Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 63: Mưa gió mịt mùng, em đến từ nơi đâu? (9)




Dựa vào thực lực của bản thân Lâm Như Ngọc mà đòi chống lại một tập đoàn, quả thật là như lấy trứng trọi đá, không biết tự lượng sức mình. Hơn nữa, đợi đến khi cục hàng không dân dụng và bệnh viện công bố kết quả điều tra, cô ta cũng chẳng lấy được, lại có thêm tờ giấy miễn trừ trách nhiệm, nếu cô ta muốn thắng, trừ phi đoàn luật sư của Trung Nam toàn những kẻ ăn hại. Nhưng sao có thể chứ? Trên có tập đoàn Trung Nam, dưới có Hàng không Nam Trình, nếu không có thực lực, sao có thể làm việc dưới trướng Cố Nam Đình, Kiều Kỳ Nặc và Thịnh Viễn Thời?

Thịnh Viễn Thời chẳng lo thua kiện, điều anh băn khoăn chính là Lâm Như Ngọc sẽ lợi dụng dư luận để công kích Nam Trình, dù sao thì Nam Trình cũng là công ty mới có những bước khởi đầu, danh tiếng còn đang trong quá trình xây dựng, mà ông Lâm đúng là đã qua đời trên chuyến bay của công ty. Cứ cho là nguyên nhân xuất phát từ tình trạng sức khỏe của ông, nhưng nói cho cùng thì cũng là một mạng người, đối với công chúng không hiểu rõ nội tình, một khi bị dắt mũi thì sẽ có hiểu lầm về Nam Trình. Nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể vùi thuyền, Thịnh Viễn Thời không thể xem nhẹ ấn tượng của công chúng về Nam Trình được.

Hơn nữa, một khi sự việc bị thổi bùng lên, chắc chắn Lâm Như Ngọc sẽ chọc ngoáy vào quan hệ giữa anh và Nam Đình, lôi Nam Đình xuống nước. Thịnh Viễn Thời thì chẳng sao cả, có sóng to gió lớn gì anh chưa từng trải qua, chuyện bị đình chỉ bay một tháng để điều tra về sự cố cũng không phải là chưa từng xảy ra, với lại, ngày xưa không như bây giờ, chỉ cần cục hàng không dân dụng đưa ra kết luận rằng anh không xử lý sai, thì chẳng ai có quyền cấm anh bay cả. Nhưng nếu đài quan sát không chịu được áp lực dư luận, hoặc là vì để ổn định tình hình, rất có thể Nam Đình sẽ bị đình chỉ công tác. Là kiểm soát viên, lại còn là người mới, chẳng làm gì cũng bị đình chỉ, ai chịu cho nổi?

Có điều, nếu Nam Đình thật sự vì thế mà bị đình chỉ, thì hình như cũng không phải là không được gì. Nếu vậy, có thể mượn cơ hội này để đi chữa bệnh. Về chuyện nuôi cô, anh đã đợi nhiều năm lắm rồi. Nghĩ thế, trong lòng Thịnh Viễn Thời thấy thoải mái hơn hẳn, anh xoa xoa ấn đường và nói: “Binh đến thì tướng cản, nước đến thì lấy đất đắp đê, dù sao đêm nay cũng không ai cản tôi ngủ được nữa rồi.”

Kiều Kỳ Nặc cười, “Cái này thì chuẩn này. Cậu là cơ trưởng thì đúng rồi, nhưng không cần phải chịu trách nhiệm cho những việc không chính đáng. Lâm Như Ngọc một vừa hai phải là tốt nhất, nếu mà quá đáng quá, cậu cứ tính sổ cả lần cô ta bịa đặt hãm hại Nam Đình, xử lý một lần cho xong đi. Không phải là mình không phong độ, đi chấp nhặt với phụ nữ, mà là tại cô ta quá không biết điều.”

Thịnh Viễn Thời tỏ vẻ ngạc nhiên, “Cậu cũng biết cô ta à? Ý tôi nói là Lâm Như Ngọc ấy.”

“Người phụ nụ dám không coi Thịnh tổng nhà ta ra gì, chẳng lẽ tôi lại không biết?”, Kiều Kỳ Nặc có vẻ rất biết diễn, anh ta cũng ra vẻ kinh ngạc, “Hay là cậu không biết, hành động phẫn nộ vì hồng nhan của cậu ở nhà ga, đã thành giai thoại trong cả Nam Trình?”

Chuyện này đúng là anh không biết thật. Thịnh Viễn Thời nhìn về phía Cố Nam Đình, “Đây chẳng phải là truyền thống tốt đẹp để lại từ lão đại thì gì, tôi chỉ kế thừa thôi.”

Kiều Kỳ Nặc tỏ vẻ tiếc hận, “Tôi thất vọng quá, đến giờ vẫn chưa thoát kiếp độc thân, muốn ra oai trước mặt bạn gái mà cũng không được.”

Thịnh Viễn Thời vỗ vai anh ta tỏ ý cổ vũ, “Bảo Trình Tiêu để ý hộ cậu đi, đừng uổng phí thành ý làm bà mối của người ta.”

Kiều Kỳ Nặc chẳng lấy làm cảm kích, anh ta tức tối đấm anh một cú, “Nếu cậu không nhảy ra giữa đường, thì rõ ràng là cô ấy đã giới thiệu Nam Đình cho tôi rồi, còn bảo Nam Đình là một cô gái tốt, tiếc cái là đã dành hết tình yêu cho cậu. Ê này, vừa hay hôm nay nhắc đến chuyện này, tôi hỏi cậu cái, Nam Đình có em gái không?”

“Em gái thì không có.”, Thịnh Viễn Thời ngẫm nghĩ, “Hay là chờ bọn tôi sinh một đứa con gái, tôi sẽ cân nhắc cậu nhé?”

“Đợi hai người sinh… con gái?”, Kiều Kỳ Nặc hậm hực phủi tay áo, “Thịnh Viễn Thời, cậu hạ vai vế của tôi hơi ác đấy biết không?”

“Càng nói càng kỳ cục.”, Cố Nam Đình phất tay bảo họ ra ngoài, “Về nhà ngủ hết đi, mai cho các cậu nghỉ đấy.”

Kiều Kỳ Nặc không làm loạn nữa, chỉ cười nói: “Em thì không cần, nhưng Viễn Thời thì nghỉ cho khỏe đi, lăn lộn ba ngày rồi, ai mà chịu nổi.”

Thịnh Viễn Thời chẳng khách sáo, anh đứng dậy rồi nói: “Chẳng thấy trưởng đội bay nhà ai vất vả như thế này, làm như tôi thiếu tiền lắm không bằng!”

Cố Nam Đình và Kiều Kỳ Nặc nhìn nhau cười.

***

Nam Đình mới đi từ đài quan sát ra, chợt nghe thấy tiếng còi, cô ngoái ra nhìn thì thấy chiếc Range Rover của Thịnh Viễn Thời đỗ ở cách đó không xa, mà anh thì đang dựa vào thân xe mỉm cười với cô.

Nam Đình chạy tới, chủ động thể hiện nỗi nhớ nhung.

Thịnh Viễn Thời giang tay ôm cô, nhưng ngoài miệng thì lại trêu: “Các anh em nhìn thấy hết rồi kìa.”

“Nhìn thấy cũng chẳng sao.”, Nam Đình ôm anh càng chặt hơn, “Coi như khao họ một bữa vì làm việc vất vả.”

“Man Man nhà anh hào phóng quá.”, Thịnh Viễn Thời cúi đầu hôn lên má cô, “Ôm trước một lúc cho đỡ nhớ, hay là về nhà ôm một cái cho thật hẳn hoi?”

Nam Đình véo ngực anh một cái, rồi buông anh ra, “Anh mệt mỏi mấy ngày rồi, để em lái xe cho.”

Thịnh Viễn Thời nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, “Em lái được không đấy?”

Nam Đình kéo cửa xe bên ghế lái ra rồi ngồi vào, “Xem thường ai chứ!”

Thịnh Viễn Thời vẫn giữ thái độ hoài nghi, dù sao thì cô đã từng không đi nổi trên một đường thẳng, còn bị cảnh sát giao thông chặn lại vì tưởng là lái xe khi say rượu. Nhưng anh vẫn vừa tỏ vẻ “xe này có tính năng an toàn cao, chịu được va đập, cho cô thoải mái nghịch”, vừa ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái.

Nam Đình cũng từng thử qua xe tốt, sau năm năm, động tác khởi động xe rất thành thạo, lái xe cũng cực kỳ vững vàng.

Thịnh Viễn Thời quan sát một lát, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, “Tang Chất tập xe với em à?”

Nam Đình liếc anh một cái, “Không phải chuyện này cũng định ghen đấy chứ?”

Thịnh Viễn Thời khẽ cười, anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn cảnh thành phố dần lui về phía sau, “Tưởng tượng ra anh ấy đã làm rất nhiều chuyện anh muốn làm mà lại không làm được, vẫn hơi ghen thật.”

“Thế thì anh có thể đổi một góc độ khác để nghĩ.”, Nam Đình cầm lái bằng hai tay, “Lão Tang giống như đã chăm một đóa hoa Tổ quốc, chăm cho đến ngày cái gì em cũng biết, anh chỉ chờ để hưởng lợi, thấy bớt đau lòng chưa?”

Thịnh Viễn Thời phối hợp với cô, đưa tay lên ngực, “Là bên được lợi, lương tâm của anh không nên cắn rứt mới phải chứ.”

Nam Đình yên lặng một lúc rồi mới nói: “Mong là lão Tang sớm gặp được một cô gái tốt.”

Thịnh Viễn Thời cũng có chung suy nghĩ đó.

Ra khỏi đường cao tốc khu vực sân bay, đi thẳng một đoạn rồi rẽ trái là đến tiểu khu hàng không dân dụng, rẽ phải là hướng về nhà anh.

Thịnh Viễn Thời chỉ huy cô đúng lúc: “Đến đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải.”

Nam Đình ngoan ngoãn nghe lời, không có ý kiến gì.

Thịnh Viễn Thời nhìn sườn mặt của cô một cách chăm chú, thoáng mỉm miệng cười. Cứ như vậy, anh chỉ đường cho cô về thẳng nhà anh. Sau khi dừng xe, Nam Đình đề nghị: “Đi mua ít thức ăn đi, em nấu cơm cho anh ăn, hai hôm nay chắc anh chẳng ăn uống tử tế rồi.”

Rõ ràng mới vừa rồi ở trung tâm chỉ huy còn cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ muốn về nhà gục xuống giường ngủ một giấc, vậy mà khi có cô bên cạnh thì lại như tràn trề sức lực, tinh thần cũng vô cùng sảng khoái, Thịnh Viễn Thời ngoan ngoãn đáp: “Nghe lời em.”

Vì thế, hai người cùng đi siêu thị.

Trước kia chỉ có một mình Thịnh Viễn Thời, tuy trong bếp đầy đủ mọi thứ, nhưng anh cũng lười nấu nướng, mà anh lại cực kỳ kén chọn, thích ăn đồ tươi, rất ít khi mua đồ đông lạnh, thế nên tủ lạnh gần như là trống không. Giờ đã có Nam Đình, một cô gái trước kia tay không dính dầu muối, thì nay lại rất ra dáng bà chủ, vừa chọn đồ vừa bảo: “Mình mua một túi này đi, nhỡ không kịp còn làm bữa sáng được.”, thỉnh thoảng lại phân vân, “Cái nào tốt nhỉ, em chưa mua bao giờ!”. Thịnh Viễn Thời giúp cô quyết định, còn không quên chọn mấy thứ hoa quả và đồ ăn vặt cho cô.

Nam Đình lấy hết những thứ mà trước kia mình thích ăn nhất ra khỏi xe đẩy hàng, “Bây giờ em không ăn mấy thứ này nữa.”, sau đó lấy hai loại anh thích bỏ vào xe.

Cô thay đổi rất nhiều, ngay cả khẩu vị cũng không giống trước nữa, chỉ duy nhất tình cảm với anh là vẫn vậy.

Trong lòng Thịnh Viễn Thời cảm thấy vô cùng ấm áp, “Khẩu vị của anh Bảy lại nhớ rõ thế.”

Nam Đình không cẩn thận thốt ra, “Sở thích của anh, em học thuộc lòng như bài tập ấy, quên làm sao được.”

Được một người con gái đặt trong lòng như vậy, cảm giác hạnh phúc của Thịnh Viễn Thời ra sao, chẳng cần nói cũng biết, “Không uổng công anh Bảy bay đi khắp thế giới tìm em.”

Đây là lần đầu tiên nghe anh nói, anh đi tìm cô.

Nam Đình vui vẻ ôm lấy cánh tay anh rồi làm nũng, “Thế mà còn dối lòng bảo là không đợi em, hại em đau lòng đến mức ốm luôn.”

Thịnh Viễn Thời mỉm cười, “Còn không phải tại bị em làm cho giận điên lên à.”

Nam Đình nói với vẻ khoan dung độ lượng: “Thế nên người ta cũng có trách anh đâu.”

Về đến nhà, Thịnh Viễn Thời vốn định tự mình vào bếp, trong lòng anh, Man Man vẫn là cô bé cần anh chăm sóc. Nhưng Nam Đình không cho, cô phân loại thức ăn bỏ vào tủ lạnh, rồi đẩy anh đi tắm, “Anh sắp lên mốc rồi đấy, đi tắm rửa thay quần áo đi.”

Mấy ngày nay Thịnh Viễn Thời đều ở tạm bợ trong căn phòng ký túc xá, quả thật cảm thấy mình sắp mốc meo đến nơi rồi, nên ban nãy gặp cô, anh mới không đòi phúc lợi, thấy cô kiên quyết, anh đành phải đi tắm luôn, “Đừng thái vào tay đấy.”

“Biết rồi, không thái sợi được chẳng lẽ không biết thái miếng, yên tâm.”, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Nam Đình cảm thấy trong lòng như được lấp đầy bởi sự ấm áp và thỏa mãn. Cô cắm cơm trước, rồi bắt đầu nhặt và rửa rau, thức ăn thái xong đặt một bên, chỉ chốc lát đã làm xong hai món.

Thịnh Viễn Thời tắm xong, mặc mỗi chiếc quần thun dài rồi đi ra. Nam Đình vừa liếc mắt đã trông thấy da thịt màu mạch nha khỏe khoắn của anh, vội đỏ mặt nhắc nhở, “Mặc áo vào, cẩn thận cảm lạnh.”

Đổi lại là sáu năm trước, sợ là cô còn tìm cơ hội sờ thử không chừng. Quả nhiên là trưởng thành rồi, điềm tĩnh hơn.

Thịnh Viễn Thời cười hôn lên má cô, “Em nấu cơm vất vả thế này, anh cũng phải có phần thưởng chứ.”

“Đáng ghét.”, Nam Đình gập tay huých anh một cái.

“Cần anh giúp gì không?”

“Không quấy rối đã là giúp rồi.”, Nam Đình cười nhìn anh, “Anh ra xem tivi đi, sắp được ăn rồi.”

“Được, làm ông chủ nhàn rỗi một hôm vậy.”, Thịnh Viễn Thời xoay người đi ra phòng khách. Anh ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp mới cảm thấy nơi này đượm mùi khói lửa, giống một gia đình. Sự cố khẩn cấp gì đó, Lâm Như Ngọc gì đó, so với việc được tận hưởng thế giới hai người với Nam Đình, thật sự chẳng đáng là gì. Thịnh Viễn Thời quyết định phải thật hưởng thụ một đêm này mới được.

Nam Đình làm rất nhanh, chưa đến một tiếng đã có thể ăn cơm. Nhìn bàn cơm với bốn món mặn, một món canh, Thịnh Viễn Thời bỗng có cảm giác cực kỳ muốn khóc, “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, Man Man của anh lại biết nấu cơm cho anh ăn.”

Nam Đình gắp một miếng thức ăn đến bên miệng anh, cười khẽ rồi bảo: “Anh Bảy, anh nói thật xem, có phải đàn ông thích phụ nữ biết nấu ăn không?”

Thịnh Viễn Thời ăn xong miếng đồ ăn cô gắp cho rồi mới đáp: “Có thích một người hay không, chẳng liên quan gì đến việc cô ấy có biết nấu ăn hay không cả, nhưng nếu thích một người biết nấu ăn, chắc chắn là rất sướng.”

Nam Đình cười lơ đễnh, “Câu này đúng là nói thật rồi.”

Thịnh Viễn Thời ăn thử mỗi món một miếng, ánh mắt nhìn về phía cô chứa đầy ý tán thưởng, “Mùi vị không tồi.”

“Câu này thì lại có vẻ điêu này.”, Nam Đình tự biết lượng sức mà nói: “Tay nghề nấu nướng của em cũng chỉ có Mất Ngủ là không kén chọn thôi.”

Thịnh Viễn Thời nghe vậy thì bị sặc ngụm canh, anh ho hết cơn rồi mới phản đối: “Có thể đừng mang anh ra so sánh với một con chó được không?”

Nam Đình cười tươi rói, “Bên cạnh em chỉ có mỗi mình nó, à, quên mất không nói cho anh biết, nó là đực đấy.”

“Nhìn ra rồi, nếu không đã chẳng tỏ ý thù địch với anh như thế.”, Thịnh Viễn Thời đùa xong liền dịu dàng xoa đầu cô, “Anh nói thật đấy, đồ ăn em làm, được ăn vào miệng đã là phúc rồi.”. Yêu đương quả nhiên là chuyện tốt đẹp nhất, bâng quơ nói một câu cũng thành lời tâm tình, tựa như ly rượu thơm tinh khiết, vừa ngửi đã say.

Nam Đình rướn người sang hôn anh Bảy của cô một cái, “Em vẫn còn có không gian để tiến bộ, nhất định có thể chinh phục được dạ dày của anh.”

Ý cười lan tới tận đáy mắt Thịnh Viễn Thời, anh nói: “Ăn đi, ăn no mới có sức làm việc khác.”

Chỉ trong tích tắc đã hiểu ẩn ý đằng sau lời anh nói, Nam Đình đỏ mặt quay người sang chỗ khác, “Không thèm để ý đến anh nữa.”

Thịnh Viễn Thời không nói gì, nhưng trong lòng thì đang nghĩ: Đêm nay chẳng phải do em quyết định.