Phía Đông Mặt Trời

Chương 47




Cô tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên Viva cảm nhận được là mùi trái cây thối váng vất trong miệng, tiếp theo là ý nghĩ hàm răng của mình đã gãy khỏi khoang miệng bởi cảm giác mềm nhão dưới hai vành môi. Cô đang nằm dưới một chiếc bàn, cánh tay trái mắc kẹt trong một chiếc bu gà hãy còn dính vài vệt phân cùng mấy chiếc lông vũ bạc màu dính lại trên những nan tre. Những bước chân vẫn rầm rập trên đầu cô, chỉ cách vài gang tay - đủ loại, từ những bàn chân xỏ dép cài quai đến chân trần, từ những bàn chân được nhuộm màu chàm bằng thuốc nhuộm tóc với những hoa văn hình mẫu chạm trổ chi chít đến những đôi giày da đen trũi của đám đàn ông, nhiều đôi còn không được thắt dây. Nhìn những bàn chân vội vã ngang qua mặt, đầu óc cô lại choáng váng, cô ngã vật giữa vũng lầy nhớp nhúa, rồi cuống cuồng chui đầu vào một chiếc bao tải rách lẩn trốn.

Trong lúc hấp tấp lồm cồm chui nhủi dưới gầm bàn, đầu cô va vào một vật cứng, lập tức một cơn đau buốt óc nhói lên. Cô đưa tay lên xoa nhẹ vào vết thương, thản nhiên nhìn vệt máu tươi nguyên dính trên đầu ngón tay như thể đấy là máu của một kẻ xa lạ nào đấy chứ không phải của mình.

Những bước chân vẫn rầm rập bước qua chỗ cô nằm, tiếng cười nói huyên náo xoáy vào đầu cô chao đảo, miệng cô đắng nghét, dợm mùi tởm lợm.

Cô dặn lòng cố nằm im chờ đợi, lúc đầu chỉ năm phút, rồi mười phút trôi qua. Giữa những tiếng huyên náo, cô thầm đoán chắc hẳn đám đông đã tách cô ra khỏi tầm kiểm soát của Azim vẫn còn ken dày trên đầu, nhưng cô không thể mạo hiểm ló mình ra lúc này để lại rơi vào tay gã thêm một lần nữa. Chờ đợi, chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, cô mệt mỏi lầm bầm với chính mình, mơ màng thấy bóng mình lồm cồm chui ra khỏi đống bàn ghế ngổn ngang rồi đứng dậy bước đi.

Khi cô tỉnh dậy, chỉ có bóng tối vây quanh chỗ nằm. Cô đang ở đâu đó, trên một tấm nệm lổn nhổn ruột vải. Cô đưa tay sờ nhẹ vào đầu, đầu cô được bó chặt bởi một băng vải, chân răng cô nhức nhối như thể chúng đã bị ai đấy dùng kềm nhổ đi một cách thô bạo không hề thương tiếc. Cô hé mắt, nhưng ánh sáng của ngọn đèn vừa được thắp lên lập tức khiến mắt cô đau nhói. Một cô gái Ấn Độ trẻ măng với gương mặt phúc hậu đang nhẹ nhàng lau vầng trán cô bằng một chiếc khăn ướt.

"Mi kuthe ahe? Tôi đang ở đâu thế này?". Cô hỏi. Khi đôi mắt đã quen với ánh sáng, cô nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng có trần ghép bằng những giát gỗ nhỏ nhắn, một ô cửa sổ cáu bẩn trổ trên bức vách phía đầu giường. Hẳn cô đang ở trong một khu nhà ổ chuột nào đấy hay trong một gian tập thể cũ nát.

"Kai zala? Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?", cô tiếp tục hỏi.

"Cô bị đánh đập và bị chà đạp rất dã man", cô gái Ấn Độ trẻ tuổi giải thích. "Đừng lo", cô gái nói với Viva bằng tiếng Marathi, "giờ thì cô đã ổn, họ đang đến đưa cô về nhà".

Đưa cô về nhà. Mấy tiếng cuối cùng thoát ra từ miệng cô gái khiến cô có cảm giác như mình đang ngả người xuống một tấm nệm êm ái. Mình sẽ sớm được về nhà, mình sẽ sớm được về nhà. Daisy sắp đến đây đón mình.

Cô mở mắt, trần nhà với những tấm gỗ mỏng tang lúc này lại biến thành một màu vàng nhạt, nhớp nhúa. Trên đầu cô lủng lẳng một bóng đèn không có chụp, xác mấy con thiêu thân hãy còn dính bên ngoài bóng đèn, một thanh xà gồ bám đầy mạng nhện. Khi cô đưa tay lên ôm đầu, Viva cảm nhận được lớp máu khô thấm ra tận mặt ngoài băng vải. Những chân răng trong miệng vẫn còn nhói buốt tận tim óc, nhưng khi cô thận trọng thử dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng kiểm tra, Viva thở phào khi biết hàm răng của cô vẫn còn nguyên trong khoang miệng.

Cô nghe thấy tiếng mở cửa ngay đầu chỗ nằm, rồi tiếng người nói lao xao vọng đến, cả tiếng ván sàn kẽo cọt.

"Daisy?", cô mệt nhọc cất tiếng hỏi.

Không ai trả lời cô.

"Daisy, phải chị đấy không?".

Khi vừa định gượng ngồi dậy, cô nhận thấy một bàn tay đang nắm cổ tay mình. Một khuôn mặt đang dịch chuyển sát vào mặt cô, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào xen lẫn mùi iu thôi tỏa ra từ nó.

"Là Guy", chiếc miệng gắn trên mặt người đang cúi sát nhìn vào mắt cô thì thầm.

Cô nhắm nghiền mắt, chặt đến nỗi có thể cảm nhận được dòng máu đang rỉ ra từ vết thương thấm qua lớp băng vải trên đầu. 

"Guy", cô thều thào, "sao cậu lại ở đây?". 

"Tôi không biết". Nó gằn giọng, cộc lốc. "Tôi không giúp được gì cho cô cả. Tôi không hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây".

"Chuyện gì đã xảy ra với tôi?". Cô ráng hết sức nhổm người ngồi dậy, mấy bóng đèn đung đưa trên đầu.

"Mấy thằng điên ngoài chợ thấy cô bị chèn đẩy xô ngã giữa đám đông". Miệng cô há hốc như thể đang bị một cuộn bông căng phồng nhét chặt bên trong. "Những gì cậu cần phải làm là hãy cố quay về mái ấm tình thương và báo cho Daisy Barker biết, cô ấy sẽ giúp được tôi".

Cô nghe một tiếng thở dài đánh thượt đến não nề của Guy, rồi tiếng bình bịch khi nó đưa tay đấm mạnh vào đầu.

"Tôi không thể, bọn chúng sẽ tóm được tôi. "Chỉ riêng bản thân tôi thôi đã quá nhiều phiền toái rồi".

"Guy, làm ơn đi, đấy là tất cả những gì cậu cần phải làm lúc này".

"Sáng mai tôi sẽ biến khỏi đây, nói cho cô biết. Hãy nhờ người khác giúp đi", nó lầm bầm. 

Những đầu ngón tay của nó đều đặn gõ lên mặt bàn, miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng giống hệt như những ngày còn trên tàu, khi nó rơi vào trạng thái xúc động tột độ. Tâm trí cô rối bời, nhưng cô buộc vẫn phải lên tiếng.

"Guy, tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra với tôi? Cậu đã làm gì?".

Im lặng. Nó không trả lời. Trong khi chờ đợi, cô cố giữ tâm trí mình thật tỉnh táo.

"Không làm gì cả", nó trả lời.

"Có đấy, cậu có làm", cô nói. "Giờ thì tôi biết cậu đã làm gì đấy với tôi".

"Tôi muốn cô rời khỏi cái trung tâm ấy", cuối cùng nó cũng dịu giọng, thì thầm. "Nó không hợp với cô, rất tệ là khác".

Cô lắc đầu, khẽ rên rỉ: "Không".

Đầu nó lại cúi xuống sát mặt cô, Viva ngửi thấy mùi khói thuốc hăng hắc lẫn trong hơi thở của nó. "Nghe này", nó thì thầm. "Nghe cho kỹ nhé". Tay nó thoa nhẹ lên thái dương cô. "Cô là mẹ tôi. Tôi đã chọn cô cho mình". Màn nước bọt phun ra từ miệng khi nó nói bám đầy lên hai má cô.

"Không! Guy, không! Tôi không phải là mẹ cậu!".

"Có đấy". Hơi thở Guy trở nên gấp gáp, có vẻ nó đang chuẩn bị phát hỏa. "Cô đã nhìn thấy ngôi trường ấy. Bọn chúng đã dùng dây thừng treo tôi trên cửa sổ. Mẹ đã chọn ngôi trường ấy cho tôi. Bà ấy muốn tôi ở đấy".

"Guy, nghe tôi này. Điều đấy là không đúng".

"Con yêu mẹ". Nhịp thở của nó gấp gáp, hổn hển, cô cứng đờ cả người vì sợ hãi.

Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Viva, nó đang hận mình, cô nghĩ thầm. 

"Tôi có thể kể cho cô nghe câu chuyện về mẹ mình", Guy nói. Nó đứng thẳng người, giọng nó vụt trở nên giận dữ. "Khi tôi tròn mười hai tuổi, cả hai người bọn họ trở lại nước Anh. Tôi đã không gặp lại họ từ lâu, rất lâu rồi. Bố tôi bảo để mang lại bất ngờ thú vị cho bà ấy, tôi sẽ ăn mặc như một gã bồi bàn và mang bữa sáng vào cho mẹ. Một sự ngạc nhiên thú vị. Tôi bê khay đựng đồ ăn vào phòng và gọi Mẹ rồi tôi cố hôn bà". Khuôn mặt của nó vụt trở nên nhăn nhó, méo mó. "Bà hét gọi bố tôi lúc bấy giờ đang ở căn phòng bên cạnh. Đúng là một trò đùa khốn nạn. Bà yêu tôi nhiều đến nỗi thậm chí còn không biết tôi đã hóa trang thành một thằng bồi bàn khốn khiếp kia đấy".

"Đấy là lỗi của bố mẹ cậu", Viva nói. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán cô. Khi cô rướn người định nắm lấy tay nó, Guy đã nhanh nhẹn xoay người sang hướng khác. "Một trò đùa ngớ ngẩn".

"Tôi chỉ muốn bóp chết bà ấy", giọng nó bình thản. "Bà ấy đã làm nhiễu sóng âm thanh của tôi. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy", nó ra lệnh cho cô khi Viva trở người tránh không nằm đè lên cánh tay mình. "Cô đang sợ hãi. Tôi không thích nhìn thấy cô trong bộ dạng này một chút nào".

"Nghe này", cô nói. "Cứ quay lưng lại với tôi nếu cậu không muốn nhìn thấy vết băng trên đầu tôi, nhưng hãy lắng nghe tôi thật kỹ. Tôi biết chính xác cậu phải làm gì".

"Ừm". Nó quay lưng lại với cô, hai vai nó chùng xuống, hai đầu mũi giày hướng vào nhau. Nó đưa tay làm động tác bật chiếc công tắc vô hình sau tai. "Cái gì?".

"Tôi biết bao năm qua cậu đã lo lắng đến thế nào", cô nói. Tim Viva nhói đau khi phải thốt ra những lời trần trụi ấy, nhưng cô buộc phải nói với nó. "Đến lúc này thì cậu cần phải dừng lại, cậu phải được nghỉ ngơi". Cô nhìn cơ thể bất động rũ rượi của thằng bé.

"Tôi không thể", nó trả lời. "Chúng đang bám sát sau lưng tôi. Đấy là lý do vì sao tôi phải quay về Anh".

"Thế cậu đã nói gì với bọn họ về tôi?".

"Rằng cô không thể làm việc ở cái trung tâm nuôi dạy trẻ tình thương ấy được. Rằng tôi cần cô".

"Còn nhiều điều khác nữa", cô nói.

"Tôi không nhớ, chúng đã làm mọi chuyện rối tung. Lão Azim đang cố làm tổn thương tôi - rõ ràng lão đang sợ tôi". 

"Những gì cậu phải làm lúc này là tìm cách trở lại mái ấm tình thương, báo cho mọi người biết chúng ta đang ở đây".

"Tôi không thể", giọng nó nghẹn ngào. "Bọn chúng sẽ tóm được tôi, chúng sẽ tra tấn tôi".

"Vậy thì tìm ai đấy rồi nhờ họ đến báo cho trung tâm", cố gom chút sức mạnh ít ỏi còn lại trong người, Viva nói với nó. "Như thế sẽ tốt hơn cho hai chúng ta. Hãy bảo ai đấy đến nhờ họ đón Viva, Guy, rồi sau đấy, nếu muốn, cậu có thể đến ở với chúng tôi tại mái ấm tình thương, chúng tôi sẽ tìm người chăm sóc cho đến khi cậu ổn định tinh thần trở lại".

Guy vòng tay ôm ngang hông nó, bước quanh căn phòng chật chội ra chiều suy nghĩ, rồi nói: "Cô thấy đấy, tôi vẫn rất ổn, tôi không muốn lại làm rối tinh rối mù căn phòng của cô lên". 

"Tôi biết, tôi nghĩ chỉ là cậu đang mệt mỏi một chút thôi".

"Không hẳn thế", nó nói. "Đang có nhiều người dò tìm tần số của tôi lúc này. Cả bố tôi cũng đang tìm kiếm tôi". Im lặng. Nuốt ực một cái, nó tiếp tục: "Ông ấy đang nổi giận. Ông ấy đã nện tôi một trận nên thân sau khi tôi rời khỏi con tàu. Ông ấy bảo tôi đã vô lễ với ông".

"Rồi nhé". Cô rướn người đưa tay ra sau tai nó vờ làm động tác tắt phụt cái công tắc vô hình mà thằng bé đang tưởng tượng trong đầu. "Tắt nó đi nếu cậu không muốn nghe ông ấy. Không ai ngoài cậu có thể kiểm soát được bản thân mình, nhưng cậu vẫn có thể trả lời đồng ý hay không. Những gì tôi muốn ở cậu là hãy để tôi được giúp đỡ cậu. Tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu".

"Mọi người đều khiến tôi thất vọng. Không ai thích tôi cả".

"Tôi biết cậu đang nghĩ như vậy, nhưng điều đấy là không đúng, đã đến lúc cậu không thể cứ nổi giận với những người khác được nữa". Nó chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của cô, vẫn với đôi mắt vô hồn trống rỗng ấy, bất giác trong lòng Viva trào lên cảm giác xa lạ đến tột cùng khi cô nhìn vào đôi mắt nó, trống rỗng và hoàn toàn vô cảm. Nhưng cô vẫn sáng suốt lắng nghe cảm xúc của mình bằng đôi mắt của người khác - rất tỉnh táo, kiên quyết đấu tranh để tồn tại.

"Đã đến lúc cuộc đời cậu bắt đầu với việc bước chân ra khỏi giường là tiến về phía trước, nếu không những gì cậu làm chỉ đem lại nỗi thất vọng. Tôi hiểu hơn ai hết chuyện này, tôi đã đấu tranh không nghỉ suốt bao năm trời ròng rã kể từ khi bố mẹ qua đời".

"Đừng có lải nhải chuyện ấy nữa", nó co rúm toàn thân, rùng mình. "Kinh khủng quá".

"Mọi người sẽ yêu thương cậu nếu cậu cho phép họ làm như vậy", cô tiếp tục.

Nó quay đầu lại đối diện với cô, một bên tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.

"Cô không thể", nó rầu rĩ. "Tôi đã hỏi cô".

Im lặng. "Tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn với nhau", cuối cùng Viva cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng.

"Cùng dắt nhau tha thẩn dưới bóng hoàng hôn", nó giễu cợt cô. "Tay trong tay".

"Không, đừng có ngớ ngẩn như thế. Ý tôi là tôi sẽ lắng nghe cậu. Tôi nghĩ cậu đã thấm mệt vì chạy trốn và cậu cần phải dừng lại để nghỉ ngơi".

Cô thầm cầu xin Chúa trời, mong cho mấy lời mình vừa thốt ra đã nhắm đúng mục tiêu, nhưng sau những nỗ lực thuyết phục, cô đã mệt lử, đã cạn kiệt sức sống. Viva ngã vật ra giường, đầu rơi lên chiếc gối, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trước khi kịp nghe câu trả lời của thằng bé.