm ngã rẽ, quay đi quay lại.

“Hôm nay em có thấy một tin tức.”

Lục Thanh Trạch cõng cô đi về phía trước, yên lặng chờ cô nói tiếp.

“Tin tức nói rằng một tiểu hành tinh có thể đâm vào trái đất trong hai năm nữa…”

Nói xong, Vưu Niệm im lặng.

Nhịp tim của Lục Thanh Trạch mất kiểm soát dần dần tăng tốc.

“Cho nên?” Giọng anh trầm thấp, ngọt như dây đàn.

“Cho nên ——” Vưu Niệm nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng.

“–Kết hôn đi.”

“–gả cho anh.”

Hai câu nói đồng thời phát ra, xung quanh lập tức trở nên im lặng. 

Vưu Niệm đột nhiên cười khẽ: “Lục Thanh Trạch, làm sao anh biết em muốn nói cái gì?”

“Bởi vì anh hiểu em.”

Lục Thanh Trạch dừng một chút, có chút không xác định: “Sáng mai em tỉnh lại sẽ không lấy cớ say rượu mà đổi ý chứ?”

Bả vai Vưu Niệm bị anh miết đến hơi đau nhói. Đôi mắt cô nheo lại, nhìn dáng vẻ anh khẩn trương chỉ cười không nói.

“Niệm Niệm vô dụng. Anh nói gì cũng được. Trước đây em không cần phải tranh cãi với anh, nhưng lần này—”

Vưu Niệm nhón mũi chân, ngăn chặn đôi môi của Lục Thanh Trạch.

“Không đổi ý” cô nói thêm. Cô ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách hơi cong, biểu tình nghiêm túc: “Đồng ý làm bà Lục của anh.”

Một nụ hôn vội vàng cực nóng chợt rơi xuống môi cô, cả người bị gông cùm lại, sức lực gấp gáp như là muốn đem cô và anh hòa làm một. 

Gió mùa xuân êm đềm nhẹ nhàng lướt qua, hai người ở trong màn đêm lặng lẽ hôn nhau.

Trên đời này thật sự có một người như vậy, bên bạn từ thuở thiếu thời, bao dung tính khí của bạn, tha thứ cho sự ngông cuồng của bạn, yêu tất cả những ưu khuyết điểm của bạn.

Ở bên anh, năm tháng dịu dàng, tương lai thật là đáng mong chờ. 

Anh nguyện cả đời, cùng em nắm tay nhau đến già.